Đến trường học, Tạ Hoài nửa ngày đều không nói chuyện với Giang Tự.
Giờ ra chơi Lúc Nhất tới tìm Tạ Hoài, Tạ Hoài quay đầu cười nói với Lục Nhất, hoàn toàn xem Giang Tự ngồi bên cạnh là không khí.
Các bạn học trong lớp hẹn cậu đi đánh bóng rổ, Tạ Hoài thấy giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học quá ngắn, khoát tay từ chối, kết quả là mấy người bọn họ lại bắt đầu chơi game.
Giang Tự nhàn nhạt rũ mắt nhìn mấy đề Toán trước mặt, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường thẳng.
Hắn dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể nhận ra được, Tạ Hoài không phải không muốn nói chuyện mà là không muốn nói chuyện với hắn.
Ngược lại là Tạ Hoài không phải không muốn, chỉ là tối hôm qua nằm mơ thấy giấc mơ kia dẫn đến hôm nay Tạ Hoài có chút không dám đối mặt với Giang Tự, cứ nhìn thấy gương mặt đó của Giang Tự là Tạ Hoài không thể không nhớ đến ở trong mơ Giang Tự bị cậu cưỡng hôn.
Nghĩ tới đây, Tạ Hoài cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Đó là bạn cùng bàn của cậu, là anh em tốt của cậu, cho nên sao cậu có thể mơ loại giấc mơ như thế với anh em của mình được chứ?
Tạ Hoài mày thật là không phải người. Cậu chậc một tiếng, không nhịn được thầm mắng bản thân.
Ăn cơm trưa xong, Tạ Hoài cùng bọn Lục Nhất Hách Học Tịch trở về từ nhà ăn, vừa vào lớp Tạ Hoài liền phát hiện Giang Tự vẫn còn ngồi ở đó làm đề, gần như giống với lúc tan học, đến cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.
Cậu đi đến chỗ của mình ngồi xuống, cầm điện thoại lướt lướt, nhưng khóe mắt lại luôn liếc về phía bạn cùng bàn làm đề như mạng này.
Cuối cùng Tạ Hoài thật sự không nhịn được nữa, tức giận ném điện thoại lên bàn, nghiêng đầu giả vờ rất tùy ý hỏi người nào đó: “Giang Tự, cậu không đi ăn cơm à?”
Giang Tự đặt bút xuống, đầu cũng không ngẩng lên, ngữ khí không chút gợn sóng: “Tôi còn tưởng cậu không định nói chuyện với tôi nữa.”
Nói xong, hắn mới nhàn nhạt ngước mắt nhìn Tạ Hoài, ánh mắt bởi vì tia sáng, có hơi phát sáng, ngược lại là tim Tạ Hoài có chút đập nhanh.
“Không có,” Tạ Hoài rũ mắt đáp lại xong thì trầm mặc một lúc, hình như là có điều khó nói:, “Tôi chỉ là… nằm mơ một giấc mơ.”
Vừa dứt lời, Tạ Hoài hơi ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem Giang Tự có phản ứng gì không, ánh mắt không kịp chuẩn bị chạm mắt với Giang Tự, cậu lập tức chột dạ cúi đầu xuống.
Giang Tự thu tầm mắt đang nhìn lên mặt Tạ Hoài về, không rõ ràng giễu cợt một tiếng: “Giấc mơ gì mà có thể khiến cậu có phản ứng lớn như vậy?”
Tạ Hoài gãi gãi chóp mũi, chậm chạp mở miệng nói: “Mộng xuân tính không?”
Giang Tự: “...”
Khuôn mặt ngày thường không có biểu cảm gì bây giờ xuất hiện một vết nứt.
Tạ Hoài dứt khoát đập vỡ luôn chiếc bình, đàng hoàng trịnh trọng giải thích với Giang Tự: “Tôi mơ thấy tôi cưỡng hôn cậu, vì tình nghĩa anh em, cho dù trong mơ tôi cũng không nên làm loại chuyện này… điều đó không đúng, tôi cảm thấy điều đó là một nỗi sỉ nhục cho tình bạn trong sáng của hai chúng ta.”
Câu cuối cùng vừa nói xong, trái tim đang treo ở cổ họng của Tạ Hoài cuối cùng cũng về chỗ cũ, quả nhiên, loại chuyện này vẫn nên nói ra, nếu không một mình cậu sẽ cảm thấy bứt
rứt khó chịu, còn có khả năng rất lớn là sẽ bị ngộp chết.
Nếu Giang Tự vì chuyện này mà đánh cậu một trận hoặc là mắng cậu vài câu, cũng không phải là cậu không thể chấp nhận, suy cho cùng thì là cậu ở trong mơ khinh bạc người ta trước, đánh cậu cũng đúng.
“Chỉ vì lý do này?”
Giang Tự sững sờ nửa giây, không ngờ rằng Tạ Hoài làm ngơ hắn cả ngày chỉ vì loại chuyện này.
Tạ Hoài gật đầu, chớp chớp mắt chân thành nói: “Ừm, nhưng tôi thật sự không phải cố ý đâu, muốn đánh muốn mắng cậu cứ tùy ý.”
Nghe cậu nói xong, Giang Tự nâng một tay ra chậm rãi duỗi về phía Tạ Hoài.
Tạ Hoài sửng sốt, cmn, thật sự muốn đánh?
Thôi kệ, đánh thì đánh vậy, ngay sau đó Tạ Hoài liền nhắm mắt lại.
Giang Tự nhìn dáng vẻ Tạ Hoài mặc người khác xử lý này, không nhịn được cong môi lên.
Hắn để tay lên đầu Tạ Hoài, tóc của Tạ Hoài rất mềm, ngón tay Giang Tự khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tạ Hoài chợt mở mắt ra, con ngươi đều mang sự kinh ngạc.
“Giang Tự cậu…”
“Cậu cảm thấy ở trong mơ cưỡng hôn tôi nên cảm thấy có lỗi với tôi?” Giọng nói của Giang Tự hiếm khi mang theo ý cười.
Tạ Hoài còn chưa kịp gật đầu thì nghe thấy Giang Tự nói tiếp: “Vậy chúng
ta hoà nhau rồi.”
Giang tự nói với gương mặt nghiêm túc, Tạ Hoài nghe không hiểu là có ý gì, cậu nghỉ ngờ híp mắt hỏi: “Cái gì gọi là ‘chúng ta hoà nhau rồi’?”
Giang Tự nhìn Tạ Hoài, ngữ khí bình tĩnh: “Tối hôm qua tôi cũng mơ thấy.”
Tạ Hoài choáng váng, mơ thấy cái gì cơ?
Qua nửa giây mặt cậu không thể tin được: “Thật không?”
Giang Tự: “Ừm.”
Tạ Hoài vẫn không dám tin: “Cậu thật sự không lừa tôi?”
“Không lừa cậu,” Giang Tự dừng lại, hầu kết của hắn chuyển động, “Mơ thấy không chỉ một lần.”
“Cái gì?” Ngón tay rũ xuống bên người của Tạ Hoài vô thức siết chặt.
Cái gì gọi là không chỉ một lần?
Cậu cảm thấy tim của mình đập càng ngày càng nhanh, đầu cũng hơi nóng lên rồi.
Cổ cậu đỏ bừng, cậu nghiến chặt răng, cố đè thấp giọng xuống nói với Giang Tự: “Cậu sao lại… sao lại còn thường xuyên nằm mơ thấy loại giấc mơ
này?”
Cậu mới chỉ mơ thấy một lần thôi đã cảm thấy rất có lỗi với Giang Tự rồi, kết quả là Giang Tự lại còn thường xuyên mơ thấy loại giấc mơ này, hơn nữa đối phương lại còn không có một tý hổ thẹn nào, ngược lại nhìn còn rất bình tĩnh nữa?!
Giang Tự hơi nhướng mày: “Không mơ thấy thường xuyên, chỉ là mơ thấy không dưới một lần mà thôi, Tạ Hoài, cậu từ chỗ nào nghe ra tôi thường xuyên nằm mơ thấy loại giấc mơ này vậy? Hay là nói…”
Giang Tự thấy Tạ Hoài nghiêng đầu đi, hình như là không muốn nghe nữa,
nhưng Giang Tự làm sao có thể bỏ qua cho Tạ Hoài được.
Hắn nhìn chằm chằm cái cổ đỏ bừng của Tạ Hoài, khóe miệng hơi cong lên nói nốt câu vừa nãy chưa nói xong: “Cậu hy vọng tôi thường xuyên mơ thấy loại giấc mơ này?”
“Tôi không có.” Tạ Hoài có chút xấu hổ.
Nhưng Tạ Hoài nhớ đến câu Giang Tự vừa nói khi nãy, đối phương thật sự chưa từng nói là thường xuyên, chỉ nói là không dưới một lần, cho nên cậu căn bản không thể phản bác.
“Hoài Hoài, sao cổ cậu đỏ vậy? Sốt rồi hay là bị dị ứng?”
Lớp phó học tập đi qua bên cạnh Giang Tự, nhìn thấy cái cổ đỏ bừng của Tạ Hoài, bị dọa cho một trận.
“Có cần xin cô Diêu cho nghỉ không?”
Tạ Hoài tức giận cởi áo đồng phục chùm lên đầu, trán tì lên bàn giả chết, hoàn toàn không để ý đến người khác nữa.
Lớp phó học tập ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Giang Tự, Giang Tự đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, hắn tỉnh bơ liếc nhìn cái ót Tạ Hoài, nói: “Cậu ấy nóng.”
Nghe thế, Tạ Hoài càng che áo đồng phục chặt hơn.
Lớp phó học tập trong lòng dù không hiểu, nhìn trước nhìn sau phòng học, nói thầm không phải là đang bật điều hòa à, còn bật cả hai cái, sao lại nóng được? Cô còn cảm thấy có chút lạnh rồi.
Cô nhìn Giang Tự lại nhìn Tạ Hoài, trong đầu không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hiểu ra, sau đó cười rồi quay về chỗ của mình.
Cả buổi chiều hôm đó, Tạ Hoài không biết là xấu hổ hay là tức giận cũng không thèm nói chuyện với Giang Tự nữa.
Tiết cuối cùng của buổi học Giang Tự bị gọi đi đến văn phòng để nói chuyện, sắp đến giờ tan học cũng chưa thấy về lớp.
Tuần đầu tiên đến trường sau khai giảng, học sinh không cần học buổi tự học buổi tối, cho nên sau khi tan học thì bọn họ có thể về nhà.
Sau giờ học, Tạ Hoài vốn định đợi Giang Tự cùng về, nhưng nhớ ra lát nữa bản thân còn có việc nên cử động ngón tay gửi cho Giang Tự một tin nhắn rồi đi trước, sau khi tách ra với bọn Lục Nhất ở cổng trường thì Tạ Hoài đi về phía điểm dừng xe bus theo ánh mặt trời trên đỉnh đầu.
Khu vực gần trường học không có tiệm sách, cậu chỉ đành ngồi xe bus đến một tiệm sách gần đây nhất, đó là tiệm sách Vạn Đạt(*).
(*) Tập đoàn Vạn Đạt, hay Đại Liên Vạn Đạt, là tập đoàn đa quốc gia Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh. Đây là một nhà phát triển bất động sản tư nhân và chủ sở hữu của Wanda Cinemas và Hoyts Group, cũng như một cổ đông lớn của AMC Theatres.
(Nguồn: Wikipedia)
Tối hôm qua Giang Tự gửi cho cậu file tổng hợp kia phần cuối cùng của file có giới thiệu mấy quyển sách, cái gì mà luyện tập kiến thức cơ bản, mô phỏng kiến thức cơ bản, Tạ Hoài đoán đều là một số sách thi thử cơ bản.
Đúng lúc hôm nay có thời gian, cậu định đi mua vài quyển làm thử.
Tạ Hoài phát hiện trong đầu cậu luôn nghĩ đến hình bóng của người nào đó vào thời điểm không thích hợp, hai người là bạn cùng bàn, thành tích lại như hai cực âm và cực dương, một người là hạng nhất từ trên xuống, một người là hạng nhất từ dưới lên.
Cậu nhếch môi tự đánh giá thấp mình, càng nghĩ càng cảm thấy đầu của Giang Tự có phải là hỏng rồi không, thế mà lại chọn cậu làm bạn cùng bàn.
Xe bus từ từ dừng lại trước mặt cậu, tóc mái trước trán và vạt áo đồng phục bị gió thổi bay lên.
Tạ Hoài lấy từ trong túi áo đồng phục ra cái kẹo mà lúc nãy Lục Nhất cho cậu, bóc vỏ ngoài ra cho vào miệng, sau đó vẻ mặt thản nhiên ném vỏ vào thùng rác ven đường rồi lên xe bus.
Thật ra thành tích của Tạ Hoài ở cấp hai cũng không kém như thế, mỗi lần thi đều có thể vào top 10 của lớp, nhưng từ khi lên lớp 10, cậu bỗng nhiên không có tinh thần học tập nữa, lên lớp ngoài việc ngủ ra thì cũng là ngủ, ngủ đến nỗi thành tích tụt dốc không phanh.
Đến cả khi thi thì cũng là ngủ cho đến hết giờ.
Hoàn toàn không có suy nghĩ học tập và làm đề.
Tạ Hoài tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Cậu vốn tưởng rằng với cái tính cách nghiêm khắc của ba mẹ cậu sẽ mắng cậu một trận, nhưng lại không có.
Bọn họ vẫn như cũ, sẽ hỏi cậu ở trường như thế nào, mỗi lần nghe thành tích của Tạ Hoài chênh lệch quá nhiều so với trước đây thì luôn luôn cười nói: “Không sao cả, cứ coi như
Hoài Hoài không đi học nữa thì bố mẹ cũng nuôi được con.”
Cậu mím môi, đến bây giờ cũng không nghĩ ra là vì sao.
Nhưng bây giờ cậu không muốn mặc kệ mọi việc nữa, cũng không muốn
ngồi ở phòng phi cuối cùng nữa.
Tạ Hoài hồi thần, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh cây sồi vàng bên ngoài cửa sổ xe bus dần dần biến mất, ánh mặt trời lúc năm giờ chiều chiếu vào trong xe, kéo từng cái bóng vừa dài vừa mờ.
Không lâu sau đã đến nơi, sau khi xuống xe Tạ Hoài đi về hướng tiệm sách.
Sách ở của tiệm sách này rất đầy đủ, mỗi loại đều được phân loại cẩn thận, Tạ Hoài chưa tốn đến 10 phút đã tìm được những cuốn sách mà Giang Tự đã giới thiệu cho cậu.
Cậu không muốn tốn quá nhiều thời gian ở đây, thanh toán tiền xong thì về nhà luôn.
Ăn cơm xong, Tạ Hoài mặc kệ cái tay có chút đau nhức, cầm túi đựng những cuốn sách kia đang để trên ghế sofa trở về phòng của mình.
Triệu Lị nhìn thấy Tạ Hoài ăn ít như thế, đang muốn ngăn người bảo cậu ăn nhiều thêm chút, kết quả vừa quay đầu lại thì không thấy Tạ Hoài đâu nữa.
“Haizz, đứa trẻ này…” Bà Triệu Lị nhìn cánh cửa phòng Tạ Hoài đang đóng chặt kia, thở dài một hơi, “Thôi vậy, đợi lát nữa mình đem cho thằng bé một cốc sữa nóng vậy.”
Tạ Hoài ngồi trước bàn học, cậu mở những cuốn sách kia ra làm một ít, phát hiện những đề này không phải tất cả đều là kiến thức cơ bản, có hơn nửa đề thi đều phải dùng kiến thức cao hơn mới giải được.
Ánh đèn trong phòng ngủ rất sáng, ngoại trừ thi thoảng có tiếng gió nhỏ phát ra từ điều hòa thì chỉ còn lại âm thanh Tạ Hoài lật sách.
Nếu như nói Tạ Hoài hoàn toàn là một học sinh dốt, vậy thì những quyển sách mà Giang Tự giới thiệu cho cậu căn bản là không làm được, cho nên Giang Tự có lẽ biết cậu có chút kiến thức cơ bản, vì vậy sẽ không mù quáng tin một học sinh dốt như Tạ Hoài lại có thể làm hết mấy quyển đề đó.
Tạ Hoài xoay bút rồi rơi vào trầm tư, bút rơi xuống đề thi phát ra một tiếng “bụp”.
Cậu đột nhiên nhớ tới người xếp hạng nhất hồi cấp hai kia, hình như tên là Giang Tự, nhưng cậu lúc đó căn bản không hề quan tâm đến xếp hạng, chỉ thi thoảng sẽ có giáo viên nào đó nhắc tới tên Giang Tự, cho nên cậu không quen thuộc lắm.
Chẳng lẽ Giang Tự từ lúc đó đã quen biết mình rồi?
Khi những chiếc đèn được bật lên, bên ngoài bỗng nhiên mưa nhỏ,
tiếng gió vù vù, ánh mắt Tạ Hoài rời khỏi đề thi, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, khi cậu kéo thì đột nhiên cánh tay đau nhức một trận.
Tạ Hoài đau đến nỗi “shh” lên một tiếng, trong tiềm thức còn cho rằng là bị chuột rút, cậu lắc lắc tay, cơn đau không những không giảm mà còn tăng thêm.
Tạ Hoài ngồi trở về bàn học, đợi cơn đau qua đi, toàn bộ cánh tay phải của cậu đều không có sức và tê dại.
Cánh tay trái hình như cũng bị một dây thần kinh nào đó tác động, có hơi đau.
Tạ Hoài xoa tay chửi một tiếng: “Mình có phải là bị viêm khớp xương rồi
không?”
Đm, không phải chứ, cậu còn trẻ như thế này mà đã bị viêm khớp xương
rồi?
Tâm trạng Tạ Hoài phức tạp, thầm nói chẳng lẽ là do ngày trước lượng vận
động của mình quá nhiều?
“Không thể nào chứ…” Tạ Hoài cổ chân ngồi trên ghế, nghĩ về mười mấy năm cuộc đời của mình, tuy rằng trước khi lên cấp ba thì quả thực vận động có hơi nhiều thật nhưng tuyệt đối không đến mức được gọi là vận động quá mức.
Nghĩ nghĩ thì chắc không có vấn đề gì nữa, Tạ Hoài liền không để ý nữa.
Cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa, giọng nói dịu dàng của Triệu Lị vang lên: “Hoài Hoài, con ngủ chưa thế?”
“Chưa ạ.” Tạ Hoài đáp một tiếng, nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tạ Hoài liền nhìn thấy trong tay của bà Triệu Lị cầm một cốc sữa đứng trước cửa.
Bà Triệu Lị đưa cốc sữa cho cậu, cười dịu dàng: “Uống xong rồi ngủ nhé.”
Tạ Hoài nhận lấy cũng cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Uống xong cốc sữa nóng, cậu xỏ dép lê vào đi tắm, ra ngoài nhìn sách một
lúc rồi dứt khoát không quản nữa, trực tiếp nằm xuống giường vừa nhắm mắt đã ngủ luôn.
Một đêm không mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mới mọc lên, ánh nắng mặt trời bao trùm khắp nơi, mưa không biết ngừng từ lúc nào rồi, trong không khí vẫn còn thoảng mùi mưa.
Khi Tạ Hoài ra ngoài thì gặp được Giang Tự ở cổng của tiểu khu, cậu vừa nghĩ đến chuyện hôm qua liền không muốn để ý tới người này nữa.
Nhưng tay chân của cậu lại cứ không nghe theo lời của cậu, đuổi theo bóng dáng của Giang Tự.
Đợi cậu hồi phục lại tinh thần thì đã sánh bước cùng Giang Tự rồi.
“Giang Tự, có trước đây cậu đã quen biết tôi rồi không?” Tạ Hoài khoác tay lên vai Giang Tự, có hơi đau nhưng cậu cũng không để ý.
Giang Tự liếc nhìn cái tay của Tạ Hoài đang đặt trên vai mình, che đậy sự bất ngờ trong đáy mắt sau đó mới nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
“A.” Tạ Hoài nói thầm chẳng trách, “Tôi đã nói mà những cuốn sách mà cậu giới thiệu cho tôi không giống như là một người nếu không có kiến thức cơ bản thì có thể làm được, ngày trước chúng ta học cùng trường cấp hai sao?”
“Ừ.” Giang Tự nói, “Cậu học lớp 2, tôi học lớp 3.”
Cuối cùng, Giang Tự còn bổ sung thêm một câu, “Tôi quen cậu từ lúc khai
giảng năm lớp bảy rồi.”
Tạ Hoài ngẩn người: “Cậu… là bởi vì thành tích lúc khai giảng của tôi xếp trước sao?”
Ánh mắt Giang Tự nhìn thẳng phía trước, nói: “Không phải, không liên
quan đến thành tích.”
Vậy thì có liên quan tới cái gì?
Tạ Hoài mở miệng nhưng lại không hỏi.
Lỡ như ngày khai giảng năm lớp bảy đó cậu bởi vì quá xúc động mà làm ra những hành động khó coi ở trước cổng trường mà quen biết cậu, lúc này mà lại nói ra từ trong miệng của Giang Tự thì cậu có còn cần mặt mũi nữa không?
Cả một đường hai người đều không nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Giang Tự đại khái muốn nhắc tới nhưng lại bị Tạ Hoài kẹp cổ đe dọa nên cũng không nhắc nữa, vừa đi vừa nói thì cũng đã đến trường.
Ngày kia là thi khảo sát đầu năm, các giáo viên đều không giảng bài mới để cho học sinh tự ôn tập, tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, Diêu Văn Tĩnh giẫm trên giày cao gót bước vào lớp.
Cô đơn giản nói về kỳ thì khảo sát đầu năm, trước khi đi còn thông báo vài chuyện.
Diêu Văn Tĩnh còn chưa đi, lớp học đã biến thành một cái chợ.
Tiếng thảo luận cao nhất là tiệc Trung Thu vào tuần sau, được xếp vào thứ sáu, địa điểm tổ chức tiệc là phòng âm nhạc.
Diêu Văn Tĩnh nói, mỗi nhóm lớn đều phải có một tiết mục, nếu nhóm nào
không có tiết mục thì sẽ bị phạt.
Mọi người đều ăn ý mà không hỏi hình phạt là gì, không có gì ngoài làm thêm mấy đề hoặc là trực nhật cả tuần.
Lớp bọn họ tổng cộng có bốn nhóm lớn, cho nên ít nhất phải có bốn tiết mục.
“Đêt, con người tôi vừa bị điếc vừa có tứ chi không bắt nhịp được với nhau, sao có thể làm được?” Có người khuôn mặt buồn bã nằm gục xuống bàn nói.
“Gần đây không phải có một điệu nhảy rất hot sao, hay là chúng ta nhảy theo cái đó?”
Có người lại hỏi: “Cô Diêu, thật sự cần phải có tiết mục sao ạ?”
Diêu Văn Tĩnh đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn học sinh một vòng, nhìn thấy bên dưới ai cũng mang theo vẻ mặt van xin, cuối cùng lộ ra một nụ cười xấu xa, giọng điệu không thể làm gì khác: “Cần.”
Tạ Hoài đối với những thứ này đều không có hứng thú, chỉ ngồi nghe bọn họ thảo luận.
Mấy nhóm lớn bọn họ đều là con trai, nhảy nhót hát hò cái gì đó cũng không được.
Tạ Hoài không có hứng thú, đang định nằm xuống nhắm mắt thêm mấy phút, muốn nhắm mắt đến lúc tan học luôn, còn chưa hành động thì nghe thấy Giang Tự bỗng nhiên nói một câu, hắn hỏi Tạ Hoài: “Tạ Hoài, cậu muốn bị phạt không?”
Bị phạt thì chắc chắn là ai cũng không muốn bị phạt.
Cậu lắc lắc đầu nói: “Không muốn.”
Giang Tự gật đầu: “Được.”
Tạ Hoài: “?”
Sắp tan học rồi, lớp phó văn nghệ cầm danh sách hỏi mấy nhóm bọn họ muốn đăng ký tiết mục gì, kết quả là không có ai trả lời cô.
“Mấy nhóm các cậu không định đăng ký à?” Lớp phó văn nghệ vừa cầm bút vừa hỏi.
Vẫn không có ai trả lời.
Khi cô nghĩ rằng sẽ không có nhóm nào đăng ký, đang định quay lên để đánh một dấu X thì Giang Tự đột nhiên gọi cô lại.
Giang Tự đưa tờ giấy trong tay mình cho lớp phó văn nghệ.
Lớp phó văn nghệ cúi đầu nhìn, kinh ngạc: “Độc tấu Piano?”
Tạ Hoài chớp chớp mắt hoàn toàn ngơ luôn: “Đm…”
Biểu cảm của cả lớp lúc này gần như giống hệt Tạ Hoài.
“Vl.”