Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi

Chương 23




Cha phải ra ngoài một chuyến để bàn chuyện làm ăn, mẹ thì đi đón Đoạn Tiểu Lâu, còn Đoạn Hứa thì không thấy bóng dáng đâu. Phương Chi ngồi trong phòng bếp nhỏ ở lầu hai đợi cháo chín, lúc Đoạn Khinh Trì mở cửa phòng ngủ phụ ra thì thấy được cậu đang ngồi đó. Hắn đứng ngắm nhìn bóng lưng của cậu hồi lâu.

Phương Chi cũng không phát hiện ra hắn, cậu vẫn ngồi buồn chán tự nghịch ngón tay của mình. Lát sau cậu đứng dậy tắt bếp, cho muỗng vào khuấy cho cháo nhừ. Xong xuôi thì vừa kịp Đoạn Khinh Trì rửa mặt xong, hắn ngồi vào trước bàn ăn rồi đột nhiên nói: "Em thu dọn đi, chúng ta phải dọn ra ngoài ở rồi."

Phương Chi chớp chớp mắt, không hiểu sao hôm nay cậu cứ thấy Đoạn Khinh Trì làm cho cậu có cảm giác thân thuộc thế nào. Thái độ của hắn khác hẳn mấy ngày trước, tuy vậy nhưng Phương Chi không dám hỏi nhiều. Cậu chỉ sợ đối phương sẽ đột nhiên nhắc lại chuyện ly hôn, nghe hắn nói vậy chỉ thuận theo gật gật đầu.

Mãi sau cậu mới chợt phản ứng lại kịp, nghiêng đầu hỏi: "Khi nào ạ..."

"Trước khi kết hôn thì đã bố trí xong mọi thứ rồi, bên đó lúc nào cũng có thể dọn sang được. Em đi soạn những món mình cần mang theo đi." Đoạn Khinh Trì nhìn chằm chằm cậu hồi lâu rồi đưa tay qua phủi xuống một sợi lông mi rơi trên mắt cậu. Phương Chi hoảng hốt tới làm rơi cái muỗng trong tay, cậu bối rối cúi gằm đầu xuống nhặt lên.

Đoạn Khinh Trì rút vài tờ khăn giấy ra giúp cậu lau vài giọt cháo bất cẩn bắn lên trên quần, Phương Chi ủ rũ không thôi, trông bản thân mình cứ như một đứa vụng về không làm được gì ra hồn cả.

Tay của Đoạn Khinh Trì vẫn đang cọ qua cọ lại trên chân, đầu ngón tay nóng hôi hổi. Phương Chi đặt chén xuống, đầu óc của cậu bây giờ như đang chết máy, cậu vội vàng nói: "Em, em đi thay ra..."

Vế sau cũng không biết nói lí nhí cái gì nghe không rõ, Đoạn Khinh Trì bật cười, thôi không trêu cậu nữa. Lúc Phương Chi thay cái quần bị bẩn kia ra xong cho vào giỏ trúc, chợt kí ức bỗng dưng ùa về trong đầu cậu. Cậu nhớ lại tối qua trước khi mình đi khỏi phòng ngủ phụ hình như đã đánh rơi quần lót trên giường của Đoạn Khinh Trì mất rồi.

Nhưng mà mới nãy Đoạn Khinh Trì không nói gì cả.

Chắc là chưa phát hiện ra...

Phương Chi mở cửa ra thì phát hiện Đoạn Khinh Trì đã không còn trên lầu hai nữa rồi. Cậu cẩn thận lẻn vào trong phòng ngủ phụ, bò lên giường kiếm khắp nơi một hồi nhưng vẫn không tìm được quần lót của mình. Thật là... Chỉ biết lo sướng thôi, sao mà không làm được cái trò trống gì hết vậy...

Phương Chi quỳ trên giường bò tới bò lui, thỉnh thoảng lại vểnh mông lên cúi xuống mò tìm trong khe giường. Đoạn Khinh Trì đứng ở ngoài cửa nhìn rất buồn cười nhưng hắn cố nhịn lại, ho một tiếng: "Tìm gì đó?"

Động tĩnh này doạ Phương Chi sợ tới rụt vào trong chăn che kín nửa người dưới của mình lại, trong lòng hoảng hốt không thôi.

"Rơi đồ gì xuống đó à?" Đoạn Khinh Trì đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại. Hắn đi qua trước tủ quần áo lấy cà vạt, thấy Phương Chi vẫn ngây ra không nói lời nào, chắc là vừa bị doạ ngơ luôn rồi nên chưa kịp phản ứng lại.

Đoạn Khinh Trì không nỡ trêu cậu nữa, hắn ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp cậu.

Lúc này Phương Chi mới thở hắt ra một hơi.

Đoạn Khinh Trì vừa nói gì ấy nhỉ?

-

Lúc mẹ về thì Đoạn Khinh Trì nói với mẹ chuyện dọn đi, trước khi đi hắn còn nói gì đó với Đoạn Tiểu Lâu nhưng Phương Chi nghe không rõ. Cậu chỉ thấy sắc mặt của Đoạn Tiểu Lâu bỗng dưng trắng bệch, đứng sững sờ không biết phải đáp lại thế nào.

Đoạn Khinh Trì xoay người lại, vẻ mặt của hắn cũng rất nghiêm túc. Mãi tới lúc lên lầu thấy Phương Chi đang ngồi xổm bên cạnh hành lý chờ, bấy giờ hắn mới thả lỏng vẻ tàn nhẫn trên mặt, nhìn cậu nở một nụ cười ấm áp.

Phương Chi thu dọn quần áo xong xuôi, cậu tạm biệt mẹ rồi dọn tới nhà mới cùng Đoạn Khinh Trì.

Nếu dựa theo tình trạng mấy đêm trước của hai người thì chắc là đêm nay cũng phải ngủ riêng. Đoạn Khinh Trì lên đến một nửa cầu thang rồi mới phát hiện ra Phương Chi không lên cùng, hắn quay đầu lại hỏi: "Rơi đồ à?"

Phương Chi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia dường như đang lấp lánh sáng bừng, cậu nhẹ giọng hỏi: "Em có thể ngủ cùng anh được không? Em... Em sợ ma."

Đoạn Khinh Trì gật đầu rồi đưa tay về phía cậu: "Qua đây."

Phương Chi cố nén tâm tư nhỏ đang vui mừng của mình lại, ngoan ngoãn bước nhanh lên cầu thang nắm lấy tay của Đoạn Khinh Trì, cùng hắn đi vào phòng mới.

Chữ hỉ đỏ chót vẫn còn đang dán trên cửa sổ, bày trí trong phòng trông cũng ngập tràn không khí vui mừng. Trên cái tủ đầu giường còn đặt mấy quả táo đỏ và đậu phộng*, Phương Chi nhìn nhìn Đoạn Khinh Trì rồi lại nhìn cái chăn hỉ đỏ kia, yên lặng không nói lời nào.

*Người Trung Quốc có tập tục đặt táo đỏ, đậu phộng ở đầu giường ý chúc cho vợ chồng sớm sinh quý tử.

Đoạn Khinh Trì trông có vẻ không thấy có gì lạ, hắn dặn dò Phương Chi vài câu rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Phương Chi sờ sờ cái chăn cực kì mịn kia, hơi khó chịu nghĩ thầm, đáng nhẽ cậu phải mặc đồ cưới ngồi ở đây đợi Đoạn Khinh Trì tới mới phải, tiếc là đã bỏ lỡ mất rồi.

Nhưng nếu không có lần bỏ lỡ đó thì bây giờ người gả cho Đoạn Khinh Trì chưa chắc đã là cậu.

Cậu đã không còn muốn... không chịu nhường lại đồ của mình cho người khác nữa rồi. Trước kia có lẽ là do cậu quá ngây thơ, vô tri, hoặc có lẽ là quá yếu đuối, dễ bị bắt nạt, nhưng mà lần này thì cậu tuyệt đối sẽ không chịu buông tay thêm lần nào nữa. Đoạn Khinh Trì... phải thuộc về cậu.

-

Lúc Phương Chi đi rửa mặt thay đồ xong về phòng ngủ thì phát hiện Đoạn Khinh Trì đã đổi hết chăn và ga giường trong phòng rồi, hắn thay hết thành màu trắng, mấy thứ đồ trên tủ đầu giường cũng dọn đi hết, chỉ có chữ hỉ dán trên cửa sổ vẫn chưa gỡ ra thôi. Phương Chi rón rén bò lên giường, Đoạn Khinh Trì lúc này đang tựa vào đầu giường đọc sách.

Phương Chi không biết chuyện hắn bị cận thị, mãi cho tới bây giờ mới thấy được dáng hắn đeo một cặp kính gọng bạc. Cặp kính này trông cực kì hợp với khí chất của hắn, vừa nghiêm túc vừa lãnh đạm.

Phương Chi trốn trong chăn lén ngắm Đoạn Khinh Trì, cậu cảm thấy dạo gần đây hình như Đoạn Khinh Trì càng ngày càng đẹp trai hơn.

Chắc có lẽ đây là nhục thể chân thật nên Đoạn Khinh Trì bây giờ bỗng trở nên chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới đây ngay, không còn lơ lửng giữa không trung, cũng không còn thần thần bí bí nữa. Phương Chi rất muốn ôm hắn, nhưng cái giường này lớn thế này, giờ mà cậu xích qua gần bên Đoạn Khinh Trì thì chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra ngay.

Trong lúc Phương Chi đang xoắn suýt không thôi thì Đoạn Khinh Trì bỗng khép sách lại, vuốt vuốt mũi nói: "Tôi tắt đèn đây."

"Ò." Phương Chi hừ nhẹ một tiếng như mèo con rồi nhìn Đoạn Khinh Trì gỡ kính mắt xuống để qua một bên, hắn đưa tay lên tắt đèn ngủ đi.

Cả phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Mùi hương lành lạnh lan ra khắp tới bao trùm lên người Phương Chi, tuy vậy mùi hương ấy lại khiến cả người cậu bỗng dưng khô nóng vô cùng. Trước kia mỗi lần đêm xuống, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này là cậu sẽ biết Đoạn Khinh Trì đến rồi. Đoạn Khinh Trì sẽ ôm cậu vào trong lòng, chậm rãi vuốt ve khắp người cậu, kể một vài chuyện vặt vãnh tán gẫu. Hắn cũng sẽ để cho Phương Chi sờ soạng cơ thể của mình, để cho Phương Chi hôn mình.

Thói quen quấn quít bên nhau đã cắm sâu vào trong tiềm thức, dù cho cậu có biết Đoạn Khinh Trì bây giờ không thể nào làm ra được những chuyện đó, nhưng trong lòng cậu vẫn không tránh khỏi có chút mong chờ.

Trong chăn nhô lên thành một cục tròn vo, Đoạn Khinh Trì đưa tay qua ấn vai cậu, giọng khàn khàn nói: "Tới gần đây một chút, không phải em sợ ma à?"

Phương Chi không hề do dự một giây nào lập tức nhào vào vòng tay ấm ấp mà mình đợi chờ đã lâu, cậu cọ cọ lung tung trong lồng ngực của Đoạn Khinh Trì, cố nén lại xúc động muốn rơi nước mắt của mình.

Cậu rất nhớ, rất nhớ Đoạn Khinh Trì.

Mỗi một ánh mắt nhìn hắn sẽ nhớ nhiều hơn, mỗi một lời nói nghe từ hắn sẽ nhớ nhiều hơn, mỗi một khoảng cách kề sát hắn sẽ nhớ nhiều hơn. Dù cho có đang nằm trong lòng của Đoạn Khinh Trì cũng vẫn cảm thấy nhớ nhung. Cậu rất muốn nói hết những bí mật giữa hai người họ cho Đoạn Khinh Trì biết, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đoạn Khinh Trì chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu, dù gì cậu cũng không tin Đoạn Hứa sẽ nói lời gì tốt lành về cậu đâu.

Đoạn Khinh Trì vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của cậu, ngạc nhiên nói: "Sợ tới mức này rồi mà sao không chịu nói sớm cho tôi biết?"

"Vâng." Phương Chi nhắm mắt lại, siết chặt lấy eo của Đoạn Khinh Trì, rầm rì đáp.