Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 141: Chỉ Ba Chúng Ta Thôi, Không Cần Người Khác




Thời gian chỉ đến hai giây, tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Tiết Vĩ Lâm và Nguyễn Lưu Tranh đồng thanh quát lớn, “Phạn Phạn! Tây Thi!” Cùng lúc đó, tiến lên ôm chó của mình.

Chính ở một giây này thôi, Phạn Phạn và Tây Thi nhào lên người Thái Thái, Ninh Tưởng nóng ruột đến nỗi lấy tay đẩy ra, lúc Tiết Vĩ Lâm ôm Tây Thi về, Nguyễn Lưu Tranh cũng ôm Phạn Phạn, nhưng không biết con chó nào đã cắn một miếng lên tay Ninh Tưởng.

Hai con chó gây họa bị ôm lấy, vẫn còn sủa không ngừng, mà Ninh Tưởng cũng sững sờ, ngay cả khóc cũng quên mất, chỉ giơ tay ra, nhìn chỗ bị cắn trên tay mình, máu rỉ ra.

Vốn dĩ Ninh Chí Khiêm đang lấy đồ ở cốp sau, phát hiện tình hình khác thường lập tức chạy đến, lúc đó cũng đã muộn, vừa vào cửa đã cầm tay Ninh Tưởng lên xem, lập tức ôm cậu bé lên bằng một tay, tay kia dắt Thái Thái đi ra ngoài.

Lúc này, Ninh Tưởng mới òa khóc, ôm cổ Ninh Chí Khiêm, lớn tiếng thê thảm gọi bố, thậm chí lấn át cả tiếng chó sủa.

Nguyễn Lưu Tranh cũng đang ngẩn người tại chỗ, nhìn một mình anh tay phải bế Ninh Tưởng tay trái dắt Thái Thái mau chóng rời đi, nhìn anh mở cửa xe thả Ninh Tưởng vào, nhìn anh ôm Thái Thái đặt vào trong xe, bên tai văng vẳng tiếng khóc thê lương của Ninh Tưởng.

Tiếng khóc vang như vậy, làm kinh động đến Bùi Tố Phân ở trong nhà, cũng lo lắng có phải chó cắn trẻ con không, mở cửa kiểm tra, thấy xe của Ninh Chí Khiêm, bên trong truyền ra tiếng khóc thê lương của trẻ con.

“Chí Khiêm?” Bùi Tố Phân kinh ngạc nói, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Chí Khiêm còn chưa lên xe, đang dỗ Ninh Tưởng, nghe thấy tiếng nói liền quay người lại, theo thói quen vừa định gọi ‘mẹ’ nhưng nhớ tới gì đó lại sửa miệng, “Dì Bùi.”

Bùi Tố Phân cũng có chút không quen với cách gọi này, cười hơi mất tự nhiên,”Sao vậy con? Tới sao không vào ngồi chơi?”

Ninh Chí Khiêm cúi người, nhấc hai hộp giấy trên mặt đất cạnh cốp sau qua, đặt vào trong cổng, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe mắt, “Dì Bùi, Ninh Tưởng về quê một chuyến, nói ở quê cái gì ăn cũng ngon, cho nên muốn mang về cho mọi người ăn thử, nó nói là đã hứa với Lưu Tranh.”

Ninh Tưởng vẫn còn đang khóc, Bùi Tố Phân không rõ vì sao, khóe môi Ninh Chí Khiêm hơi rướn lên, “Dì Bùi, cháu không vào được rồi, cậu nhóc nghịch ngợm trêu chó, bị nó cắn một cái, cháu đưa Ninh Tưởng đi tiêm vắc-xin phòng bệnh trước.”

Nói xong, ánh mắt lại lướt qua trên mặt Lưu Tranh, nhẹ nhàng nói, “Tôi đi trước.”

Cũng không phải cảnh gì khổ sở, càng không phải lời nói đau lòng gì đó, nhưng không hiểu sao, một nháy mắt đó, viền mắt Nguyễn Lưu Tranh nóng lên, nước mắt tràn vào trong hốc mắt.

Phạn Phạn trong lòng cũng không sủa nữa, nhưng tiếng khóc của Ninh Tưởng vẫn còn tiếp tục, từng tiếng từng tiếng, có thể xé rách lòng cô.

Trong màn nước mắt mờ mịt, bóng lưng anh trở nên mơ hồ, nhưng cô lại không dám chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái nước mắt sẽ rơi xuống, chỉ có thể nhìn anh lên xe trong tầm mắt mờ mờ, loáng thoáng thấy anh quay đầu nói câu gì đó với Ninh Tưởng, sau đó, cửa sổ xe đóng lại, xe quay đầu, dần dần lăn bánh rời đi, cuối cùng, chỉ còn dư lại vầng sáng mờ nhạt của đèn sau.

Bùi Tố Phân gấp đến độ tát cho Phạn Phạn một cái, “Còn cắn người! Thật sự tức chết mất!”

Sau cùng, nhấc hai hộp giấy lên, mang vào trong phòng.

Nguyễn Lưu Tranh không có tâm trạng tiếp tục chơi, cúi đầu ôm Phạn Phạn vào nhà.

Tiết Vĩ Lâm sau lưng gọi cô, “Lưu Tranh?”

“Ừm.” Cô đáp lại một tiếng nặng nề.



“Không có chuyện gì đâu, tiêm vắc-xin là không sao nữa, đừng lo lắng.” Anh ta an ủi cô.

“Tôi biết. Tôi về nhà, tạm biệt.” Cô không đợi Tiết Vĩ Lâm đáp lại đã đi vào cửa.

Trong nhà, Bùi Tố Phân vừa bóc hộp, vừa nói với Nguyễn Kiến Chung, “Của Chí Khiêm đưa tới! Đặc sản quê! Ai ya, nhiều vậy! Khoai lang to vậy! Trước giờ không phải Lưu Tranh thích ăn khoai nang nướng sao? Còn mấy thứ này nữa, lạp xưởng, măng tươi, cá khô, ai ya, một cái thùng này còn có sâm với lộc nhung…Aish, con chó láo toét này, còn cắn con người ta…”

Nghe mẹ nhắc tới, bên tai Nguyễn Lưu Tranh vang lên giọng nói trong trẻo của Ninh Tưởng: Mẹ, con mang quà tới cho mẹ…

Nhất thời, lại chua xót.

Trạm phòng dịch.

Vết thương trên mu bàn tay Ninh Tưởng đã được xử lý, lúc này không dám lộn xộn, ngồi trong lòng bố, tay bị cắn để ngay ngắn trên đùi mình, vẫn còn nức nở từng tiếng.

“Được rồi, Ninh Tưởng là đàn ông, nói không khóc là không khóc.” Anh sở đầu con trai.

Nước mắt Ninh Tưởng mòng mòng dẹt môi, “Bố, Tưởng Tưởng không phải sợ đau mới khóc, Tưởng Tưởng không đau, Tưởng Tưởng buồn.”

Ninh Chí Khiêm ngẩn ra, “Vì sao buồn?”

Viền mắt Ninh Tưởng lại đỏ lên, lại muốn khóc tiếp, “Bố, Phạn Phạn không thích Thái Thái có phải không ạ?’

Ninh Chí Khiêm thấy con trai khóc đến đỏ cả mắt, có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút, vẫn uyển chuyển nói với cậu bé, “Không phải không thích, là vì Phạn Phạn với Thái Thái còn chưa gặp nhau, hôm nay không phải lần đầu tiên gặp mặt sao? Vì không quem, nên mới có hiểu lầm, sau này thường xuyên gặp nhau sẽ thành bạn tốt.”

Ninh Tưởng vùi đầu trong ngực anh, ra sức lắc đầu, nhịn không khóc, nhưng con nít lại không kiềm chế được, thút thít ngay cả nói cũng ngắt quãng, “Không…Con sẽ không bao giờ đưa Thái Thái….đi tìm Phạn Phạn nữa…”

“Ninh Tưởng, đừng nghĩ như vậy, không phải bố đã nói với con rồi sao? Không thể vì một lần thất bại mà không dám thử nữa…”

“Không….” Anh còn chưa nói xong, Ninh Tưởng đã khóc, lớn tiếng cắt ngang, “Không giống, bố, không giống…Phạn Phạn không cần Thái Thái, nó có con chó khác chơi cùng…”

“Ninh Tưởng! Đàn ông không được nhỏ mọn như vậy! Mọi người đều có thể làm bạn bè! Thái Thái sẽ có thêm hai bạn chó!” Suy nghĩ của trẻ con có lúc rất kỳ lạ, anh cố gắng hết sức khuyên nhủ con trai.

Nhưng Ninh Tưởng vẫn khóc lắc đầu, “Không giống! Bố! Không giống! Phạn Phạn là của Thái Thái, Thái Thái là của Phạn Phạn! Chỉ có thể có một mình nhau! Vì Phạn Phạn là chó của mẹ!”

Hóa ra con trai nghĩ như vậy…

Nhất thời anh không có gì để nói.

Ninh Tưởng vẫn khóc trong lòng anh, “Bố, Phạn Phạn thích con chó khác, có phải mẹ cũng thích chú khác rồi không?”

“…” Cho nên một lời nói dối thực sự cần rất nhiều lời nói dối khác đi theo, anh có chút đau lòng, “Ninh Tưởng, đừng nói linh tinh…”

“Con không nói linh tinh! Mẹ của Điềm Điềm ở nhà trẻ thích chú khác, kết hôn cùng người khác, Điểm Điểm chỉ có bố đón thôi…” Ninh Tưởng ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, “Bố, con biết, thực ra mẹ không nhớ con chút nào….” Vừa nói vừa không nhịn được chu cái miệng nhỏ, nước mắt lại chảy ra ào ào.



Trong lòng Ninh Chí Khiêm đau nhói, đứa con trai này mặc dù không đích thân sinh ra, nhưng bốn năm nay cũng đã dốc hết tình yêu của mình, không khỏi ấn nhẹ đầu con trai vào ngực mình, “Đứa trẻ ngốc nghếch, sao có thể…”

“Có thể, bố, con biết, mẹ Điềm Điềm kết hôn với người khác, vẫn ngày ngày gọi điện thoại cho Điềm Điềm, chủ nhật sẽ dẫn Điểm Điềm đi chơi, nhưng mẹ chưa lần nào gọi điện cho con…” Ninh Tưởng nằm bò trong ngực anh, khóc lóc nói.

Anh cứng đờ, “Có lẽ…Là cô ấy tương đối bận….”

“Không phải mẹ đi làm cùng bố sao? Bố cũng bận mà…” Ninh Tưởng nắm chặt áo anh, “Mỗi tối con đều chờ điện thoại kêu…”

Ninh Chí Khiêm nhíu chặt mày, lời của con trai thực sự dày vò tim anh đến đau đớn, nhưng, cô thực sự là người vô tội, mà anh lại không có cách nào nói ra sự thật với con trai.

“Tưởng Tưởng, nghe bố nói, cô ấy là một người rất rất tốt, cho dù cô ấy không nhớ con, không gọi điện thoại cho con, vậy cũng không phải là lỗi của cô ấy, là lỗi của bố, biết không? Là bố không đủ tốt, không thể cho con một người mẹ, không liên quan gì tới cô ấy, Tưởng Tưởng không thể trách cô, hiểu không?” Cái đầu IQ cao của anh, tạm thời cũng chỉ nghĩ ra được mấy câu này, rất nhiều chuyện, sau này dần dần sẽ hiểu.

Ninh Tưởng vẫn không hiểu, nhưng cậu bé không thích bố nói mình không tốt, đối với cậu mà nói, bố là người tốt nhất tốt nhất trên đời. Cậu ôm chặt cổ Ninh Chí Khiêm, “Bố tốt, Tưởng Tưởng thích bố…Không thích mẹ nữa…”

“Ninh Tưởng, bố nói rồi, không thể trách cô ấy…”

“Mẹ thích chú khác rồi…” Ninh Tưởng ấm ức trề môi.

“Ninh Tưởng, đừng nói linh tinh.” Dừng lại một lát, lại nói, “Tưởng Tưởng, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, chúng ta không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác, quan trọng nhất là sống vui vẻ là được rồi.”

Ninh Tưởng ghé vào trong lòng anh, trầm mặc.

Một lát sau, một giọng nói thật nhỏ truyền tới, “Bố, con muốn đổi tên cho Thái Thái, không cần gọi là Thái Thái nữa, gọi là Ninh Tiểu Tưởng được không ạ?”

Anh nhớ tới trước kia Ninh Tưởng muốn đặt tên là Thái Thái cho hợp với Phạn Phạn, nhưng cũng không muốn ép buộc con trai, chỉ hỏi, “Vì sao vậy?”

“Bố, vậy thì bố có hai Tưởng Tưởng sống cùng rồi, hai Tưởng Tưởng đều là của bố, không cho người khác.” Ninh Tưởng ngẩng đầu, trong mắt vẫn rưng rưng như cũ, nhưng lại tràn đầy tủi thân và chờ mong.

Trong lòng anh mềm nhũn, gật đầu, “Được.”

Ninh Tưởng cũng không biểu hiện ra vể đặc biệt vui mừng, chỉ dựa trong lòng anh, nhẹ giọng nói, “Bố, Tưởng Tưởng sẽ không không cần bố, sẽ cùng với Tiểu Tưởng ở cùng bố, đếm khi bố giống ông nội vẫn sẽ bên cạnh bố, chỉ ba người chúng ta thôi, không cần người khác.”

Ánh mắt anh nặng nề, “Tưởng Tưởng không muốn mẹ nữa sao?”

Ninh Tưởng dẹt môi, nước mắt lại tràn ra, nhưng lại nhịn được, ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ bé dán trên mặt anh, học theo giọng điệu của anh trước đây, “Tưởng Tưởng có bố là được rồi, bố, được không ạ?”

Anh dán lên khuôn mặt đầy nước mắt của con trai, một lúc lâu sau mới đáp nhẹ một tiếng, “Được.”

Phòng tiêm thuốc truyền đến giọng nói của y tá, “Ninh Tưởng, tiêm thôi.”

Anh ôm lấy con trai, “Đi, đi tiêm nào.”