Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 35: Không Phải Là Mơ




Ách, quả thực là anh quá nhạy bén….

Đúng, không hề có cái gọi là vi khuẩn salmonella ở gan heo, chẳng qua chỉ là cô bịa ra một đoạn truyện nhỏ để anh vui vẻ.

Đổng Miêu Miêu không hề xuất hiện tại hôn lễ, nhưng mà, so với việc xuất hiện cũng chẳng tốt hơn là bao. Không xuất hiện, thể diện của Ninh gia được bảo toàn, nhưng bản thân Đổng Miêu Miêu nhất định sẽ ở trong một góc nào đó thất vọng, đau lòng.

Cô có chút cảm giác thất bại.

Mà anh chìa tay ra xoa xoa mái tóc cô.

Động tác mang theo đầy sự thương hại này khiến trong tim cô như được bôi dầu, một mảnh ẩm ướt. Cô nắm chặt tay áo anh, chẳng ý tứ gì mà hỏi anh, “Vậy học trưởng, anh cũng học y thế anh có bóng đen tâm lý không?”

Sắc mặt anh u ám, trong mắt lấp lánh.

Cô vui mừng, nhất định có! “Có không vậy? Nói đi mà!”

Anh vẫn còn có ý trốn tránh, cuối cùng không cứng đầu bằng cô, ho nhẹ một tiếng, chần chừ nói, “Lúc thực tập khoa tiết niệu……khụ khụ……có một khoảng thời gian rất dài không dám uống sữa.”

Vấn đề này, trong não bộ cô xoay chuyển một hồi mới suy nghĩ thông suốt, sau đó cười lớn, “Học trưởng anh…..hahahahaha…..”

Ban đầu là cô bịa ra một đoạn để chọc cười anh, kết quả câu chuyện của anh khiến cô cười lớn.

Cô cười đến nỗi nghiêng trước ngả sau.

Dường như, trong cuộc sống chung sau này của họ, tất cả mọi thứ đều là cô nhận được từ anh, bất kể là vui vẻ hay bi thương, mà anh, cho dù hình tượng dịu dàng như thế nào, bọc trong đó vẫn là một trái tim lạnh nhạt không chút cảm động.

Cô thật sự rất muốn hỏi, lẽ nào anh lớn đến tuổi này rồi cũng vẫn chưa nhìn qua của mình sao?



Nhưng mà, lời nói này rất H phải không? Cô không dám nói, mặc dù cô là một sinh viên y, nhưng người này là cô……….ách, chồng cô đấy!

“Muốn nói gì?” Anh nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, hỏi.

Cô lưỡng lự một chút, anh đã hỏi rồi, vậy mình cũng phải nói chứ! Cô ngập ngừng ấp úng, “Chuyện đó…..học trưởng……của anh…..lẽ nào không biết có bóng đen?

Anh kinh ngạc.

Cô lại cười lớn lần nữa, bởi vì vẫn có chút ngượng ngùng, cười đến nỗi ngã lăn ra giường, lấy chăn che kín khuôn mặt.

Tuy nhiên trong nháy mắt, cô lại cảm thấy mắt cá chân bị kéo ra, cảm giác mát lạnh của những ngón tay nắm chặt, cơ thể cô bất giác cừng đờ.

“Bàn chân thế nào rồi?” Giọng nói của anh vang lên.

Cô ngồi dậy, rụt chân lại, “Giày cao gót…..”

Cô thấp hơn anh 25 centimet! Vì sự chênh lệch chiều cao này, cả ngày cô phải đi một đôi giày siêu cao, gót chân và ngón út đều rách da nổi bóng nước, sau khi tắm gội nước thấm vào, đau cực kỳ!

Anh không nói gì, chỉ đứng dậy cầm đến một lọ thuốc nhỏ.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thao tác, ngón tay thon dài và trắng trẻo, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, đây là đôi tay trời phú của một bác sĩ ngoại khoa, chỉ là khi chạm vào da cô cảm giác quá lạnh.

Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, ngồi xổm trước mặt cô, chăm chú khều bóng nước cho cô. Lần đầu tiên ở một góc độ cao hơn chăm chú quan sát anh, nhìn thấy anh cụp mắt xuống, lông mi rất dài, sống mũi thẳng lại không khoa trương, mỗi một đường nét trên gương mặt này đều hài hòa đến hoàn hảo, đẹp đến mức không thể bới móc….

Cô đã từng ngưỡng vọng người đó, hôm nay người đó lại ngồi xổm dưới chân cô khều những bóng nước trên ngón chân cho cô, cho đến bây giờ cô vẫn còn hoài nghi có phải mình đang mơ không….