Phương Chi ngủ thẳng một giấc tới sáng ngày hôm sau. Hôm nay là đầu tháng, mẹ đã đưa Đoạn Tiểu Lâu đến trường học rồi. Trường của nó là trường tư, quy định rất nghiêm lại cách nhà khá xa, mấy tháng mới có thể về nhà được một lần. Lần nào về xong lên lại thì mẹ cũng đưa nó qua đó. Đoạn Hứa không biết đã đi đâu mất rồi, Phương Chi cũng chả buồn quan tâm tới cậu ta nhưng chỉ là trong căn nhà trống rỗng này chỉ còn lại mỗi mình cậu, cảm giác cô đơn đã lâu không tồn tại chợt vây lấy cậu, khiến cậu không khỏi thấy hơi bất an.
Nỗi bất an này chưa kéo dài được bao lâu thì đã có một trận ồn ào ập tới chứng thực cho nó, Phương Chi thầm nghĩ phiền phức tới thật rồi. Cậu chạy vội xuống nhà thì thấy một vài người đàn ông khá quen mắt đang đi trước xông vào cửa, theo sau là một đám đàn bà và trẻ con ồn ào chạy theo tới hóng chuyện, cả đống người ầm ĩ vô cùng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Chi hoảng hốt nói: "Thế này là sao?"
Người đàn ông da đen xì dẫn đầu thấy Phương Chi là đứa song tính được gả qua đây, nghĩ chắc trong nhà cậu cũng không có địa vị gì nên nói không lại. Gã bèn bày ra cái vẻ phách lối, hung hăng, chỉ vào Phương Chi nói: "Từ đó đến giờ ai cũng biết người chết không thể nào sống lại được, theo phong tục thì thằng cả nhà họ Đoạn chết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đem đi hạ táng, làm vậy đã khiến cho ông trời nổi giận giáng phạt xuống đây. Trấn Kiều Tử chúng tao trước giờ vẫn luôn bình an vô sự, mấy ngày trước tự dưng có dịch cúm heo tới, bây giờ tụi nhỏ trường tiểu học lại uống phải nước bẩn bị bệnh tập thể, tao thấy đây chắc chắn là hoạ do thằng cả của nhà họ Đoạn gây ra hết chứ ai."
Một người đàn ông khác có sẹo trên cổ không nhiều lời như gã kia, nói thẳng: "Cút ra! Con gái tao bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường đây! Hôm nay mà Đoạn Khinh Trì không hạ táng thì Kiều Lão Bát tao không khách sáo nữa đâu."
Phương Chi hiểu đại khái sự việc, cậu đứng chắn trước đám người kia, lạnh giọng nói: "Chuyện này không có căn cứ..."
"Mày nói gì cơ? Không có căn cứ?" Người đàn bà đằng sau oang oang mồm lên nói: "Thế thằng cả Đoạn chết xong sống lại thì có căn cứ à! Cười chết mất thôi!"
"Đoạn Khinh Trì không giống vậy. Dương thọ của anh ấy vẫn chưa hết, chỉ là bị Hắc Bạch Vô Thường câu nhầm hồn đi mất, sớm muộn gì cũng quay về thôi." Phương Chi nhìn hết một vòng đám người tới gây sự này, đối phương đông người quá một mình cậu cản không được bao lâu: "Các vị có thể đợi cha tôi về rồi lại tới thương lượng sau."
"Đợi ông ta trở về thì người trong trấn Kiều Tử này chết hết rồi!" Không biết là ai hét lên: "Quan tài của cái thằng người chết Đoạn Khinh Trì đó đặt ở sân sau đó, đi vào đó thiêu nó luôn đi!"
Phương Chi đó giờ chưa từng giao du với ai thô lỗ như đám người này, cậu bị xô ngã xuống đất, tay cũng trầy một mảng đầy máu. Cậu không thèm để ý tới, xông tới trước cửa sân sau sống chết cản lại không cho đám người này vào.
"Mày muốn bảo vệ người đàn ông của mình thì tao không nói." Người đàn ông da đen nói: "Nhưng mọi người đều là vì bảo vệ người nhà mình mới tới đây, mày có cản cũng không cản được đâu."
Gã vừa nói vừa xô Phương Chi một cái nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy khung cửa không buông, ngón tay cậu bấu vào tấm gỗ như muốn đâm xuyên vào trong. Cậu chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn đám người trước mặt này.
"Có còn lý lẽ gì không vậy?" Cậu không hề nhún nhường, cắn chặt răng nói: "Mấy người nói cái gì mà tai họa trời giáng, muốn tìm người chịu trách nhiệm thì đi kiếm ông trời mà hỏi đi, tới đây kiếm chuyện với một người chết như Đoạn Khinh Trì làm gì!"
"Đạo trưởng Hà đã nói rồi, thằng cả Đoạn chết lâu vậy rồi mà không chịu nhập táng, làm trái ý trời!" Có ả đàn bà nào đó hô lên: "Mày thì biết cái mẹ gì!"
"Tôi..." Cậu còn chưa kịp mắng lại thì đã bị ép gỡ tay ra ném qua một bên, máu tươi tràn ra khỏi lòng bàn tay nhỏ đầy trước cửa vào. Mấy gã đàn ông dẫn đầu hùa nhau đâm cửa muốn xông vào trong.
Phương Chi cũng vội chết đi được, cậu hét lên: "Đoạn Khinh Trì!"
Lời vừa dứt thì một cơn gió lạnh ùa ra từ trong phòng, đùng đùng khép lại hết cảnh cửa vừa bị đẩy ra, tiếng vang điếc tai ầm ầm.
Một giọng nói lạnh sống lưng phẫn nộ quát lên: "Cút hết đi."
Âm cuối nhẹ tênh khiến người ta sởn hết cả gai ốc, cả đám người già trẻ bị một màn bất ngờ này dọa sợ tới bay hết hồn vía, nhao nhao chạy trốn như ong vỡ tổ. Cả đống người chen nhau chạy, người này còn lẹ chân hơn người kia chỉ sợ là không kịp chen ra khỏi cánh cửa này, cứ như là sau lưng đang có ma quỷ đuổi theo. Trong chốc lát trong sân đã biến hết không còn một bóng người.
Phương Chi bò dậy từ dưới đất, vừa đi hai bước đã lảo đảo ngã xuống nên cậu ngồi phắt xuống không đứng dậy luôn. Đầu gối bị đập bầm tím một mảng, cậu ôm gối yên lặng ngồi đó không nói tiếng nào, đáy mắt rưng rưng chực trào nước mắt.
Một hồi sau cánh cửa kia mới mở ra, Đoạn Khinh Trì khom người xuống bế Chi Chi cả người dính đầy bụi đất lên, đưa cậu về phòng tắm rửa bôi thuốc.
"Dạo gần đây anh biểu hiện không tốt lắm." Phương Chi lẩm bẩm nói: "Em sẽ không thích anh nhiều nữa đâu."
Đoạn Khinh Trì cũng không nói câu nào kích động hay trào phúng cậu nữa, hắn chỉ yên lặng cởi đồ cậu ra tắm cho cậu. Hắn cẩn thận mở vòi hoa sen rửa sạch cơ thể Phương Chi, tỉ mỉ xối sạch hết bụi bẩn từ sau lưng tới trước ngực. Tắm xong rồi thì khử trùng vết thương, băng bó lại cho cậu, xong xuôi hết hắn mới bế cậu về lại giường.
"Chỗ này vẫn còn đau." Phương Chi chỉ một vết bầm nhỏ cỡ ngón tay trên đùi bị hắn sơ ý bỏ qua: "Bôi thuốc."
Đoạn Khinh Trì lại ngồi xổm xuống bôi thuốc cho cậu. Phương Chi không biết mình có thể lợi dụng lòng áy náy của Đoạn Khinh Trì hay không, cậu đành thuận theo dục vọng của mình kéo cái khăn tắm đang che nửa thân dưới dính đầy nước của mình lên, tách hai chân ra nói với Đoạn Khinh Trì: "Ở đây cũng đau, chơi..."
Còn chưa nói hết câu thì đã khẽ thở dốc một hơi.
"Chồng ơi." Phương Chi giẫm chân lên đầu gối của Đoạn Khinh Trì cọ cọ: "Sờ một chút đi, lồn dâm ngứa... nhớ anh lắm ạ... ưm..."
Cái miệng nhỏ kia chỉ cần đối diện với gương mặt của người đàn ông thôi đã bắt đầu phát dâm, ọc ra từng chút nước dâm trong suốt. Nó co rút không ngừng khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương nó, vuốt ve thật sâu vào trong.
Đoạn Khinh Trì xoa xoa vết bầm trên đùi cậu, ngẩng đầu lên hỏi: "Chi Chi sẽ làm vợ của tôi cả đời sao?"
"Dạ!" Phương Chi gật đầu.
Thật ra hôm đó lúc Đoạn Khinh Trì bảo cậu đi, Phương Chi nhất thời không biết phải làm sao, đầu óc cậu vừa rối vừa loạn nên chỉ đành rời khỏi đó trước. Cậu không thích Đoạn Khinh Trì như thế, Đoạn Khinh Trì nói chuyện lạnh lùng với cậu, Đoạn Khinh Trì tỏ vẻ khinh thường cậu, vì thế cậu đã trốn đi theo bản năng.
Có lẽ một tối nào đó người chồng yêu thương cậu sẽ lại quay về thôi, sẽ tiếp tục hôn cậu, ôm cậu, sẽ nói là Chi Chi trữ ít sữa cho chồng uống đi, chứ không phải là nói không cần cậu nữa.
Nếu Đoạn Khinh Trì thật sự không cần cậu nữa thì cậu cũng không biết phải đi đâu bây giờ. Cha cậu trước giờ vẫn luôn quan niệm con gái gả đi như nước đổ ra ngoài, tuy cậu không phải là con gái nhưng dù gì cũng đã gả đi rồi, từ giờ không còn quan hệ gì với nhà mẹ đẻ nữa. Cha cậu có thể nuôi cậu sống tới ngày hôm nay đã không dễ dàng gì rồi, sau này cũng không quan tâm được nhiều như thế được nữa. Thế thì cậu còn có thể đi đâu được nữa đây? Đi tìm một người đàn ông khác, tìm một người đàn ông nào đó cầu xin anh ta chứa chấp mình, rồi cho anh ta...
Phương Chi không cách nào tưởng tượng được thêm nữa. Bình thường nếu như Đoạn Khinh Trì có yêu cầu gì quá đáng cậu cũng sẽ không từ chối, nhưng nếu đối phương đổi thành một người khác thì hình như cậu không thể nào chấp nhận nổi.
Chỉ có thể là Đoạn Khinh Trì mới được thôi.
"Nếu tôi mãi mãi là ma thì em cũng phải mãi mãi làm vợ của ma rồi." Đoạn Khinh Trì cười nói: "Chi Chi, em không hối hận sao?"
Chẳng có gì phải hối hận cả, nếu không thì ngay từ đầu đã không gả cho hắn rồi.
"Không... Không hối hận..." Phương Chi đỏ bừng mặt, cậu cảm thấy Đoạn Khinh Trì nói chuyện với cậu bằng vẻ nghiêm túc thế này như thể đang chính thức bày tỏ. Cậu bèn thả cái tay đang kéo khăn tắm ra, không ngờ một giây sau đã bị Đoạn Khinh Trì kéo phăng đi.
"Non tới chảy hết cả nước ra rồi này." Đoạn Khinh Trì đè lên người cậu, cúi xuống hôn hôn lên lồng ngực cậu: "Nhớ bé cưng rồi, cho chồng sướng đi em."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Có người hỏi tại sao Tiểu Đoạn không giải thích mọi chuyện, thật ra là vì không có hiểu lầm gì hết nên không cần giải thích.