Lúc này hỏi ngược lại, “Sao anh phải dắt nó đi? Nó là chó của em!”
Dưới ánh đèn đường trong đêm tối, ánh mắt anh lại ôn nhu như nước, “Lưu Tranh, nhà em bây giờ đâu có thời gian chăm sóc nó? Để nó đói thành thế này. Hơn nữa sau khi chú Nguyễn ra viện vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, tạm thời không thể có đủ sức khỏe chơi cùng nó, dì vừa phải chăm sóc chú, vừa phải chăm sóc chó, em muốn bà ấy mệt chết à?”
“…” Cô thừa nhận lời anh nói rất có lý, nhưng vì sao lại không tình nguyện như vậy nhỉ? Luôn cảm thấy ở trong này có gì đó kỳ quái…
Nếu như cô có thời gian chăm sóc thì tốt rồi, đáng tiếc, cô cũng thường đi sớm về khuya.
“Tôi vừa nói với dì rồi, bà ấy đồng ý để tôi dắt đi, Lưu Tranh, nếu như em luyến tiếc nó có thể thường xuyên đến nhà tôi thăm nó, hoặc nếu em nhớ nó thì gọi điện thoại cho tôi, tôi dắt nó về chơi cùng em.” Anh đang nói, bỗng nhiên giơ tay chạm vào khóe môi cô, vừa vặn chính là chỗ anh cắn, nhẹ nhàng vuốt ve, “Nếu đau thì tự mình sát trùng đi.”
Cô rất muốn cắn một cái lên ngón tay anh! Lại còn sát trùng!
Lùi về phía sau một bước để tránh ngón tay anh, cô không tình nguyện kéo xích của Phạn Phạn, “Em có thể cho người khác nuôi, chỗ anh quá xa.”
Mặt anh trầm xuống trong nháy mắt, “Cho Tiết Vĩ Lâm?”
“…” Cô cũng không có ý định cho Tiết Vĩ Lâm, trong tiểu khu nhiều hàng xóm như vậy, bình thường lúc cô dắt Phạn Phạn đi chơi rất nhiều bạn nhỏ đều thích, cô có thể tùy tiện cho ai đó.
“Xem ra tôi không thể đối xử quá tốt với em!” Anh vẫn còn chưa thu tay lại dùng sức bóp một cái dưới cằm cô, “Muộn lắm rồi, lập tức về nhà nghỉ ngơi đi, đừng có đi lang thang ở ngoài.”
“…” Cô nhíu mày, giọng điệu này, càng ngày càng giống nói chuyện với Ninh Tưởng! Hết xách tai cô rồi lại nhéo cằm, đề phòng cũng không được! Đau chết mất!
Anh cúi người ôm lấy Phạn Phạn, “Tôi đi đây, khoảng thời gian này cho em nghỉ, không thúc giục em chuyện chỉnh sửa bản thảo sách, tối nay phải bắt đầu tiếp rồi.”
Sau đó quay đầu chuẩn bị lên xe.
Bất chợt, truyền đến một giọng nói, “Bác sĩ Ninh!”
Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh đều bị giọng nói này làm cho sửng sốt một chút, hai người quay đầu, chỉ thấy Tiết Vĩ Lâm mỉm cười dắt Tây Thi đi đến.
Nguyễn Lưu Tranh cảm giác được sắc mặt Ninh Chí Khiêm lại trầm xuống thêm mấy phần, hơn nữa còn hung dữ trợn mắt liếc mình.
“Bác sĩ Ninh.” Tiết Vĩ Lâm cười nói, “Thực ra Phạm Lãi đến nhà chúng tôi là hợp nhất.”
“Phạm Lãi?” Đương nhiên Ninh Chí Khiêm không quen thuộc với cái tên này.
“À, chính là chó của Lưu Tranh, tên thật gọi là Phạm Lãi, biệt danh là Phạm Phạm, là chồng của Tây Thi nhà chúng tôi.” Tiết Vĩ Lâm cười giải thích.
Nguyễn Lưu Tranh đứng dịch qua bên cạnh một chút, vì cô cảm nhận được sát khí của Ninh Chí Khiêm, chỗ cằm cô bị anh nhéo vẫn còn hơi đau, không nhịn nổi phải xoa xoa mấy cái.
Đứng ở đây, tự nhiên lại xa Ninh Chí Khiêm, gần Tiết Vĩ Lâm.
Lặng lẽ quan sát biểu cảm của Ninh Chí Khiêm, ồ, không có phản ứng gì, nhàn nhạt thờ ơ, không biết có phải vì phối hợp với Tiết Vĩ Lâm hay không, còn ẩn chứa nụ cười thản nhiên, dưới ánh đèn thoạt nhìn là một người đàn ông vô cùng dịu dàng. Chẳng lẽ sát khí cô vừa mới cảm nhận được chỉ là ảo giác?
Tiết Vĩ Lâm lại nói, “Bác sĩ Ninh, Phạm Lãi đã kết hôn với Tây Thi nhà chúng tôi, còn có cả giấy chứng nhận nữa, thời gian qua vô cùng thân mật, cho nên, nếu Lưu Tranh không có thời gian chăm nó thì giao cho tôi đi, để vợ nó chăm sóc.”
Ánh mắt Ninh Chí Khiêm ôn hòa, “Phải không? Tiết tiên sinh….cũng thực sự thú vị.”
Tiết Vĩ Lâm cười, “Bác sĩ Ninh chê cười rồi, việc trên đời đã quá rối ren phức tạp, có thể cùng người mình thích làm mấy chuyện đơn giản, là hạnh phúc lớn nhất đời người.”
“Tiết tiên sinh rất có tấm lòng nghệ thuật, có điều…” Anh dừng lại một chút, vẻ mặt không sợ hãi, nhẹ nhàng chuyển ý, “Con chó này cũng không phải tên là Phạm Lãi, Tây Thi của nhà anh, có lẽ đã nhận nhầm chồng rồi.”
Tiết Vĩ Lâm không ngờ Ninh Chí Khiêm sẽ nói như vậy, khẽ run.
Ninh Chí Khiêm xoa đầu Phạn Phạn, “Nó họ Nguyễn, tên là Nguyễn Tiểu Niệm*.”
*Nguyễn Tiểu Niệm và Ninh Tiểu Tưởng hai tên cùng có nghĩa là nhớ nhung.
“Ai nói thế?” Tiết Vĩ Lâm sau khi ngẩn người mới thốt ra được.
Ánh mắt Ninh Chí Khiêm xẹt qua Nguyễn Lưu Tranh, vẫn ôn hòa, “Tôi nói. Tiết tiên sinh, tôi còn có việc phải đi trước, lần sau có thời gian lại tụ họp.”
Lần này nói xong thực sự ôm Phạn Phạn lên xe rời đi.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Lưu Tranh không có cơ hội chen vào một câu.
Tiết Vĩ Lâm nhìn theo xe anh đang dần xa, sự kinh ngạc trong mắt đã lui đi, thở dài, “Lưu Tranh, vị chồng trước này của em, thật đúng là vừa bá đạo vừa đanh đá…”
Nguyễn Lưu Tranh vẫn còn cảnh mà chưa được diễn đây này, thời gian một nháy mắt, chó của cô đã tên Tiểu Niệm rồi?
“Chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, Lưu Tranh, anh ta không nên làm bác sĩ, nên đi làm luật sư, phỏng chừng người chết cũng bị anh ta nói sống, không chừng trái đất cũng bị anh ta nói là vuông…” Tiết Vĩ Lâm hừ hừ hai tiếng.
Lúc này trong lòng Nguyễn Lưu Tranh không biết nên nghĩ thế nào, cũng hừ hừ hai tiếng, “Cảm ơn đã khen.” Trước mắt hiện ra hình ảnh anh quát tháo ở hội hùng biện không ai địch nổi, đã cách nhiều năm, vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua.
“Lưu Tranh.” Tiết Vĩ Lâm nhìn về phía xa, xe người đó đã không còn hình bóng từ lâu, ” Tôi sẽ không cam tâm như vậy…”
Nguyễn Lưu Tranh không nói, đột nhiên cảm thấy hai người đàn ông này nhàm chán vô cùng.
“Tôi còn có việc phải làm, tôi vào trước, Tiết tiên sinh ngủ ngon.” Cô xoay người trở về nhà.
Cô rất sợ mẹ hỏi chuyện vì sao cô và Ninh Chí Khiêm lại đến cùng nhau, cho nên vừa vào cửa nhà đã cúi đầu phi nhanh lên lầu, nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, mẹ lại không hỏi gì cả.
Cũng tốt, có lẽ mẹ đã quá mệt mỏi…
Thực ra cô cũng không biết vì sao mọi chuyện lại dần chuyển biến thành như vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của cô, đêm đó cô nằm trên giường suy nghĩ rất rất lâu, bỗng nhiên cười, giống như đã hiểu tất cả, lại giống như không hiểu gì.
Đêm đó lúc Ninh Chí Khiêm rời đi vô cùng ôn hòa, một chút dấu hiệu của bão tố mưa rào có sấm sét hay là mưa phùn kéo dài cũng không có, cho nên hôm sau lúc cô đến khoa cũng chỉ nhớ anh nhéo cằm cô là một chuyện nhỏ, còn ôm thái độ đại nhân không chấp tiểu nhân.
Ngay hôm đó không có sắp xếp ca mổ của anh, thế nhưng cũng không nhàn rỗi, công việc từ sáng đến tối vẫn như ngày bình thường, nhưng anh lại còn giao cho cô một quyển bệnh án quỷ quái gì đó, nói là lúc tan làm cần gấp, máy photo xảy ra vấn đề, muốn cô chép tay hết tất cả…
Cô chỉ có thể dùng tất cả thời gian rảnh giữa lúc làm việc, hận không muốn lãng phí cả thời gian hô hấp, buổi trưa chỉ ăn năm phút, rốt cuộc cũng chép xong cho anh lúc tan ca, một quyển dày, hình như từ sau khi cô thi vào trường đại học có máy tính là chưa bao giờ viết nhiều chữ như vậy nữa, cánh tay tê rần sắp liệt rồi! Nhưng mà ai bảo cô là học sinh chứ?
Cô giao cho anh bệnh án đã chép xong, anh cũng không thèm nhìn liền ném vào ngăn kéo, hỏi cô một câu, “Chép có mệt không?”
“Nói thừa, sao anh không tự chép thử xem?” Cô xoa cổ tay.
“Tôi bận lắm.” Mặt anh không có biểu cảm gì, nói.
Đây là lý do gì?
Được rồi, cô là một tiểu đồ đệ, về công việc thì thầy giáo nói gì cô làm cái đó, đây là việc cần thiết, nhưng mà cãi lại một chút cũng được chứ? Cô không phục, trả lời một câu, “Em đây cũng rất bận!”
Mỗi lúc anh bận cô cũng đều đi theo mông anh bận rộn điên cuồng! Hôm nay còn phải đến nhà ăn mua bữa trưa cho anh! Cô thì năm phút đã ăn xong! Anh ăn mất nửa tiếng! Lúc cô chép đến mệt chết đi được, anh còn đang ăn cơm trưa! Rốt cuộc là ai bận hơn?
Mặt anh trầm xuống, “Em bận? Em bận mà còn có thời gian kết hôn cho hai con chó? Tôi thấy em rất rảnh!”
“…” Không phải đang nói chuyện chép bệnh án sao? Có liên quan gì đến chó? Suy nghĩ của anh rốt cuộc vẫn lạc ở phía sau hay là đã vượt lên trước rồi? Nhảy nhanh thật đấy!
“Phạm Lãi và Tây Thi? Làm chuyện đơn giản với người mình thích?” Anh liếc nhìn cô, “Rất biết chơi đó!”
Cô cứng mặt, “Cảm ơn, em đã nghe được lời khen rồi.”
“Tôi nói em có phải em không nhớ không?” Anh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, bộc phát ngay ở phòng làm việc.
Mặc dù lúc này không có ai, nhưng bên ngoài có người, các y tá đều nghe thấy, thò đầu vào xem náo nhiệt, thấy bác sĩ Nguyễn bị mắng, còn ngẩng cao đầu, trong lòng thầm ngưỡng mộ bác sĩ Nguyễn là nữ hán tử, bị bác sĩ Ninh mắng mà vẫn không cúi đầu, chỉ có bác sĩ Nguyễn thôi!
Có lẽ anh cũng cảm thấy chuyện này để người ngoài nghe thấy không ổn, nên khống chế giọng nói, “Nguyễn Lưu Tranh tôi nói cho em biết, nếu lần sau lại có người đến cửa chỉ vào mặt em mắng chửi, tuyệt đối tôi sẽ không giúp em.”
“Không cần!” Cô cảm thấy tính cách anh bây giờ rất đáng sợ, vui giận thất thường, tối qua trước mặt Tiết Vĩ Lâm còn giống như quân tử khiêm tốn, ở trước mặt cô hoặc là dạy dỗ hoặc là xị mặt, lúc tâm trạng tốt thì cái gì cũng chu chu đáo đáo, tâm trạng không tốt thì mười mấy ngày không thèm để ý đến cô, hoặc là vô duyên vô cớ nổi giận giống bây giờ. Trước kia lúc ở cùng anh chê bai tính tình anh quá ôn hòa, bây giờ cô rút lại, cô thà rằng đối mặt với người ôn hòa kia còn hơn.
Một câu ‘không cần’ có lẽ lại chọc đến anh, anh thẫn thờ nhìn cô chằm chằm, cô mấp máy môi, nói rõ lý do mình không cần, “Em bị người ta đến cửa chửi còn không phải vì một nguyên nhân sao, suy cho cùng đều là anh!”
“Tôi…” Anh bị cô chẹn lời, dần dần bình phục tâm trạng, “Nói thật cho em biết, hôm nay để em chép bệnh án là trừng phạt, coi như là phạt về thể xác đi, học hành không chăm chỉ, suốt ngày đi đường ngang ngõ tắt. Xem ra chúng ta cần lập ra một cái chế độ thưởng phạt…”