Bây giờ, anh cũng chỉ có thể trơ mặt không cần thể diện mà cười làm lành, còn về phần lời thề độc không tìm được vợ, thề cũng chỉ để đấy thôi, dù sao cũng không thể coi là thật được, vợ đang ở trong lòng anh đây này.
Đinh Ý Viên phát hiện toàn thân mình đều là ‘thanh mai’*, vẫn cho rằng tối qua anh đã xuống tay cực kỳ hung ác, nhìn lại anh, hình như cũng không kém mấy, cả người “thanh mai’ còn trộn lẫn cả vết cô cào. Lúc này mới hiểu, vết khắp người do lặn lộn thành, là ‘nước cánh hoa ép’…
*Thanh mai có màu tím thẫm, tác giả ẩn dụ dấu hôn.
Người nào đó còn không tự hiểu, ở trần đi tới đi lui trong phòng khoe body, gặp phải ánh mắt của cô còn không biết xấu hổ cười, “Đẹp không?”
Cô bĩu môi, hừ hừ, “Trong số em đã từng nhìn thấy, đương nhiên là đẹp nhất.”
Người nào đó có chút đắc ý, nhưng nghĩ lại, không đúng, cô còn nhìn thấy ai ở trần như vậy nữa? Anh biết tối qua là lần đầu tiên của cô, anh không mong đợi một cô gái sắp 30 như cô vẫn là lần đầu tiên, anh không để ý điều này, nhưng mà, cô lại là….Điều đó… nói cho cùng là đàn ông, cái cảm giác vui như lên trời này cũng không ngăn cản được…
Nhưng lại nghe thấy cô hừ nói, “Có điều, so với tiêu bản xác, cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật…”
“…” Hự, vậy còn có bệnh nữa….
Hai người cùng nhau đi tới bệnh viện, hơn nữa hai người đều không thay quần áo.
Đương nhiên có đồng nghiệp thích tám chuyện cũng tò mò đủ thứ.
“Bác sĩ Đinh, cô ngồi xe anh Trứng đi làm sao?”
“Phải đó, bác sĩ Đinh, tối qua cô không lái xe về à?”
“Hai người…hả? Tối qua cùng nhau?”
Với tư cách là nhân viên y tế, ai ai cũng đều cẩn thận kỹ lưỡng, ánh mắt sắc bén, sau khi anh Trứng cởi áo khoác ngoài xuống, ai cũng phát hiện ra trên cổ anh có vết móng tay cào, đây là chứng cứ vô cùng xác thực, liền nắm chặt không buông, “Anh Trứng, anh nói xem rốt cuộc đây là chuyện gì đi?”
Mặc dù Đinh Ý Viên là người thẳng thắn sắc bén, nhưng suy cho cùng cũng là con gái, lại là lần đầu tiên, cho nên đã sớm bị ánh mắt của mấy người này thiêu đốt đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, biểu cảm này quả thực chính là chứng cứ vững chắc cho quần chúng ăn dưa.
Cô liều mạng trừng Trình Chu Vũ, hy vọng anh trả lời lấp liếm đi, ai biết, anh sờ sờ vết cào trên cổ, nhìn cô cười rất thiếu đánh, sau đó tuyên cáo với tất cả mọi người, “Cài này…được rồi, chẩn đoán của mọi người hoàn toàn chính xác…”
“…” Đinh Ý Viên không chịu nổi nữa, đỏ mặt xoay người xông ra khỏi phòng làm việc, bỏ lại hỗn hợp âm thanh ồn ào kia phía sau.
Hôm nay đúng lúc cô có lịch phẫu thuật, đứng cả một ngày, mệt hơn bình thường rất nhiều.
Buổi tối Trình Chu Vũ đợi cô cùng về nhà, thấy dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của cô, xuất phát từ quan tâm, liền đỡ lấy cô, “Sao thế? Có phải vẫn đau không?”
Sáng nay lúc rời giường, việc Đinh Ý Viên suýt chút nữa ngã vẫn khiến anh canh cánh trong lòng.
Đinh Ý Viên lườm anh một cái, ý tứ trong ánh mắt chính là ba chữ: Đều tại anh!
Bây giờ anh đã đạt được ước muốn, thế nào anh cũng chịu, nhỏ giọng dịu dàng cười làm lành, “Được được được, đều là anh không tốt…”
Mặc dù trong lời nói này không có nhiều thành ý, nhưng cũng coi như dễ nghe, nhưng mà câu tiếp theo của anh lại thiếu đánh, sát gần bên tai cô nói, “Lần đầu tiên như vậy thôi, lần sau sẽ tốt hơn…”
“…” Còn lần sau!
Cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không sai, cô là lần đầu tiên, mặc dù cô đã sống gần ba mươi năm rồi, nhưng từ nhỏ tới lớn đều thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn giỏi nhiều mặt, tính tình hiếu thắng, học sinh ưu tú như cô thời đi học đều dùng tất cả thời gian cho việc học hành, với tư cách là một sinh viên y, cô càng phải dành toàn bộ thời gian để mình trở thành một người tài giỏi nổi bật, chuyện tình yêu này cô chưa từng nếm thử, cũng không phải là cô kháng cự mà là một người kiêu ngạo như cô chưa từng thích mấy người cùng tuổi trong trường, cảm thấy mấy cậu nam sinh đó hơi trẻ con, về mặt chuyên ngành cũng bị cô vượt qua một quãng dài, người cô thích là một người đàn ông tài giỏi hơn mình, cho nên, vừa đến Bắc Nhã đã bị sự lạnh lùng lãnh đạm, thành thục ổn trọng của Ninh Chí Khiêm hấp dẫn, trở thành fan cuồng của thầy Ninh, nhưng mà thầy Ninh là của Lưu Tranh, điều này khiến cô có chút chán nản, cũng coi như lần thất bại đầu tiên trong đời, ai biết được, cuối cùng lại rơi vào nanh vuốt của một tên oan gia, giao phó toàn bộ sự trong trắng đơn thần của mình cho anh, mà anh, có đơn giản như vậy không?
Đừng nói cô không nên để ý quá khứ gì gì đó! Cô chính là một người so đo! Cô để ý!
Nhớ đến mấy hành vi “ngựa quen đường cũ” của anh tối qua, cô không nhịn được lườm anh một cái, “Vậy anh thì sao? Anh lần thứ mấy rồi?”
“Anh…” Anh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.
Thấy anh do dự như thế, trong lòng cô không thoải mái, hung hăng vứt bỏ lại anh, “Em biết ngay em bị lỗ mà!”
Anh dở khóc dở cười, may mà mình “thủ thân như ngọc” vội vã túm lấy cô, cuống quýt giải thích, “Anh giống em mà!”
Vẻ mặt cô không tin, “Giống nhau? Thoạt nhìn nghiệp vụ của anh rất nhuần nhuyễn!”
“…” Nghiệp vụ loại này, chẳng lẽ không phải là bản năng của đàn ông sao? Càng huống chi, anh còn là bác sĩ… Anh khụ khụ hai tiếng, “Đinh Đinh! Anh thực sự không có tiền sự mà, không tin anh có thể thề…”
“Lời thề của anh còn có thể tin được à?”
“…” Lấy đá đập vào chân mình! Quả nhiên không thể thề thốt bừa bãi.
“Em cảm thấy anh là họ hàng với Thiên Lôi đấy, nếu không thì chính là lúc anh thề đã gây mê toàn thân cho Thiên Lôi rồi!”
Lại một lần nữa dở khóc dở cười, “Anh lại không phải bác sĩ khoa gây mê…”
Cả đường đi chỉ nghe thấy anh đuổi theo cô giải thích, chứng minh…
Đã công bố cho mọi người ở phòng làm việc như vậy rồi, Đinh Ý Viên có chút lo lắng bố sẽ tìm cô nói chuyện, nhắc đến chuyện quy định của bệnh viện, nhưng mấy ngày qua đi, phía bố vẫn luôn sóng yên biển lặng, cô mới thoáng yên tâm, thương lượng chuyện này với Trình Chu Vũ, mới biết, Trình Chu Vũ đã có dự định.
“Nếu không, hay là em rời Bắc Nhã nhé.” Nói cho cùng, Bắc Nhã mới là bệnh viện tốt nhất trong số mấy bệnh viện trực thuộc, mặc dù cô không chịu thua kém, nhưng cũng là một cô gái thật lòng, ba năm trước nghĩ trăm phương nghìn kế muốn vào Bắc Nhã, lúc thực sự vào được rồi, nếu để người mình yêu vì mình mà phải rút lui, cô lại không nỡ.
Đương nhiên Trình Chu Vũ không đồng ý, hơn nữa, bây giờ chuyện giày vò anh căn bản không phải công việc được chứ?
Có một số chuyện khi chưa phá giới thì vẫn sẽ không cảm thấy khó khăn như vậy, nhưng một khi giới hạn đó bị phát đi rồi, liền lúc nào cũng thấy nghiện, anh bây giờ đi làm thì chờ tan ca, tan ca lại muốn dính lấy cô cùng nhau ‘vô lại’ một lần, nhưng mà khó! Căn bản anh không tìm được địa điểm!
Khách sạn? Cô không chịu đi nữa rồi!
Đừng nói là khách sạn, ngay cả hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng nhất định muốn ăn ở phòng khách, đánh chết cũng không đi vào phòng bao với anh…
Nhà anh? Có mẹ ở đấy!
Nhà cô? Càng không có khả năng!
Cho nên từ sau tối hôm đó nếm thử ngọt ngào, anh vẫn không có cách nào ăn “bữa tiệc lớn” nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể thừa dịp rảnh rỗi không có người ăn chút ngọt cho đỡ thèm, làm anh nôn nóng tới mứa cơn tức xộc thẳng lên đầu!
Cuối cùng cơ hội đã tới!
Gần cuối năm, Chu Nhược Vân và Bành Mạn muốn vê quê một chuyến, Trình Chu Vũ mua xong vé cho họ, bởi vì phải đi làm nên không thể tự mình đưa lên xe,cũng may Chu Nhược Vân đi cùng với Bành Mạn, coi như có người bầu bạn, anh cũng yên tâm hơn.
Khi tan ca gọi điện thoại cho mẹ, nhưng bà không nhận, chỉ có thể gọi cho Bành Mạn, nhưng chirnghe thấy âm thanh ầm ĩ ồn ào, anh alo mấy câu liền, hỏi họ có phải an toàn đến nơi rồi hay không, dường như Bành Mạn rất gấp gáo, chỉ nói đợi một lát nữa rồi nói.
Anh đoán chắc là đến rồi, chắc Bành Mạn vội gặp mặt và nói chuyện với người nhà.
Trong nhà trống trải, anh vui sướng mời Đinh Ý Viên về nhà, nói là muốn tự mình xuống bếp bộc lộ tài năng cho cô xem.
Lý do khoảng thời gian này anh “lo lắng không yên” đương nhiên cô biết, tốn hết tâm tư muốn dụ dỗ cô “xem bóng” lần nữa, cô luon không cho anh cơ hội, muốn chỉnh đốn anh! Làm anh nghẹn một chút!
Bây giờ xem ra, cũng chỉnh xong hòm hòm rồi, cô nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.
Trực tiếp làm anh sung sướng suýt nữa bay lên…
Quả thực trời đã tối rồi, nhưng không cản trở hứng thú của họ, cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, tay trong tay về nhà anh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô tới nhà anh, lúc mới sửa chữa xong cô đã cùng anh đến xem hiệu quả, phương án thiết kế là cô chọn, kết quả sửa chữa giống hệt như trong dự liệu của cô, cô đã từng mơ ước sẽ cùng anh ở trong căn phòng như vậy chậm chạp đi hết cuộc đời, chỉ là sau đó, sau khi trong nhà có nhiều thêm hai người ở, cô đã không đến lại nữa.
Lúc này lại một lần nữa tiến vào nhà này, lại khiến cô kinh ngạc không thôi.
Lúc đó cô chọn phong cách Bắc Âu đơn giản, không xa hoa, nhưng khắc sâu vào tim cô, bởi vì lần đầu tiên trong đời tham dự vào việc nhue vậy, lại âm thầm xem nó như căn nhà tương lai của mình, cho nên bất kể là giấy dán tường hay là đồ đạc trong nhà cũng hay là rèm cửa khăn trải bàn, đều là cô cùng anh chọn, nhưng mà, căn phòng trước mắt, còn là căn phòng ban đầu cô tham dự không?
Rèm cửa ba tầng, sô-pha, khăn trải bàn ăn, bàn trà trước kia đều là đồng bộ, bây giờ toàn bộ rèm cửa đều bị tháo xuống, treo lên mấy tấm rèm kéo làm bằng nylon in hình phong cảnh, trên so-pha phủ một lớp vải, màu sắc có chút kỳ quái.
Khăn trải bản trên bàn ăn và bàn trà cũng không thấy nữa, đều là đệm nylon, mấy thứ đồ chơi nhỏ bày biện trong phòng khác cũng biến mất, nếu như không phải chiếc tivi treo tường vẫn giống như trước đây, thì cô quả thực hoài nghi anh dẫn cô đi nhầm nhà…
Trên mặt cô có chút khác lạ, anh là người thông minh, lướt qua là đoán được vì sao, cười làm lành, “Hơn một năm anh không ở nhà, người già thích mấy thứ khó bẩn, đợi cưới em về, em thích làm sao thì làm vậy.”
Trong lòng cô có chút khó chịu, hừ hừ, “Làm thế nào thì liên quan gì đến em! Em có nói sẽ lấy anh à?”
“Đừng mà…” Anh ôm lấy cô hôn, “Anh đi làm cơm trước, em ngồi đợi nhé, nhìn xem chồng tương lai của em có bao nhiêu tác dụng tốt!”