Ngày bố làm phẫu thuật, cô lại xin nghỉ.
Ninh Chí Khiêm bày tỏ đã biết, bảo cô chăm sóc bố thật tốt, anh có phẫu thuật nên không đến được.
Cô hiểu, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ đến, nhưng mà ngày đó, Tiết Vĩ Lâm lại đến, từ lúc phẫu thuật bắt đầu, đến lúc cuối cùng.
Phẫu thuật rất suôn sẻ, buổi chiều từ phòng phẫu thuật đi ra, lập tức đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô và mẹ ở ngoài lo lắng, cuối cùng không thể không lưu luyến mà rời đi.
Trên đường đi về phía bãi đỗ xe, Bùi Tố Phân muốn đi phòng vệ sinh, cô và Tiết Vĩ Lâm đứng đợi một bên, xa xa cô nhìn thấy Ninh Chí Khiêm.
Anh đứng bên xe mình, đang nói chuyện cùng chủ nhiệm Phó người mổ chính cho bố.
Cô không biết anh có nhìn thấy mình hay không, hình như là nhìn qua bên này một chút, nhưng mà ánh mắt cũng không dừng lại, bắt tay với chủ nhiệm Phó, sau đó lên xe, chủ nhiệm Phó còn vẫy tay chào anh.
Bùi Tố Phân bắt kịp, hỏi cô, “Nhìn gì vậy?”
Cô lắc đầu, “Không có gì ạ, về nhà thôi.”
Về đến nhà, cô sắp xếp Bùi Tố Phân nghỉ ngơi, mình lập tức đi nấu cơm, Tiết Vĩ Lâm lại nói, “Không cần vội. tôi đã gọi cơm, cũng sắp đưa tới rồi.”
Anh ta khua điện thoại, “Hẹn giờ đưa tới, bây giờ đã đến giờ rồi.”
“Cảm ơn anh.” Cô ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cả nhà còn đang mở, ngoài của có thêm một bóng người.
Cô ngạc nhiên nhìn qua, là một người phụ nữ xa lạ không quen biết, cũng không nhìn ra tuổi tác là hơn bốn mươi hay hơn năm mơi, trang điểm quý phái, thần sắc có chút ngạo mạn.
Như vậy, tuyệt đối không phải đưa đồ ăn chứ?
Cô đang muốn hỏi tìm ai, thì nghe thấy Tiết Vĩ Lâm gọi, “Mẹ, sao mẹ đến đây?”
“Tôi tìm anh, tìm khắp nơi không thấy.” Người phụ nữ nói.
Vốn dĩ Bùi Tố Phân vô cùng mệt, lập tức đứng lên chào đón, “Là mẹ của Tiểu Tiết à, mời vào mời vào.”
“Mẹ, nhà người ta đang có chuyện, mẹ tới không phải thêm phiền phức sao?” Tiết Vĩ Lâm nói.
Bà Tiết hơi hất cằm, không nói gì.
Vừa đúng lúc cơm cũng đưa tới, đều tập trung ở cửa, bà Tiết liền vào trong đứng, Nguyễn Lưu Tranh nhận đồ ăn mang vào, Bùi Tố Phân rót trà cho bà Tiết, mời bà ta cùng ăn cơm.
Ánh mắt bà Tiết quét qua trong nhà một vòng, sắc mặt cũng dần tốt hơn, cũng không từ chối, cùng Tiết Vĩ Lâm ngồi vào bàn ăn.
Dường như bà Tiết khá có hứng thú với Nguyễn Lưu Tranh, luôn nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi cô, “Cô đang làm việc ở Bắc Nhã?”
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiết Vĩ Lâm đã nói, “Phải ạ!”
“Không hỏi con!” Bà Tiết bất mãn liếc anh ta một cái.
Nguyễn Lưu Tranh thấy Tiết Vĩ Lâm luôn nháy mắt với cô, biết ý của anh ta, lại không biết giấu giếm như thế có ý nghĩa gì, vì vậy nói, “Không phải ạ, bác gái, cháu đang học bồi dưỡng ở Bắc Nhã, làm việc ở bệnh viện Tây Thành ạ.
“Tây Thành?” Bà Tiết nhíu mày, “Vậy cũng kém rất xa, có điều… cũng không cần gấp.”
Nguyễn Lưu Tranh và Bùi Tố Phân nhìn nhau.
Bầu không khí của bữa cơm này có chút kỳ lạ, Tiết Vĩ Lâm vội vàng, mọi điều đều thuận lợi.
——
Nhà trẻ.
Ninh Chí Khiêm nhìn Ninh Tưởng chạy về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, cười rất vui vẻ, “Bố, hôm nay sao bố lại rảnh rỗi đến đón con?”
“Ừm, hôm nay vừa lúc có thời gian, thích bố đến đón không?” Anh dắt tay con trai.
“Thích ạ!” Ninh Tưởng nhảy tưng tưng, đã khôi phục trạng thái hoạt bát vui tươi lúc trước, “Bố, chúng ta đi đâu ạ?”
“Ừm…hôm nay Ninh Tưởng thích đi đâu thì chúng ta đi đấy.”
“Thật sao ạ? Bố, vậy chúng ta có thể đến vườn bách thú không? Có thể đi công viên hải dương không?” Ninh Tưởng thích đi những chỗ này nhất, nhưng bố chưa đi cùng cậu lần nào.
“Nhưng mà, bây giờ đóng của rồi con!” Ninh Chí Khiêm nói.
“Á, con quên mất…”
“Bố dẫn con đến một chỗ khác nhé!” Anh chợt nhớ đến.
“Vâng ạ!” Chỉ cần ở cùng bố, đi đâu cũng được!
Ninh Chí Khiêm lại dắt cậu đi đến nhà cũ.
“Đây không phải nhà cụ nội sao ạ?” Bố nói dắt cậu đến một chỗ là chỗ này sao?
“Phải đó, lúc bố lớn như con đã sống ở đây.”
Anh đang nói, Ninh Tưởng đã đi vào tìm cụ nội từ lâu, khiến ông cụ Ninh vui mừng không thôi, mau chóng chiêu đãi hai bố con ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi Ninh Chí Khiêm dắt Ninh Tưởng đến bãi đất trống cạnh nhà, hai ba mươi năm đã trôi qua, bãi đất trống đã sớm không còn dáng vẻ ban đầu, nhưng nhìn chung vẫn còn đó, mấy cái khe rãnh cũng vẫn còn.
“Ninh Tưởng, lúc còn nhỏ bố thường cũng các bác con ở đây chơi trò đánh giặc.” Trong bóng tối ánh mắt anh thâm trầm.
“Bố, bố có muốn chơi cùng Tưởng Tưởng không?” Con trai luôn có nhiệt huyết trời sinh với mấy trò chơi đánh giặc này.
“Được chứ!”
“Vậy bố làm người xấu, con làm giải phóng quân!”
“Được.”
Ninh Chí Khiêm dắt theo Ninh Tưởng, bố trí sơ qua xung quanh một lượt, phỏng theo một dáng vẻ chiến trường nhỏ, lăn bò cùng Ninh Tưởng nửa buổi tối, chơi đến nỗi hai người đều dính đầy bụi, mồ hôi đầy người.
Mãi đến khi hai người đều mệt mỏi, Ninh Chí Khiêm nằm thẳng xuống đất, Ninh Tưởng nằm bò trên người anh, ngước lên nhìn bầu trời, hai người hơi thở dốc.
“Bắt sống bố rồi!” Ninh Tưởng đè lên anh hô to.
Anh hơi mỉm cười, lần đầu tiên chơi cùng con trai như vậy, “Ninh Tưởng, mấy ngày nay con ở cùng mẹ có vui không?”
Anh đã cho Ninh Tưởng và Quyên Tử thời gian ở cùng nhau. Khoảng thời gian này đều là Quyên Tử đưa đón Ninh Tưởng, buổi tôi Ninh Tưởng ở khách sạn cùng Quyên Tử, nhà họ Thái có Lỗi Tử, anh không yên tâm để Ninh Tưởng vào ở, vì thế, Ôn Nghi còn cho người quan sát ngày đêm, sợ Ninh Tưởng bị thương.
“Vui ạ!” Biểu cảm của Ninh Tưởng đã nói rõ vấn đề này, “Bố, mẹ rất thích con!”
“Vậy con thì sao? Thích mẹ không?”
“Thích ạ!”
“Mẹ có nói gì với con không?”
Ninh Tưởng suy nghĩ một chút, “Có ạ, mẹ muốn đưa con đi đến nhà mẹ, ở một nơi rất xa, phải ngồi máy bay rồi đi tàu hỏa.”
“Vậy con muốn đi không?”
Ninh Tưởng lật người, nằm úp trên lồng ngực anh, “Bố có đi không?”
“Bố không thể đi.” Anh lấy tay phủi bụi bặm trên người con trai, lá cây khô dính trên tóc.
“Vì sao ạ? Con muốn đi cùng mẹ, cũng muốn ở cùng với bố.” Trong đôi mắt lấp lánh của Ninh Tưởng lộ ra lưỡng lự.
“Ninh Tưởng.” Anh nhìn vào mắt con trai, ngón tay xuôi theo mái tóc đầy mồ hôi trên trán cậu, “Đây là một bài học rất quan trọng mà người trưởng thành phải học, gọi là lựa chọn, nhưng dần dần, con sẽ gặp càng nhiều vấn đề như vậy, ở những lúc lấy hay bỏ luôn phải chọn lựa, lựa chọn xong rồi, sau đó con phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Ninh Tưởng ủ rũ nhìn anh, “Giống như con có một quả táo và một quả lê, hai quả con đều thích, nhưng con phải chia cho chị Tiểu Niếp một quả sao ạ?”
“Đúng rồi. Gần như thế đó.”
“Con cho chị Tiểu Niếp lê, vì chị ấy thích ăn lê…” Cậu tràn ngập nghi hoặc và không nỡ, “Nhưng bố mẹ không phải là táo và lê, hai người đều thích con, con phải đem mình cho ai?”
“Cái này con phải tự suy nghĩ.” Anh đứng dậy, nhấc con trai lên, ra mồ hôi như vậy nếu tiếp tục sẽ bị cảm.
Ninh Tưởng chạy theo bước chân của anh, “Bố, con đi theo mẹ rồi, bố sẽ đến thăm con sao?”
“Sẽ.” Trong lòng anh thoáng buồn, “Lúc con nhớ bố, bố sẽ đến.”
“Vậy con có thể về thăm bố không?”
“Có thể.”
Trong đêm tối, Ninh Tưởng cố gắng chớp mắt, “Vậy, con còn có thể gọi bố là bố không?”
“Đương nhiên, bố đã nói rồi, mãi mãi đều là bố con.”
Ninh Tưởng trầm mặc.
Tối hai ngày sau, phòng khách Ninh gia.
Trên mặt đất để hai chiếc vali đã được thu dọn, còn có một chiếc đang mở, Ninh Tưởng đang dọn đồ vào trong, đồ chơi của cậu, sách thiếu nhi, bút viết, vở bài tập, thậm chí viên đá cậu nhặt ở sân trước, cậu đều đặt vào vali.
Quyên Tử đứng một bên nhìn, cười nói, “Những thứ này đều có thể mua mới.”
Ninh Tưởng lại không nói, ôm theo một đống bảo bối, chuyển mắt lại nhìn thấy khung ảnh chụp, ôm toàn bộ vào trong lòng, đặt vào vali không sót một cái.
Cuối cùng lại đứng ở giữa nhìn ông bà nội, lại nhìn bố, muốn nói gì đó, lại cúi đầu không nói.
Ninh Thủ Chính trầm mặt rất khó coi, Ôn Nghi đã sớm rưng rưng.
Quyên Tử ngồi xổm xuống hỏi Ninh Tưởng, “Thu xếp xong hết rồi?”
Ninh Tưởng gật gật đầu, dẹt miệng, nhịn không khóc.
Quyên Tử dắt tay cậu, cúi người thật sâu với mỗi người trong Ninh gia, “Cảm ơn mọi người, ân tình của mọi người với mẹ con tôi, tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, lại cúi người với Ninh Chí Khiêm, “Cảm ơn anh, bác sĩ Ninh, tôi thực sự không ngờ anh sẽ đồng ý trả con cho tôi.”
Ninh Chí Khiêm không phải một người thích nói nhảm, nhưng giờ khắc này, lại không nhịn được, biết rõ là lời nói nhảm, nhưng vẫn nói, “Tôi chỉ không muốn để lại bất kỳ bóng ma nào cho Ninh Tưởng, đối với tôi mà nói, Ninh Tưởng là quan trọng nhất, tôi không hy vọng nó sống trong oán trách và thù hận, tôi chỉ hy vọng nó có càng nhiều yêu thương, cho nên, xin hãy yêu nó thật nhiều, nó ở chỗ tôi, chưa bao giờ phải chịu tủi thân.”