Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 242: Chúng Ta Cùng Nhau Đón Nhận, Từ Đầu Đến Cuối




Đối với một y tá mà nói, lau người rửa chân cho bệnh nhân cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng Đoàn Dương này kiên trì như vậy, che chắn giống như thủ tiết, cô cũng không thể ép buộc, vì vậy giao khăn mặt cho Ninh Thời Khiêm, “Anh lau cho anh ta đi, lau xong thì bôi thuốc này cho anh ta, bôi vài lần sẽ không ngứa nữa.”

Đàm Nhã cũng rất bận, ở đây còn chưa làm hết việc, tiếng chuông lại vang lên.

“Tôi lại có việc rồi, còn nữa, nhờ anh trông coi anh ta truyền dịch, đừng để anh ta lộn xộn nữa, bằng không bình thuốc này sắp đổ hết một nửa rồi! Đâu còn hiệu quả trị liệu!” Đàm Nhã đi vội vàng, lời nói cũng vội, giống pháo liên thanh, đảo mắt chạy ra ngoài.

Đoạn Dương và Ninh Thời Khiêm nhìn nhau.

“Nào nào! Đến đây, chúng ta phải nghe lời y tá!” Ninh Thời Khiêm cầm khăn mặt, cười cười nhìn Đoạn Dương, “Từ trước đến giờ tôi còn chưa hầu hạ ai đâu, anh là người đầu tiên!”

“Bỏ…đi…” Đoạn Dương ấp a ấp úng.

“Đại ca à! Anh còn cái gì mà xấu hổ? Ai không giống ai chứ?” Ninh Thời Khiêm cười, hoàn thành nhiệm vụ Đàm Nhã giao phó.

Cũng khó trách Đoạn Dương ngứa ngáy khó chịu, trên lưng, hông, đùi đều bị đốt mẩn đỏ, Ninh Thời Khiêm vừa bôi vừa cười, “Ầy, lọ thuốc này bôi trên cái người thô ráp của anh xong còn có mặt mũi trả cho y tá nhà người ta sao? Không biết người ta có chê anh bẩn hay không?”

Đoạn Dương nhớ đến dáng vẻ môi hồng răng trắng của Đàm Nhã, lại nghĩ đến người mình đen không sót chỗ nào còn mấy ngày không tắm, quả thực cảm thấy ngại, “Cậu mua lọ mới trả cho người ta giúp tôi, cái này tặng cậu bôi!”

Ninh Thời Khiêm cười, “Tôi cmn cũng chê anh nha!”

Vốn dĩ Nguyễn Lưu Tranh đã đồng ý với mẹ sẽ về nhà ăn cơm, nhưng buổi chiều phòng cấp cứu gọi điện tới, mời chủ nhiệm và ngoại khoa phổ thông cùng đến hội chẩn, Ninh Chí Khiêm nhận điện thoại xong thì đi luôn, cô cũng vội vàng theo sau, lần này bận rộn đến gần 10 giờ, về đến nhà Nguyễn Lãng và Nguyễn Kiến Chung đã đi ngủ rồi, Bùi Tố Phân chờ cô, vừa ngồi ăn cùng cô vừa nói chuyện, còn mang quà Nguyễn Lãng mua cho mọi người cho cô xem.

“Lần này làm việc nghiêm túc rồi, về nhà thấy gầy đi một vòng lớn, mua cho mẹ với bố con đặc sản, còn mua cho con cái này.” Bùi Tố Phân đưa cho cô một chiếc vòng đá nhỏ.

Nguyễn Lưu Tranh cười cười, cảm thấy rất vui vẻ, bản tính Nguyễn Lãng không xấu, nhưng vì bố mẹ quá nuông chiều, nên đã tạo thành một vài thói quen xấu, nếu như có thể sửa chữa thì cô và bố mẹ sau này sẽ không phải bận tâm về cậu nữa.

Một cơn mưa đầu hạ, ngày Ninh Chí Khiêm đi Mỹ thực sự càng gần.

Tiết Vĩ Lâm đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Ninh Chí Khiêm lại chủ động nhắc với cô việc cùng đến thăm Tiết Vĩ Lâm, điều này khiến cô có chút ngạc nhiên, hơn nữa còn chuẩn bị quà cáp trước.

“Anh hy vọng lúc anh ở đây, có thể làm hết những việc anh có thể làm, sau khi anh đi rồi, một mình em không cần trả ân tình người ta nữa.” Anh vừa đi vừa nói.

Lúc họ đến phòng bệnh ngoại khoa, mẹ Tiết Vĩ Lâm cũng ở đó.

Thực ra thái độ và tâm trạng của mẹ Tiết Vĩ Lâm đều đã viết hết lên mặt, chỉ là ngại con trai mình vẫn đang nằm ở bệnh viện này nên không nói ra.

“Mẹ, bác sĩ nói kết quả kiểm tra mới có rồi, mẹ đi hỏi thử đi?” Tiết Vĩ Lâm nói chuyện vẫn phải hơi cố sức.

Ai cũng biết đây là bảo mẹ Tiết Vĩ Lâm đi, bà Tiết cũng biết điều đó, không vui vẻ gì nhưng vẫn đi ra ngoài.

Tiết Vĩ Lâm cười với hai người họ, “Bác Ninh mới đến đây, mọi người lại đến nữa, thực sự khách sáo quá.”

“Chúng tôi đến thăm anh mới phải, anh vì cứu Lưu Tranh mà bị thương, chúng tôi cũng rất cảm kích, mãi vẫn chưa có cơ hội nói cảm ơn anh.” Ninh Chí Khiêm đặt quà xuống không để lại dấu vết, dường như không mang gì tới, “Phần ân tình này chúng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này có chỗ nào cần tôi, sẽ không từ chối.”

“Anh nói quá rồi. Tình huống lúc đó, là đàn ông mà nhìn thấy cũng sẽ cứu giúp thôi!” Tiết Vĩ Lâm vội nói.

Thời gian qua Ninh Chí Khiêm và Tiết Vĩ Lâm luôn vui vẻ ngoài mặt, nhưng cô biết anh không thích Tiết Vĩ Lâm, lời cảm ơn này của anh là thật lòng hay giả dối cô cũng không rõ, có điều biểu hiện ở trong phòng bệnh thực sự không thể xoi mói.



Mấy ngày sau đó, hôm nào họ cũng sẽ đến thăm, bất kể Ninh Chí Khiêm nghĩ thế nào, Nguyễn Lưu Tranh cũng không muốn nghiên cứu sâu, thời gian bên nhau chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi, cô muốn ở bên cạnh anh thật vui vẻ.

Mấy ngày nay sau khi tan làm họ đều sẽ đến thẳng thế giới của hai người.

Nguyễn Lưu Tranh muốn rút chút thời gian chuẩn bị vài thứ cho cuộc đi Mỹ của anh, suy nghĩ thật kỹ phải mang những thứ gì, đặc biệt là lần này đi, việc ăn uống của anh lại trở thành vấn đề, cô muốn liệt kê cho anh một danh sách.

Nhưng mà, đâu có cho cô thời gian suy nghĩ tử tế?

Chỉ cần vừa vào phòng, anh liền ôm lấy cô đòi hỏi, cô biết, đây là cách đàn ông bày tỏ không muốn rời xa, cô cũng luyến tiếc anh, cho nên lần nào cũng dung túng, bao giờ cũng triền miên đến rất muộn, rồi ăn qua loa vài thứ, sau đó ôm nhau ngủ.

Nhưng mà, cuối cùng lại có vài thay đổi nho nhỏ. Cô phát hiện ra anh bắt đầu sử dụng biện pháp an toàn, chính xác mà nói, là từ sau kỳ sinh lý lần trước của cô anh đã bắt đầu rồi.

Cô vẫn luôn không hỏi vì sao, nhưng đêm nay cô thực sự không nhịn được nữa, ôm lấy cổ anh, đôi mắt mông lung, “Vì sao vậy?”

“Hửm?” Anh đã chuẩn bị xong, tiến thẳng vào.

“Vì sao lại dùng cái này?” Cô bị cái ôm chặt đột ngột của anh làm cho không thở nổi.

“Đợi anh về.” Giọng anh khàn khàn, cố gắng nín thở.

Cô dần dần mê ly, vẫn là câu đó, “Vì sao vậy?”

“Chúng ta cùng nhau đón nhận, từ bắt đầu đến kết thúc.”

Viền mắt cô dần dần có chút ẩm ướt, có lẽ là vì anh quá dùng sức…

“Chí…Khiêm…” Tiếng gọi khẽ của cô vỡ vụn không thành câu, “Em…sẽ nhớ anh….rất nhớ…”

Cho nên lần này, sợi dây diều sẽ nằm trong tay cô, sẽ không đứt nữa chứ?

Anh càng thêm phấn chấn, “Anh cũng sẽ.”

Cô ôm anh thật chặt, để mặc anh nghiền nát bản thân mình, lại chìm vào đêm tối nồng đậm, cảm giác linh hồn cùng nhau ngủ say.

Có lẽ ngủ đến ba giờ, cô đã tỉnh, đầu anh gối lên bả vai cô, hai cánh tay ôm cô, hô hấp đều đặn.

Thật yên tĩnh, cả thế giới đều yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của anh.

Đêm yên tĩnh như vậy, cô lại không ngủ tiếp được nữa.

Nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, anh lại quấn lấy, nói mơ, “Đi đâu thế?”

“Em dậy uống nước.” Cô khẽ nói.

Lúc này anh mới buông cô ra, tự mình ngủ tiếp.



Đứng dậy, lúc đặt hay chân xuống đất vẫn cảm nhận thấy bụng dưới tê dại, cô xoa xoa, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Rót xong cốc nước rồi ngồi khoanh chân trước bàn trà, bắt đầu viết lên giấy những việc cần chú ý.

Bản thân anh là bác sĩ, việc dùng thuốc gì không cần cô dặn dò, nhưng thói quen sinh hoạt nhất định phải đảm bảo tốt.

Vốn dĩ rõ ràng trong đầu chỉ có mấy điều, nhưng khi viết lại càng ngày càng nhiều, bất giác đã viết đầy một mặt giấy A4.

Tự xem lại một lượt, trong đó có rất nhiều những việc phức tạp anh nhất định sẽ không làm, thở dài một tiếng, lại bắt đầu gạch đi viết đơn giản hóa hơn.

“Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn ngồi đây thở dài cái gì?”

Có tiếng nói vang lên, ngay sau đó, có người ngồi xuống bên cạnh cô, một tay ôm lấy cô, một tay cầm tờ giấy trên bàn trà lên, bắt đầu đọc, “Đặt báo thức, sáng bảy giờ, chiều hai giờ, tối sáu giờ, nhất định phải ăn ba bữa đúng giờ, mười giờ sáng, ba giờ chiều thêm bữa phụ…”

Anh cúi đầu nhìn cô, “Viết cho anh sao?”

“Ừm.” Cô dựa vào vai anh, gật đầu.

“Nhưng mà nếu như phải làm phẫu thuật thì phải làm sao?” Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô một cái.

“Cho nên anh thấy em lại xóa rồi!” Cô có chút chán nản nói, điều thứ nhất cô đã biết là không làm được.

Anh mau chóng xem qua một lượt, phía dưới viết rất nhiều, không cho phép ăn mì ăn liền, không cho phép ăn đồ chiên rán, không cho phép uống đồ uống, đồ ăn sáng trưa tối đều riêng biệt vân vân, cẩn thận đến nỗi ngay cả mấy giờ anh có thể uống nước, mấy giờ anh không thể uống cũng viết rõ ràng, sau đó phần lớn đều bị cô gạch đi, có lẽ chính cô cũng biết anh không làm được.

Trong lòng ấm áp, ngay cả dạ dày cũng ấm áp theo, rất thoải mái, bỏ tờ giấy xuống, ôm trọn cô vào lòng, “Anh chỉ cần nhớ đến em, thì không ăn gì dạ dày cũng thoải mái.”

“Ba hoa ít thôi!” Cô lườm anh một cái, giữa chân mày lại toàn là không nỡ, ánh mắt như tơ, cuốn lấy những sợi tơ trong lòng anh.

“Anh sẽ yêu quý bản thân mình, không vì anh thì cũng vì em, không cần lo lắng.”

“Không tin anh, không có độ tin cậy!” Lười biếng vùi trong ngực anh như vậy, nghĩ đến lúc anh ôm Tiểu Tưởng và Tiểu Niệm.

“Nếu không thì mai anh đi cân thể trọng, em nhớ lấy, khi nào về mà nhẹ hơn một chút thì em phạt anh một lần, thế nào?”

“Phạt anh làm gì?”

“Em nói xem?” Anh cười.

“…” Biết ngay anh không đứng đắn! “Anh nhìn anh xem! Sao khiến người ta tin anh?”

“Không bằng, tối nay nghiêm phạt trước một lần đi!” Anh ôm lấy cô, đi về phía phòng ngủ.

“…” Cho nên rốt cuộc là phạt cô hay phạt anh?

Ngày cuối cùng trước khi anh đi, người hai bên gia đình hẹn nhau cùng đi ăn một bữa, coi như là tiễn anh.

Từ sau tiệc đính hôn đó, cũng chưa có thêm bữa cơm nào như vậy nữa, thậm chí Nguyễn Lưu Tranh chưa thấy Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính xuất hiện cùng nhau. Nhưng lần này, dường như Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính cũng vẫn chưa có biến chuyển gì.