Sau bữa tối kết thúc Diệp Thanh Hòa và Nhất Nhất đến.
Sự xuất hiện của họ làm cho Ninh gia náo nhiệt hơn không ít.
Nhất là Ninh Tưởng, sau khi nhìn nhấy Nhất Nhất đặc biệt vui mừng, ngoan ngoãn chào hỏi Diệp Thanh Hòa, sau đó vội vã kéo Tiêu Nhất Nhất về phía phòng mình.
Trước khi Tiêu Nhất Nhất đi học phần lớn thời gian đều ở Chiết Giang, sau khi đến trường mới về đây, cũng không có quá nhiều bạn bè, hơn nữa cậu bé cũng không thích bạn bè ở đây, trừ Vương Nhất Hàm, cậu không quá thân thiết với những người khác, nhưng Vương Nhất Hàm là bạn nữ nha, bạn nữ với bạn nam vẫn không giống nhau, cho nên, ở bên này thực ra cậu không thoải mái như ở Chiết Giang.
Trước đây cậu cũng biết Ninh Tưởng, biết là con trai của chú Ninh, chỉ là ít tiếp xúc, mấy ngày nay mỗi ngày bố đều dẫn cậu đến Ninh gia, khiến cậu với Ninh Tưởng chỉ hận gặp nhau quá muộn, thoáng cái đã thành bạn tốt.
Không có gì vui hơn chuyện kết giao bạn mới, cho nên, cậu cũng không che giấu được hưng phấn, chào hỏi người lớn nhà họ Ninh xong, sau đó dắt tay Ninh Tưởng đi thẳng.
Ninh Chí Khiêm ở ngoài âm thầm kêu khổ, tên không biết xấu hổ Tiêu nhị này, lừa gạt con gái anh, còn dắt con trai đến lừa con trai anh! Thật là lố lăng!
Tiêu Y Đình lại hồn nhiên không cảm giác, vẫy vẫy tay với Diệp Thanh Hòa, “Em gái, tới xem con gái chúng ta.”
Nguyễn Lưu Tranh nghe xong không khỏi buồn cười, từ trước tới giờ Tiêu Y Đình vẫn gọi Diệp Thanh Hòa là em gái, đối với người khác mà nói đây là một cách gọi không thể bình thường hơn, nhưng đối với họ lại có ý nghĩa đặc biệt, cô nghe vậy cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Tiêu Y Đình đối với vợ.
Ninh Chí Khiêm thấy dáng vẻ đắc ý của Tiêu Y Đình liền không vui, bày ra dáng vẻ em trai đáng thương, “Chị dâu, mau dắt người nhà chị về đi!”
Diệp Thanh Hòa cười khanh khách đi tới, “Dì Ôn, Chí Khiêm, Lưu Tranh, ngại quá, làm phiền mọi người rồi.” Biểu cảm trên gương mặt thì là ‘tên ngốc nhà tôi tôi cũng hết cách rồi’…
Ôn Nghi hiếu khách, lập tức nói, “Nói phiền gì chứ? Trong nhà nhiều trẻ con, dì cầu có người đến chơi với chúng còn không được! Con xem, Nhất Nhất với Tưởng Tưởng nhà dì chơi vui biết bao! Trước kia dì còn lo đứa trẻ Ninh Tưởng này hiểu chuyện quá, cũng không thường ra ngoài chơi với các bạn, giờ có Nhất Nhất chơi với nó, dì cũng yên tâm nhiều hơn rồi.”
“Phải đó ạ.” Nguyễn Lưu Tranh cũng mang vẻ mặt “Ông chồng ngốc nhà tôi thật mất mặt”, “Đừng để ý đến anh ấy, mọi người thường đến chơi, nhà em không biết vui hơn bao nhiêu!”
Cả nhà đều vui vẻ, chỉ thừa lại một mình Ninh Chí Khiêm với vẻ mặt u oán, nhưng mà, anh cũng không biết, đâu mới chỉ là bắt đầu, sau khi có được giấy phép đặc biệt của Nguyễn Lưu Tranh và Ôn Nghi, Tiêu Y Đình liền đường hoàng dắt người nhà tiến vào chiếm giữ Ninh gia, dắt theo bốn đứa trẻ cùng chơi.
Bản thân anh ấy là người tính tình trẻ con, rất ngốc, so với Ninh Chí Khiêm càng dễ dàng trở thành bạn với bọn trẻ hơn, bọn trẻ trưởng thành từng ngày, tình cảm đối với anh ấy đương nhiên cũng càng ngày càng nhiều. Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh vì lý do tính chất công việc, luôn rất bận rộn, ông bố nuôi như anh ấy đóng vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành của bọn trẻ, đặc biệt là Ninh Hồi, cách xưng hô từ ba ba đến bố rõ ràng hơn, đến sau này lớn rồi cũng không đổi cách gọi.
Anh ấy dắt bọn trẻ leo trèo, chơi trò đánh giặc ở vườn hoa, bọn trẻ lớn hơn một chút, liền mang chúng ra ngoài, lên núi cắm trại, dạy chúng chơi bóng rổ, cùng chúng bơi lội. Không sai, Ninh Chí Khiêm luôn đồng ý dạy Ninh Tưởng bơi, cuối cùng, lời hứa này là Tiêu Y Đình giúp anh hoàn thành.
Tóm lại, nhiệm vụ của người bố, Tiêu Y Đình quả thực gánh vác một nửa giúp Ninh Chí Khiêm, nhưng bọn trẻ cũng không vì vậy mà quên mất bố ruột, dù sao đó cũng là bố của mình, công việc lại vất vả như vậy, bọn trẻ rất hiểu rõ, chỉ cần bố mẹ ở nhà, việc chúng thích nhất chính là vây quanh bố mẹ nói chuyện, cùng bố mẹ chơi. Phải, không sai, bố Tiêu dắt bọn chúng chơi, bọn chúng dắt bố mẹ chơi…
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau…
Lại nói đến đêm tiệc đó Trình Chu Vũ mang một cơ thể nhếch nhác về nhà, làm cho Bành Mạn và Chu Nhược Vân sợ nhảy dựng.
“Không mang ô sao? Sao lại ướt như thế?” Chu Nhược Vân quan sát anh hỏi, lại cảm thấy kỳ lạ, nếu như bị ướt mưa, vì sao chỉ ướt quần áo không ướt đầu?
Trình Chu Vũ trả lời qua loa một tiếng, vào nhà tắm tắm.
Căn nhà này có hai phòng tắm, phòng ngủ chính một cái, một cái phòng tắm chung, mẹ ở phòng ngủ chính, anh vào nhà tắm chung.
Bành Mạn quan sát rất kỹ, lập tức vào bếp nấu canh gừng.
Anh tắm nước nóng xong, thay quần áo, tiện tay giặt quần áo của mình.
Một mình anh ở ngoài nhiều năm, năng lực tự lo liệu rất mạnh, đừng nói là giặt quần áo, vá quần áo anh cũng có thể làm tốt, anh là bác sĩ ngoại khoa không phải sao? Đường kim mũi chỉ còn đẹp hơn phụ nữ bình thường, hơn nữa, còn có thể thắt nút ngoại khoa đẹp đẽ…
Lúc này Bành Mạn lại ở bên ngoài gõ cửa, “Anh Vũ, anh tắm xong chưa?”
Anh cho rằng cô ta cần dùng nhà tắm, vội mở cửa, “Xong rồi, xong lâu rồi.” Lại thấy trong tay Bành Mạn bưng một bát canh gừng nóng hổi.
“Anh Vũ, cái này phải uống lúc còn nóng mới được, cho nên em mới mạo muội gõ cửa.” Mặt Bành Mạn hồng hồng, nói xong lại cụp mắt xuống, tràn đầy ngại ngùng.
“Không cần, anh…” Anh lại không phải gặp mưa thật…
“Anh Vũ! Đã nấu xong rồi!” Bành Mạn đỏ mặt, ánh mắt lại kiên trì không gì sánh nổi.
Trình Chu Vũ dừng một chút, “Vậy, cảm ơn em.”
Anh bất đắc dĩ nhận lấy bát, thổi một chút canh gừng nóng hổi, thử một ngụm.
“Anh Vũ, ngon không?” Bành Mạn hỏi, mang theo sự ngượng ngùng và đáng yêu.
“Ừm…” Dù sao Bành Mạn cũng mở quán ăn, nấu canh gừng cũng ngon hơn bình thường một chút.
Bành Mạn vui vẻ cười, bỗng chốc tiến vào nhà tắm.
Anh cho rằng cô ta muốn vào nhà tắm, tiện tay đóng cửa giúp cô ta.
Nhưng mà vừa cúi đầu uống canh gừng, cảm thấy không thích hợp, bên trong truyền đến tiếng nước cùng tiếng giặt quần áo.
Anh lập tức gõ cửa, “Mạn Mạn!”
“Dạ!” Bành Mạn trả lời giòn tan.
“Em đang làm gì vậy?” Anh vội hỏi, “Có thể mở cửa không? Anh vào?”
Âm thanh bên trong dừng lại, Bành Mạn mở cửa ra từ bên trong, quả nhiên hai tay dính bọt, “Anh Vũ, sao vậy?” Đôi mắt Bành Mạn trong suốt, chớp chớp ướt át, trong đó lộ ra lo lắng, “Canh gừng không ngon sao? Bị bỏng sao?”
Trình Chu Vũ lắc đầu, vươn cổ nhìn vào trong, quả nhiên thấy quần áo của anh ngâm trong nước.
Anh nhất thời khó xử. Đây là quần áo vừa thay, còn có quần lót ở đó!
Anh vội nói, “Mạn Mạn, để quần áo của anh đó, anh tự giặt.”
“Không sao, anh là đàn ông, vất vả một ngày rồi, đâu thể để anh tự giặt quần áo nữa! Em tiện tay giặt, rất nhanh thôi.” Cô ta làm việc luôn tự xưng là nhanh chóng.
“Không, Mạn Mạn, anh…em…là khách, sao có thể để em giặt!” Anh ngại nhắc đến quần áo anh mặc sát người.
Bành Mạn cong môi, “Hôm qua còn nói là người một nhà đó! Hôm nay lại đổi rồi!”
“Không phải…” Trình Chu Vũ đặt canh xuống, chuyện này không thể qua loa nữa, nghiêm túc nói, “Mạn Mạn, chuyện của anh tự anh có thể xử lý, anh.. cũng không thích người khác nhúng tay vào, cho dù là mẹ anh, anh cũng sẽ không để bà ấy giặt quần áo, để tự anh làm, em cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh lại một lần nữa tiến vào, bắt đầu tự giặt.
Bành Mạn nhìn anh, lại nhìn bát canh gừng, trên mặt có mấy phần ưu tư, cụp mắt, tâm trạng sa sút rời đi.
Chu Nhược Vân ở ngoài nhìn vậy, liền biết đại khái tình hình, thấy Bành Mạn về phòng rồi, bà ta bước nhanh vào nhà tắm, đóng cửa lại, ở bên cạnh con trai hỏi, “Con nói gì làm Mạn Mạn không vui rồi?”
“Không có.”
“Con nói không có!” Chu Nhược Vân lườm con trai một cái, “Vừa nhìn Mạn Mạn đau lòng, con bé hiểu chuyện như vậy, chưa bao giờ giận dỗi, con mau đi theo Mạn Mạn nhận lỗi cho mẹ.”
“Mẹ!” Anh gọi một tiếng, lại không nói gì khác, nhưng cũng nhìn ra được anh không muốn.
“Mẹ cái gì mà mẹ! Đi mau! Bỏ quần áo xuống! Thật là, mẹ nói con đó, nên lập gia đình rồi chứ! Con trai lớn như vậy rồi còn tự mình giặt quần áo! Sớm nên tìm bạn gái tri kỷ lại hiền huệ giặt quần áo nấu cơm cho con rồi!” Chu Nhược Vân nói mãi nói mãi cũng vào chuyện chính, than thở, còn lau nước mắt, “Ôi, mẹ từng tuổi này rồi càng ngày càng già rồi, cũng không biết có thể sống mấy năm nữa, không nhìn thấy con lấy vợ lập gia đình, mẹ đâu có mặt mũi đi gặp bố con, làm sao yên tâm được…”
Trình Chu Vũ bỏ quần áo xuống, ngưng mắt nhìn dáng vẻ khóc lóc của mẹ mình.
Phát giác con trai đang nhìn, bà ta nhất thời khóc càng thương tâm, “A Vũ, mẹ không yên tâm về con được…”
“Mẹ.” Trình Chu Vũ thầm thở dài, “Con sẽ kết hôn, mẹ yên tâm đi, sau này cũng đừng nhắc mãi mấy chuyện xúi quẩy này, không may.”
Nghe con trai đảm bảo như vậy, Chu Nhược Vân cười, “Sẽ kết hôn là được rồi! Mẹ nói với con, tìm vợ phải tìm người tính cách dịu dàng, không nhất định phải vô cùng xinh đẹp, cũng không nhất định phải có công việc, quan trọng là hiền lành, con đi làm mệt như vậy, tan ca về có canh nóng uống, có quần áo sạch mặc, có người hầu hạ con chu đáo, đó mới là quan trọng nhất.”
Trình Chu Vũ nghe xong, “Mẹ, vậy con mời người giúp việc là được rồi.”