Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 270: Khó Mà Tự Kiềm Chế




“Ôn Nghi, bà còn nhớ nhiều năm về trước không?” Ninh Thủ Chính sao có thể để bà tự lấy? Ngày thứ hai sau phẫu thuật bà có thể tự lấy sao? Người phụ nữ bên ngoài dịu dàng, bên trong mạnh mẽ này, ông đã từng yêu nhất đặc điểm riêng như vậy của bà, cũng chính sự ngoài mềm trong cứng của bà đã cho ông dịu dàng và chống đỡ cho ông, bất luận lúc nào, bất luận ông cần bà như thế nào, bà đều có thể xuất hiện hoàn mỹ, nhưng dù có kiên cường, chung quy bà vẫn là phụ nữ, có thể mạnh mẽ đến mức nào chứ? Nhiều năm trước ông bị bệnh vẫn còn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của bà, huống hồ bà là một người phụ nữ?

Nhưng sao Ôn Nghi lại không nhớ nhiều năm trước được chứ?

Sức khỏe ông cũng coi như cường tráng, trong mấy năm đó cũng ít thấy cảm mạo các thứ, duy chỉ có dạ dày là không tốt, năm đó lúc đưa cán bộ về địa phương đã reo xuống mầm bệnh, mấy năm sau uống rượu nhiều càng khiến cho tình hình kém đi, cuối cùng phải cắt bỏ hai phần ba dạ dày, là bà cực nhọc ngày đêm chăm sóc ông, thời gian ông nằm viện, bà cũng gầy đi trông thấy.

Lúc đó ông đã nói như thế nào? Lấy được bà đối với ông mà nói chính là lấy được cả thế giới, ông nguyện ý phấn đấu cả đời vì bà và con trai, ông muốn vĩnh viễn nắm tay bà đi tiếp phần đời còn lại.

À, thật là mỉa mai, bây giờ cũng chỉ có thể hiểu là thế giới của ông không chỉ có một.

Bà hơi cảm động, có điều cũng có mấy phần thê lương.

Làm vợ chồng bao nhiêu năm, một chút thay đổi nhỏ cũng có thể nhìn ra, nét mặt thay đổi nhẹ của bà đã rơi vào lòng ông.

“Tôi biết, bây giờ bất luận tôi nói gì làm gì bà cũng sẽ không tha thứ cho tôi, có lẽ đối với bà mà nói, một người chồng như tôi có cũng được không có cũng chẳng sao, thậm chí không có tôi bà càng thư thái hơn. Nhưng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, chí ít chúng ta cũng là người thân, tôi hy vọng, bất kể có tôi hay không bà cũng phải sống tốt, nhìn thấy bà sống tốt, chỉ cần bà sống tốt, trong lòng tôi cũng vui mừng. Nhưng chúng ta đã lớn tuổi rồi, linh kiện trên người cũng lão hóa cả rồi, luôn có bệnh này bệnh kia, con trai có công việc bận rộn của nó, có gia đình nhỏ mà nó phải chăm sóc, chúng ta cũng không thể kéo theo con trai, lúc tôi không khỏe, tôi tự sinh tự diệt không mang đến phiền phức cho bà, nhưng bà không khỏe, tôi phải đến chăm sóc bà.”

Ôn Nghi nghe ông nói xong, hướng mắt nhìn về chỗ khác.

Ông lại dùng khăn mặt ấm bắt đầu lau rửa cho bà, lúc dùng băng gạc vệ sinh khoang miệng cho bà, dùng cách lúc Ninh Chí Khiêm mới sinh ra bà lau miệng cho con trai, lúc đó, tắm rửa thay tã cho con đều là hai người họ tự làm…

Lúc đầu bà ngậm chặt miệng không cho, ông nhẹ nhàng lau môi của bà, “Bà coi tôi là người chăm sóc đặc biệt là được, chí ít cũng là người chăm sóc quen thuộc với bà nhất, biết thứ bà thích.”

Ninh Chí Khiêm đưa Ninh Tưởng đến nhà trẻ sau đó đến bệnh viện, trên xe có bữa sáng anh mang đến cho Ninh Thủ Chính.

Sau khi vào phòng bệnh, anh chỉ đặt bữa sáng lên chiếc bàn nhỏ, cũng không nhìn Ninh Thủ Chính, trực tiếp nhẹ giọng nói chuyện với Ôn Nghi, “Mẹ, tối qua mẹ thấy thế nào?”

Ôn Nghi mỉm cười, “Tốt lắm, không cần con nhớ nhung! Hôm nay phải về sao?”

“Vâng, mẹ, xin lỗi mẹ, con chỉ vội vã tới liếc qua, không thể ở cạnh mẹ.” Anh nhìn thấy sắc mặt Ôn Nghi dù tái nhợt, nhưng rất sạch sẽ, có thể thấy Ninh Thủ Chính vừa mới lau rửa cho bà.

Ôn Nghi nhẹ lắc đầu, “Đứa bé ngốc, có phần tình cảm này là mẹ mãn nguyện rồi, con phải làm việc của mình thật tốt.”

Ninh Chí Khiêm gật đầu, “Con biết rồi. Mẹ, con không tốt, không thể san sẻ với mẹ, còn thêm gánh nặng cho mẹ, con bất hiếu.”

“Đồ ngốc! Đừng nói mấy câu ngốc nghếch!” Trong ánh mắt Ôn Nghi mang theo sự trìu mến, “Mẹ cần anh san sẻ cái gì chứ? Công ty là sự nghiệp của mẹ và bố con, là việc chúng ta yêu thích, chúng ta có lý do gì ép con phải thừa kế của chúng ta không? Con có khát vọng con theo đuổi, có suy nghĩ của con, mẹ còn thấy kiêu ngạo vì con không kịp đây!”

Khi nghe bà nói “công ty là sự nghiệp của mẹ và bố con”, ánh mắt Ninh Thủ Chính giật mình, nhìn về phía Ôn Nghi.

Ôn Nghi lại nói tiếp, “Còn về gánh nặng con cho mẹ, không phải là Ninh Tưởng sao? Trong nhà có hai bảo mẫu, mẹ có tốn chút sức nào đâu? Mẹ không biết phải cảm ơn con đã đưa Ninh Tưởng về bao nhiêu nữa, mấy năm nay thẳng bé đã cho mẹ bao nhiêu niềm vui! Gánh nặng như vậy con cho mẹ thêm mấy cái nữa cũng được!”



Ninh Chí Khiêm nghe xong cũng cười, “Mẹ, chúng con…con và Lưu Tranh sẽ có gắng. Ừm, sẽ cố gắng hết sức.”

Ôn Nghi thật lòng vui vẻ, nụ cười dưới khuôn mặt xanh xao vẫn có chút tái nhợt, “Mẹ hiểu, cũng không phải mẹ ép hai đứa! Hai đứa bình an chính là an ủi lớn nhất của mẹ.”

“Vâng…Mẹ, mẹ ít nói chuyện, chú ý nghỉ ngơi.” Không dám làm phiền Ôn Nghi quá, Ninh Chí Khiêm chỉ ngồi cạnh bà, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì thì nói một vài câu, ví dụ như hôm nay Nguyễn Lưu Tranh sẽ đến thăm bà, Ôn Nghi đương nhiên không muốn cho họ thêm phiền phức, chỉ nói họ việc bé xé ra to, một cuộc tiểu phẫu thôi cũng loạn cả lên.

Ở thêm một lát, Ôn Nghi giục anh, “Không phải con phải đi sao?”

“Vâng ạ!” Anh có chút không nỡ.

“Vậy thì đi đi, đừng ở lại nhìn nữa, mẹ không sao, mẹ cũng muốn ngủ một chút, con mau đi đi.” Ôn Nghi nhẹ nhàng nhắm mắt.

“Vâng.” Ninh Chí Khiêm đứng dậy, “Mẹ, vậy con đi đây.”

“Đi đi.” Ôn Nghi phất tay.

Lúc Ninh Chí Khiêm đi có liếc nhìn hộp đồ ăn, Ninh Thủ Chính vẫn chưa đụng tới bữa sáng, anh dừng lại một chút, cuối cùng không nói gì, rời đi.

Đi trên hành lang bệnh viện, phía sau có người đuổi theo ra, gọi anh, “Chí Khiêm.”

Anh vẫn dừng chân lại.

Ninh Thủ Chính bước nhanh đến trước mặt anh, “Chí Khiêm…” gọi xong cả người lại có chút mất tự nhiên, “Cảm ơn con, mang bữa sáng đến cho bố.”

Ninh Chí Khiêm nhàn nhạt, “Dì giúp việc bảo tôi mang đi.”

“…” Dường như đáp án nằm trong dự liệu của ông, Ninh Thủ Chính cười khổ, “Vẫn cảm ơn con.”

Hai bố con nhất thời rơi vào trầm mặc.

Ninh Chí Khiêm cũng không vội đi, đứng im tại chỗ, không nói tiếng nào đợi ông nói, gương mặt nghiêm túc tựa hồ như đống cứng lại.

Ninh Thủ Chính không dám nhìn thẳng vào mắt con trai, run rẩy nửa ngày mới mở miệng, “Chí Khiêm…một mình ở bên đó, chăm sóc bản thân thật tốt, điều kiện khí hậu bên đó không giống chỗ chúng ta, chú ý ấm lạnh.”

Ninh Chí Khiêm mím môi, một câu cũng không nói.

Ninh Thủ Chính dừng một chút, lại nói, “Mẹ con ở đây có bố rồi, hai đứa cứ yên tâm, bố sẽ chăm sóc tốt mẹ con và Ninh Tưởng.”

Ninh Chí Khiêm nghe xong, ánh mắt mới hơi chuyển động, nhìn ông một cái, nghẹn một lát mới nói một tiếng, “Cảm ơn.”



Nói cảm ơn là vì Ninh Tưởng là trách nhiệm của anh, nhưng bây giờ lại giao cho bố mẹ.

Ninh Thủ Chính nghe xong liền mừng rỡ ra mặt, ánh mắt sáng ngời tựa như ngấn lệ, “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn! Giữa bố con nói cảm ơn làm gì?!”

Ninh Chí Khiêm gật đầu.

“Vậy…vậy con đi đi, đừng để lỡ máy bay.” Ninh Thủ Chính lùi qua một bên, nhường đường cho anh.

Anh vẫn đứng lại một lát, mãi đến khi cảm thấy Ninh Thủ Chính thực sự không nói gì nữa mới cất bước.

Ninh Thủ Chính nhìn theo bóng lưng anh, nói, “Chí Khiêm, bố có lỗi với mẹ con con.”

Cũng không biết anh có nghe thấy câu này không, vừa vặn gặp y tá đẩy xe qua, ngăn cách bóng dáng của anh, xe đẩy đi qua bóng người đã mất tăm.

Ninh Thủ Chính nhìn theo hướng anh rời đi, trong lòng có một cảm giác phức tạp không nói thành lời.

Xoay người trở lại phòng bệnh, Ôn Nghi đã ngủ, dường như còn ngủ rất yên tĩnh, ông ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, mở hộp cơm ra, bên trong là một hộp bánh chẻo.

Chợt nhớ tới lúc Ninh Chí Khiêm còn rất nhỏ, bảo mẫu trong nhà gói bánh chẻo, nhóc con ham chơi, quậy tung trong đám bột mì, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là bột mì, trắng tinh giống như hát hí khúc, ông không cho con trai chơi nữa, Ninh Chí Khiêm lại ngẩng khuôn mặt trắng tinh nói với ông, Chí Khiêm muốn gói bánh chẻo cho bố ăn…

Đương nhiên ông biết, đứa trẻ này cả đời cũng không biết gói bánh chẻo, lúc đó chơi đùa chẳng qua là nhất thời thấy mới mẻ, lần thứ hai sẽ không có hứng thú nữa, nhưng hộp bánh chẻo này vẫn khiến ông hồi hộp, khó có thể bình tĩnh được.

Thứ khiến ông khó có thể đè xuống tâm trạng không phải là bánh chẻo mà là chuyện cũ. Hoặc cũng không phải là chuyện cũ, là tình cha con trời sinh trong lòng ông.

Ôn Nghi ngủ rất yên tĩnh, mãi đến chiều vẫn chưa dậy, nhưng điện thoại của bà lại rung lên.

Ninh Thủ Chính không nghĩ nhiều đã nghe máy, mối quan hệ xã giao giữa ông và Ôn Nghi đều chung nhau, người trong danh bạ của Ôn Nghi không ai là ông không quen.

Nhưng mà điện thoại lại là Nguyễn Lưu Tranh gọi tới, nói với ông, vốn dĩ hôm nay định về Bắc Kinh thăm Ôn Nghi, nhưng lại đột nhiên có cấp cứu, cho nên không tới được.

Ông và Ôn Nghi vốn dĩ cho rằng hai vợ chồng họ không cần chạy qua chạy lại, “Bố biết rồi! Ý của mẹ con cũng không cần con qua, chuyên tâm làm việc là được rồi!”

Nguyễn Lưu Tranh hỏi tình hình của Ôn Nghi rồi cúp máy, sau đó vội vã xuất phát.

Quả thực cô phải đi ra ngoài khám bệnh, mệnh lệnh vừa mới nhận được.

Vốn dĩ cô đang chuẩn bị lên đường, tới kiểm tra phòng bệnh buổi sáng, viết lời dặn của bác sĩ, làm xong mới có thể đi, nhưng không ngờ lại có nhiệm vụ khẩn cấp, lúc này chủ nhiệm Trương đã đưa hai bác sĩ khác cùng đi làm phẫu thuật, trong khoa chỉ còn lại một thực tập sinh đang trực ban, người có thể nhận nhiệm vụ chỉ có một mình cô.

Cho nên hành trình đã định sẵn phải hủy bỏ, cô liên hệ với Ninh Chí Khiêm trước, nhưng Ninh Chí Khiêm chắc hẳn cũng đã lên máy bay, điện thoại không kết nối được, vì vậy cô thông báo với Ôn Nghi, chỉ không nói rõ mình phải ra ngoài làm gì, tránh cho Ôn Nghi và gia đình lo lắng.