“Tôi cho rằng…” Ninh Thủ Chính không để ý sự châm biếm trong lời nói của bà, giơ tay nắm lấy vai bà, sau khi sợ bóng sợ gió một hồi liền mềm mỏng, “Vẫn may…”
“Cho rằng tôi làm sao?” Ôn Nghi cười lạnh, “Cho rằng tôi cũng nghĩ quẩn?”
Quả thực Ninh Thủ Chính nghĩ như vậy, hoảng sợ không ít, ông cũng biết không thể giấu được Ôn Nghi cái gì, “Ôn Nghi, tôi chỉ là…”
“Tôi chết rồi không phải ông muốn làm gì tùy thích à? Muốn làm gì thì làm, không cần phải để ý gì nữa…” Ôn Nghi lạnh lùng nói.
Mặt Ninh Thủ Chính co rúm lại, “Ôn Nghi…”
Ôn Nghi chỉ lạnh nhạt nhìn ông, rất lâu không nói gì.
“Bà hận tôi?” Ninh Thủ Chính nhìn bà chằm chằm.
Ôn Nghi lạnh nhạt, lắc đầu, “Không còn sức để hận nữa, chỉ là không muốn nhìn thấy ông thôi.”
Hai bên cùng trầm mặc. Bầu không khí đều ngưng động, cả thế giới yên lặng đến nghẹt thở.
“Ngủ ngon.” Ôn Nghi khẽ nói một câu.
Cửa đóng lại, chia màn đêm thành hai thế giới.
Ninh Thủ Chính đối mặt với cánh cửa lạnh lẽo nói lầm bầm một câu, “Ôn Nghi, người sai là tôi.”
Thứ sáu.
Ninh Chí Khiêm đang lái xe trên đường chở Nguyễn Lưu Tranh về nhà, lúc này điện thoại lại vang lên.
Nhận máy, đầu bên kia vang lên giọng nói của Ninh Tưởng, mang theo tiếng khóc nức nở, “Bố ơi, không thấy Tiểu Tưởng đâu nữa.”
Vốn dĩ đang lái xe vững vàng, lúc này thậm chí run một chút, “Sao thế con?”
“Không biết ạ, dì giúp việc nói sau khi Tiểu Tưởng về lại bị ốm, buổi chiều con đi học về thì không thấy Tiểu Tưởng ở nhà.” Ninh Tưởng khóc hu hu.
“Bố về nhà ngay.”
Ninh Chí Khiêm nói với cô, “Theo anh về nhà trước?”
Nguyễn Lưu Tranh cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Ninh Tưởng, gật đầu.
Lúc chạy về Ninh gia, trong nhà chỉ có Ninh Tưởng và một người giúp việc, Ninh Tưởng đang ở bên cạnh Tiểu Niệm, nước mắt lưng tròng ôm Tiểu Niệm vào lòng, dường như sợ không nhìn thấy cả Tiểu Niệm nữa.
Lúc nhìn thấy Ninh Chí Khiêm, Ninh Tưởng òa khóc lên, “Bố ơi, Tiểu Tưởng sẽ đi đâu ạ?”
Ninh Chí Khiêm ôm Ninh Tưởng một cái, “Ngoan, không khóc. Nói cho bố đã xảy ra chuyện gì.”
Ninh Tưởng thút tha thút thít, nói cả nửa ngày cũng không rõ, chỉ nghe thấy cậu nói Tiểu Tưởng bị ốm, không ăn cơm, không nhìn thấy đâu nữa…
Vẫn là dì giúp việc đến giải thích, “Bác sĩ Ninh, tối qua phu nhân đón Tiểu Tưởng về, sáng nay vẫn bình thường, buổi chiều lại bắt đầu có vẻ ốm, không biết sao có một lúc cửa không đóng, chiều Ninh Tưởng về thăm Tiểu Tưởng thì không thấy đâu nữa, tiên sinh, phu nhân và tài xế đều ra ngoài tìm rồi.”
“Ninh Tưởng, bố cũng đi tìm thử, mẹ ở nhà với con, được không?” Ninh Chí Khiêm xoa đầu Ninh Tưởng và hỏi.
Ninh Tưởng rưng rưng gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lòng Nguyễn Lưu Tranh, “Mẹ…”
“Nhờ em rồi, cảm ơn em.” Ninh Chí Khiêm ngồi xổm xuống, cùng ôm hai người họ một cái. Trước mắt bỗng nhiên hiện lên bức hình trong ví Đổng Miêu Miêu, có một chỗ nào đó trong lòng mềm nhũn, môi trượt nhẹ qua má Nguyễn Lưu Tranh không để lại dấu vết.
“Mau đi đi…” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy anh càng ngày càng dài dòng.
Lúc này Ninh Chí Khiêm mới bước nhanh đi.
“Tưởng Tưởng, con ăn cơm chưa?” Nguyễn Lưu Tranh thấy lúc này cũng không còn sớm nữa.
Ninh Tưởng lắc lắc đầu, hai mắt ướt lệ.
Nguyễn Lưu Tranh hoàn toàn hiểu cảm giác của Ninh Tưởng, lúc nhỏ cô đã nuôi một chú chó đất nhỏ*, mỗi ngày cô đến trường đều tiễn cô đến đầu ngõ, buổi chiều lại đúng giờ đứng ở đầu ngõ đón cô về nhà, sau này cũng đi lạc mất, vì thế cô đã đau lòng cả một kỳ nghỉ hè, sau này nhìn thấy bất kỳ chú chó nào giống của mình ở trên đường, đều sẽ không nhịn được mà chạy đến nhìn, xem xem có phải chó nhà mình không.
*Chó đất: chó bản địa của Trung Quốc.
“Tưởng Tưởng, Tiểu Tưởng bị ốm rồi, phải ăn cơm mới có thể khỏe, con là tấm gương cho Tiểu Tưởng, con phải ăn cơm trước mới được, con nói có phải không?” Cô ôm lấy cái eo béo của Ninh Tưởng, nhẹ giọng nói.
Trong mắt Ninh Tưởng rưng rưng lệ, gật đầu, “Mẹ ơi, con có thể ăn cùng Tiểu Niệm không?”
Khuôn phép của Ninh gia rất nghiêm, lúc Ninh Tưởng ăn cơm đều phải ăn trên bàn, Nguyễn Lưu Tranh đồng ý cho cậu phá lệ, “Được, chúng ta ở đây ăn cùng Tiểu Niệm.”
Tiểu Tưởng đã không thấy nữa, trong lòng Ninh Tưởng, càng không thể rời Tiểu Niệm một chút.
Người giúp việc bày một chiếc bàn nhỏ bên cạnh ổ chó, dọn đồ ăn lên, thức ăn cho chó cũng đặt bên cạnh Tiểu Niệm.
“Tiểu Niệm, em phải ăn cơm thật ngoan, Tiểu Tưởng đã bị ốm rồi, em không thể bị ốm nữa đâu nhé.” Ninh Tưởng bưng bát nhỏ của cậu, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn Tiểu Niệm bắt đầu ăn rồi cậu mới bắt đầu ăn, cũng nghe lời Nguyễn Lưu Tranh, ăn từng miếng rất nghiêm túc.
Ăn một lát, lại dừng lại, bẹt miệng, trên lông mi vương đầy giọt lệ.
“Con sao thế Tưởng Tưởng?” Nguyễn Lưu Tranh dùng giấy ăn lau nước mắt cho cậu.
Nước mắt của Ninh Tưởng lăn dài xuống, “Mẹ, không biết Tiểu Tưởng ở đâu, có bị đói không?”
Nguyễn Lưu Tranh thấy cậu nói xong cũng đỏ mắt, “Tưởng Tưởng, mẹ nhớ có một lần bố con nói với mẹ, lúc con chưa mua Tiểu Tưởng, nhìn thấy chó lang thang trên đường, con cũng cho chúng ăn phải không?”
“Vâng.” Ninh Tưởng đỏ mắt gật đầu.
“Cho nên, Tưởng Tưởng của chúng ta có tình thương như vậy, nhất định cũng có rất nhiều người có tình thương giống Tưởng Tưởng, sau khi nhìn thấy Tiểu Tưởng, cũng sẽ tạm thời nhận nuôi Tiểu Tưởng, sẽ cho Tiểu Tưởng đồ ăn, con nói có phải không?” Cô nhẹ giọng an ủi cậu, mặc dù cô cũng không xác định, thứ cô vẽ ra cho Ninh Tưởng có phải là một bức tranh quá ảo tưởng hay không.
Ninh Tưởng gật đầu, “Mẹ, con tin…”
Nhưng mà vừa nói xong, Ninh Tưởng đang chuẩn bị ăn tiếp thì trên mặt lại hiện vẻ buồn rầu.
“Tưởng Tưởng còn lo lắng gì nữa vậy?” Nguyễn Lưu Tranh nhận lấy bát cơm trong tay cậu.
Viền mắt Ninh Tưởng vẫn hồng hồng như cũ, “Mẹ, bây giờ Tiểu Tưởng rất ngoan, lúc nó đi dạo bên ngoài, có chó lớn đuổi nó, nó đều sợ, mẹ ơi, có con chó lớn bắt nạt nó không ạ?”
Nguyễn Lưu Tranh bị làm khó, nếu như nói với Ninh Tưởng bên ngoài không có chó lớn, thì đến chính cô cũng không tin, nhưng, cô nên nói thế nào mới có thể khiến câu trả lời không tàn khốc như vậy.
“Mẹ…” Trên mặt Ninh Tưởng mang theo nước mắt, dáng vẻ lo lắng.
Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, đặt bát cơm xuống, ôm lấy Ninh Tưởng, giọng nói khàn khàn, “Tưởng Tưởng, mỗi người đều phải tự mình học cách trưởng thành, ví dụ như Tưởng Tưởng, không thể sống mãi dưới sự che chở của bố được, sẽ có một ngày, Tưởng Tưởng phải tự mình bay lượn giống như một chú chim nhỏ, có thể sẽ có gió, có thể sẽ có mưa, có thể sẽ bị ốm, có thể sẽ có chú chim lớn hơn bắt nạt Tưởng Tưởng, nhưng Tưởng Tưởng đều phải học cách tự đối mặt, phải không?”
Ninh Tưởng suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vâng, Tưởng Tưởng hiểu, Tưởng Tưởng là đàn ông, sẽ bảo vệ chính mình.”
“Cho nên Tiểu Tưởng cũng như vậy đó! Tên của nó là Tiểu Tưởng, nhất định cũng sẽ giống như Tưởng Tưởng, cũng sẽ dũng cảm, mạnh mẽ và thông minh, lúc không có Tưởng Tưởng ở bên cạnh, nó cũng sẽ học được cách tự mình đối mặt.” Cô xoa đầu Ninh Tưởng, “Tưởng Tưởng, chúng ta phải tin Ninh Tưởng, được không con?”
“Được ạ…” Mặc dù Ninh Tưởng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nghẹn ngào đồng ý, trầm mặc một lúc lâu, lại nhẹ giọng nói, “Có lẽ Tiểu Tưởng rất may mắn, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“Đúng, Tiểu Tưởng là một chú chó may mắn.” Cô lau sạch nước mắt cho Ninh Tưởng, bưng bát cơm lên, “Tưởng Tưởng, mẹ bón cho con được không?”
Ninh Tưởng lắc đầu, tự mình bưng bát, “Tưởng Tưởng tự ăn, Tưởng Tưởng lớn rồi ạ.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tưởng, Nguyễn Lưu Tranh đã cảm thấy cậu vô cùng hiểu chuyện, mà trên thực tế, trẻ con càng hiểu chuyện lại càng khiến người ta đau lòng, cô kiềm chế sự chua xót trong lòng, mỉm cười khích lệ cậu, “Tưởng Tưởng, con thực sự là cậu bé giỏi nhất.”
“Cảm ơn mẹ.” Ninh Tưởng cũng cười, một lát sau, ánh mắt có chút lo âu, “Mẹ, Tưởng Tưởng thực sự rất giỏi sao?”
“Đương nhiên!” Cô không chút do dự hôn lên khuôn mặt rầu rĩ của cậu một cái.
Ninh Tưởng rất nghiêm túc nói, “Mẹ, sau này con sẽ thương yêu em trai em gái, sẽ bảo vệ chúng!”
Nguyễn Lưu Tranh không hiểu, em trai em gái ở đâu ra? “Tưởng Tưởng, ai nói với con con có em trai em gái?”
“Bạn nhỏ trong nhà trẻ ạ! Mẹ của Điềm Điềm kết hôn, lại có một em trai nhỏ, nhưng bố sau của Điềm Điềm lại không thích cậu ấy, Điềm Điềm nói, cậu ấy phải yêu thương em trai, thì bố sẽ thích cậu ấy.” Ninh Tưởng nhìn Nguyễn Lưu Tranh, mím môi cười, “Mẹ, cảm ơn mẹ đã thích Tưởng Tưởng.”
Nguyễn Lưu Tranh lại càng đau lòng, nâng mặt Ninh Tưởng lên, nhào nặn một hồi, “Đứa nhỏ ngốc nghếch, con thật là…để mẹ đau lòng muốn chết, Tưởng Tưởng, mặc kệ có bao nhiêu em trai em gái, con đều là bảo bối quan trọng nhất của mẹ và bố con, biết không hả?’
Nước mắt của Ninh Tưởng lại rơi xuống, sự cảm động mau chóng tràn đầy viền mắt, “Tưởng Tưởng biết, cảm ơn mẹ! Mẹ, trước kia Tưởng Tưởng làm sai một chuyện rồi, mẹ mắng Tưởng Tưởng đi.”
“Cái gì? Con nói đi.” Nguyễn Lưu Tranh không tin Ninh Tưởng thực sự phạm phải sai lầm gì lớn, nhẹ giọng hỏi, sợ dọa cậu.
“Mẹ, thực ra Tưởng Tưởng không muốn đi cùng mẹ ruột, Tưởng Tưởng cho rằng mẹ không thích bố là vì Tưởng Tưởng, cái chú Tiết kia không có trẻ con, mẹ liền thích chú Tiết, Tưởng Tưởng cảm thấy, nếu như Tưởng Tưởng đi cùng mẹ ruột rồi, mẹ sẽ không chê bố nữa…” Ninh Tưởng bẹt miệng nhỏ và nói.