Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 276: Không Phải Trách Nhiệm Của Một Mình Anh




Cô lại nuốt tất cả mấy viên thuốc trong một lần, “Xong rồi!” Nhưng nói thế nào cũng không chịu uống nước.

Anh không ép buộc cô, dù sao hôm nay cô cũng đã uống một bình, có thể chống đỡ được một lúc, nhưng tính cách của cô quật cường như vậy, lại luôn suy nghĩ vì anh, chỉ sợ ép cô uống nước nữa cũng khó, anh suy nghĩ một chút, nói, “Lưu Tranh, chúng ta anh nhường em, em nhường anh như vậy không được, hai người đều nghĩ vì đối phương, rất có khả năng cả hai chúng ta đều chết khát mà nước này vẫn chưa uống, chúng ta ích kỷ một lần đi, coi như là ích kỷ vì đối phương.”

Nguyễn Lưu Tranh không hiểu, “Ích kỷ như thế nào?”

Anh lấy một bình nước khác từ trong ba-lô ra, rót nước trong bình còn lại vào, “Một bình nước, mỗi người một nửa, không ai nhường ai cả, ai cũng không cần nghĩ vì đối phương, Lưu Tranh, chỉ có cách hai chúng ta đều tự giữ giừ thể lực của mình, mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, em nói xem?”

Nguyễn Lưu Tranh nhìn nước trong bình thực sự được rót vào bình của anh, cũng coi như đã tin, suy nghĩ mặc dù anh chơi xấu cho cô uống nước của anh, nhưng cô nhất quyết không uống là được! Cho nên, cách này cũng khiến cô yên tâm, trong mắt cô cũng thấy có lý.

Anh trịnh trọng vắt bình nước trên cổ cô, chỉ bốn cái lương khô còn dư lại, “Đồ ăn còn thừa, chúng ta cũng mỗi người hai cái, được không?”

Cô gật đầu, đồng ý phương án này, chỉ cần không phải là phương án anh hy sinh bản thân để thành toàn cho cô, thì cô đều sẽ tán thành.

Cô chợt nhớ tới cái gì đó, cướp lấy bình nước của anh xem thử, so sánh với bình của mình, lượng nước không chênh lệch lắm, cuối cùng cũng yên tâm.

Anh bật cười, “Còn không yên tâm anh hả? Chẳng lẽ anh lừa em sao?”

Cô mấp máy môi, muốn cười nhưng không cười ra tiếng.

“Nghỉ ngơi được rồi chứ? Chúng ta tranh thì trời còn sáng đi thêm một đoạn.” Anh đậy nắp bình nước lại cho cô.

“Ừm!” Ở những nơi như thế này, tình trạng cơ thể như vậy, sao có thể nghỉ ngơi được? Nhưng mà cô muốn rời khỏi đây mãnh liệt, cho dù chỉ còn một hơi thể cô cũng kiên trì rời đi!

“Đi!” Anh đứng dậy, lại là một cơn choáng váng, giả vờ dắt lạc đà, thực ra là mượn sức lực này để mình đứng vững.

Sau khi đợi bóng đen trước mắt tiêu đi, anh mới nói với cô, “Nào, lên đi.”

Anh bế cô lên, ổn định cô trên lạc đà, sau đó lúc mình bỏ lên, vừa trèo lên cao, trước mắt lại sây sẩm.

Hai tay ôm bước lạc đà ổn định mới từ từ ngồi vững, vòng lấy cô, lại một lần nữa đi về phía trước.

“Lưu Tranh.” Anh nghe thấy giọng mình khàn khàn, “Em không hỏi sao anh tìm được em à?”

Nguyễn Lưu Tranh dựa vào ngực anh, nhấp nhô theo sự lắc lư của lạc đà, đầu óc không tỉnh táo, “Ừm, em biết, anh đã chịu rất nhiều vất vả, anh là đồ ngốc! Anh có từng nghĩ, anh làm như vậy là sai lầm, là không lý trí không? Anh có thể tìm được em đơn thuần chỉ do may mắn, khả năng lớn nhất….là anh đã không tìm được em, còn bị cái sa mạc này nuốt chửng…Nếu như.. Nếu như anh thực sự có chuyện gì, thì anh đặt bố mẹ ở đâu?”



Những lời này cô muốn nói từ đâu, nhưng vẫn chưa nói ra, bây giờ lại nhắc tới, cảm giác anh thực sự ngây thơ và kích động đến cực điểm!

Nói thật, cô thà rằng một mình mình chết trong sa mạc, cũng không muốn kéo thêm anh vào! Cô không nỡ thấy anh có một chút tổn thương! Không nỡ….

Anh đặt cằm trên vai cô, nụ cười có chút mù mịt, “Lưu Tranh, em nói không sai, anh một mình thâm nhập vào sa mạc là sai lầm trong mắt rất nhiều người, nhưng tiêu chuẩn của sai và đúng là do ai quyết định? Hơn nữa, mặc dù anh thực sự sai rồi, nhưng ai có thể đảm bảo cả đời một người chưa từng có quyết định sai lầm? Cho dù là sai, anh nghĩ, nếu để anh chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy…”

“Anh…” Cô không còn gì để nói, nước mắt lại dâng lên.

“Được rồi, chúng ta không thảo luận vô vị như vậy nữa, chỉ nói anh vào đây bằng cách nào thôi.” Anh kể lại chuyện anh gặp chú Điền và rất nhiều kiến thức chú Điền dạy anh, đồng thời cầm tấm bản đồ độc nhất vô nhị trên thế giới kia ra, “Lưu Tranh, em nghe này, anh dạy em xem bản đồ như thế nào, phân biệt phương hướng như thế nào, làm thế nào để tính toán ra đường về thông qua góc độ.”

Anh nghĩ, cô cũng là thiên tài khoa học tự nhiên, thứ anh có thể nắm bắt, đối với cô cũng sẽ không khó.

Vì vậy bắt đầu nói lải nhải giảng giải kết hợp vơi bản đồ, anh từ đầu tới cuối chưa từng uống nước, nói càng về sau giọng vì khô cạn mà không phát ra được, cùng lúc đó, lương khô vừa cứng vừa khô trước đó đã ăn cũng bắt đầu quấy phá trong dạ dày, rất lâu chưa có một chút gì mềm mại bỏ vào dạ dày, đột nhiên lại bị thứ cứng như vậy giày vò, nó đã nghiêm trọng tới mức dùng cơn đau để kháng nghị.

Cô nghe mơ mơ màng màng, cũng chẳng nghe lọt bao nhiêu, chỉ phát hiện giọng anh khàn lạ thường, đau lòng ngăn cản anh, “Đừng nói nữa, không cần nói nữa! Mau uống nước đi.”

“Được.” Anh nói, lấy bình nước trên người mình xuống, uống dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Sau khi uống xong, anh cất nước cẩn thận, tiếp tục ôm lấy cô, giơ bản đồ trước mặt cô, “Nào, chúng ta nói tiếp.”

“Em không!” Cô đẩy bản đồ ra, “Trong đầu em có một mớ hỗn độn, nghe không hiểu!” Quan trọng nhất là, anh nói như vậy không phải sẽ tiêu hao thể lực của anh sao?

“Lưu Tranh…” Giọng anh khàn đặc có mấy phần lo âu, trong sa mạc đang dần tối, còn lộ ra sự đau buồn, “Em phải nghe…”

“Vì sao? Có anh là đủ rồi!” Cô rất ghét cảm giác đau thương này, “Không phải anh biết sao? Em đi theo anh, còn phải học mấy cái này làm gì? Hơn nữa em cũng không học được!”

Cằm anh cọ nhẹ lên mái tóc cô, “Phải, anh biết, nhưng anh cũng vừa mới học, không phải thành thạo, nhỡ đâu phán đoán sai thì sao? Nhỡ đâu tính toán có sai lệch thì sao? Có thêm một người giúp anh, anh sẽ có nhiều hơn chắc chắn và niềm tin, hơn nữa, anh cũng có lúc mệt mỏi, nhỡ đâu anh mệt mỏi đến nỗi không suy nghĩ được thì sao? Lưu Tranh, để sống sót đi qua được cái sa mạc này không phải trách nhiệm của một mình anh, em cũng phải gánh trách nhiệm!”

Cô nhất thời tắc nghẹn.

Phải, cô đã quen ỷ lại vào anh, chỉ cần nơi nào có anh mọi việc đều thuận lợi, cô thực sự đã coi anh thành siêu nhân, chưa từng nghĩ thực ra anh cũng biết mệt…

“Em xin lỗi…” Cô nghẹn ngào, “Anh nói đi, em sẽ học cẩn thận.”

“Ừm, ngoan.” Anh thưởng cho cô một cái hôn vào sau gáy, lại bắt đầu giảng giải.



Lần này cô chăm chú lắng nghe, lúc cần tính toán, cô còn nhảy từ lạc đà xuống, tính toán dựa theo lời anh.

“Nhớ kỹ, bất luận là mùa nào, thời điểm buổi chưa mặt trời đều là hướng chính nam, lúc em đi, mỗi một trăm mét ném lại một thứ, chỉ cần gió cát không vùi lấp thứ em ném, thì em có thể quay đầu nhìn xem, mình có phải đi đường thẳng không, phòng trường hợp mình đi lệch. Còn nữa, em có thể cắm thứ gì đó lên cát, nhìn bóng, mỗi một tiếng đồng hồ vẽ một góc 15 độ, cũng là một cách có thể đánh dấu phương hướng. Buổi tối em có thể tìm sao Bắc Cực, hoặc là dùng ánh trăng để biện luận phương hướng. Nhưng mà đi như vậy sẽ không tránh khỏi phương hướng bị lệch, em phải áp vào tấm bản đồ này để tính xem khả năng chếch đi, sin bao nhiêu độ, đi một đoạn lại kiểm tra xem, bây giờ em có thể thử.” Anh sai cô xuống lạc đà.

Lúc trước cô lên lên xuống xuống đều được anh bế, nhưng lần này anh lại nhìn cô, muốn cô tự xuống.

Thực ra cô vẫn rất yếu, nhìn anh, dáng vẻ tựa như đang làm thinh, cũng thương anh mệt nhọc, không muốn anh phải làm việc nữa, tự mình nhảy từ lạc đà xuống, hai chân không có lực, sau khi rơi xuống thì ngã nhào trên cát, nhưng vì là cát nên cũng không đau.

Dựa theo lời anh nói tính toán một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Anh gật đầu tán thưởng, “Không tồi, lên đi.”

Cô bò lên mấy lần cũng không lên được, thực sự là vì chân tay không có sức, vì vậy nhìn anh, anh cũng không có vẻ gì là giúp đỡ, liền cắn môi tiếp tục leo.

Sử dụng cả tay chân cuối cùng cũng leo lên lạc đà, vừa ngồi ổn định liền cảm giác anh ôm mình từ phía sau, ôm rất chặt, giọng nói đè nén buồn buồn truyền tới, “Anh biết em là giỏi nhất, em nhất định có thể…” Không phải anh không muốn kéo cô lên, chỉ là bây giờ dạ dày anh đau như dao cắt, anh hoài nghi cho dù mình giơ tay ra cũng không kéo cô lên được, huống hồ cô cần học cách tự lên xuống lạc đà, tự mình sinh tồn…

Cô được khích lệ, trong lòng mệt nữa cũng vui mừng, mỉm cười, “Đương nhiên em có thể, lần này, để em dẫn anh ra khỏi sa mạc đi! Để em cũng bảo vệ anh một lần!”

Anh ôm cô không nói, rất lâu sau mới nói, “Được.”

Cô cười, “Còn gì muốn truyền dạy cho em nữa không thầy Ninh?”

“Có, đương nhiên có, vừa nãy mới chỉ là lông lá thôi, bây giờ nghe vẫn còn rất nhiều thứ phức tạp, ví dụ như tính vận tốc gió, vận tốc cát chảy, thông qua những thé này có thể tính toán lộ trình…” Anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Cô lên dây cót tinh thần, học hành rất nghiêm túc.

Bất giác, trời đã chuyển đen, những thứ trên bản đồ đã không còn nhìn rõ nữa, anh cất bản đồ đi, muốn cô luyện tập cách xác định phương hướng vào buổi tối cùng với cách tình góc lệch và lộ trình.

Vừa học vừa đi như vậy, ánh trăng đã từ đường chân trời bò lên không trung, chậm rãi trượt về bên kia.

Nguyễn Lưu Tranh ngồi trên lạc đà dần dần không chống cự nổi nữa, mí mắt đánh nhau liên tục, co ro trong cơn gió lạnh.

“Lưu Tranh, chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Anh hạ lạc đà, ôm cô xuống.

Lấy túi ngủ trong ba-lô, cho cô nằm vào.