Bên tai toàn là hai chữ đó đang cuộn trào mãnh liệt: Báo ứng! Báo ứng! Báo ứng!
Trong lúc ngủ mơ, hai hàng lệ liên tục chảy xuôi, rốt cuộc báo ứng trên người ai? Là báo ứng cho ai? Rõ ràng người sai không phải bà…
Ninh Thủ Chính vẫn luôn ngồi trước giường, tận mắt nhìn thấy trong lúc ngủ say nước mắt bà vẫn chảy xuống từ khóe mắt, chân mày ông càng nhíu chặt hơn, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau cho bà, thở dài, “Bà cần gì phải tự làm khổ mình vậy chứ? Tôi lại không thế nào? Tôi vẫn là tôi, cái nhà này cũng vẫn là nhà, quá khứ tôi đã phạm sai lần, tôi thừa nhận, nhưng từng tuổi này tôi còn có thể lặp lại sai lầm đó sao? Cho dù là người quen cũ, mắc bệnh nặng đến thăm cũng là hợp tình hợp lý, bà nói có phải không? Cần gì phải náo loạn như vậy? Còn giày vò mình đến bị ốm!”
Vốn Ôn Nghi đã tỉnh một nửa, lời nói và động tác này của ông đã làm bà tỉnh hẳn, từng chữ ở bên tai, nước mắt càng chảy mãnh liệt, mở mắt ra, mí mắt cũng sưng như quả hạnh đào, Ninh Thủ Chính nhìn thấy, lại càng thở dài, “Bà xem xem, nhìn mắt kìa, cần gì chứ! Cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi! Không phải trẻ nữa! Không chịu nổi giày vỏ này! Chút nữa bà bệnh thật thì tôi phải làm sao?”
Trong ánh lệ, bà nhìn ông chằm chằm, oán, hận, đã chất chứa hơn ba mươi năm, đều dồn hết trong cái nhìn này, “Phải làm sao? Vậy không phải được dịp nhường chỗ sao? Đã chiếm cái vị trí này mấy chục năm, đã sớm bị người ta ghét bỏ đủ rồi! Chỉ cần ông không sợ mất mặt, vừa đúng lúc tôi đi sớm, sớm nhường vị trí cho người khác!”
“Bà đang nói gì vậy? Tôi ghét bỏ bà lúc nào? Hơn ba mươi năm trước nếu tôi đã chọn bà, thì sẽ không thay đổi! Chẳng lẽ già rồi tôi còn ném đi?” Ninh Thủ Chính cau mày nói.
“Chọn?” Ôn Nghi cười lạnh, “Từ này dùng hay lắm! Hóa ra tôi đợi ông đến chọn! Ông đã chọn tôi, có phải tôi còn phải cảm tạ ông không, cảm ơn sự ân sủng của ông? Ông thực sự coi mình thành hoàng đế sao? Có toàn bộ hậu cung đợi ông chọn?”
Ninh Thủ Chính chẹp một tiếng, “Được được rồi càng nói càng thái quá! Phải, tôi phạm sai lầm, làm bà tổn thương, nhưng tôi cũng dùng cả đời này bồi thường rồi! Ban đầu bà lựa chọn tha thứ cho tôi, nhưng lại luôn canh cánh trong lòng, vậy lúc đầu bà cũng cần gì phải vậy?”
Ôn Nghi nghe xong lại khóc, “Cho nên, mấy chục năm nay đều là lỗi của tôi? Là tôi không nên chọn tha thứ cho ông phải không? Tôi nên rộng lượng buông tay, để ông và mối tình đầu tốt đẹp của ông theo đuổi tình yêu đích thực và hạnh phúc của các người phải không? Là tôi luôn canh cánh trong lòng khiến cuộc sống của ông không vui? Tôi cần gì chứ? Ông nói tôi cần gì chứ? Ông nói tôi cần gì đây?”
Ninh Thủ Chính trầm mặc, đứng dậy rót nước ấm cho bà, “Uống thuốc đi, không nói nữa.”
Ôn Nghi giơ tay hất một cái, ly nước bị bà ném đi, nước nóng bắn tung tóe đầy tay Ninh Thủ Chính.
Ninh Thủ Chính sững sờ, rút khăn giấy lau khô tay mình, “Bà oán hận tôi, tức giận tôi đều được, đừng lấy sức khỏe của mình ra giày vò. Bây giờ sức khỏe của tôi cũng không tốt, tuổi tác cũng lớn hơn bà, sau này con trai cháu trai có khả năng đều phải dựa vào bà, Chí Khiêm lập tức muốn lấy Lưu Tranh, chắc chắn cũng mau chóng có em bé, vì bọn chúng, bà cũng nên giữ gìn sức khỏe mới phải.”
Nói chuyện đến nỗi nước mắt Ôn Nghi rơi xuống như mưa, “Tôi chỉ là, chỉ là không cam lòng…Dựa vào cái gì? Năm đó tôi vẫn là một học sinh, là ông cố chấp đến đợi tôi mỗi ngày, là bố mẹ ông nhờ lãnh đạo đến nhà tôi làm mai, nhiều năm như vậy, người cùng ông gây dựng sự nghiệp là tôi, người chăm sóc bữa ăn giấc ngủ của ông là tôi, mỗi ngày ông mặc quần áo gì, thắt cà-vạt nào đi đôi giày nào, đều là tôi suy nghĩ xử lý, lúc ông ốm đau là tôi hầu hạ ông, thời điểm ông nguy cấp, cũng là tôi đứng ra lo lắng quan hệ cho ông, con trai ông tôi đã dạy dỗ thành người xuất sắc, nếu như nói, tất cả những việc này đều là việc Ninh phu nhân phải làm, tôi làm, không có gì để nói, nhưng dựa vào đâu tôi làm nhiều như vậy cũng không bằng một người không làm bất cứ thứ gì? Cả đời tôi dốc hết tâm huyết, người ta thì bình thản nhẹ nhàng, lại có thể vững vàng chiếm giữ trái tim ông, khiến cả đời tôi canh cánh trong lòng, dựa vào cái gì? Ôn Nghi tôi thực sự kém cỏi như vậy sao?”
“Ôn Nghi!” Ninh Thủ Chính lắc đầu, “Điểm tốt của bà đương nhiên tôi biết! Nếu như tôi không đặt bà trong lòng, tôi sẽ sống cùng bà cả đời sao? Ôn Nghi, đời này việc may mắn nhất của tôi chính là lấy được bà, bản thân tôi biết, tôi vẫn là câu nói đó, tôi không thể không có bà, bà đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Phải! Ông đặt tôi trong lòng! Thứ ông đặt trong lòng nhiều lắm! Không thể không có tôi sao? Đương nhiên ông không thể không có tôi rồi! Không có tôi, công ty phải làm sao? Nhà này phải làm sao? À, đúng, nhà này ông không quan tâm, nếu như ông thực sự quan tâm cái nhà này, thì lúc tôi mang thai ông có ra ngoài làm mấy chuyện khuất tất đó không? Ha, Ninh Thủ Chính, đừng nói với tôi cái gì mà lựa chọn tôi, hơn ba mươi năm trước cũng không phải bây giờ, bản thân ông năm đó ở xí nghiệp quốc gia, vấn đề tác phong đủ để khiến ông thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, ông lựa chọn tình yêu đích thực của ông à, chỉ là ông không có gan đó thôi!” Ôn Nghi cười lạnh, “Kẻ ngu chính là tôi, lại còn ra mặt bao che thay ông, dẹp bỏ sóng gió! Thay ông đuổi tiện nhân! Kết quả thứ đuổi được lại là cả đời của tôi!”
Ninh Thủ Chính nhìn bà chăm chú, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, “Ôn Nghi! Chuyện lớn bao nhiêu đâu! Chẳng qua là tôi đến bệnh viện thăm Tổng giám đốc Tôn ở Thẩm Dương, tình cờ gặp bà ấy đang nằm viện, nên nhân tiện thăm một chút thôi, bà lại còn lật sổ sách cả đời ra! Bà như vậy, tôi cũng không dám làm gì nữa! Huống hồ tôi ở dưới sự giám sát của bà cả hai tư giờ, mỗi hành động của tôi không phải trợ lý Trương đều báo cáo với bà sao? Tôi có thể làm gì? Được rồi được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Bà còn đang ốm, đừng tức giận nữa, khỏi ốm trước đã rồi nói, bây giờ tôi không rời bà một bước, không đi đâu nữa hết, được không?”
“Ông muốn đi đâu thì đi, tôi không quản, cũng không muốn quản.” Ôn Nghi trầm mặt.
Ninh Thủ Chính cũng hết cách, lúc này lại vừa vặn có tiếng gõ cửa, “Vào đi.” Ông nói.
Ninh Tưởng đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, “Bà nội, bà khỏe chưa?”
Ninh Thủ Chính thấy cứu tinh đã đến, vội nói, “Bà nội con không chịu uống thuốc, Tưởng Tưởng mau đến khuyên bà nội uống thuốc đi.”
“Bà nội…” Ninh Tưởng chạy vào, bò lên giường Ôn Nghi, “Bà nội uống thuốc, Tưởng Tưởng sẽ cho bà kẹo.”
Ôn Nghi không thể làm mặt lạnh trước mặt cháu trai, lập tức nói,”Tưởng Tưởng, đừng lên đây, bà nội đang ốm, không thể lây cho con.”
“Vậy bà nội uống thuốc đi, uống xong sẽ không lây cho Tưởng Tưởng nha?” Ninh Tưởng ôm cánh tay Ôn Nghi, “Bà nội, Tưởng Tưởng phải đến lớp năng khiếu rồi, bà nội hôn một cái rồi con đi.”
Ninh Tưởng chu cái miệng nhỏ.
Ôn Nghi nôn nóng, “Không được, bà đang ốm không thể hôn được, mau đi lên lớp đi, đừng ở đây lây bệnh!”
“Vậy bà uống thuốc trước, đợi Tưởng Tưởng về thì hôn.”
Lúc này, Ninh Thủ Chính cũng rót một cốc nước khác đến, giao cho Ninh Tưởng, còn nháy mắt với cậu, Ninh Tưởng hiểu ý bưng nước qua, bàn tay múp míp bưng cốc, nước trong cốc còn sóng sánh sóng sánh, bất cứ lúc nào cũng có thể sánh ra ngoài.
“Bà nội, uống nước, uống thuốc.” Cậu bón nước đến bên miệng Ôn Nghi.
Sao Ôn Nghi có thể nhẫn tâm từ chối cháu trai? Cúi đầu uống, lại lấy viên thuốc trong lòng bàn tay mập ú của Ninh Tưởng nuốt vào, lúc này Ninh Tưởng mới vui vẻ nhảy xuống giường, vẫy tay với Ôn Nghi, “Tạm biệt bà, tan học Tưởng Tưởng lại đến thăm bà.”
“Đi đi, học ngoan nhé.” Ôn Nghi căn dặn.
Sau khi Ninh Tưởng đi, dì giúp việc bưng cháo nóng tới, “Phu nhân, cháo đã ninh được rồi, chỉ bỏ chút rau xanh thôi.”
“Để xuống đi, nguội tôi cho phu nhân ăn.” Ninh Thủ Chính nói.
“Vâng.” Dì giúp việc đặt cháo xuống, đi ra ngoài.
Ninh Thủ Chính nhẹ nhàng dùng thìa khuấy cháo, mãi đến lúc nguội dần, mới bón cho bà ăn, “Lúc tôi ốm, bà vất vả ngày đêm chăm sóc tôi, sao tôi không cảm động chứ? Cãi nhau thì cãi nhau, vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà không hiểu tôi? Tôi là một người tính tình cứng nhắc như vậy, cũng không biết nói mấy câu dễ nghe, nhưng lúc nên chăm sóc bà tôi vẫn biết, ăn đi, nếu không con trai bà về lại mắng tôi.”
Ôn Nghi giật giật khóe môi, vẫn cười nhạt, “Cho nên ông sợ con trai ông về hỏi tội mới ở đây cả ngày?”
Ninh Thủ Chính thở dài, “Tôi nói tôi không biết nói năng rồi? Bà cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng vẫn ăn cháo, có điều ăn được mấy miếng là lại không ăn nổi nữa, lắc lắc đầu, lại ngủ tiếp.
Giấc ngủ này, cũng coi như được ngủ yên ổn, không sốt lại nữa, Ninh Thủ Chính sờ cái trán lành lạnh của bà mới yên tâm ra khỏi phòng.
Vào đến thư phòng, điện thoại liền vang lên, ông liếc nhìn, mau chóng nghe máy, “Alo, xin chào, chủ nhiệm Hồ.”
Người gọi điện nói mấy câu, sắc mặt Ninh Thủ Chính u ám, rơi vào trầm mặc.
Ngồi xuống trước bàn, mở ngăn kéo ở giữa, lại mở một quyển sách, trong đó có một tấm ảnh, trên tấm ảnh là một người phụ nữ và một cô bé chụp chung với nhau.
Ông nhéo chặt ấn đường, thở dài thật sâu.
Bên tai vang lên giọng nói oán hận của một cô bé: “Chú? Tôi không có chú! Bố tôi đã mất! Trước giờ ông ấy chưa từng nói với tôi là tôi còn có một người chú!”
“Anh trai? Tôi có anh trai! Anh ấy ở Quảng Châu! Lúc tôi học cấp hai đã đi rồi! Ở đâu chui ra một anh trai nữa?”
“Phải! Tôi hèn hạ! Nhưng lẽ nào không phải di truyền sao? Loại hèn hạ còn có thể sinh ra giống tốt sao?”
“Ha ha! Ông dùng tiền đến để bày tỏ ông đang phụ trách sao? Ông không cảm thấy quá muộn rồi à?”
“Cần! Vì sao không cần! Nếu ông đã cảm thấy nợ tôi! Vậy thì nợ thôi!”
“Tôi hận các người! Hận tất cả các người!”
“Tôi mất mặt cũng đều do các người ban tặng! Vì sao phải để tôi đến thế giới này?! Sự tồn tại của tôi chính là một chuyện cười mất mặt! Bây giờ để cho sự tồn tại của tôi lúc nào cũng nhắc nhở các người, nhắc nhở các người đã mất mặt cỡ nào! Mới có thể sinh ra một thứ đáng cười như tôi!”
Ông nhíu chặt mày, kẹp tấm ảnh vào trong sách, cầm điện thoại lên, gọi lại, “Chủ nhiệm Hồ, xin chào, tôi là người nhà của bệnh nhân Đồng Hân Nhiên ở khoa các ông.”
“Tôi biết, Ninh tiên sinh.”
“Phải, tôi muốn biết, thực sự không có cách nào khác sao?”
Ông nghe xong lời nói của chủ nhiệm Hồ, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
“Có điều…” Ở đầu kia chủ nhiệm Hồ chuyển ý.
“Cái gì? Ông nói đi.” Ánh mắt ông lóe sáng, nhưng mà sau khi sáng lên, lại càng mờ đi, “Chủ nhiệm Hồ, vậy nhờ ông, cố gắng tranh thủ một chút được không?”
“Tôi có thể liên hệ giúp mọi người, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
“Được, cảm ơn.”
Để điện thoại xuống, ông ngồi yên một lát, lấy một quyển sách ra đọc, đọc được mấy trang, thì không đọc được nữa.
Buổi chiều, thời gian tan ca, Ninh Chí Khiêm ngồi trong xe đợi Nguyễn Lưu Tranh, mở email sáng sớm chủ nhiệm Bành gửi cho anh ra, mau chóng xem qua một lượt, với nhiều năm kinh nghiệm, vừa liếc mắt đã hiểu vô cùng rõ ràng, đóng mail lại ném điện thoại qua một bên, yên lặng đợi cô.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô chạy qua đây, trên mặt anh hiện ra ý cười.
Ánh tà dương chiếu lên người cô, những sợi tóc lóe lên ánh vàng, còn có khuôn mặt hồng hào của cô, đôi mắt ấm áp hơn ánh mặt trời, nụ cười không che giấu chút nào, đều vô cùng lóa mắt trong bối cảnh cành liễu khẽ lung lay, hoa nở rực rỡ.
“Hôm nay ở khoa có mệt không?” Sau khi cô lên xe, đây là câu đầu tiên anh hỏi cô.
“Vẫn ổn ạ.” Cô thở hắt ra, “Mỗi ngày cũng chẳng khác nhau mấy! Hôm nay phòng chăm sóc đặc biệt còn coi như bình tĩnh, phòng bệnh thì không ngừng xảy ra đủ các loại tình huống…”
Anh vừa lái xe, vừa lắng nghe giọng nói trong trẻo của cô, nhanh mà rõ ràng kể giường số 9 như thế nào, số 20 thế nào, số 25 thể nào…
Sau khi nói một hơi dài, cô thở phào, “Sau đó còn làm một phẫu thật khẩn cấp, ca xuất huyết đó làm em sợ chết khiếp, cũng may em bình tĩnh, ừm, thầy Trình cũng bình tĩnh, phẫu thuật thuận lợi. Còn có bệnh nhân anh kiểm tra ở phòng khám đó, đưa vào nằm viện, lúc em đến kiểm tra, liền nôn mửa, nôn khắp người em, áo blouse của em ướt sạch, anh xem, áo khoác em cũng không mặc, giặt chưa khô! Anh ngửi thử xem này, có chê em thối không?”
Cô cười hì hì vẫy tay, khiến mùi trên người mình bay qua cho anh ngửi thấy.
Anh chỉ lái xe, hơi mỉm cười, lúc này, thực sự cô chỉ là một bác sĩ, không phải một cô gái, bình thường các cô gái sau khi bị nôn ra, mặc quần áo hôi hám, còn có thể nới cười bình thản như vậy sao?
Cô lại nói tiếp, “Em còn bình thường đấy, hôm nay các y tá mới thật sự bận muốn chết, không phải cuối tuần sao? Sao lại nhiều người nhiều việc thế! Đàm Nhã đáng thương thật, hôm nay ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có, nhịn từ sáng đến chiều, bữa trưa còn không ăn! Ấy, trên xe có nước không? Em khát chết rồi!”
Anh chỉ chỉ ghế sau, âm thầm buồn cười, từ lúc lên xe cô nói không ngừng, ít nhất cũng năm phút rồi, sao không khát được?
Nhưng mà, mặt trời ngả về tây, đường phố đã lên đèn, không có một thứ cảnh đêm nào đẹp hơn đèn trên đường về nhà, không có một âm thanh nào thắng được những điều vụn vặt bên tai.
Thế gian bộn bề phức tạp, cuối cùng những lên xuống không hề gì, chìm nổi không còn nữa.