Cô không biết vì mình đau lòng nên không di chuyển được bước chân, hay là vì điều gì khác, cứ ngốc nghếch đứng như vậy, mà anh, rõ ràng cũng không tập trung tư tưởng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về phía trước, mãi đến khi hai người đối diện nhau, cả hai mới bừng tỉnh.
Cô bị dọa vội vàng chạy trốn, thì nghe thấy tiếng của anh vọng đến, “Em là Lưu Tranh?”
Cô cuống cuồng, lắp ba lắp bắp, “Vâng……vâng ạ.”
Bộ phận sinh viên biết tên cô cũng khá nhiều, trong danh sách giành được học bổng hằng năm đều có tên cô, những hoạt động lớn nhỏ mà cô tham gia cũng có thể được giải nhỏ, chẳng qua chỉ là không chói mắt được như anh thôi, cô cho rằng anh sẽ chẳng ghi nhớ tên mình, mặc dù họ có một lần “làm quen” lúng túng.
“Em thích tôi đúng không?” Anh đột nhiên hỏi.
Vấn đề này quá thẳng thắn! Cô giống như bị người ta bóc hết sạch quần áo không có nơi nào có thể trốn đi, quanh co một hồi, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, “Không phải……..chuyện đó…..không….”
“Rốt cuộc là có thích không?” Anh lại hỏi, chân mày nhíu chặt.
Không biết chuyện là như thế nào, nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, cô càng không biết nói thế nào, mà trong lúc hoảng loạn còn luống cuống buột miệng nói ra một chữ “phải”, sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng, lập tức lại muốn phủ nhận, “Không……anh nghe em nói, em là……”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh không để cô giải thích xong, một câu nói này chặn lại tất cả ngôn ngữ của cô, cô há hốc miệng, ngốc tại chỗ.
Tuy nhiên, anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, cứ như vậy mà hôn xuống.
Đầu óc của cô chết máy hoàn toàn, cánh tay mềm nhũn, tất cả đồ đạc trong tay rơi ầm ầm xuống đất, không nói lên được cảm xúc gì, chỉ biết trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Cũng may anh không hôn quá lâu…..
Sau khi thả cô ra, cô mới nghĩ đến, nụ hôn đầu của cô, mất rồi……
“Chúng ta kết hôn, tôi sẽ đối tốt với em.” Anh nói.
Mà cô, lập tức nhìn thấy phía sau anh không xa, sau một cây liễu, dường như có bóng dáng Đổng Miêu Miêu.
Ngay sau đó cô đã hiểu được những gì đang xảy ra, ổn định lại tinh thần, đối diện với anh nói, “Học trưởng Ninh, em hiểu tình cảm của anh….”
Mắt anh híp lại, sự cảnh giác trong mắt anh lẩn tránh đi, “Em hiểu?”
“Khụ khụ…..” Cô không dám nhìn anh, gật đầu, “Hiểu ạ, nhưng mà, anh đã quan tâm cô ấy như vậy, thì không nên cố tình kích động cô ấy, đây không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất…”
“Em không hiểu đâu.” Anh nói, qua một lát, giọng nói mềm đi, “Không phải là kích thích cô ấy, tôi và cô ấy đã kết thúc rồi, bây giờ tôi thực sự muốn kết hôn, cũng thực sự hỏi em có đồng ý không?”
“Em……” Trong ánh mắt của cô vẫn có người đằng sau gốc liễu kia.
“Em có thể suy nghĩ một chút.” Anh lấy điện thoại ra, “Nói cho tôi số điện thoại.”
Cô vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngẩn, anh ngồi xổm xuống đất, nhặt điện thoại của cô lên, lấy điện thoại của cô tự gọi cho mình một cuộc, sau đó lưu lại một dãy số trong điện thoại cô, đưa cho cô, “Ba ngày sau, tôi lại đến hỏi em, em cho tôi đáp án.”
Sau đó, giúp cô nhặt tất cả đồ đạc lên, nhét vào trong lòng cô rồi rời đi.