Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 300: Em Trai Em Gái




“Bà xã, nhìn này, trong ngoài nước đều nhất trí đồng ý, em là phu nhân đẹp nhất toàn cầu.” Anh cho cô xem bình luận như đang dâng vật quý báu lắm, chuyển mắt lại nhiều thêm mấy cái bình luận, toàn lời ca tụng, nịnh bợ đến cực điểm, đặc biệt là mấy học sinh của anh, ai ai cũng sư nương sư nương*, gọi đến nỗi sung sướng không thôi, càng trợn mắt nói dối tâng bốc tấm ảnh xấu xí này lên trời.

*Sư nương là vợ thầy.

Lời này, ngay cả Bùi Tố Phân cũng không nghe nổi nữa, không nhịn nổi cười, “Tranh nhi, đủ rồi đó con! Sắp làm mẹ tới nơi rồi tính cách còn trẻ con, lẽ nào khen con một câu, thì con thực sự trở thành đẹp nhất toàn cầu sao!

“Mẹ, trong mắt con đúng là như vậy!” Ninh Chí Khiêm quay đầu nói một câu.

“Anh được rồi đó!” Chính Nguyễn Lưu Tranh cũng không chịu nổi, “Có mất mặt không chứ? Được làm bố, hận không thể cho cả thế giới đều biết! Vợ tức giận, cũng hận không thể phát động người trên toàn thế giới tới dỗ! Sau này em còn mặt mũi nào gặp mấy người bạn của anh?”

“Sao không có mặt mũi? Mặt lớn ấy chứ! Bây giờ ai không biết em là thịt trong tim anh…”

“….” Thật là càng nói càng không có đích, “Thầy Ninh, hình tượng của anh đâu?”

“Hình tượng bây giờ của anh không tốt sao? Chính diện biết bao!”

“…Được rồi được rồi, chịu đủ rồi, em muốn ngủ, đừng làm ồn đến em!”

Bây giờ Nguyễn Lưu Tranh thực sự đặc biệt thích ngủ, một giấc ngủ thẳng đến tận chiều, giữa chừng Ôn Nghi tới cô cũng không biết, Ôn Nghi và Bùi Tố Phân ở bên cạnh vui vẻ thảo luận về cháu cô cũng không biết.

Giờ nhà trẻ tan học.

Ninh Tưởng đang đợi ông nội tới đón, bạn tốt của cậu Nha Nha Điềm Điềm cùng mấy bạn nhỏ nữa đang đợi cùng nhau.

Trong lòng Ninh Tưởng rất mong đợi, vì đang vội đến bệnh viện thăm em trai em gái!

“Sao ông nội còn chưa tới nhỉ?!” Cậu nhịn không được nhón mũi chân lên ngóng.

“Ninh Tưởng, hôm nay sao cậu gấp như vậy?” Nha Nha không khỏi hỏi, mới tan học mà! Người lớn còn chưa ai tới!

“Mình muốn đi thăm em trai em gái! Mẹ mình phải sinh em trai em gái rồi!” Trên mặt Ninh Tưởng tràn đầy sự tự hào khi sắp làm anh.

“A….” Nha Nha cũng có chút biểu cảm hâm mộ, “Thật tốt!”

Điềm Điềm lại không cho rằng như vậy, “Ninh Tưởng, bố mẹ cậu có em bé rồi sẽ không thích cậu nữa.”

Ninh Tưởng vừa nghe vậy, vô cùng không phục, “Sẽ không!”

Viền mắt Điềm Điềm đỏ lên, “Mẹ mình với bố mới có em trai rồi, liền không thích mình nữa…”



Ninh Tưởng sửng sốt.

Trong mắt Điềm Điềm sắp chảy nước rồi, “Ninh Tưởng, cậu còn là do bố cậu nhặt được, chắc chắn sẽ không thích cậu nữa.”

Biểu cảm kiên định của Ninh Tưởng có chút xao động, nhưng lập tức khôi phục, “Sẽ không! Bố mình sẽ không! Bố mình đã nói, sẽ vĩnh viễn ở bên mình.”

Mũi Điềm Điềm nhăn lại, “Đó là lúc chưa có em trai em gái cậu, trước kia mẹ mình cũng nói vĩnh viễn yêu mình, bố mình còn nói vĩnh viễn sống cùng mình và mẹ, người lớn đều là đồ nói dối.”

Nha Nha thấy vậy, nhỏ giọng nói, “Ninh Tưởng, sẽ không đâu, mẹ mình cũng nói phải sinh em trai nhỏ, mẹ mình sẽ không không yêu mình, chỉ là đem phần tình yêu của mình chia cho em trai một nửa, Tưởng Tưởng, nếu như cậu có thêm một em trai một em gái, vậy chính là…chính là…bố cậu chia tình yêu thành ba phần, cậu có một phần ba.” Đối với bạn nhỏ Nha Nha học lớp lá này mà nói, từ một phần ba này quả thực phí chút sức lực, cũng là bình thường ở nhà bố mẹ cô bé có dạy số học đơn giản nên mới có thể dùng.

Điềm Điềm vẫn nhăn mũi không phục, “Nhưng Ninh Tưởng là bố cậu ấy nhặt được! Không phải bố mẹ cậu ấy sinh ra! Đợi bố cậu ấy có em trai em gái rồi sẽ ném Ninh Tưởng đi!”

Sắc mặt Ninh Tưởng hơi tái, nắm chặt quả đấm nhỏ, “Bố mình mới không đó! Bố mình đã nói, mình là tất cả của bố!”

“Đã nói là tất cả, vì sao còn muốn sinh em trai em gái? Mình nói bố cậu lừa cậu, cậu còn không tin!”

Ninh Tưởng rất tức giận, đột nhiên không thích Điềm Điềm nữa, thậm chí cậu tức đến nỗi muốn đánh người, nhưng bố cậu đã nói, bạn nhỏ ngoan không thể bắt nạt bạn nữ, mặc dù cậu không cho rằng cậu đánh Điềm Điềm là bắt nặt cô bé, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, một mình đỏ mắt tức giận đứng đó.

Nha Nha kéo tay cậu, còn nhỏ giọng an ủi, “Ninh Tưởng, cậu đừng buồn, bố cậu sẽ không bỏ rơi cậu, mình cảm thấy bố cậu rất thích cậu.”

Nắm tay siết chặt của Ninh Tưởng mới dần thả lỏng, đúng, sao cậu có thể tin Điềm Điềm không tin bố chứ? Bố yêu cậu như vậy, sao cậu có thể hoài nghi bố! Lúc cậu bị ốm, là bố thức cả đêm trông cậu, quần áo của cậu, tất cả đồ ăn ngon của cậu đều là bố cho, nếu như không có bố, lúc cậu còn rất nhỏ rất nhỏ đã chết rồi. Trước kia cậu không hiểu chết là gì, từ sau khi Tiểu Tưởng bị bệnh đi mất, cậu có chút hiểu, dù sao cũng là một chuyện rất rất khó chịu, không có bố, nhất định cậu rất khó khăn rất khổ sở…

Cậu lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cho dù bố thích em trai em gái hơn cũng không sao, bố đã nói rồi, phải học biết cảm ơn, ý nghĩa của cảm ơn cậu cũng dùng rất nhiều thời gian mới hiểu, đối với cậu mà nói, chuyện phải cảm ơn nhất chính là bố đã nhặt cậu về nhà! Cậu phải cảm kích bố!

Cậu quay đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói với Điềm Điềm, “Điềm Điềm, cậu nói bố mình như vậy mình rất không vui, sau này cậu còn nói như vậy nữa, chúng ta sẽ không làm bạn tốt nữa! Bố mình là bố tốt nhất thế giới!”

Điềm Điềm nghe cậu nói như vậy, viền mắt cũng đỏ, thực ra nghe thấy Ninh Tưởng nói không cần người bạn như cô bé nữa, cô bé rất khó chịu, nhưng lại không muốn chịu thua, dẩu miệng cãi, “Bố tốt nhất còn đã nói cậu là tất cả của ông ấy, lại sinh em trai em gái? Bố thất nhất còn nói không giữ lời!”

Ninh Tưởng tức giận đến nỗi ngực nhỏ phập phồng, lại cố gắng nhẫn nhịn, “Mỉnh nói phải là phải! Mình không muốn là tất cả của bố! Mình chỉ muốn bố được vui vẻ! Cô giáo nói phải làm đứa con hiểu thảo! Khiến bố mẹ vui vẻ chính là con hiểu thảo! Chỉ cần bố vui vẻ, mình chỉ cần một chút xíu tình yêu của bố là được rồi! Một phần ba…” Cậu muốn hỏi Nha Nha một phần ba là bao nhiêu, lại không muốn hạ mặt, ngẩng đầu nói, “Một phần ba mình cũng không cần, mình chỉ cần một chút xíu này…”

Cậu giơ ngón tay ra, móng tay cái đè xuống một đoạn ngắn ngủn, “Chỉ một chút này là đủ rồi! Mình muốn cùng bố mẹ yêu thương em trai em gái! Mình lớn rồi! Mình là anh!”

Nói một hồi rốt cuộc đến nỗi Điềm Điềm không lên tiếng nữa, cô bé quay người, một mình yên lặng chảy nước mắt.

Lúc này Ninh Thủ Chính tới, Ninh Tưởng nhìn Điềm Điềm, chỉ nói, “Tạm biệt Nha Nha.” Cũng không để ý tới Điềm Điềm, đi cùng ông nội.

Lên xe, đôi mắt sáng trong của Ninh Tưởng vẫn tràn đầy kỳ vọng, “Ông nội, chúng ta đến thăm em trai em gái sao?”

“Đúng vậy!” Ninh Thủ Chính cười, “Sao con biết là một em trai một em gái?”

Ninh Tưởng nghiêng đầu, “Không phải sao ạ? Con tưởng vậy?” Trước giờ cậu luôn cho là như vậy, bố mẹ sẽ sinh một em trai một em gái, chưa từng có suy nghĩ khác.



Đương nhiên Ninh Thủ Chính vui vẻ, “Con nói phải là phải.”

Ninh Tưởng cười, nằm bò trên cửa sổ kính xe nhìn ra ngoài, lúc đi qua tiệm bánh ngọt mình thích, cậu kêu ông nội dừng xe, sau đó xuống xe chạy vào cửa hàng.

Chọn món bánh mình thích ăn nhất đến quầy thu ngân, Ninh Thủ Chính chuẩn bị trả tiền, cậu lại móc một tờ một trăm tệ từ trong túi nhỏ ra trước, “Ông nội, con tự trả tiền.”

“Để ông trả, tiền của con con giữ lại đi.” Ninh Thủ Chính nói.

“Không, ông nội, con tự trả!” Ninh Tưởng có tiền, từ sau khi cậu hiểu chuyện, tiền mừng tuổi của cậu bố không thu lại nữa, để tự cậu cất, bình thường cậu đều không có cơ hội tiêu.

Ninh Thủ Chính thấy cậu kiên quyết như vậy liền thôi.

Mua đồ xong, tiếp tục đi đến bệnh viện.

Lúc hai người đến bệnh viện, Ninh Chí Khiêm đang bón cơm tối cho Nguyễn Lưu Tranh, Ôn Nghi cùng với bố mẹ Nguyễn Lưu Tranh đều ở đây.

Ninh Tưởng đi vào lễ phép chào hỏi một vòng trước, sau đó tìm kiếm chung quanh phòng.

“Ninh Tưởng, con đang tìm gì thế?” Ninh Chí Khiêm thấy thể hỏi.

Tay Ninh Tưởng để sau lưng, “Con tìm em trai em gái nha? Sao không thấy đâu ạ?”

Mọi người đều cười, Ninh Tưởng bị cười đến ngại ngùng, mặt hồng hồng, có chút xấu hổ.

“Bé con ngốc nghếch!” Ôn Nghi kéo cậu vào lòng, “Đâu có nhanh như vậy? Em trai em gái con còn là hai hạt đậu nhỏ, đang ở trong bụng mẹ con đó! Đến mùa xuân năm sau mới có thể ra chơi với con!”

Ninh Tưởng cảm thấy mình làm thành chuyện cười, liền cười hì hì, thẹn thùng không thôi trong lòng Ôn Nghi.

Ôn Nghi phát hiện cánh tay sau lưng cậu, “Cái gì đây con?”

“Cái này…là bánh con thấy ngon, mua cho em trai em gái…”Cậu càng thêm thẹn thùng, lấy bánh ra.

Ninh Thủ Chính ở bên cạnh bổ sung, “Thảo nào nhất định phải mua bằng tiền của mình, tôi trả tiền cũng không cho.”

Ôn Nghi cười, “Thật đúng là tính tình giống hệt bố con! Em trai em gái còn chưa ra, bố con đã vội mua đồ chơi cho chúng nó, còn con thì vội mua đồ ăn!”

“Còn có thể sai sao ạ, con trai con đương nhiên giống con!” Vừa lúc Ninh Chí Khiêm bón xong cho Nguyễn Lưu Tranh, dùng khăn giấy lau miệng cho cô, gọi Ninh Tưởng, “Ninh Tưởng, qua đây xem cái này một chút.”

Thực ra trong lòng Ninh Tưởng có chút chấn động, bởi vì bố vừa nói, con trai con đương nhiên giống con, cho nên Điềm Điềm nói không đúng, rõ ràng bố còn cần đứa con trai là cậu!