Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 335:




Trình Chu Vũ mang theo tâm trạng cực kỳ thấp thỏm đến văn phòng phó viện trưởng, mức độ con rể gặp bố vợ thì chưa đến, bên phía Đinh Ý Viên anh còn chưa chắc chắn nữa, bây giờ trong đầu đang rối tung…

Dọc đường đều suy nghĩ xem nên nói với viện phó Đinh như thế nào, lúc bảo vệ luận văn cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Vào cửa là đã nhìn thấy gương mặt âm trầm của phó viện trưởng Đinh, nhất thời trái tim co rút mấy cái, sau khi âm thầm hít sâu liền bước những bước chân tự mình cho là ổn định tiến vào, “Viện trưởng Đinh.”

Phó viện trưởng Đinh nhìn anh chằm chằm, cũng không nói chuyện, anh đứng đó, ban đầu còn có thể miễn cương duy trì bình tĩnh, sau đó mồ hôi lạnh đã bò dọc sống lưng, thực sự không kiên trì được nữa, lấy hết dũng khí gọi, “Viện trưởng Đinh…”

“Ngồi”. Lúc này phó viện trưởng Đinh mới thưởng cho anh một chữ.

Anh ngồi xuống mà lo ngay ngáy.

“Cậu định thế nào?”

Anh đang suy nghĩ xem làm sao để phá vỡ cục diện cứng ngắc này, thì phó viện trưởng Đinh đã ném cho anh câu này.

Định thế nào?

Câu này quá phù hợp với suy tính trước đó của anh! Anh đã sớm liệu đến việc phó viện trưởng Đinh sẽ hỏi như vậy! Đáp án này không phải chỉ cần mở miệng là sẽ tuôn ra sao?

“Viện trưởng Đinh!” Anh chỉnh lý lại tâm trạng, cảm giác căng thẳng mặc dù vẫn còn nhưng đầu óc tỉnh táo hơn, đây chính là một lần biện hộ quan trọng nhất đời này của anh! “Viên Viên là người chính xác nhất mà đời này cháu gặp được, cháu thích cô ấy, quý trọng cô ấy, tôn trọng cô ấy, cháu sẽ dùng thời gian cả đời cháu để bảo vệ cô ấy, bất luận trong cuộc sống tồn tại hoặc đem đến bao nhiêu khó khăn, cháu đều sẽ gánh vác tất cả, không để cô ấy chịu bất cứ tủi thân nào. Về phần quy định của bệnh viện, cháu cũng đã nghĩ xong rồi, phục vụ bệnh viện xong năm nay, năm sau cháu sẽ đến Nhị viện hoặc là bệnh viện phụ cận khác….”

Phó viện trưởng Đinh lạnh lùng nhìn anh “kể lể hùng hồn”, cuối cùng không nhịn được nữa, không khách khí nói, “Tôi hỏi anh, báo cáo giao lưu tuần sau anh định thế nào!”

“Tuần…. tuần sau…” Nhất thời anh như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu xuống, sững sờ một lúc, báo cáo giao lưu….mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, “Nghe…nghe theo sắp xếp của bệnh viện ạ…”

Đầu óc vừa mới sáng sủa được một chút đã bắt đầu tắc, đây quả thực là một lần biện hộ thất bại nhất đời anh!

Sau đó phó viện trưởng Đinh nói gì anh cũng không biết nữa, trong đầu là một mớ âm thanh ong ong, mãi đến khi phó viện trưởng Đinh giao cho anh một tờ A4, “Biết cậu hồ đồ mà! Đều ở đây! Làm theo sắp xếp này!”

“Vâng…” Anh nhận lấy tờ giấy, trạng thái tiêu sái phong lưu mất toàn bộ, giờ chỉ hồ đà hồ đồ.

Phó viện trưởng Đinh nhìn anh, ghét bỏ xua tay, “Mau về văn phòng đi.”

“Ồ…” Anh cũng muốn trốn! Chỉ ước gì được rời khỏi chỗ này sớm một chút!

Cầm lấy tờ giấy nhấc chân chạy, chạy đến cửa, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, không được! Lời đã nói ra rồi! Dù sao cũng không cần tí sĩ diện này nữa! Dứt khoát mất mặt triệt để!

Vì vậy lại xoay đầu nói với phó viện trưởng Đinh, “Viện trưởng Đinh! Dư định đó… khụ khụ… dù sao cháu cũng dự định cưới Viên Viên!”

Cứ như vậy đi!

Sau đó không cần biết phó viện trưởng Đinh phản ứng thế nào, lại một lần nữa nhấc chân, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy! Ừm, không cho viện trưởng Đinh cơ hội nói không!

Chạy một mạch về đến khoa, trong phòng làm việc đang bận rộn, chẩn bị bắt đầu kiểm tra phòng bệnh.



Trên lưng anh có một mảng lành lạnh, phen này thực sự sợ đến mức toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.

Ninh Chí Khiêm thấy anh chạy vào, trời thì lạnh mà đầu đầy mồ hôi, lạ lùng, “Ma đuổi cậu à?”

“Không phải….” Anh thở gấp, nhìn Đinh Ý Viên một cái, người vừa mới gặp còn đáng sợ hơn ma….

“Kiểm tra phòng thôi!” Ninh Chí Khiêm đứng dậy.

Đinh Ý Viên cầm sổ đi theo sau Ninh Chí Khiêm, Trình Chu Vũ đuổi theo, Đinh Ý Viên lườm anh một cái, “Bố tôi gọi anh làm gì?”

Màn tối qua ở cổng bị bố bắt gặp, trong lòng Đinh Ý Viên vẫn đang bồn chồn…

Trình Chu Vũ hắng giọng, bộ dạng nhếch nhạc lúc ở chỗ viện trưởng Đinh bị anh cưỡng ép điều chỉnh lại, một lần nữa thoải mái, tiến gần đến bên tai Đinh Ý Viên, khẽ nói, “Anh nói với bố em, anh muốn cưới em, bố em không phản đối…” Ừm, là không kịp phản đối…

Đinh Ý Viên không tin nhìn anh.

Anh nhướng mày, “Không tin thì đi hỏi bố em.”

“…” Tuyệt đối không có khả năng! Chưa đợi hỏi kỹ hơn đã đến phòng bệnh.

Sau đó, luôn không có thời gian nói chuyện với Trình Chu Vũ, cũng không có thời gian đi hỏi bố, hơn nữa, cô cũng không có mặt mũi đi hỏi bố chuyện đó! Trong lòng đang thầm nguyền rủa Trình Chu Vũ, nguyền rủa anh đau ‘trứng’! Người khác thì đâm hình nộm! Còn cô muốn chọc trứng!

Buổi tối, cô mệt mỏi rã rời từ phòng phẫu thuật đi ra, Ninh Chí Khiêm vừa bước nhanh chân vừa nói về ca phẫu thuật này với cô, cô không dám lười biếng, bước nhanh như gió để theo kịp bước chân anh ấy, tốc độ thần kỳ này chính bản hân cô cũng không biết đã luyện thành như thế nào, chân cô dài tay cô dài còn bình thường, đã từng rất tò mò cái chân ngắn đó của Nguyễn Lưu Tranh mà cũng có thể theo kịp không kém nửa bước.

Ninh Chí Khiêm chưa nói xong đã nhìn thấy anh Trứng nào đó ở bên cạnh nhìn, giơ tay xem đồng hồ, sắp mười giờ rồi, anh Trứng vất vả rồi.

“Thôi, cô đi qua đi.” Thầy Ninh phát lòng từ bi, nhìn vào trong văn phòng, tràn đầy bất đắc dĩ, bà xã anh không đợi anh, lại đi về trước rồi! Dùng lời nói của bà xã anh chính là, phải về chơi cùng con trai con gái, cho nên có bên cạnh chồng không cũng không quan trọng!

“Ai nói tôi muốn đi!” Cô lầu bầu một tiếng.

“Được, vậy chúng ta lại họp, thảo luận thêm một tiếng…”

“Không không không không!” Trình Chu Vũ vội chạy đến, “Chủ nhiệm Ninh, cậu cũng nên về xem lũ trẻ thế nào đi, bằng không bọn trẻ cũng không nhận ra ông bố như cậu nữa đâu!”

Câu nói này quả thực chọc đúng chỗ đau của anh, nghĩ đến việc Ninh Hồi thường hay nằm ngủ trong lòng Tiêu Y Đình là trong lòng anh lại đau!

Anh nhìn Trình Chu Vũ hừ hai tiếng, không thèm để ý hai người họ nữa, đi vào văn phòng.

“Anh còn ở đây làm gì?” Đinh Ý Viên không vui nói.

“Anh….trực đêm!” Anh hùng hồn nói.

Đinh Ý Viên liếc qua cũng nhìn thấy bác sĩ trực đang ở đây, tên này nói dối không soạn bản thảo!



Cô không để ý đến anh nữa, cũng không muốn hỏi lại chuyện buổi sáng, lời anh ta nói có mấy câu thật mấy câu giả chứ?

Vào văn phòng thay quần áo dọn đồ đạc xong Trình Chu Vũ đã không còn ở hành lang nữa, cô liền biết tên này nói dối.

Tâm lý con người quả thực kỳ lạ, lúc anh lượn quanh trước mắt cô thì chỉ cảm thấy con người này quả thực đáng ghét, tối nay anh mượn cớ trực đêm, thực tế lẽ nào không phải đang đợi cô sao? Nhưng đợi cũng phải tử tế chứ, người không thấy bóng dáng nữa là làm sao?

Chưa nói tới lạc lõng, nhưng rốt cuộc vẫn có chút không thoải mái, cô âm thầm hừ hừ, thật là người đàn ông không nhờ cậy được!

Vào thang máy, đi ra sảnh lớn, lại thấy xe của anh Trứng nào đó dừng ở cổng, nhìn thấy cô đi ra, người nào đó ôm một đóa hoa từ trong xe ra chào đón, đưa đến trước mặt cô.

Cô không nhận, chỉ trả lại một ánh mắt không vừa ý, hừ nói, “Bắt chước bừa bãi.” Phó Đan Tử tặng hoa cho cô, anh cũng tặng à?

Anh cười cười, “Không giống nhau.”

Anh lấy một tấm thẻ từ trong bó hoa ra.

Ban đầu cô còn tưởng là thiệp các loại, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy là thẻ ngân hàng…

Anh hắng một tiếng, “Tối qua bà xã anh bày tỏ vô cùng không vừa ý với việc anh không giao tiền lương cho cô ấy, hôm nay anh biết sai nên sửa, hy vọng bà xã đại nhân đừng giận.”

“Ai là bà xã anh?!” Đối với kiểu người tự tung tự tác không biết xấu hồ này, quả thực không còn lời nào để nói! Vốn dĩ cô còn có một câu “Cho Mạn Mạn của anh ấy” sắp buột ra khỏi miệng, nhưng nhắc đến cái tên này lại sợ anh nói mình ghen, nên đổi thành, “Giao cho mẹ anh ý! Của anh chính là của mẹ anh, của mẹ anh chính là của Mạn Mạn! Cho nên các người là người một nhà tương thân thương ái! Vừa hay cầm tiền của anh đi mở cửa hàng thứ ba!”

“Đinh Đinh…” Anh cảm thấy lời nói này của cô rất quái lạ.

Mà cô lại nhớ tới mấy chuyện trước khi anh đi Mỹ khiến cô tức điên, không nhịn được lại châm chọc, “À, con trai lớn rồi à, lại còn có thể lấy tiền từ chỗ mẹ đi?”

“Em có ý gì vậy?” Anh mơ hồ, “Mẹ anh cầm tiền của anh lúc nào?”

“Chính mẹ anh nói đấy! Nói tiền lương của anh giao hết cho bà ấy, để bà ấy cầm đi cho Mạn Mạn của anh mở quán ăn, sau đó tiền kiếm được là của nhà các người! Mạn Mạn phát tiền tiêu vặt cho anh! Anh đó, tiêu tiền mua hoa cho một người ngoài như tôi cẩn thận bị mẹ anh mắng!” Cô vừa nói vừa thở phì phò.

Anh sững sờ, nhưng cũng lập tức hiểu ra là chuyện gì, chỉ có thể âm thầm thở dài, “Em hiểu lầm rồi, anh không giao tiền lương cho mẹ anh…”

“Vậy quán ăn của Mạn Mạn thì sao? Sao mở được?” Cô hừ nói.

“Đồ ngốc, vốn dĩ em luôn cố chấp với anh là vì chuyện này sao? Quả thực anh cho Mạn Mạn mượn tiền mở quán ăn, nhưng đó là cho mượn, cô ấy đã trả anh rồi!” Anh nói xong lại cười.

“Cười cái gì? Buồn cười lắm à?” Cô lườm anh. Lại cái điệu cười này! Cười xấu xa!

“Bắt đầu dùng quyền lợi của bộ trưởng bộ tài chính thật à? Em quản nhiều thật nha!” Anh dúi hoa và thẻ vào trong lòng cô, túm cô lên xe.

“Tôi không lên xe!” Cô giãy giụa, mang hoa và thẻ ném trả anh, “Ai quản anh! Anh thích cho ai thì cho, không liên quan gì tới tôi!”

“Không liên quan thật à?” Tâm trạng anh cực tốt, tiện tay ném hoa vào xe qua cửa sổ, sau đó nhìn chằm chằm cô cười.

“Anh muốn làm gì?” Cô có một dự cảm vô tên, nụ cười này trùng khớp với nụ cười trong hồi ức của cô một lúc nào đó.