“A Vũ…” Chỉ gọi được một tiếng, bà ta liền rơi nước mắt như mưa.
Trình Chu Vũ không nói tiếng nào, xoay người đi vào phòng, để lại cửa cho bà ta, để bà ta tiến vào.
Bà ta đi vào theo, Trình Chu Vũ thì ngồi xuống sô-pha, nghiên người dựa vào, hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm trần nhà.
“A Vũ.” Chu Nhược Vân ngồi xuống bên cạnh anh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Chu Vũ đâu chỉ không nói chuyện, ngay cả đồng tử cũng không chuyển động lấy một cái.
Chu Nhược Vân càng thêm sốt ruột, ở bên cạnh anh nói một tràng, nói đến nỗi khô cả miệng, khóc đến nỗi mắt sưng đỏ, cũng không thể moi được một chữ từ miệng anh.
Buổi trưa, bà ta ra ngoài một chuyến mua đồ ăn cho anh, khuyên nhủ anh ăn, một hạt cơm anh cũng không động.
Bà ta nói cũng mệt, làm thế nào cũng không khuyên được anh, không nghĩ thêm được cách gì nữa.
Buổi chiều, Bành Mạn gọi điện thoại tìm bà ta.
Từ lần trước Trình Chu Vũ bị đuổi ra khỏi nhà, bà ta phí bao nhiêu công sức mới khuyên được mẹ con Bành Mạn, đồng ý nhất định sẽ cho hai người họ một lời giải thích, họ mới không đi. Cuộc điện thoại này Bành Mạn gọi đến, bà ta liền nói ra tình hình của Trình Chu Vũ.
Bành Mạn nghe thấy Trình Chu Vũ xảy ra chuyện lập tức hoảng loạn, nấu cơm xong vội vội vàng vàng muốn chạy tới khách sạn, đương nhiên bà Bành không cho phép, cô ta trục trặc một hồi mới cưỡng ép phá cửa ra ngoài, làm cho bà Bành ở sau lưng chửi mắng cô ta không có tiền đồ, cũng khiến cô ta chẳng biết làm thế nào.
Lúc cô ta chạy tới khách sạn trời còn chưa tối, Chu Nhược Vân mở cửa cho cô ta, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Trình Chu Vũ không có sức sống ngồi trên sô-pha, tiếng động lúc cô ta đến cũng không thể thu hút được anh, tựa như không nghe thấy tiếng mở cửa, càng không nghe thấy tiếng nói chuyện của cô ta và Chu Nhược Vân.
Cô ta ôm hộp cơm đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Anh Vũ, ăn chút đồ ăn đi, đều là thứ anh thích.”
Biết cả ngày anh chưa ăn hạt cơm nào, cô ta đã làm mấy món dễ tiêu hóa lại khích thích ăn uống, tất cả đều dựa theo sở thích của anh.
Nhưng mà, Trình Chu Vũ vẫn cứ mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thậm chí cô ta cảm thấy ngay cả mắt anh cũng không chớp lấy một cái.
Chu Nhược Vân nói anh đã duy trì dáng vẻ này một ngày trời rồi.
Bành Mạn nhìn chăm chú gốc râu đã mọc đen của anh, viền mắt cũng xanh đen, chỉ cảm thấy cằm anh đều lõm cả vào, mấy ngày không gặp lại gầy đi trông thấy. Người trước mắt đã từng phất phơ áo trắng, là thần tượng cô ta tôn kính như thần, bất luận thế nào cũng không phải bộ dạng trước mắt, mà người phá hủy anh lại chính là cô ta, sự bức hôn của cô ta và tất cả những người trong nhà.
Cô ta hoang mang, bó tay không có cách gì, cô ta yêu anh, tôn kính anh, tự nhận hy vọng anh tốt hơn bất cứ người nào, nhưng ngay cả một câu nói cô ta cũng không nói được với anh, đột nhiên cô ta cảm thấy, vốn dĩ thần vĩnh viễn chỉ là thần, là người ở trên trời cao để ngắm nhìn, là người mãi mãi không thể đến gần…
Anh không muốn động, cũng không định ăn, càng kiệm lời không nói, cô ta với Chu Nhược Vân giống nhau cùng bó tay hết cách, trừ việc thở dài nhìn nhau không nói, thì chỉ còn lại nước mắt.
Sắc trời dần tối đen, Bành Mạn và Chu Nhược Vân vẫn chưa có cách gì khác, thử nói chuyện vài ba câu với anh, anh dứt khoát nhắm mắt lại, tràn đầy mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau một cái, nước mắt lại lên men trong hốc mắt, nhắm mắt coi như là phản ứng duy nhất.
Lúc này, cửa phòng có tiếng động, rồi mở ra, có người đi vào, còn là quẹt thẻ phòng đi vào.
Còn về người đó là ai, trong lòng hai người đều có phán đoán, kết quả không nằm ngoài dự liệu, Đinh Ý Viên cũng xách một hộp cơm đi vào.
Thấy hai người họ ở đấy, Đinh Ý Viên cũng không phản ứng gì, còn gật đầu, “Hai người cũng ở đây à?”
Bành Mạn bỗng dưng sợ sệt, cúi đầu xuồng, còn Chu Nhược Vân thì nhìn chằm chằm cô không buông, trên mặt đều là sự đề phòng.
Đinh Ý Viên đi thẳng đến trước mặt anh, đặt hộp cơm sang một bên, giơ tay sờ sờ mặt anh.
Hai mắt anh vẫn mù mờ không có tiêu cự.
Cô thở dài một tiếng, giống như đang nói mới chính mình, lại giống như đang nói cho họ nghe, “Mấy ngày nay cứ thế này mãi, em không đến là anh cứ ngơ ngẩn, cũng không ăn uống gì, người cũng gầy đi một vòng rồi…” Nói xong, viền mắt cũng đỏ lên, còn nghẹn ngào.
Chu Nhược Vân nghe xong trong lòng cũng chua xót, dù có nhiều ngăn cách và không thích hơn nữa, trước mắt cũng chỉ có một mình Đinh Ý Viên có thể nghe ngóng được, “Vậy….rốt cuộc A Vũ bị làm sao?”
Đinh Ý Viên lại không trả lời bà ta, chỉ xoay người đi đến nhà tắm, lấy nước ấm, dùng khăn lông ấm lau mặt cho anh.
Sau khi lau mặt xong, tựa như anh có chút phản ứng, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung, rơi trên người Đinh Ý Viên.
Đinh Ý Viên thở dài, hai tay đỡ đầu anh, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng an ủi, “Còn có em mà, đừng lo lắng, em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”
Chỉ một câu nói thôi, Trình Chu Vũ nhắm mắt lại, dựa vào bụng cô.
Đinh Ý Viên cũng thuận theo đó ôm đầu anh vào lòng, anh lại giơ tay ra, ôm chặt lấy cô.
Một màn này, khiến cho hai người khác nhìn đến nỗi trong lòng có trăm mối khác nhau.
Hai người nói cả một ngày, cũng không bằng một câu của Đinh Ý Viên.
Điều Bành Mạn nghĩ tới là câu Trình Chu Vũ đã nói: Con và cô ấy có tiếng nói chung, có công việc giống nhau, có cùng sở thích…
Đây chính là biểu hiện rõ ràng nhất sao? Họ có tiếng nói chung, cho nên hôm nay cô ta và mẹ nuôi nói một ngày trời cũng không bằng một câu “còn có em” của Đinh Ý Viên? Công việc của anh, vui buồn hờn giận của anh, chỉ có Đinh Ý Viên có thể hiểu? Đúng vậy, anh đã từng nói, chân chính yêu một người, chính là trong lòng nghĩ gì không cần đối phương nói ra cũng có thể biết, đây gọi là tâm linh tương thông sao?
Còn điều Chu Nhược Vân nghĩ lại là, công việc của con trai xảy ra chuyện, còn phải rời khỏi bệnh viện, bố của Đinh Ý Viên là viện phó, cô ta nói còn có cô ta, đừng lo lắng, vậy chứng minh cô ta có thể gọi bố cô ta giúp con trai?
Nghĩ đến đây, cũng cảm thấy hình ảnh ôm ấp trước mắt không còn khó coi như vậy nữa, dù sao tiền đồ của con trai quan trọng hơn.
Hai người ôm nhau một lúc, Đinh Ý Viên vỗ về mái tóc anh, nhẹ giọng nói, “Được rồi, ăn chút gì đã nhé được không?”
Người đang chôn đầu trong lòng cô không nói gì.
Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh, lấy hộp cơm cô mang đến ra, bên trong là cháo ấm.
Cô dùng thìa xúc một miếng, bón đến bên miệng anh, “Thử một chút nào, còn nóng không?”
Anh không nói chuyện, nhưng lại ngoan ngoan mở miệng.
Cô cười, lại bón cho anh một miếng, “Cả ngày không ăn rồi, không thể ăn cái khác, chỉ có thể uống cháo thôi tránh tổn thương dạ dày, anh ngoan ngoãn ngày mai cùng em về nhà ăn đồ ngon, đúng lúc nói chuyện với bố về chuyện công việc.”
Anh cũng không phản đối, cô bón một miếng, anh ăn một miếng.
Chu Nhược Vân thấy anh chịu ăn, trái tim cũng thả lỏng phân nửa, tuy vẫn cảm thấy chua xót khó chịu, con trai tự mình nuôi lớn quả nhiên chỉ nghe lời vợ, nhưng mà có một người vợ quản tốt hơn nó hủy hoại bản thân mình cả ngày như vậy, con trai bà bà đau lòng! Lại nghe thấy muốn con trai bà đi nói chuyện công việc với bố cô ta, chút chua xót này cũng miễn cưỡng nhịn.
Trong lòng thả lỏng, lại nhìn thấy con trai được vợ bón từng miếng một, càng than thở bà ta cắm rễ ở đây dư thừa biết bao, nghĩ ngợi liền đứng dậy, “Muốn ăn món ngon thì để sau đi, vẫn nên để mẹ làm cho hai đứa, về nhà làm.”
Cánh tay Đinh Ý Viên bón cháo hơi ngừng lại, khóe môi hiện nên nụ cười không dễ phát hiện.
“A Vũ, mẹ về trước đây, con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chu Nhược Vân cũng không ở lại thêm nữa, tiếp nhận đứa con dâu mình không thích trong lòng vẫn có vướng mắc, bà ta rảo bước ra ngoài, vẫn cần tiêu hóa kỹ chuyện này.
Bành Mạn nghe xong lời nói của Chu Nhược Vân, cũng biết con đường sau này của cô ta đâu còn phương hướng nữa, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi công bố kết quả, tình yêu bao nhiêu năm trời của cô ta, cuối cùng vẫn khiến cô ta đau lòng không nhịn được, ngậm nước mắt đi theo Chu Nhược Vân, cô ta cũng cần một nơi để khóc thỏa mãn một trận.
Người đã đi xa, Đinh Ý Viên nhét bát cháo vào trong lòng anh, “Tự ăn đi!”
Anh mang khuôn mặt đáng thương nhìn cô, “Anh không ăn một ngày thật đấy, không có sức, em cũng không thương anh….”
“Đáng đời!” Cô lườm anh một cái, “Ai bảo anh lừa người khác? Ngay cả mẹ mình cũng lừa! Không phải đứa trẻ ngoan!” Nói xong lại cảm thấy biểu cảm tiu nghỉu bây giờ của anh tuy hơi tiều tụy nhưng rất đáng yêu, không nhịn được nhào nặn mặt anh.
Anh bỏ bát cháo qua một bên, bổ nhào tới đè cô ngã trên so-pha, “Vậy em cũng là đồng phạm!” Anh cũng biết làm vậy là không đúng, mẹ đã lơi tay, sau này anh sẽ càng hiếu thảo với mẹ hơn.
“Chủ nhiệm Ninh cũng chịu phối hợp với anh lừa người! Thật phục các anh luôn! Em nói này anh làm gì thế! Không phải không có sức sao?” Cô đánh rơi cái tay đang chui vào trong áo cô của anh.
“Không có sức thật…” Anh nằm bò trên đầu vai cô, cắn dái tai cô, “Cả một ngày không ăn, em chỉ cho anh có một bát cháo! Ngược đãi anh! Anh muốn ăn thịt!”
“Mai lại ăn, em nói với anh rồi…”
Anh chặn môi cô lại, tay chân cũng không nghiêm chỉnh, “Anh vẫn muốn ăn thịt…”
“….” Được rồi, thịt này không phải thịt đó, cô trong sáng quá, “Vậy là mẹ anh đồng ý rồi hả? Không đồng ý không cho ăn!”
“Phải…” Anh hôn cô, đầu óc cũng còn tỉnh táo, “Đinh Đinh, sau này thành người một nhà cùng nhau chung sống, tính cách mẹ anh mạnh mẽ, khó tránh sẽ có lúc va chạm, em giao cho anh là được rồi, anh làm lá chắn thịt cho, anh sẽ nhận mọi công kích, em chỉ cần đúng sở trường của em là được, làm một bác sĩ, tránh sau lưng anh tiếp máu cho anh, trị liệu cho anh là được, anh sẽ bảo vệ em.”
“Lời ngon tiếng ngọt!” Cô lườm anh, ” Em là thuộc tính công kích đó, loại sức công phá cao sức công kích cao ấy, thích giết trong vòng một giây! Không yếu như thế đâu! Em sẽ công phá anh trước!”
Anh dùng sức hôn cô, cô có chút choáng váng mới cười bên tai cô, nhẹ nhàng cắn, “Sức chiến đấu của em kém anh nhiều, đồ ngốc, trang bị không có còn đòi công phá anh? Thử một chút….thần khí của anh không?”
“…” Xấu hổ!
“Nào, tiếp máu cho anh…”
“…” Chẳng trách lúc đi học rất nhiều người nói nam sinh là lưu manh!