Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 187: Anh Ấy Không Chỉ Thuộc Về Một Mình Em




“Tiểu Vũ, em gọi bọn chị là chị, thì bọn chị sẽ là người nhà của em!” Nguyễn Lưu Tranh nhìn qua mọi người, “Còn có các anh bác sĩ nữa.”

Chu Vũ Thần ôm hoa, chảy nước mắt, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người, điều này….thực sự quá kinh ngạc….em hoàn toàn không ngờ tới….Mọi người quá tốt….em quá hạnh phúc rồi…”

“Nào Tiểu Vũ, cầu nguyện rồi thổi nến đi.” Đàm Nhã đẩy bánh kem đến trước mặt Chu Vũ Thần.

Chu Vũ Thần thành kính nhắm mắt lại, nụ cười mỉm như được khảm trên mặt cô ấy, chưa bao giờ rời đi, khóe mắt lại không ngừng rơi lệ, giọt lệ vỡ tan trên cánh hoa bách hợp trong lòng cô ấy, đọng lại thành những viên ngọc nhỏ, tạo thành giọt nước mắt của cánh hoa, trượt vào nhụy hoa.

Một bữa tiệc sinh nhật đơn giản nhưng ấm áp, Chu Vũ Thần chia bánh cho bệnh nhân có thể ăn bánh kem và người nhà họ ở những phòng khác, Đinh Ý Viên giúp cô ấy cắm hoa vào bình rồi đặt bên cửa sổ.

Sau đó tất cả mọi người đều rời đi, Nguyễn Lưu Tranh ở lại, cắt tóc cho Chu Vũ Thần.

Chu Vũ Thần đã cố ý gội đầu, trên tóc còn vương lại mùi hoa dành dành nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.

“Chị bác sĩ, chị tết bím tóc cho em được không?” Chu Vũ Thần ngồi ngay ngắn, đưa lưng về phía Nguyễn Lưu Tranh.

“Được.” Cô khẽ nói, tháo mái tóc của Chu Vũ Thần ra.

Những sợi tóc tản ra, mùi hương tươi mát cũng theo đó mà lan tỏa, thấm vào mỗi phần tử trong không khí, phảng phất nhìn thấy hình ảnh hoa dành dành nở sau trận mưa trong ánh hoàng hôn.

Ở phía nam hoa dành dành có thể nở thành vùng, có thể lớn thành cây, nhưng ở phương bắc lại khó có thể sống.

Đã từng nghe thầy Hà hát , lúc đó liền nghĩ đó là một loại hoa thế nào, sau này ở Tinh Sa mấy năm, thấy được loài hoa trắng nhỏ xinh trong truyền thuyết mới cảm thấy, loài hoa này thực sự là số một nhân gian.

“Tiểu Vũ, em thích hoa dành dành sao?” Cô hỏi.

“Vâng ạ! Chị cũng quen mùi hoa dành dành sao ạ?” Chu Vũ Thần cười, “Mẹ em là người phương nam, bà thích hoa dành dành, trong nhà có trồng chậu hoa.”

“Đúng vậy, chị cũng đã từng ở phía nam, buồi tối đầu hạ khi mưa xuống một chút là vườn hoa dành dành sau phòng bọn chị ở đều nở hoa, mùi hương thơm cực kỳ.” Vừa nói vừa chải tóc cho cô ấy, chầm chậm tết từng sợi, chậm chạp một chút thì thời gian mái tóc này thuộc về Chu Vũ Thần dài thêm một chút phải không?

Nhưng mà, dù tóc có dài nữa cũng sẽ có lúc tết xong, thời khắc cô dùng dây thun buộc tóc lại, trong lòng liền trầm xuống.

“Tiểu Vũ, chị cắt nhé?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Vâng, chị cắt đi!” Giọng Chu Vũ Thần trong trẻo trả lời.

Cô đã vào ngoại khoa thần kinh lâu như vậy, lúc cạo tóc cho bệnh nhân chưa bao giờ chần chừ và nặng trĩu như hôm nay, lúc bím tóc đen bóng đó rơi từ cây kéo xuống tay cô, cô chỉ cảm thấy cả trái tim cũng theo đó mà chìm xuống.

“Chị cho em đi.” Chu Vũ Thần lại giống như chẳng có cảm giác gì, cầm lấy bím tóc trong tay cô, đợi cô tiếp tục cạo sạch.

Ba tấc tóc đen cuối cùng cũng mất hết dưới từng lưỡi kéo của cô, y tá dọn dẹp sạch sẽ tóc đã cắt, Chu Vũ Thần thì cười hỏi cô, “Chị ơi, em còn xinh không?”



Khóe môi Nguyễn Lưu Tranh giật giật, xem như là cười, “Xinh lắm, Tiểu Vũ như thế nào cũng vẫn xinh.”

Đã không còn tóc nữa, ý vị trong đôi mắt kia của Chu Vũ Thần càng thêm nổi bật, mưa bụi núi xanh, khí chất bất phàm.

“Chị có thể lấy giúp em chiếc hộp trong ngăn kéo không? Màu xanh đậm ấy.” Chu Vũ Thần nói.

“Được.” Cô mở ngăn kéo của Chu Vũ Thần ra, bên trong quả thực có một chiếc hộp màu xanh đậm, buộc một sợi dây lụa màu trắng.

Cô giao hộp cho Chu Vũ Thần.

Cô ấy mở nắp hộp ngay trước mặt cô, bên trong là quyển nhật ký cô ấy thường viết, còn có một lọ nước hoa.

Chu Vũ Thần cầm lọ nước hoa ra, đưa cho Nguyễn Lưu Tranh, “Chị à, loại nước hoa này làm theo mùi hương hoa dành dành, khá đặc biệt, cái em xịt lên tóc chính là loại này, em tặng cho chị này, chị có muốn không ạ?”

“Tiểu Vũ…” Vốn dĩ cô muốn nói, bác sĩ không thể nhận quà của bệnh nhân.

Nhưng Chu Vũ Thần lại nói, “Chị sẽ chê sao? Em dùng mất một ít rồi.”

Cuối cùng Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Cảm ơn Tiểu Vũ, sao chị lại chê được?”

Cô nhận lấy, từ trước đến nay là lần đầu tiên nhận quà của bệnh nhân.

Chu Vũ Thần rất vui vẻ, đặt tóc vừa cắt vào trong hộp cùng với quyển nhật ký.

“Chị biết mỗi ngày em viết gì không?” Chu Vũ Thần vuốt ve quyển nhật ký, nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Vũ đồng ý nói cho chị sao?”

Chu Vũ Thần gật đầu, “Chị, mái tóc dài của em, nhật ký của em đều có liên quan đến một người…”

Quả nhiên cô đã đoán đúng.

“Năm em hai mươi tuổi đã quen anh ấy, bốn năm rồi, anh ấy thích em để tóc dài, cho nên em luôn giữ gìn và chăm sóc, nhưng gần đây rụng nhiều một chút, em rất đau lòng, có lúc em cảm thấy thứ rụng xuống không phải tóc mà là thời gian em ở lại nhân gian. Chị à, em không kiên cường như vậy đâu, kỳ thực em rất sợ, em sợ chết, bởi vì trên đời này có người em bận lòng, em luyến tiếc anh ấy…” Trong mắt Chu Vũ Thần hiện lên ánh lệ.

“Nhưng….anh ta đang ở đâu?” Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy mà lòng chua xót vô cùng, từ trong lời nói của Chu Vũ Thần, có thể nghe ra được Chu Vũ Thần rất yêu người này, nhưng lúc cô ấy bệnh tình nguy kịch, vì sao không ở bên cạnh cô ấy?

“Anh ấy ạ?” Nụ cười mỉm của Chu Vũ Thần vẫn đẹp như mộng, “Anh ấy đang làm việc ạ! Anh ấy không biết em bị bệnh, em không nói cho anh ấy.”

Nguyễn Lưu Tranh sững người, bệnh nguy hiểm thế cũng có thể giấu diếm được?

Chu Vũ Thần ngậm nước mắt mỉm cười, trước mắt cô ấy đã xuất hiện hình dáng của người đó, anh tuấn, đẹp trai, không ai có thể sánh bằng, “Công việc của anh ấy rất bận rộn, chị biết không? Em với anh ấy quen nhau được 4 năm, thời gian ở cùng anh ấy cộng lại chưa vượt quá hai tháng. Nhưng em yêu anh ấy, chẳng có liên quan gì đến thời gian cả, hai tháng với cả đời không giống nhau, chỉ là em có thể nhìn thấy anh ấy nhiều thêm mấy lần mà thôi. Chị à, chị có thể hiểu không?”



Sao cô không hiểu chứ? Từ lúc cô lớn đã bắt đầu yêu một người, hôm nay của mười ba năm và mười ba năm trước cũng không có gì quá khác biệt.

Cô gật đầu thật mạnh, mặc dù Chu Vũ Thần không nhất định có thể nhìn rõ, “Đương nhiên chị hiểu! Hiểu hoàn toàn!”

“Hai tháng…” Chu Vũ Thần cảm thán, “Vẫn là hơi ít, nếu như em có thể còn mấy cái hai tháng nữa thì tốt biết mấy. Chị, gần đây em thường quên mất mọi chuyện, rất nhiều chuyện rõ ràng nhớ kỹ, vậy mà vừa quay người đã quên mất rồi, em sợ, nếu như ngay cả hồi ức trong hai tháng này em cũng sẽ quên mất, vậy thì em phải làm sao đây? Cho nên em mới ghi lại từng câu em và anh ấy nói, mỗi lần gặp nhau anh ấy mặc gì, chúng em cùng nhau làm gì, tóc anh ấy dài hay đã cắt ngắn, ngũ quan của anh ấy như thế nào, những gì em có thể nhớ em đều phải ghi lại, liên tục viết liên tục nghĩ, thì sẽ luôn nhớ…”

Vốn dĩ Nguyễn Lưu Tranh chính là một người cảm tính, nghe lời nói của Chu Vũ Thần, nước mắt cô không khống chế được mà tuôn chảy, cũng may thị lực của Chu Vũ Thần không tốt lắm, nên không nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, chỉ là, cô không dám thốt ra một tiếng, cũng không nói ra được một câu an ủi Chu Vũ Thần, chỉ sợ vừa mở miệng thì sẽ khóc thành tiếng.

Chu Vũ Thần đóng hộp lại, buộc sợi dây lụa lên, sau đó giơ hộp ra trước mặt Nguyễn Lưu Tranh, nhẹ nhàng gọi cô, “Chị ơi.”

“Chị đang ở đây.” Cô nghẹn lời, rốt cuộc vẫn không thể che giấu sự bi thương.

“Chị ơi, nhờ chị cầm giúp em.” Chu Vũ Thần đang cầm hộp.

“Được…” Nguyễn Lưu Tranh nhận lấy, giọng nói khẽ run.

“Chị ơi, cái này để chỗ chị nhé, nếu như em không còn nữa, nhờ chị giao cho người trong nhật ký giúp em, được không ạ?”

Nguyễn Lưu Tranh không nói lên lời, chỉ chảy nước mắt.

“Chị ơi, được không ạ?” Chu Vũ Thần giống như một cô bé con đang nũng nụi, nhẹ nhàng nói với cô.

Nguyễn Lưu Tranh cũng không nhịn được nữa, trả lời một tiếng “Được”, sau đó khóc thành tiếng.

Chu Vũ Thần nở nụ cười, giơ tay ra, muốn lau nước mắt cho cô, còn dỗ dành cô, “Chị ơi đừng khóc mà, em còn chưa khóc nha…”

“Xin lỗi Tiểu Vũ.” Nguyễn Lưu Tranh nắm lấy tay cô ấy, cũng cảm thấy mình không chấp nhận được, lại để người bệnh an ủi cô, nhưng thực sự cô không khống chế nổi.

“Chị giúp em giao cho anh ấy, giúp em nói với anh ấy, Thần Thần không khiến cho anh ấy mất mặt, Thần Thần luôn rất kiên cường, Thần Thần đã mỉm cười vào phòng phẫu thuật..”

“Không…” Nguyễn Lưu Tranh nắm chặt tay Chu Vũ Thần, gắt gao đè trên ngực mình, chảy nước mắt, giọng nói vì không khống chế được mà trở nên run rẩy, “Không được, Tiểu Vũ, không cần chị nói với anh ta, em sẽ khỏe lại, tự em nói cho anh ta! Các em vẫn sẽ có rất nhiều hai tháng, rất nhiều hai năm, hai mươi năm! Tiểu Vũ, em phải nhớ đó!”

“Vâng ạ.” Những lời Chu Vũ Thần nên nói đều đã nói, cô ấy điềm tĩnh mỉm cười nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Chị, em đã nhớ cả rồi, cũng chuẩn bị xong rồi, cảm ơn chị, em không sao đâu, chị tan ca sớm chút đi.”

“Nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó, dựa theo lời chị nói mà làm, đừng ăn uống nhé, biết không?” Cô cố nén nước mắt dặn dò,

“Vâng, em nhớ kỹ rồi!” Chu Vũ Thần cười gật đầu.

Nguyễn Lưu Tranh định đi, trong lúc lưỡng lự, vẫn hỏi một câu, “Tiểu Vũ, ngày mai….anh ta cũng không thể tới sao?”

“Chị.” Giữa chân mày Chu Vũ Thần toàn là kiêu hãnh và dịu dàng, “Anh ấy không chỉ thuộc về một mình em, anh ấy là hùng ưng mạnh mẽ nhất trên bầu trời, anh ấy phải bảo vệ trời xanh và biển rộng, anh ấy là niềm kiêu hãnh của em.”