Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 298: Có Thai Ngốc Ba Năm




Ninh Chí Khiêm cầm điện thoại, tính cách anh bình tĩnh như vậy, lần đầu tiên bị chẹn họng đến nỗi muốn gào thét, nếu như không phải Lưu Tranh đang ngủ, thì anh nhất định sẽ gầm thét với đầu kia điện thoại, “Anh* không cần lộc tiên!”

*Thực ra chỗ này muốn để là tao lắm này!

Ninh Thời Khiêm vẫn ở đó đắc ý, “Lão nhị, bác sĩ không tự chữa được bệnh, có đôi khi giữa anh em đừng chết vì sĩ diện, nếu không em lại tìm cho anh tí máu hươu? Rượu lộc tiên gì gì đó?”

Ninh Chí Khiêm liếc nhìn vợ mình, cơn tức này thực sự nuốt không trôi nữa rồi, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, cười lạnh hỏi ngược lại từng câu từng chữ, “Anh cần lộc tiên?”

“Đúng nha! Không sao! Đều là anh em cả!” Ninh Thời Khiêm cũng không nghe ra giọng điệu của anh.

Người nào đó kiêu ngạo tiếp tục cười lạnh, “Anh có vợ rồi!”

“… Đúng, đúng…” Ninh Thời Khiêm nhất thời không biết đột nhiên anh nói ra những lời này là có ý gì, cho nên mới cần lộc tiên bồi bổ phải không?”

“Nhưng chú mày còn chưa có!”

“…” Hóa ra là cắm cho anh ấy một đao!

“Mười ba không cần chú mày!”

“…” Ninh Thời Khiêm ‘a’ một tiếng,”Cái gì mà cô ấy không cần em? Em nói với anh, là em…”

“Còn nữa, anh đây có con rồi!”

“Cái…cái gì?”

“Hơn nữa còn là thai đôi!”

Ninh Thời Khiêm cũng mừng thay cho anh, chỉ là nhất thời chưa tỉnh ngộ được, “Lão nhị…”

“Chú cảm thấy người giống như anh thì có cần lộc tiên không?!”

“…”

“Nhớ ngày mai tới bệnh viện phát hồng bao cho cháu trai cháu gái chú!”

Đến lúc này, cuối cùng chủ nhiệm Ninh mới coi như khoe khoang thành công, ấn điện thoại một cái, mặc kệ lão tứ bên kia có phản ứng gì…

Trong lòng mừng thầm một hồi, đi từ phòng tắm ra, phát hiện bà xã anh đang trợn mắt nhìn chằm chằm anh.

“Bà xã, sao lại tỉnh rồi? Muốn uống nước?” Anh cất điện thoại di động, nhưng không thu lại được sự đắc ý.

Nguyễn Lưu Tranh liếc anh một cái, “Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không? Anh còn đòi hồng bao với em trai! Mất mặt không?” Trước giờ chưa từng phát hiện, học trưởng Ninh thầy Ninh chủ nhiệm Ninh của cô lại là một con quỷ ấu trĩ!

Anh rót nước ấm cho cô, “Cái này không gọi là ấu trĩ, đây gọi là tình thương của bố dâng trào, là cảm giác tự hào, em hiểu không?”

Cô cũng không muốn uống nước, chỉ là bị lời nói ấu trĩ của anh trong nhà tắm làm cho tỉnh mà thôi, có điều vẫn nhận thành ý của anh, uống một ngụm nhỏ, “Đêm hôm cả rồi, anh còn định quấy rối bao nhiêu người nghỉ ngơi?”



Anh ngồi xuống bên cạnh cô, lật danh bạ di động của mình, “Ừm…Mấy cái tụi bạn xấu này đều phải thông báo, có mấy người có thể sinh đôi chứ? Có mấy người?! Trừ Lục Hướng Bắc ra thì chỉ có anh!”

Cô cạn lời, “Thầy Ninh, lấy tư cách là một bác sĩ nổi tiếng, anh phải hiểu rõ một vấn đề thông thường, thai đôi rốt cuộc đã hình thành như thế nào?”

Vị chủ nhiệm nào đó đang bận lật danh bạ tranh thủ thời gian hôn một cái lên mặt bà xã, “Em là đại công thần! Nhưng cũng phải cần nòng nọc của anh bơi nhanh! Đúng không? Giống như bắn súng vậy, một băng đạn bắn ra phải trúng tâm bia! Nếu không toàn bộ đều là sống phí công không phải sao?”

“…” Nguyễn Lưu Tranh á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tặng anh ba chữ: Không biết xấu hổ! “Sớm biết anh là học trưởng Ninh không biết xấu hổ như vậy, em…”

“Em làm sao? Hối hận rồi?”

Cô ai thán một tiếng, trở tay bóp lấy gương mặt đẹp trai của anh hôn một cái, “Sớm biết, thì em đã sớm sinh con với anh rồi! Em dở trò trên áo mưa! Lén sinh con! Anh không cần cũng phải cần!”

Cô và anh, từ khi vừa bắt đầu đã quyết định phải vẽ một vòng tròn, hai người đều đã từng ra sức cố gắng, nhưng vì dùng sức quá mức, mà sinh ra lực phản tác dụng, đẩy nhau càng ngày càng xa, cuối cùng lại quay lưng mà đi, chưa từng nghĩ, dạo qua một vòng lại vẫn gặp được nhau ở điểm bắt đầu, tất cả đều bắt đầu lại một lần nữa. Cuối cùng là sai, hay là đã từng sai đều không quan trọng nữa, điều quan trọng là cũng may họ đã trở lại, ngay cả tiểu thiên sứ đã từng mất đi cũng đã quay về, ông trời rất công bằng, họ đã từng chịu tổn thương, đã từng đau đớn, bây giờ tất cả đều trả lại cho họ.

Cô tựa vào vai anh, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp từ cánh tay anh đang ôm lấy mình, cùng lúc đó, lại nghe thấy âm thanh đang đè thấp của anh hưng phấn nói chuyện điện thoại, “Alo, Tiêu nhị, em làm bố rồi! Hơn nữa còn ‘một pháo hai vang’! Thế nào? Em lợi hại chứ? Chuẩn bị hồng bao đi!”

“…” Cô âm thâm buồn cười, cái gì gọi là một pháo hai vang? Càng ngày càng không có giới hạn!

Cái không giới hạn này vấn tiếp tục, “Anh Thần An, em làm bố rồi…”

Cô thực sự không chịu nổi nữa, xem ra đêm nay phải chìm vào giấc ngủ trong sự lải nhải của anh rồi…

Cô không biết rốt cuộc anh đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, dù sao lúc cô ngủ anh vẫn đang nói chuyện với ai đó của nhà họ Tiêu…

Có lẽ là quá mệt, ngày hôm sau lúc cô thức dậy Ôn Nghi đã đến bệnh viện thăm cô rồi, còn mang bữa sáng cho phụ nữ có thai của cô.

Cô vẫn đang nằm trong lòng Ninh Chí Khiêm, anh cũng chưa dậy sao?

Vừa nhìn, anh vẫn duy trì tư thế tối qua, một tay ôm cô, một tay khác cầm một cái bút, co chân lại, trên đầu gối đặt một tờ giấy.

Cô kinh ngạc nhìn anh, “Không phải anh cả đêm không ngủ đấy chứ?”

Anh cười, “Không ngủ được.”

“…” So ra người làm mẹ như cô có phải còn không bằng anh ư? Cô lại ngủ say sưa, cô rướn cổ lên nhìn một chút, trên giấy trắng viết một loạt chữ, “Cái này của anh là gì thế?”

“Tên đó! Anh nghĩ cả đêm đấy, cảm thấy tên anh nghĩ ra sao lại quá tầm thường thế chứ! Không xứng với con của chúng ta!”

Cô sát gần lại xem, thành quả cả đêm nay của anh không ít, viết kín một tờ giấy to, chỉ là tên ba chữ đều bị anh gạch bỏ, còn dư lại mấy cái: Ninh Hảo? Ninh Nguyện? Ninh Khả? Ninh Tịnh?

Cô dẹt môi, “Còn có Ninh Chiết Bất Loan (Thà gãy chứ không cong), Ninh Khuyết Vô Lạm (Thà thiếu không ẩu), Kê Khuyển Bất Ninh( gà chó không yên)! Tức Sự Ninh Nhân (Nhân nhượng cho khỏi phiền)!”

Anh bi thương nhìn cô, Ôn Nghi lại cười đến nỗi sắp gãy lưng rồi.

“Chuyện tên này để qua một bên đã, đừng để cháu bảo bối của mẹ bị đói, tới ăn bữa sáng.” Ôn Nghi bưng bữa sáng qua đây, xua đuổi Ninh Chí Khiêm ,”Mau xuống, hầu hạ vợ!”

Kiểu sống cơm bón tận miệng áo dâng tận tay này, Nguyễn Lưu Tranh thực sự không quen, “Mẹ, mẹ để đó đi, con đi rửa mặt trước, lát con tự ăn.”



Ôn Nghi giữ cô lại, “Con đừng di chuyển, để Chí Khiêm bưng nước tới cho con!”

Ngay trước mặt mẹ chồng, lại để con trai bảo bối của mẹ chồng hầu hạ mình như vậy, cô thực sự ngại ngùng, “Mẹ, vẫn để con…tự đi đi.” Hơn nữa, cũng phải trao đổi chất chứ!

“Để con đi.” Ninh Chí Khiêm lại hiểu rõ suy nghĩ của cô, qua đây cũng không hỏi cô, thẳng thừng bế cô lên, đi vào nhà tắm.

Đi vào nhìn, kem đánh răng đã được lấy sẵn, nước ấm ở trong cốc.

“Anh đi ra trước đi! Xong rồi em gọi anh!” Cô đỏ mặt đẩy anh ra ngoài.

Anh cười hì hì, “Đều là vợ chồng già cả rồi, còn ngại!”

“Anh còn nói nữa!” Cô ngại Ôn Nghi nghe thấy mấy lời tán tỉnh này, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Anh hạ giọng cười bên tai cô, “Đừng nhìn, mẹ anh chỉ ước gì hai chúng ta tình cảm thôi!”

Điều này cũng phải, cô chưa từng gặp người mẹ chồng nào tiến bộ hơn Ôn Nghi, cho nên mẹ cô nói rất đúng, gặp được người mẹ chồng như Ôn Nghi là do đời trước cô chăm thắp hương.

Anh ở ngay cửa, lúc rửa mặt xong vẫn bế cô về, bón bữa sáng cô cô.

Cũng kỳ lạ, hôm qua vẫn còn ổn, bữa sáng vừa ăn, cô lại bắt đầu nôn nghén, vừa ăn xong đã nôn toàn bộ.

Ninh Chí Khiêm trợn tròn mắt, “Cái…cái này phải làm sao?”

Cô lười giải thích, người khác đều nói có thai ngốc ba năm, cô cảm thấy mình còn chưa ngốc, toàn bộ ngốc nghếch đã đi đến bên anh! Từ tối qua đã bắt đầu, tất cả hành động và ngôn ngữ của anh đều chỉ có một chữ có thể hình dung, chính là “ngốc”!

“Thầy Ninh, xin anh, anh là đại biểu của y giới, mỗi câu anh nói đều phải xứng đáng với thân phận tiến sĩ y học của anh!” Cô thực sự cảm thấy mất mặt thay anh!

Nôn nghén không phải phản ứng rất tự nhiên sao? Biểu cảm quái lạ của anh là có ý gì?

“Mẹ có một phương thuốc dân gian để ngăn nôn, đợi lát nữa mẹ về ninh canh, buổi trưa mang tới, xem uống có tác dụng không.” Ôn Nghi để đồ ăn thêm lại, “Đây là bữa phụ lát nữa, đây là hoa quả, lúc muốn ăn thì ăn, Lưu Tranh, con vất vả rồi.”

“Mẹ, con không vất vả.” Hai tiểu thiên sứ không dễ dàng có được, sao lại cảm thấy vất vả chứ? Cô chỉ cảm thấy hạnh phúc thôi! “Mẹ, ngược lại mẹ vất vả ấy, cả ngày bận rộn đến khuya!”

Ôn Nghi cũng cười, “Mẹ còn không biết vui mừng nhường nào! Đồ ngốc! Bây giờ trọng tâm của cả nhà chính là con! Nhiệm vụ mỗi ngày của mẹ chính là mua đồ ăn nấu cơm! Chỉ làm của một mình con! Chuyện công ty mẹ đã không quan tâm nữa rồi!”

Quả thực dường như sau khi từ sa mạc trở về, Ôn Nghi đã không quan tâm chuyện công ty nữa, theo lời của Ôn Nghi thì là, kiếm tiền cả đời rồi, phải bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.

Tiếp đến chính là một ngày bận rộn, các loại đại thần đến phòng bệnh không ngừng như con thoi, tối qua anh gọi điện thoại thông báo cho tất cả các anh em huynh đệ, toàn bộ đều đến báo cáo, đương nhiên, không ngoài dự tính còn mang theo hồng bao, có điều, tất cả đều tự giác giao cho Nguyễn Lưu Tranh.

Mọi người cũng nhìn thấy tờ giấy viết tên của Ninh Chí Khiêm, ai ai cũng ồn ào, đây chính là tên trình độ tiến sĩ!

Đào Tử cảm thấy tò mò, “Lưu Tranh, sao lại gạch hết tên ba chữ?”

Nguyễn Lưu Tranh cũng không hiểu, nhìn Ninh Chí Khiêm.

Chỉ thấy Ninh Chí Khiêm cười cười, “Để giống Ninh Tưởng đi, tránh để cu cậu cảm thấy mình đặc biệt.”