Phương Chi đã mấy ngày rồi chưa gặp được Đoạn Hứa, cũng không biết chân của cậu ta đã khỏi hay chưa. Mẹ nói cậu ta vẫn còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe nghiêm trọng như kiểu cậu ta đã tàn phế luôn rồi vậy. Giai Di vẫn còn ở lại trong nhà họ Đoạn, Phương Chi thường bắt được những dấu vết hằn trên người cô ta. Giai Di cũng không sợ bị cậu thấy được, thậm chí cô ta còn cố ý để lộ ra rồi dùng ánh mắt thương hại nhìn Phương Chi mỉa mai. Đợi đến khi Phương Chi hiểu đó là ý gì thì mới đỏ bừng mặt, cậu tức tới thở hỗn hển chạy đi mách lẻo với Đoạn Khinh Trì.
Có một hôm mẹ đi thăm họ hàng nên không ở nhà, lúc này Phương Chi mới thấy được bóng dáng của Đoạn Hứa ở phòng khách lầu một. Cậu ta không những không tiều tuỵ mà còn béo lên không ít, tuy chân què nhưng mà chân giữa vẫn nứng. Cậu ta chống gậy chơi Giai Di ngoài đó, cô gái kia chống tay tựa lên tường ưỡn cao mông la hét dâm đãng, người cô ta không ngừng chủ động dí sát về Đoạn Hứa, cậu ta cũng nắm lấy eo của cô ta chuyển động. Rõ ràng đều cùng là làm tình nhưng chẳng hiểu sao Phương Chi nhìn Đoạn Khinh Trì thì cảm thấy chồng mình vừa đẹp trai vừa gợi cảm, còn nhìn Đoạn Hứa thì chỉ thấy đê tiện, buồn nôn.
Đoạn Hứa chắc là cũng phát hiện ra cậu nên hắn đưa đẩy eo mạnh hơn, cố ý để cho Phương Chi nhìn hết một màn đông cung sống này. Nhưng Phương Chi lại không có hứng thú xem, cậu đói muốn xỉu rồi nên cũng không muốn qua đó làm phiền hai người kia làm gì. Cậu chạy lên phòng bếp nhỏ trên lầu hai tự nấu một bát mì, miễn cưỡng lấp đầy cái bao tử nhỏ đói meo của mình.
Lúc cậu ăn xong thì người dưới nhà đã đi hết rồi, Phương Chi vô cùng vui vẻ ra ngoài dạo phố. Cậu mua một chậu hoa hồng về bày trên cửa sổ trong phòng chứa quan tài của Đoạn Khinh Trì. Xong xuôi cậu theo thói quen ghé vào trên quan tài ngắm gương mặt của Đoạn Khinh Trì một lúc. Gương mặt này đúng là ưa nhìn thật, cậu ngắm mà cảm thấy đúng là buổi tối và ban ngày ngắm hắn có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Người ấy tuy đang nằm trong quan tài lạnh lẽo, nhưng lúc hắn nhìn Phương Chi cười lại vô cùng ấm áp, khiến lòng cậu rung động không thôi.
"Thích hắn vậy à? Hay đến ngắm hắn vậy?"
Phương Chi giật mình, mãi mới nhận ra đây là giọng nói của Đoạn Khinh Trì. Cậu cảm thấy hơi dở khóc dở cười, đá nhẹ cái quan tài một cái rồi nói: "Cái gì mà hắn này hắn nọ, đây không phải là bản thân anh hay sao?"
Đoạn Khinh Trì chống tay lên quan tài, đứng bên cạnh Phương Chi nói: "Đều là tôi nhưng sao em chỉ thích ngắm hắn mà không chịu ngắm tôi?"
"Em thích ngắm hết, ai cũng đẹp trai lắm ạ." Phương Chi cũng không tranh cãi lí luận với hắn làm gì, cậu cau mày nhỏ giọng nói, "Chồng ơi, hôm nay không muốn đâu, chỗ đó của em vẫn còn chưa khỏi."
"Không phải đã bôi thuốc rồi sao?" Đoạn Khinh Trì xoa xoa eo của Phương Chi, "Bé nhõng nhẽo."
"Lần trước anh làm mạnh quá à." Phương Chi nghiêng đầu qua hôn hôn lên mặt hắn, "Làm tới mức em không rời giường nổi luôn, may mà mẹ không có ở nhà nên không hỏi đến đó."
"Cũng đâu phải là yêu đương vụng trộm đâu, em thận trọng vậy à." Đoạn Khinh Trì bật cười.
"Lần trước Đoạn Hứa không tìm thấy người trong phòng em nhưng vẫn luôn nghĩ là em giấu đàn ông trong nhà, gần đây thỉnh thoảng còn cố ý gài bẫy em nói ra...Còn cô Giai Di kia nữa, cô ta ức hiếp em nhiều lắm luôn á chồng. Cô ta cố ý để em thấy dấu vết bị đàn ông chơi trên người cô ta, đáng ghét thật." Phương Chi lẩm ba lẩm bẩm nói.
"Chồng ghi thù hết cho em nhé." Trong tay Đoạn Khinh Trì cầm một cánh hoa hồng hắn vừa tiện tay bứt xuống trên chậu hoa hồng, đưa lên mũi cho Phương Chi ngửi.
"Chi Chi, ngửi hương hoa giúp chồng đi."
"Dạ." Phương Chi hít sâu một hơi, bắt chước theo giọng điệu Đoạn Khinh Trì khen mình một câu, "Hoa Chi Chi chọn thơm quá."
Đoạn Khinh Trì cười khúc khích không ngừng, hắn đè Phương Chi lên quan tài rồi vung tay lên, cánh hoa lập tức bay khắp trời rơi xuống trên người Phương Chi tô điểm cho vẻ đẹp yêu kiều của người kia.
Phương Chi đá hắn một cái, giận dỗi nói: "Đoạn thiếu gia phá của quá, cả chậu hoa bị anh bứt trụi hết rồi!"
Đoạn Khinh Trì che khuất hai mắt cậu, hắn cúi người xuống ngậm một cánh hoa dán lên môi Phương Chi, môi lưỡi dây dưa quấn quít không ngừng giữa hương hoa thơm ngát.