Vốn dĩ cha đã có ý định muốn để cho Đoạn Khinh Trì tiếp nhận công ty của gia đình, thế nên sau khi Đoạn Khinh Trì quay về chưa tới một tuần thì đã bắt đầu sắp xếp công việc cho hắn làm. Trong phút chốc Đoạn Khinh Trì bỗng trở nên bận rộn hơn rất nhiều, ban ngày thì không ở nhà, đến đêm thì rất muộn mới về. Tuy vậy nhưng hắn vẫn xã giao rất có chừng mực, hoàn toàn chưa từng uống say lần nào.
Chuyện Đoạn Khinh Trì cưới Phương Chi chỉ là vì để xung hỉ không biết thế nào mà lại để truyền được đến tai của đám cáo già trong giới. Thế là bọn họ đồn nhau nói không chừng ngày nào đó Đoạn Khinh Trì sẽ không cần cậu nữa, mà hắn lại là một thanh niên trẻ tuổi tài giỏi, đẹp trai thế này, nhìn kiểu gì cũng là một đối tượng tốt để bàn chuyện cưới gả con mình. Vì vậy đã có không ít kẻ nảy sinh tâm tư xấu xa.
Cũng không phải là Đoạn Khinh Trì không nhìn ra được, chỉ là hắn lười dây dưa với bọn họ. Ai hỏi thì chỉ nói là gia đình hiện tại của mình đang rất êm đẹp, không có chỗ nào bất mãn. Và dù cho có muộn cỡ nào thì hắn cũng phải về nhà chứ chưa từng ngủ bên ngoài bao giờ.
Chỉ có duy nhất một lần, Đoạn Khinh Trì uống hơi nhiều. Hắn đi vào nhà vệ rửa mặt một chuyến, lúc quay lại thì chợt phát hiện ra điện thoại của mình đã bị rơi trong sảnh tiệc nên bèn quay lại tìm.
Nhưng lúc đó đã quá muộn rồi, mọi người trên bàn tiệc của đã về gần hết, khi Đoạn Khinh Trì quay lại thì thấy một cô gái đang cầm điện thoại của hắn, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi ngượng ngùng. Đoạn Khinh Trì cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, hắn chỉ hỏi cô nàng để lấy lại điện thoại của mình rồi lịch sự cảm ơn người ta.
Cô gái nhỏ giọng nói gì đó nhưng Đoạn Khinh Trì nghe không rõ, chỉ gật đầu qua loa lấy lệ rồi cầm áo khoác lên rời đi. Lần nào Phương Chi đợi hắn về cũng đợi tới ngủ gật mất, nằm co ro trên sofa ôm gối đầu, mỗi lần Đoạn Khinh Trì về nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy lòng mình mềm nhũn cả ra.
Nhưng khi hắn nói thì cậu lại không chịu nghe lời, hôm sau vẫn nhặt được em bé Phương Chi đang ngủ mơ mơ màng màng trên ghế sofa.
Hôm nay cũng không ngoài dự liệu, lúc Đoạn Khinh Trì vội vàng về nhà thì quả thật Phương Chi đã ngủ mất rồi. Chỉ là lần này không phải ngủ trên sofa mà là ngủ trên giường.
Đoạn Khinh Trì đi tắm rửa cho bay hết mùi bia rượu trên người rồi mới khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Hắn ngồi tựa bên đầu giường, lúc kéo chăn đắp lại cánh tay để lộ ra bên ngoài của Phương Chi thì ánh mắt bỗng tối sầm.
Cánh tay của cậu thò ra ngoài chăn, một sợi dây áo lót dài mỏng trượt xuống khỏi bờ vai căng tròn, vắt lỏng lẻo bên khuỷu tay, nửa bên bầu vú xinh đẹp cũng loã lồ ngoài không khí. Đoạn Khinh Trì kéo phăng cái chăn ra, Phương Chi lúc này chỉ mặc mỗi một cái váy ngủ viền ren mỏng tanh, đang ngoan ngoãn cuộn tròn người ngủ say. Mái tóc dài che khuất gương mặt cậu, đôi chân thon gọn quấn chặt vào nhau, ngủ ngon lành.
Đoạn Khinh Trì buông lỏng tay ra, thả chăn xuống lại trên người Phương Chi. Động tĩnh này khiến cho Phương Chi giật mình tỉnh giấc, cậu dụi dụi hai mắt hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Muộn lắm rồi." Đoạn Khinh Trì nói: "Ngủ tiếp đi."
Phương Chi chớp chớp mắt, nhìn về nửa người dưới của Đoạn Khinh Trì. Nhưng trông có vẻ hắn không hề có chút phản ứng nào, vì vậy cậu thất vọng thở dài một hơi.
"Hôm nay anh... đi cùng ai vậy ạ?" Phương Chi đột nhiên hỏi: "Em... gọi điện cho anh, thì có một người lạ nghe máy."
Đoạn Khinh Trì không nghe rõ Phương Chi đang nói cái gì, trong mắt của hắn lúc này chỉ còn lại đôi môi xinh đẹp đang khép mở kia. Hai cánh môi đỏ thẫm, căng mọng, vì căng thẳng mà thỉnh thoảng Phương Chi còn liếm liếm khoé môi dưới nữa.
Ngón tay của hắn vô thức đưa lên xoa xoa cánh môi mềm mại, nhất thời tâm trí như bị mê hoặc, sững người nhìn Phương Chi hồi lâu.
Phương Chi còn rất nhiều lời muốn hỏi, tại sao lại có một người phụ nữ xa lạ nghe điện thoại của cậu, tại sao muộn thế này mới về, tại sao lời nói của người phụ nữ kia lại mập mờ như vậy, nói chuyện cứ như thể bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Thế nhưng Đoạn Khinh Trì nhìn cậu một cách chăm chú thế này, khiến cho cậu cảm nhận được ánh mắt vô cùng quen thuộc kia, Phương Chi bị nhìn tới mức thốt không nên lời.
Có lẽ là do ánh mắt của Đoạn Khinh Trì có một năng lực gì đó mê hoặc lòng người, Phương Chi nhịn không được bỗng dưng cảm thấy chóp mũi vô cùng chua xót, cậu lại nói tiếp: "Em không..."
Đoạn Khinh Trì véo véo mặt cậu, hỏi: "Ừm, không cái gì?"
"Những chuyện Đoạn Hứa đã nói, em không thế đâu." Phương Chi ghét bản thân mình chết mất, tại sao lúc quan trọng thế này lại nói không được câu nào. Cậu rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói bắt đầu từ đâu, cũng không biết là Đoạn Khinh Trì có tin cậu hay không. Nhưng ánh mắt khi nãy của Đoạn Khinh Trì khiến cậu chợt xuất hiện một loại ảo giác, làm cậu cứ ngỡ là mình có thể vô ưu vô lo, lúc nào cũng có thể nũng nịu kể khổ với hắn.
Đoạn Khinh Trì cũng không vội hỏi lại, chỉ thuận theo lời của cậu đáp: "Đoạn Hứa nói em vụng trộm với tên đàn ông khác à?"
Phương Chi phồng to hai má, nằm trên gối đầu nhìn chằm chằm Đoạn Khinh Trì. Đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng kia như đang phát ra ánh sáng, hồi lâu sau mới nói: "Không, không phải, là có một người đàn ông... Không phải là một người đàn ông, là ma. Là anh đó... Anh có biết không?"
Đoạn Khinh Trì vẫn cứ nhìn cậu, không phản bác lại cũng không chất vấn gì thêm, chỉ lẳng lặng đợi cậu nói tiếp.
"Lúc em gả cho anh, đêm đó thì em cảm thấy rất sợ. Nhưng mà sau đó thì em biết được đó là anh, nên em không sợ nữa." Phương Chi giải thích không đầu không đuôi, tuy vậy nhưng Đoạn Khinh Trì vẫn nghe hiểu được những gì cậu nói: "Ngày nào anh cũng tới tìm em, xong thì làm cái đó."
Vành tai của Phương Chi ửng đỏ, cố gắng lấy dũng khí nhỏ giọng nói tiếp: "Ừm, thoải mái lắm, cái đêm ngày trước khi anh quay về, cũng đã làm rồi. Xong thì em ngủ say quá... Em không lừa anh đâu, em nhớ anh lắm... Chồng ơi."
Đoạn Khinh Trì vẫn không hề xen vào lời của cậu, hắn bình tĩnh đợi Phương Chi nói xong, tuy những lời đối phương nói nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại có thể gợi cho hắn cảm giác rất quen thuộc.
Phương Chi nói xong thì vô cùng thấp thỏm nhìn Đoạn Khinh Trì, chỉ sợ đối phương sẽ bảo cậu cút đi. Nhưng Đoạn Khinh Trì chỉ đưa tay vuốt ve dây áo ngủ bên vai cậu, trầm mặc nhìn chằm chằm cậu.
"Sao trước kia em không nói cho tôi?"
"Anh... cư xử với em xa lạ như thế, nếu em nói thì chắc chắn anh sẽ không tin."
"Tôi không nhớ ra." Đoạn Khinh Trì lắc đầu xin lỗi cậu, tâm trạng của Phương Chi cũng suy sụp theo. Tuy vậy nhưng cậu cũng đã sớm lường trước được tình huống này rồi.
"Em, em..." Cậu muốn nói vậy cũng không sao cả, dù sao thì cậu vẫn nhớ rõ là được rồi. Chỉ cần hắn đừng đuổi cậu đi là được, bởi vì cậu thật sự không muốn rời xa Đoạn Khinh Trì. Nhưng không hiểu sao lại lời đến bên môi vẫn không thể nói ra được, Phương Chi lại cảm thấy rất muốn khóc, bản thân mình đúng là vô dụng thật mà.
Đoạn Khinh Trì khom người xuống hôn lên bên tai của Phương Chi, thấp giọng nói: "Em giúp chồng hồi tưởng lại một chút, có được không?"
Phương Chi khoác hai tay lên vai của Đoạn Khinh Trì, khăn tắm bị kéo trượt xuống. Hắn xoay người lại đè lên người Phương Chi, bàn tay mò vào dưới làn váy ngủ, luồn vào trong chậm rãi vuốt ve phần lưng mẫn cảm của cậu. Đoạn Khinh Trì không ngừng khiêu khích, trêu chọc hôn lên mắt của Phương Chi, mới nãy quả thật cậu đã rất muốn khóc.
"Làm thế nào đây?" Đoạn Khinh Trì lại hỏi: "Chi Chi dạy tôi đi."
Phương Chi tự giác quấn hai chân lên eo của người đàn ông, nghe thấy lời này thì hai tai lại càng đỏ hơn. Đoạn Khinh Trì vừa gọi cậu bằng xưng hô mà cậu thích nhất chứ không phải cả họ tên nghe vô cùng xa cách kia.
Hắn ôm Phương Chi lật người lại, để cho cậu cưỡi lên người mình, hai tay chậm rãi đùa nghịch phần thịt non trên bắp đùi của cậu. Phương Chi cúi người xuống hôn Đoạn Khinh Trì, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ như một bé mèo con. Hai tay cậu không ngừng vuốt ve lên cơ bắp rắn chắc của người đàn ông. Nụ hôn của cậu kéo dài từ bên môi xuống đến hầu kết, gặm cắn xương quai xanh, lồng ngực rồi lại ngậm lấy đầu vú thô ráp cứng rắn kia. Ngón tay thon dài xinh đẹp đặt trên thân dưới của người đàn ông, không ngừng an ủi dương vật cách một lớp quần lót kia.
Đáy mắt Đoạn Khinh Trì đã phủ đầy khát khao dục vọng, hai mắt đầy ý cười nhìn về phía Phương Chi: "Giỏi quá."
Phương Chi bò lên đầu giường nhặt cái cà vạt Đoạn Khinh Trì vừa vứt ở đó khi nãy, che khuất đôi mắt của hắn lại, thở hổn hển nói: "Anh, anh đừng nhìn."
Đoạn Khinh Trì cũng không có ý kiến gì với hành động này, tầm nhìn của hắn bị chắn đen như mực, nằm thẳng trên giường không phản kháng cũng không chủ động. Mỗi một tấc da thịt lúc này dường như trở nên cực kì mẫn cảm, nó có thể cảm nhận được hơi thở của Phương Chi đang không ngừng phả lên người hắn.
Lúc Phương Chi cọ cọ nửa bên mặt vào bên côn thịt của hắn, tay của đối phương nắm lấy mái tóc hơi dài kia của cậu. Cậu rất ít khi chủ động liếm chỗ này, Phương Chi không muốn để cho Đoạn Khinh Trì nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của mình.
Phương Chi ngậm hết cả quy đầu vào trong, lúc nhả ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Cậu thè lưỡi ra liếm láp từ dưới gốc rễ thô to lên đỉnh đầu, vừa liếm vừa mút, nuốt hết hương vị của Đoạn Khinh Trì vào trong.
Đoạn Khinh Trì có thể cảm nhận được khoang miệng ấm nóng và đầu lưỡi mềm mại kia đang quấn lấy hắn, giống như đang tiến vào một chốn thần tiên. Phương Chi còn cố ý hóp hai bên má lại khiến cho khoang miệng căng chặt để hắn cảm thấy sướng hơn.
Đoạn Khinh Trì vô thức nắm chặt lấy tóc của Phương Chi, ấn đầu của cậu xuống đẩy eo chịch vào trong miệng cậu. Hắn đâm dương vật vào sâu hơn một chút thì hai cánh môi đỏ mọng kia lại càng trở nên quyến rũ, mị hoặc hơn.
Côn thịt cương cứng kia không còn nghe theo khống chế nắc liên hồi vào trong miệng của Phương Chi, lúc đâm đến chỗ sâu xong rút ra còn vương theo một ít nước bọt chưa kịp nuốt xuống. Phương Chi ngậm không nổi nữa, cậu mút chặt cái quy đầu thô to kia, hút tới mức Đoạn Khinh Trì thở hắt ra một hơi. Hắn bắt lấy gáy của cậu rồi bắn ra một đống tinh dịch vào bên lưỡi cậu.
Lần bắn tinh này vừa vội vừa nhanh, Phương Chi chỉ có thể nhắm chặt hai mắt cố gắng nuốt xuống hết, còn một ít không kịp nuốt xuống thì tràn ra bên khoé miệng, nhỏ tí tách xuống ga giường.
Đoạn Khinh Trì khẽ thở ra một hơi, hầu kết chuyển động lên xuống rồi mới thả lỏng nằm phịch trên giường. Cà vạt vẫn đang che khuất lại hai mắt của hắn, chỉ để lộ ra chóp mũi và đường xương cằm vô cùng hoàn mỹ.
"Đoạn Khinh... Chồng, anh bắn nhiều quá à." Phương Chi tách hai chân ra quỳ gối bên người hắn. Cậu nắm lấy tay của Đoạn Khinh Trì áp sát vào bên mặt, thân mật dụi dụi vào.
Đoạn Khinh Trì cố kiềm nén cơn dục vọng đáng sợ đang không ngừng sục sôi bên trong mình, giọng nói cũng khàn khàn: "Chồng vẫn còn nữa, Chi Chi có muốn không?"