Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 373: Kết Cục




Mãn Châu Lý.

Ninh Hồi kéo tay Ninh Ngộ lòng vòng trong thành phố nửa ngày, cuối cùng tìm được đến nhà anh trai, nhưng gõ cửa một lúc lâu trong nhà cũng không có người ra mở cửa.

“Sao không ở nhà nhỉ!” Ninh Hồi cảm thán một tiếng.

Đến mà không báo trước đương nhiên sẽ có kết quả này. Ninh Ngộ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Ninh Tưởng.

Ninh Hồi không biết Ninh Tưởng nói những gì, chỉ nghe tiếng Ninh Ngộ không ngừng, “Ừm, ừm, vâng, vâng…..”

“Ở đây đợi thôi, anh cả về nhanh thôi.” Ninh Ngộ cất điện thoại đi, kéo Ninh Hồi đến bàn ghế đá trong vườn hoa của tiểu khu ngồi, “Đói không? Khát không? Anh đi mua gì cho em ăn?”

Ninh Hồi lắc đầu, chỉ hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy anh trai.

Một lúc lâu sau mới nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại ở gần chỗ họ, Ninh Tưởng từ trên xe xuống.

Trong giấy phút anh trai xuất hiện trong tầm mắt Ninh Hồi, một luồng khí nóng mãnh liệt khó nói dâng thẳng lên đầu, cô bé nhảy lên, trong mắt không còn gì khác, chỉ có anh trai, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì xông về phía anh.

Liều lĩnh, kích động, khiến cho lúc chạy đến trước mặt anh trai suýt chút nữa ngã, trực tiếp bổ nhào vào lòng cậu.

Ninh Tưởng dang rộng vòng ôm, vững vàng ôm cô bé vào lòng, mở miệng liền mắng yêu một câu, “Nha đầu ngốc!”

“Anh!” Gặp lại Ninh Tưởng, Ninh Hồi vừa chua xót vừa vui mừng, ôm eo Ninh Tưởng không buông tay, theo đó cảm thấy hình như anh trai đã gầy đi không ít, cánh tay cô bé ôm một vòng như vậy đều có thể cảm nhận rõ ràng, “Anh, anh gầy rồi.”

Cô bé ngẩng đầu, muốn nhìn thật kỹ gương mặt của Ninh Tưởng, lúc này mới phát hiện ra, sắc mặt cậu không tốt một chút nào, quả thực là đã gầy đi rất nhiều, hai má hõm vào, sắc mặt trắng bệch xanh xao, dưới mắt cũng có màu mệt mỏi đậm nét.

Cô bé cực kỳ đau lòng, nhất định là ở bên này ăn không tốt lại vất vả, giơ tay sờ hai má của anh,”Anh, ở nhà mình tốt hơn đúng không?”

Ninh Tưởng cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của cô bé, cười nhẹ, “Đồ ngốc, đương nhiên là ở nhà tốt nhất.”

“Vậy….” Trong lòng Ninh Hồi toàn là lời nói khuyên nhủ anh về nhà, muốn nói nhưng còn ngừng.

Ninh Tưởng lại cười, phía sau truyền đến một câu nói của Quyên Tử, “Đều lên tầng ngồi nói chuyện tiếp đi, mặt trời độc lắm.”

Lúc này Ninh Hồi mới nhớ còn người khác nữa, từ trong lòng Ninh Tưởng đi ra, liền nhìn thấy Quyên Tử và Vương Nhất Hàm đứng sau Ninh Tưởng.

Hóa ra chị Nhất Hàm cùng anh về…

Trong lòng cô bé cảm khái, có một loại cảm giác không nói ra được, một là cảm thấy anh trai có người bên cạnh bầu bạn rồi, rất tốt, hai là lại chẳng hiểu sao có một chút hâm mộ chị Nhất Hàm, anh trai đã nói cô có chị dâu rồi, không còn là bảo bối duy nhất của anh nữa. Cô vẫn luôn không để ý, bây giờ mới hiểu ý nghĩ chân chính của câu này, anh trai không ở bên cạnh cô mãi mãi, người ở bên cạnh anh mới là người anh yêu nhất.

Quyên Tử mời hai anh em họ lên lầu, làm cho họ một bữa cơm, cũng coi như là nhiệt tình chiêu đãi họ. Sau đó Ninh Tưởng liền thúc dục họ về sớm, đừng để lỡ dở học hành.

Ninh Hồi có chút lưu luyến không nỡ, kéo ống tay áo của Ninh Tưởng, “Mai bọn em về không được sao? Anh có thể giảng đề cho em, sẽ không lỡ dở đâu.”

Ánh mắt ướt át, vẻ mặt sợ rệt, rất hiếm xuất hiện trên gương mặt vui vẻ của Ninh Hồi, trong lòng Ninh Tưởng tựa như có một chiếc móng vuốt đang cố sức nhào nặn, làm cho cậu vừa đau vừa xót, không phải cậu không muốn giữ cô lại, cậu càng muốn giữ cô ở bên cạnh cả đời…

Vương Nhất Hàm ở bên cạnh cũng không nỡ nhẫn tâm, không nhịn được nói, “Ninh Tưởng, vậy thì để…”

“Không được!” Ninh Tưởng trầm mặt, “Bây giờ đi về luôn, cố gắng sớm một chút, đừng để bố mẹ lo lắng!”

Ninh Hồi cảm thấy tủi thân, cô vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm anh, nhưng dường như anh trai chẳng yêu thích cô chút nào, còn thúc dục cô đi!

Tuy trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn bị Ninh Tưởng dắt xuống dưới lầu, tiễn cô và Ninh Ngộ quay về.

“Ninh Tưởng, đợi một chút, em cũng đi.” Vương Nhất Hàm đuổi theo muốn xuống lầu, vẻ mặt lo lắng.

“Không cần đâu! Em ở nhà nghỉ ngơi đi! Hôm nay đã chạy theo anh cả ngày rồi!” Ninh Tưởng quay đầu an ủi cô, “Yên tâm đi.”

Vương Nhất Hàm đâu thể yên tâm? Nhưng cũng không thắng được Ninh Tưởng, chỉ có thể căn dặn cậu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại.

Ninh Tưởng cười, xua tay ý bảo cô ấy quay về.

Trong nhà, Quyên Tử vốn đang cười miễn cưỡng với hai anh em nhà họ Ninh đã đổi thành vẻ lo lắng, Vương Nhất Hàm cũng vậy.

Bởi vì không có lúc nào rời Ninh Tưởng, hai người phụ nữ đều đeo mặt nạ, thần kinh khắp người đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, không dám lơ là một chút nào, không dám lộ ra biểu cảm bi thương, lúc này Ninh Tưởng không ở đây, hai người đều ngồi xụi lơ, đưa mắt nhìn nhau, bi thương đều xuất phát từ trong lòng, nhìn nhau cùng rơi nước mắt, cuối cùng ôm lấy nhau khóc lớn.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi trở về Vương Nhất Hàm khóc phóng túng như vậy.

Bến xe.

Ninh Tưởng tiễn Ninh Ngộ và Ninh Hồi.

Nước mắt trong mắt Ninh Hồi rưng rưng chực rơi, gần đến lúc ly biệt, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống,

Một giọt nước mắt, nhẹ nhàng trong suốt, nhưng lại nặng tựa ngàn cân gõ vào trái tim Ninh Tưởng, trái tim bị đánh đến tan nát vỡ vụn.

Cậu giơ ngón tay lên, đón lấy giọt nước mắt đọng trên quai hàm cô, đầu ngón tay ẩm ướt vừa đau vừa nóng bỏng, cuối cũng vẫn không nhịn được ôm Ninh Hồi vào lòng, “Đậu Đậu….” Gọi Đậu Đậu thêm một lần nữa thôi, một lần cuối cùng….

“Đậu Đậu, đừng khóc, em mãi mãi là Đậu Đậu anh yêu thương nhất, sẽ không bao giờ thay đổi, những ngày tháng anh không ở bên cạnh, em phải học cách trưởng thành, phải học cách kiên cường, độc lập, dũng cảm, còn phải giống như trước đây, mãi mãi là một Đậu Đậu vui vẻ. Không phải em thích vẽ sao? Em biết không, đối với anh mà nói, bức tranh đẹp nhất trên thế giới chính là nụ cười của Đậu Đậu. Phải nhớ rõ, biết không?”

“Vâng!” Ninh Hồi ôm eo Ninh Tưởng, vừa khóc vừa dùng sức gật đầu, anh trai nói, cô vẫn là người anh thương yêu nhất, không bao giờ thay đổi! “Anh, anh cũng phải chăm sóc bản thân, anh gầy đi rồi!”

“Vâng.”

“Anh, anh phải thường xuyên về thăm em!”

“Được.”

“Vậy….vậy lúc nào anh đến thăm em?” Trẻ con tùy hứng luôn là như vậy, không thích chờ đợi vô vọng, bất luận chuyện gì, nhất định phải có thời gian chính xác.

Trong mắt Ninh Tưởng lướt qua do dự và bi thương, “Đợi….đợi em thi xong, anh sẽ đến thăm em, em thi được thành tích thật tốt làm quà tặng cho anh trai, được không?”

Thi xong hả? Ninh Hồi suy nghĩ một chút, chỉ còn hơn một tháng một chút, vậy cũng rất nhanh, cô gật đầu, “Được ạ, em còn tặng anh một món quà nữa, anh nhất định sẽ thích!”

“Được.” Lông mi cậu khẽ run, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Bố mẹ còn cả bà nội cũng sẽ nhớ anh, anh cũng phải nhớ, nhà chúng ta mãi mãi cũng là nhà của anh!” Ninh Hồi căn dặn cậu giống như người lớn.

Cậu cười, ấm áp và chua xót quấn bện trong tim, xoa xoa đầu cô, “Đương nhiên, anh họ Ninh.”

“Ừm! Đúng, anh mang họ Ninh!” Ninh Hồi rất vừa lòng với câu trả lời này của anh trai.

“Đúng, anh mãi mãi mang họ Ninh….”Ánh mắt cậu tựa như nhìn về một phương hướng nào đó không biết tên, cuối cùng, hồi thần lại đưa Ninh Hồi vào trong, “Đi đi, vào sớm một chút.” Nói xong , lại móc ví tiền trong túi ra, chỉ để lại tiền xe, toàn bộ tiền còn lại đều đưa cho Ninh Ngộ, “Cẩm tiêu trên đường, chăm sóc em gái cho tốt nhé.”

“Anh, em có…” Ninh Ngộ đẩy lại từ chối.

“Cẩm đi! Khách khí gì với anh?” Ninh Tưởng nhét tiền vào tay cậu.

Ninh Ngộ và Ninh Hồi đi rồi, Ninh Tưởng luôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng họ, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa, cậu mới lững thững quay đầu đi ra khỏi bến, đầu mày cũng dần cau chặt, đau đớn ập đến.

Lên một chiếc xe taxi, lập tức báo địa chỉ nhà, xe mới khởi động trước mắt cậu đã là một mảng đen xì, trong một đống âm thanh “Này, cậu sao vậy? Sao vậy?” của tài xế, cậu rơi vào hôn mê.

Nhà họ Ninh.

Ninh Hồi đang luyện nhảy múa với chiếc gương, Ninh Ngộ tiến vào liền cười, “Ôi, còn có thời gian nhảy múa à, xem ra thi cử đã nắm chắc rồi!”

Ninh Hồi không chịu thua lườm cậu một cái, nói cái gì đó? Bây giờ chỉ còn một tháng nữa mà vẫn còn ôn tập xong sao? Ba năm cấp ba của cô, trừ học kỳ đầy tiên lười biếng ra thì sau này đều ngoan ngoãn cố gắng rất lâu, tuy không so được với Ninh Ngộ ngạo mạn xưng hùng xưng bá, nhưng cô vẫn nằm trong top đầu lớp văn!

“Em phải luyện tập tốt để biểu diễn trong đêm hội tốt nghiệp.” Ừm, biểu diễn cho anh trai xem! Anh trai đã nói rồi, cô là bức tranh xinh đẹp nhất trên thế giới, vậy cô cũng phải biểu diễn một màn đẹp nhất cho anh trai xem!

“Em không đến nhà Tiêu Nhất Nhất học thêm sao?” Hôm nay là ngày học thêm, đối với Ninh Hồi mà nói, mưa gió đều không thay đổi.

“Đi chứ! Đi ngay đây!” Đúng rồi, đến lúc đó cũng có thể gọi anh Nhất Nhất đến xem cô nhảy múa!

Ninh Hồi đã tập một lúc, lại một lần nữa tắm giặt thay quần áo rồi đi cùng Ninh Ngộ đến nhà họ Tiêu.

Còn trong phòng Ninh Chí Khiêm, Nguyễn Lưu Tranh lại đang thu dọn đồ đạc.

“Đi đâu thế? Công tác?” Khiếm khi Ninh Chí Khiêm được nghỉ ngơi, trong lòng đang có chuyện muốn nói với cô.

“Không, em muốn đến thăm Ninh Tưởng.” Cô vừa bận rộn vừa nhìn anh một cái, “Chí Khiêm, thằng bé Ninh Tưởng này, tâm sự nhiều, em luôn cảm thấy lần này thằng bé đi có chút kỳ lạ, thậm chí không hợp logic, nó làm như vậy nhất định là có lý do.”

Cô đặt đồ xuống, quay người đối diện với anh, ngữ khí sâu xa, “Có chuyện hình như em vẫn chưa nói với anh. Anh biết lúc nhỏ vì sao Ninh Tưởng muốn đi cùng Quyên Tử không? Không phải thằng bé muốn ở cùng mẹ ruột đâu, mà là sợ bản thân mình trở thành con chồng trước ảnh hưởng đến anh. Thằng bé đi học ở nhà trẻ có một bạn nhỏ nói với nó, mẹ kế hay bố dượng của cô bé đó đều không thích nó. Lúc đó Ninh Tưởng cũng lo lắng em không làm lành với anh là vì thằng bé.”



Ninh Chí Khiêm sững người, phút chốc, ngón tay xuyên qua tóc mình, “Muốn đi thì cùng đi, anh cũng đang nghĩ, cách làm của Ninh Tưởng rất kỳ lạ, anh còn suy nghĩ hôm nay bàn bạc với em chuyện này đây, vừa may được nghỉ thì qua xem sao.”

“Vậy thì đi thôi, mau lên.” Nguyễn Lưu Tranh lườm anh một cái, “Được nghĩ cũng không nói trước với em, em còn đang chuẩn bị đi một mình!”

“Anh sợ em bận, anh cũng định đi một mình…” Ninh Chí Khiêm cười bất đắc dĩ.

“Anh đó…” Nguyễn Lưu Tranh cũng cười.

Bận!

Trong cuộc sống của họ, từ đầu tới cuối đều tràn ngập chữ này. Lúc bận rộn tựa như thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, bất giác con cái đã lớn, họ ở bên nhau cũng gần ba mươi năm rồi, hai vợ chồng không cùng một bệnh viện,có lúc mấy ngày trời không nhìn thấy mặt mũi đâu, nhưng là trong tim luôn luôn yên ổn, bởi vì hai người đều biết, mặc kệ đối phương ở đâu, họ đều là bến đỗ của nhau, thậm chí đối phương cũng là một bản sao khác của mình.

Nghĩ đến đây, Ninh Chí Khiêm lại cười cười, những lời anh nói với cô khi ở sa mạc trước kia, những lời chúc phúc dành cho cô đó, bây giờ cô đã thực hiện từng cái một, nữ giáo sư top 1 top 2 của ngoại khoa thần kinh, viết sách luận văn đạt được sự chứng nhận của quốc tế, đương nhiên, kết hôn, sinh con, hạnh phúc….

Trong giới y học, cô trở thành một anh “khác”; Ngoài công việc, cô chính là anh, đã sớm hòa cùng một thể với anh.

“Đi thôi.” Nguyễn Lưu Tranh mau chóng thu dọn đồ đạc của anh một lượt nữa, nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên mặt anh, lườm anh, “Cười ngốc cái gì đấy?”

Anh không nói gì, chỉ ôm lấy cô, đôi môi chạm lên trán cô.

Theo thời gian chung sống càng ngày càng dài, giữa hai vợ chồng cũng đã thiếu đi nhiệt huyết hồi trẻ mà bình thản hơn, mấy hành động thân mật sến súa này đã ít lại càng ít, nhất thời Nguyễn Lưu Tranh không thích ứng được, không khỏi lườm anh lần nữa, “Già còn không đứng đắn!”

Anh cười thành tiếng, kéo hành lý , ôm lấy vai cô, “Đi.”

Đánh một cái lên móng vuốt của anh, “Để bọn trẻ nhìn thấy không hay!”

“Bọn nó ra ngoài hết rồi!” Ninh Chí Khiêm bị cô đánh vào mu bàn tay có chút đau, vừa oan ức vừa buồn cười, phản ứng này cũng lớn quá, mặc dù già rồi nhưng có cần càng già càng đứng đắn như vậy không?

Lúc này họ còn đang tươi cười nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc đang đợi họ là chuyện không thể cười nổi.

Khi hai vợ chồng đến nhà Quyên Tử ở Mãn Châu Lý cũng đã được nếm một món ”canh đóng cửa” giống như Ninh Hồi, gọi điện thoại cho Ninh Tưởng và Quyên Tử cũng đều không nghe, hai người đang cảm thấy kỳ lạ thì Vương Nhất Hàm đi về.

“Chú….chú…chú Ninh…..dì Nguyễn…” Vương Nhất Hàm rõ ràng sợ hãi cực kỳ.

“Nhất Hàm?” Ninh Chí Khiêm không ngờ sẽ gặp được Vương Nhất Hàm ở đây.

“Ninh Tưởng đâu con?” Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Ninh Tưởng anh….anh ấy….” Vương Nhất Hàm bị người khách đột ngột làm cho giật mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào, lắp ba lắp bắp tìm lý do, “Anh ấy…cùng….cùng mẹ anh ấy đi dạo ạ….”

Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh cũng không ngốc, Vương Nhất Hàm nói như thế không ai có thể tin được, cúi đầu xuống, nhìn thấy trên tay cô ấy cầm một tờ phim chụp, trên bìa còn có biểu tượng chữ của Bệnh viện nào đó ở Bắc Kinh, nhất thời như sét đánh giữa trời quang, bị đánh cho có chút sững sờ.

Ninh Chí Khiêm phản ứng lại trước, giành lấy thứ trong tay Vương Nhất Hàm, bởi vì căng thẳng và sợ hãi nên tay cầm không chắc, chiếc túi thậm chí còn rơi xuống đất.

Có một giây phút, anh thậm chí còn không dám cúi xuống nhặt….

Vẫn là Nguyễn Lưu Tranh nhặt lên, hai tay cô cũng đang run rẩy, một hành động đơn giản thôi, nhưng lại chật vật mới lấy được phim từ trong túi ra.

Với ta cách là một chuyên gia lâu năm của ngoại khoa thần kinh, họ chỉ nhìn qua là đã phát hiện ra sự khác thường trên phim chụp não bộ.

Lộp cộp một tiếng, phim chụp lại một lần nữa rơi xuống đất….

“Chú, dì….” Vương Nhất Hàm nhìn dáng vẻ mất khống chế của hai vị trưởng bối, cùng thất thanh khóc.

Đứa trẻ Ninh Tưởng này không phải Nguyễn Lưu Tranh sinh ra, nhưng trong lòng cô, trước giờ đều xem như con đẻ, tình mẫu tử hơn hai mươi năm trời, cậu đã sớm giống như Ninh Ngộ Ninh Hồi trở thành xương cốt của cô, máu của cô, thịt của cô. Mà cô cũng biết rõ, Ninh Chí Khiêm đã bỏ ra cho đứa trẻ này không ít, bất luận là tâm huyết hay là tình cảm, thậm chí có thể nói, bốn năm trước đó Ninh Tưởng và anh chung sống anh vừa làm cha vừa làm mẹ, chỉ sợ còn hao phí tinh lực hơn so với Ninh Ngộ và Ninh Hồi, cô còn khó chịu như vậy, thực sự không biết trong lòng anh như bị dao cắt như thế nào.

Sự bình tĩnh của bác sĩ khi gặp bất cứ chuyện gì giờ phút này đã bay qua chín tầng mây, cô ôm lấy Vương Nhất Hàm khóc, “Đứa bé ngốc! Bây giờ còn muốn giấu cô chút! Còn không đưa cô chú đi thăm thằng bé!”

“Vâng…..Vâng….” Vương Nhất Hàm thút thít đồng ý, xoay người dẫn hai người đến bệnh viện.

Từ giây phút xem phim chụp Ninh Chí Khiêm đều không nói gì, dáng vẻ đờ đẫn, nhưng lúc xuống lầu, lại bước hụt chân, suýt chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống, Nguyễn Lưu Tranh vội đỡ lấy anh, nước mắt càng dữ dội hơn. Cô biết, cô biết người đàn ông này có chuyện gì đều giữ kín ở trong lòng không nói, nhưng nội tâm dâng trào mãnh liệt hơn bất cứ ai…

Ninh Tưởng đã xuất hiện hiện tượng khác lạ từ đâu, giấu tất cả mọi người không kiểm tra ở Bắc Nhã, chỉ đi tìm Uông Mặc để đến một bệnh viện khác làm kiểm tra, bảo Uông Mặc kiểm tra qua giúp cậu, nếu như không phải quan hệ của Uông Mặc với Vương Nhất Hàm rất tốt, nếu không phải Uông Mặc không cẩn thận lỡ lời trong lúc nói chuyện với cô, thì Ninh Tưởng thực sự định một mình gánh chịu tất cả những đau đớn là khổ cực, cũng may cô đã biết, nếu đã biết rồi thì sẽ không để Ninh Tưởng một mình đi trên con đường này, mặc kệ con đường này đã tới điểm cuối hay còn phải đi tiếp rất lâu nữa, cô vẫn sẽ ở bên cạnh Ninh Tưởng, cho dù không vì cô yêu cậu đầy chân thành, chỉ vì tình bạn thân thiết như anh em của cô và cậu từ nhỏ đến lớn, cô cũng không thể để cậu đơn độc!

Cho nên cô đã quay về. Lúc đó trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Ninh Tưởng, cho dù chỉ còn lại một ngày cuối cùng, mình cũng phải quay về. Mình đã cùng cậu trưởng thành, mình cũng sẽ cùng cậu đi hết cuộc đời này, bất luận cuộc đời này là một ngày hay là rất nhiều năm.

Trong bệnh viện, Ninh Tưởng yên lặng nằm trên giường, đau đớn đã hành hạ cậu một ngày, bây giờ mới tốt hơn được một chút.

Khi Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh tiến vào liền nhìn thấy toàn thân cậu đều là mồ hôi, chỉ vừa nhìn Nguyễn Lưu Tranh đã khóc, bụm chặt miệng lại, nước mắt ào ào chảy xuôi, lại không dám phát ra tiếng, sợ sẽ ảnh hưởng đến Ninh Tưởng.

Quyên Tử bưng nước đang định lau mồ hôi cho Ninh Tưởng, quay đầu nhìn thấy hai người họ đến cũng kinh ngạc, phút chốc liền chảy nước mắt.

Tiếng động khe khẽ vẫn khiến Ninh Tưởng thức giấc, mệt mỏi mở hai mắt, nhìn thấy bố mẹ đang đứng ở cửa, nhất thời cho rằng mình đang ở trong mộng, chậm chạp khép mắt lại, mới đột ngột tỉnh giấc, mở to hai mắt, quả nhiên là bố mẹ.

Một mình chống đỡ rất lâu, vừa khổ vừa khó vừa không có ai giúp đỡ, cậu chưa từng biểu hộ quá nhiều yếu đuối, thậm chí Quyên Tử và Vương Nhất Hàm cũng chưa nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, nhưng vào giây phút này, giây phút nhìn thấy bố mẹ, tất cả những vỏ ngoài kiên cường của cậu đều sụp đổ, toàn thân vốn dĩ mệt mỏi không có sức lực, giọng nói cũng dường như mắc nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra lời, chỉ có nước mắt giống như vỡ bờ, yên lặng chảy dài, chảy không ngừng.

Suốt đường đi tới đây, Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh đều đang nghi nhìn thấy Ninh Tưởng thì phải nói gì. Ví dụ như chất vấn cậu, vì sao con giấu bố mẹ, ví dụ như bắt đầu từ lúc nào, vân vân, nhưng giây phút đến nơi, đối mặt với nước mắt của Ninh Tưởng, thì không nói lên bất cứ câu nào. Bên tai Nguyễn Lưu Tranh chỉ hồi tưởng lại lời nói lần trước Ninh Tưởng ôm cô nói: Mẹ, ôm một chút được không ạ? Ôm một chút thì sẽ không đau nữa….

Nhất thời trái tim đau như bị ai véo lấy. Thằng bé ngốc nghếch nhà cô, hóa ra lúc đó cậu nói đau, không phải chỉ những vết xanh tím trên mặt đó!

“Tưởng Tưởng….” Nguyễn Lưu Tranh khóc chạy qua, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, trong lòng có một âm thanh đang nói, Tưởng Tưởng đừng sợ, mẹ ôm, ôm thì sẽ không đau nữa…

Mấy ngày nay Quyên Tử cũng đã chịu áp lực và đau khổ cực lớn, nhìn thấy hai người họ đến cũng giống như thấy nguồn sống vậy, áp lực tích lũy lâu như vậy mọi tâm trạng đều sụp đổ, cũng tuôn ra trong nháy mắt này, lập tức quỳ xuống trước mặt Ninh Chí Khiêm, khóc lóc, “Bác sĩ Ninh, xin anh, xin anh cứu thằng bé! Hai mươi bốn năm trước là anh cứu nó! Xin anh cứu thằng bé thêm một lần nữa!”

Ninh Chí Khiêm cắn chặt răng, nhìn sang bên cạnh, da thịt trên mặt run rẩy kịch liệt, viền mắt đỏ bừng lên, hàm chứa toàn là nước mắt.

“Mẹ, bố, con xin lỗi…” Ninh Tưởng ở trên giường phát ra âm thành khe khẽ.

“Thằng bé ngốc! Là bố mẹ có lỗi với con!” Nguyễn Lưu Tranh khóc nói. Thời đại phát triển, cửa ải khó khăn trong y học trước kia không đánh hạ được dần dần bị phá vỡ từng cái một, nhưng cũng sẽ xuất hiện vấn đề nan giải mới mà tạm thời chưa thể đánh bại, cả một đời của vợ chồng họ đều bỏ vào nghiên cứu ngoại khoa thần kin, nhưng đối với tình trạng hiện tại của Ninh Tưởng căn bản không có phương pháp trị khỏi. Thẳng bé đáng thương vừa sinh ra đã bị bệnh trong não hành hạ, vì sao cuối cùng còn phải chịu giày vò như vậy?

“Mẹ, mẹ đừng khóc.”

“….” Bảo cô không khóc làm sao đây? Nhớ đến ban đầu khi vào Bắc Nhã, vì Chu Vũ Thần cô đã khóc không thể kiềm chế bản thân, chính Ninh Chí Khiêm dạy cho cô một bài, sau này cô dần học được dùng sự bình tĩnh của nghề bác sĩ để trang bị cho mình trước nỗi buồn và sự đồng tình, bỏi vì chỉ có như vậy mới có thể đưa ra những chẩn đoán và trị liệu tốt hơn, nhưng ngày hôm nay người nằm trên giường là thịt của cô, sao cô có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh?

“Mẹ.” Một tay của Ninh Tưởng ôm lấy mẹ, “Không đau nữa rồi ạ, mẹ ôm liền không đau một chút nào nữa, mẹ đừng khóc, còn nữa, Hồi bảo biết không ạ?”

Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu.

“Vậy đừng nói cho con bé với Ninh Ngộ, chúng sắp thi rồi….Hay là, cũng đừng nói với bà nội…. bà lớn tuổi như vậy rồi….đợi con khỏe lại, con sẽ về nhà….họ sẽ không biết gì cả….”

Một lời nói chỉ khiến tất cả mọi người càng buồn…

Mà Ninh Hồi vẫn đang bận học và nhảy múa, một lòng nghĩ thi thật tốt, nhảy thật tốt để tặng cho anh hai món quà lớn. Còn Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh kiên trì muốn đón Ninh Tưởng về Bắc Kinh, dù sao bên này cũng có điều kiện chữa trị tốt hơn.

Đương nhiên Quyên Tử ủng hộ, Ninh Tưởng thấy bố mẹ đã biết rồi cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Về đến Bắc Kinh, nằm ở Bắc Nhã, liền là chuyện không thể giấu tiếp nữa, vì vậy càng ngày càng nhiều người bị, chỉ có cặp anh em sinh đôi vẫn luôn không biết gì, mọi người không hẹn nhau mà cũng giấu họ. Ninh Hồi chỉ coi như anh trai vẫn ở Mãn Châu Lý, cách vài ba ngày là lại gọi điện thoại cho anh, mặc kệ có bao nhiều khó chịu Ninh Tưởng cũng đều kiên cường chống đỡ coi như không có chuyện gì nói chuyện cùng cô bé, cổ vũ cô bé. Điều hiện hữu trước mắt Ninh Hồi, từ đầu tới cuối đều là một mảng trời xanh.

Thời gian từng ngày trôi qua, thời gian một tháng rất ngắn ngủi, đối với Ninh Tưởng cùng với tất cả những người bên cạnh cậu mà nói, ngày tháng càng giống như hắt nước đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy Ninh Tưởng chuyển biến xấu từng ngày, thời gian như nước chảy, sự ví von này sâu sắc cào đau trái tim của mọi người.

Khi sát gần kỳ thi đại học, Ninh Tưởng càng thêm không ổn, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm lo lắng đến chuyện này, không biết cậu đếm ngày tháng như thế nào, không ai nói với cậu, nhưng cậu lại đếm rất rõ ràng, trước hôm thi một ngày, cậu vẫn lẩm bẩm hỏi, “Mai thi rồi sao?”

Lúc đó, vợ chồng Ninh Chí Khiêm, Quyên Tử và Vương Nhất Hàm đều ở đó, nghe xong cũng chỉ rơi nước mắt gật đầu.

Trong tay Ninh Tưởng cầm điện thoại nhưng không gọi cho Ninh Hồi, sợ giọng nói yếu ớt của mình làm lộ bí mật của mình, vì vậy cậu gửi tin nhắn cho Ninh Hồi, cổ vũ cô bé, cùng cô nói chuyện.

Ninh Hồi không hay biết gì, lòng tin tràn đầy, từ câu từ trong tin nhắn, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được niềm vui và ánh mặt trời của cô bé, Ninh Tưởng xem xong, khóe môi nhàn nhàn ý cười.

Ngày thi hôm đó, thoạt nhìn Ninh Tưởng tốt hơn bình thường một chút, cũng có chút tinh thần, nằm đó không ngừng nhìn thời gian, từ sáng sớm đợi đến khi mặt trời lặn, cậu gấp gáp gửi tin cho Ninh Hồi.

Bây giờ cậu nhập chữ chậm, không so kịp tốc độ của Ninh Hồi, cuối cùng ngay cả tốc độ đánh chữ của mình nhóc con Ninh Hồi cũng chê, từng đoạn từng đoạn ghi âm giọng nói nhảy vào điện thoại của Ninh Tưởng.

“Anh, hôm nay em thi rất tốt! Đề chọn đáp án đều biết! Anh tin không? Có một câu là lừa mà em còn đúng!”

“Anh, ngày mai là thi xong rồi, anh sẽ về chứ ạ?”

“Anh, lâu lắm rồi em không thấy anh, em nhớ anh rồi!”

“Anh, nhất định anh phải về sớm một chút, đêm hội lúc tốt nghiệp em sẽ múa cho anh xem! Anh mau về nhé!”

“…”

Ninh Tưởng nghe hết tất cả những âm thanh này, mãn nguyện nhắm mắt lại, dùng hết sức lực trả lời một tin nhắn thoại vừa dịu dàng lại vừa kiên định: Được.

Sau đó, điện thoại trượt xuống từ tay cậu…



Đậu Đậu, xin lỗi em, anh đã rất cố gắng kiên trì rồi, nhưng vẫn không thể kiên trì đến ngày nhìn thấy em nhảy múa….

Nhất thời, trong phòng bệnh tiếng khóc đau đớn vang lên không dứt, trong tiếng khóc, cửa bị đẩy ra, tiếng kêu khàn khàn xuyên qua tiếng khóc, “Ninh Tưởng!”

Người tới, là Tiêu Nhất Nhất, còn có Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa.

Bởi vì Tiêu Y Đình cũng có công ty ở Hàng Châu, hai tháng nay vẫn luôn ở Hàng Châu, mà họ lại là người thân thiết với nhà họ Ninh nhất trong gia tộc nhà họ Tiêu, nhà họ Ninh cũng coi như giấu tin tức này với người ngoài, không ai cố ý nói ra, những bạn bè thân thiết biết, cũng chỉ là gián tiếp vô ý nghe nói, vì thế, họ là người biết cuối cùng.

Còn Tiêu Nhất Nhất từ sau lần trước đánh nhau với Ninh Tưởng liền khép kín bản thân hơn, cố ý tránh nhà họ Ninh, càng không thể biết, bây giờ ngay cả giấy phút cuối cùng không không kịp.

Trước giờ cậu luôn bình tĩnh nhưng lúc này còn rối loạn hơn so với lần trước đánh nhau với Ninh Tưởng, nức nở chảy nước mắt, “Ninh Tưởng, tên xấu xa kia, cậu dậy cho mình!” Đã nói làm anh em cả đời cơ mà?

“Ninh Tưởng, xin lỗi cậu….” Tình cảm anh em của chúng ta trước giờ chưa từng thay đổi, mình chỉ cho rằng, chúng ta còn thời gian cả đời có thể làm hòa, mình thực sự cho rằng, anh em cả đời là rất nhiều rất nhiều thời gian….

Di ảnh.

Ninh Hồi không thể ngờ được, người anh trai lớn tiếng đồng ý với cô sẽ xem cô nhảy múa kia, khi xuất hiện trước mặt cô sẽ là một tấm ảnh, hơn nữa còn là ảnh đen trắng.

Anh ở trong ảnh, trẻ trung, anh tuấn, một đoi mắt đen láy, hàm chứa dịu dàng cười nhìn cô.

Đây là mắt của anh trai, không sai, là ánh mắt cô quen thuộc nhất. Đôi mắt đen của anh sâu như không có đáy, luôn nhìn cô như vậy, cô đi đến đâu cũng sẽ không quên.

Cho nên, anh trai dịu dàng nhìn cô như vậy,sao có thể biến mất không nhìn thấy nữa chứ?

Nhất định không! Anh trai đang chơi trò trốn tìm với cô như lúc nhỏ đúng không? Trốn vào trong ảnh đúng không? Hừ, bất luận anh trốn ở đâu em cũng phải tìm anh ra!

Ánh mắt cô hoảng loạn đi đến trước linh đường, nhìn bức ảnh cười, anh ơi, xem em túm anh ra thế nào nha.

Hai tay cô với lấy tấm ảnh, gắt gao ôm vào lòng, vẫn là cười, nhìn, anh, em bắt được anh rồi nhé! Anh không chạy được nữa đâu! Đang cười mà hai hàng nước mắt lại lăn xuống…

Nguyễn Lưu Tranh thấy cô bé như vậy cũng sợ hãi, vẫn chưa thấy ai ôm di ảnh trong lòng không buông ở linh đường cả, muốn tiến lên nhắc nhở con bé, liền bị Ninh Chí Khiêm ngăn lại.

Ninh Chí Khiêm khẽ lắc đầu, “Đển cho con bé tìm một cách phát tiết của mình đi, trong nhà không thể có thêm một người bị bệnh nữa.”

Khi biết tin Ôn Nghi liền ngất xỉu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.

Mắt Nguyễn Lưu Tranh sưng vù, nước mắt lại trào ra khỏi viền mắt.

Từ giây phút đó trở đi, Ninh Hồi liền ôm di ảnh không buông, từ nhà tang lễ ôm về nhà, sau đó trốn trong phòng mình không ra ngoài, bất luận ai đến khuyên nhủ đều vô dụng, lễ truy điệu cô bé không tham gia, tang lễ cũng không đi, chỉ ôm ảnh ngồi trong nhà.

Ninh Ngộ từng đến gọi cô bé, cô bé gay gắt cãi lại, anh trai đang yên lành, mọi người bỏ anh ấy bào cái hộp đen làm gì?

Lòng Ninh Ngộ như dao cắt, cũng không đến lễ truy điệu và tang lễ nữa, sợ cô bé xảy ra chuyện, nên ở nhà trông coi cô bé. Cậu tin anh cả sẽ tán thành cậu làm như vậy, vì cậu đã đồng ý với anh, phải chăm sóc em gái thật tốt.

Nhưng, Ninh Hồi nhốt mình trong phòng không ăn không uống cũng không được!

Khi tất cả mọi người đều bó tay với Ninh Hồi, Ninh Ngộ nhớ đến một người – Tiêu Nhất Nhất.

Cậu biết em gái mình thích Tiêu Nhất Nhất, có lẽ người có thể thay anh trai khuyên bảo con bé cũng chỉ có anh ta thôi!

Vì vậy Ninh Ngộ gọi điện thoại xin Tiêu Nhất Nhất giúp đơ, đương nhiên Tiêu Nhất Nhất lập tức chạy đến nhà họ Ninh, nhưng mà bất luận cậu ta gõ cửa phòng Ninh Hồi thế nào, bất luận cậu ta nói mình là anh Nhất Nhất như thế nào, xin cô mở cửa ra sao, Ninh Hồi cũng không mở cửa cho.

Tiêu Nhất Nhất cũng hết cách.

Tiến công dịu dàng không có tác dụng, Ninh Ngộ lo lắng như lửa đốt, cuối cùng trực tiếp đập vỡ khóa cửa, phá cửa đi vào, gầm lên với Ninh Hồi, “Em đang làm cái gì thế hả? Em cho rằng em không ăn không uống không vui vẻ thì anh trai thật sự sẽ quay về sao? Em lại muốn chơi trò này à? Em quên em đồng ý với anh thế nào rồi sao? Cho dù anh trai quyết định thế nào em cũng không được để anh ấy đau lòng không được để anh ấy lo lắng, nhưng em bây giờ thì sao? Vì sao vẫn tùy hứng như vậy?”

Cuối cùng Ninh Hồi cũng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Ngộ, chỉ là đôi mắt từ đầu tới cuối đều vô thần.

Ninh Ngộ túm lấy hai tay cô bé, “Còn nữa, em đã đồng ý với anh cả, phải làm một người kiên cường độc lập dũng cảm, phải mãi mãi vui vẻ, thứ anh ấy thích nhất là nụ cười của em, mỗi ngày em đều phải cười, em còn phải múa cho anh ấy xem, em quên rồi sao? Quên hết rồi sao?”

Ninh Hồi hoảng sợ nhìn cậu, rất lâu sau, cánh môi mới mấp máy, “Em không quên….”

Ninh Ngộ thở phào, chịu nói chuyện là tốt rồi, có thể trả lời là tốt rồi…

Ninh Hồi bắt đầu ngoan ngoan ăn cơm, bắt đầu điên cuồng múa.

Đêm hội tốt nghiệp ngày đó, biểu hiện của Ninh Hồi trên sân khấu là một lần nhảy múa đẹp nhất trong nhiều năm như vậy, một điệu nhảy vui tươi, biểu cảm của cô phong phú mà xinh đẹp, nụ cười như hoa nở mùa xuân.

Mọi người đều đến xem cô biểu diễn, thậm chí bao gồm Tiêu Nhất Nhất và Vương Nhất Hàm.

Tiếngvỗ tay của cả hội trường cho cô như sấm dậy, cô đứng chính giữa dân khấu, cảm ơn mọi người, cũng thu lại nụ cười, hồi phục lại sự lạnh lẽo và đờ đẫn của mình.

Không đợi bất kỳ ai khác, cô rời khỏi sân khấu, rời khỏi hội trường, chuẩn bị một mình về nhà, nhưng lại phát hiện người nhà đều đang đợi cô.

Cô dừng bước chân chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên phát hiện ảnh của anh trai không thấy đâu nữa.

Lần này cô biểu diễn, mang theo ảnh của anh theo bên ngoài, sau khi nhảy xong đổi quần áo, bức ảnh lại không ở trong quần áo múa, cô lập tức về hậu trường tìm.

Người trong hậu trường cũng đều đi hết rồi, một đống hỗn loạn. Cô chui vào phòng thay đồ, lật tìm trong một đống đồ biểu diễn, một lúc lâu mới tìm được, nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài truyền đến.

“Cậu cũng đến tìm Hồi bảo hả?” Đây là Vương Nhất Hàm.

“Phải, nha đầu này hôm nay nhảy tốt thật, nhưng mình luôn thấy gần đây con bé quá căng thẳng, chúng ta làm anh chị cũng phải khuyên bảo con bé, ở bên nó nhiều một chút.” Đây là Tiêu Nhất Nhất.

Vương Nhất Hàm than thở, “Xem ra con bé đã đi rồi, gần đây tiểu nha đầu không thân với ai cả.”

“Phải.” Trong giọng nói của Tiêu Nhất Nhất cũng có sự lo lắng sâu xa.

“Đúng rồi.” Vương Nhất Hàm phát ra âm thanh mở túi, “Cái này cho cậu, Ninh Tưởng muốn mình chuyển.”

“Cái gì vậy?” Tiêu Nhất Nhất nhận lấy nhìn qua, là một bức tranh, cậu và Ninh Hồi tay dắt tay đi trên con đường nhỏ ở gần nhà cậu, Ninh Hồi còn đang ăn. Đây là ai vẽ? Ninh Tưởng hay là Ninh Hồi? Nhưng chỉ có Ninh Hồi học vẽ! “Cái này….” Cậu không hiểu làm sao.

Vương Nhất Hàm cười khổ, “Tâm sự của tiểu nha đầu, cậu không hiểu sao? Ninh Tưởng có ý phó thác.”

“Phó thác?” Tiêu Nhất Nhất cau mày.

“Mình nói thật cho cậu biết vậy, người Ninh Tưởng thích trước giờ không phải mình, từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ yêu có một mình Hồi bảo. Nhưng mà trong lòng nha đầu Hồi bảo lại có cậu, ý của Ninh Tưởng là bảo mình chuyển lời cho cậu, nếu như cậu có thể cùng đi với Hồi bảo, xin cậu hãy cứ dắt tay con bé như vậy, bảo vệ cô bé thật tốt, nếu như cậu không thể, cũng xin cậu đừng làm tổn thương nó.”

Trong phòng thay đồ, bức ảnh trong tay Ninh Hồi rơi xuống đất, bên tai chỉ lặp lại một câu nói: Từ đầu tới cuối người cậu ấy yêu chỉ có một mình Hồi bảo….. Từ đầu tới cuối người cậu ấy yêu chỉ có một mình Hồi bảo…

Nước mắt mang theo nhiệt độ cơ thể, nóng hổi như nước sôi, chảy dài xuống…

Bên tai lại một lần nữa vang lên giọng nói của Ninh Tưởng: Em mãi mãi là Đậu Đậu anh yêu nhất, những ngày anh trai không ở bên cạnh, phải học cách trưởng thành, học cách kiên cường, độc lập, dũng cảm, còn phải giống như trước đây, làm một cô gái vui vẻ, phải nhớ kỹ, được không?

Cô bụm mặt lại, nước mắt không lên tiếng chảy ra từ kẽ tay.

Thành tích thi đại học của Ninh Hồi không tồi, nhưng cô bé lại bỏ qua hết trường học trong nước, chọn ra nước ngoài.

Nguyễn Lưu Tranh không đồng ý, vừa mới mất con trai, con gái lại muốn đi xa, cô không yên tâm, điều quan trọng là, con gái được nuông chiều trưởng thành, một mình ra nước ngoài, sao có thể độc lập sinh sống? Cô sợ con gái suy nghĩ bồng bột vì sự ra đi của anh trai, cô càng hy vọng con gái ở trong nước học xong đại học, sau đó ra nước ngoài học nghiên cứu sinh.

Nhưng Ninh Hồi tính tình ngang bướng, chuyện đã quyết định khó có thể thay đổi, cuối cùng Ninh Chí Khiêm cũng mềm lòng, đồng ý cho cô bé ra nước ngoài, đồng thời giúp cô bé thuyết phục Nguyễn Lưu Tranh, đồng ý với bà xã sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Vì vậy Ninh Hồi đi rồi, một vali đơn giản, chỉ mang theo quần áo theo mùa của con bé, những thứ khác, Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh chuẩn bị cho cô bé một túi lớn đều không mang đi, còn những bức tranh cô bé vẽ trong khoảng thời gian cấp ba, toàn bộ đều ở trong tập tranh đó, sau đó, một lần nào đó Ôn Nghi và dì giúp việc dọn dẹp phòng đã bỏ đi toàn bộ tập tranh và những sách cũ không cần nữa.

Sau khi tiễn Ninh Hồi đi, Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy cả căn nhà trống trải không ít, mỗi ngày một lần đều sẽ nhớ về hình ảnh của hai đứa trẻ khi ở nhà bi thương trong lòng bao lâu cũng không thể vơi bớt. Thậm chí cô còn không dám nói với Ninh Chí Khiêm cảm giác này, sợ sẽ khơi lên nỗi đau của anh, khiến hai người cùng đau khổ.

Một ngày nào đó tan làm về nhà đã là nửa đêm, Ninh Chí Khiêm không có trong phòng, cô ngạc nhiên tìm xung quanh, kết quả khi mở cửa thư phòng ra phát hiện anh đang ở đó, trên bàn đặt một bức tranh, tờ giấy đã rất cũ, nhưng nét bút và màu sắc vẫn tạm rõ ràng. Trên tranh vẽ mặt trời, thảo nguyên, hoa nhỏ, toàn là những màu sắc đẹp nhất trong mắt trẻ con, người đàn ông trong tranh mặc áo blouse trắng, thẻ tên trên ngực viết bác sĩ chủ nhiệm Ninh Chí Khiêm, ba chữ Ninh Chí Khiêm chữ sau to hơn chữ trước, chữ Khiêm cuối cùng bị chen không còn chỗ đặt, viết thừa ra ngoài bảng tên. Người đàn ông dắt tay bé trai, bé trai cũng mặc áo blouse trắng nhỏ, trên ngực viết Ninh Tưởng, một tay khác của cậu bé thì dắt tay một cô gái, cũng mặc áo blouse, trên bảng tên viết Nguyễn Lưu Tranh…

Bên tai vang lên tiếng cười khúc khích và tiếng gọi giòn tan của đứa bé: Mẹ! Mẹ! Mẹ là mẹ con sao?

Cô tiến lên phía trước, nâng bức tranh lên dán vào lồng ngực, người đàn ông trước mắt đỏ mắt, còn cô, nước mắt cũng lăn xuống.

“Mẹ, Tưởng Tưởng yêu mẹ!”

“Mẹ, Tưởng Tưởng cũng nhớ mẹ!”

“Mẹ, ôm một chút được không? Ôm một chút sẽ không đau nữa!”

“Mẹ, Tưởng Tưởng nhất định sẽ quay về!”

Cô chưa bao giờ hỏi Ninh Tưởng vì sao gọi là Tưởng Tưởng, cũng không cần hỏi nữa, đối với cô mà nói, Ninh Tưởng chỉ là Tưởng Tưởng của cô, là cục cưng bảo bối của cô, mãi mãi đều là như vậy.

~* Hoàn *~