Lúc này Giang Tự nói chuyện giống như một con ếch vậy, nếu ngươi ủng hộ hắn thì hắn sẽ nhảy ra nói một câu, nếu ngươi không ủng hộ hắn thì hắn sẽ ngồi yên lặng ở đó không nói gì.
Tạ Hoài nhất thời không biết bản thân có tâm tình gì, mí mắt cậu động mấy cái, đầu tiên là nhỏ gilăojl giọng lặp lại lời Giang Tự rồi hỏi: “Không nói thế nào cả… Vậy cậu sẽ không đánh hắn một trận đấy chứ?”
Giang Tự nói: “Không có.”
“Không có thì tốt.” Tạ Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ Hoài xong khóe miệng Giang Tự dần dần kéo lên.
Hắn cố ý hỏi Tạ Hoài: “Sao thế, lo lắng cho hắn?”
Tạ Hoài suýt nữa bị câu nói này của Giang Tự làm cho sặc một hơi: “Ai lo lắng cho hắn chứ, tôi cũng không phải là đồ ngốc, tôi đây là…”
Tạ Hoài dừng lại, luôn cảm thấy câu nói kia mà nói ra sẽ khiến cho Giang Tự hiểu lầm cái gì đó dứt khoát im miệng: “Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”
Giang Tự lại giống như không có ý định bỏ qua cho cậu: “Hửm?”
Thời khắc này đột nhiên Tạ Hoài nghi ngờ Giang Tự cố ý, nhưng cuối cùng cậu vẫn nói: “Tôi lo lắng cho cậu được chưa? Nếu như ở đó có camera giám sát, hắn ta không đánh cậu, cậu lại đánh hắn ta, cái tên Nguyên Thao đó không chừng lại quay đầu đi báo cảnh sát.”
Giang tự quan sát biểu tình của Tạ Hoài, sau đó nói: “Ở đó không có camera.”
“Đệt, hời cho cái tên Nguyên Thao ngu ngốc đó quá rồi.” Tạ Hoài vỗ bàn học mắng một câu.
Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ vừa vặn chui vào tai giáo viên Vật Lý đang đi vào phòng học.
Lông mày Tạ Hoài nhảy một cái, trong nháy mắt một loại dự cảm không lành dâng lên.
Học sinh cả lớp đều nhìn về phía Tạ Hoài, ánh mắt nhìn cậu vô cùng đồng tình giống như đang nói—
Tạ Hoài cậu xong đời rồi.
Giáo viên Vật Lý lớp bọn họ là một Địa Trung Hải, tóc chỉ có mấy cọng, tên là Dương Thuận Quốc, hơn bốn mươi tuổi rồi, dáng người cao cao gầy gầy, trông rất hung dữ, tính tình nổi danh là rất kém.
“Tạ Hoài?” Dương Thuận Quốc đặt sách Vật Lý trên bục giảng, đặt tay ở hai bên, ngước mắt lên nhìn cậu, bầu không khí ngưng đọng đến lợi hại.
“Em có bản lĩnh thì nói lại câu em vừa nói một lần nữa”
Câu này Tạ Hoài từ lúc đầu đã dự tính được còn lặng lẽ nhại lại theo một lần.
Câu tương tự như vậy cậu đã nghe rất nhiều lần, còn có thể học thuộc luôn.
Ví dụ như nếu có người ở trong tiết của Dương Thuận Quốc làm một động tác nhỏ thì ông sẽ gọi người đó đứng lên làm lại một lần nữa, nếu làm sai một động tác thì sẽ bị phạt chép công thứcm một lần.
Nhìn thấy có người nói chuyện thì ông sẽ gọi người đó dậy nói lại một lần nữa, nói sai một chữ thì sẽ phạt chép công thức một lần.
Thậm chí có một lần trong giờ học có một bạn học nữ bởi vì thành tích mà bị mắng cho khóc lên, Dương Thuận Quốc đợi cô khóc xong không nói hai lời liền gọi bạn nữ kia đứng dậy bảo cô khóc lại một lần nữa, khóc không ra thì sẽ phạt chép công thức một lần.
Vòng đi vòng lại, Dương Thuận Quốc liền trở thành ác mộng của rất nhiều học sinh.
Cái này không phải biến thái thì là cái gì?
Nghe thấy lời nói thầm của Tạ Hoài, Giang Tự nghiêng đầu, cực kỳ ngắn ngủi cười một tiếng.
Nhưng vẫn bị Tạ Hoài bắt được.
Tạ Hoài dựa vào ghế, vô cùng nghe lời lặp lại câu nói hồi nnãym một lần nữa: “Em nói, đệt, hời cho cái tên Nguyên Thao ngu ngốc kia quá rồi.”
Cả lớp cười thành một đoàn.
Ngày nay thế mà lại có người dám nói lời thô tục trong tiết của Dương Thuận Quốc như thế, lại còn nói rất to.
Hách Học Tịch quay đầu nhìn về phía Tạ Hoài giơ ngón tay cái, thật lòng bội phục lòng dũng cảm anh Hoài của cậu ta: “Đỉnh.”*
(*) Trong raw chỉ có mình số 6 thôi nha.
Dương Thuận Quốc xũng nghe nói qua chuyện này, biết chuyện này bọn họ không sai.
Ông nhìn Tạ Hoài, không làm khó người nữa, hít sâu một hơi xong lại cầm sách lên: “Lần sau không được nói những lời thô tục nữa, học sinh thì cần phải có dáng vẻ của học sinh. Được rồi, bắt đầu vào học.”
Tiết thể dục của tuần này Tạ Hoài không tham gia tiết nào, vì để không làm phiền Giang Tự cõng cậu chạy lên xuống giống như công cụ hình người, tiết thể dục nào Tạ Hoài cũng nằm ở trong lớp ngủ, buồn chán còn có thể trộm chơi game.
Coi như là nghỉ ngơi sau giờ học.
Có tiết thể dục Giang Tự cởi áo đồng phục ra để ở trên bàn học.
Bên tay phải của cậu là cửa sổ cạnh hành lang, không đóng chặt, gió thỉnh thoảng thổi vào trong, Tạ Hoài ngủ nửa tiết liền cảm thấy có hơi lạnh, cậu nâng mí mắt lên liếc thấy áo đồng phục của Giang Tự ở bên trái.
Cậu chỉ do dự một chút liền vươn tay ra lấy áo, khoác lên người mình, ngửi một cái, là mùi hương cây cỏ quen thuộc, lúc này cậu mới thấy thoải mái ngủ tiếp.
Vừa mới học xong tiết thể dục, hình ảnh mà Giang Tự nhìn thấy chính là Tạ Hoài đang khoác áo đồng phục của hắn ngủ.
Tạ Hoài ý thức được bên cạnh có người, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Giang Tự vừa mới học tiết thể dục về lớp, nhưng cậu không mở mắt, cứ nhắm mắt như thế.
Giang Tự nhìn chằm chằm Tạ Hoài một lúc, đột nhiên duỗi tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ tay phải của Tạ Hoài đang khoác trên bàn.
Tạ Hoài có chút bất ngờ không kịp đề phòng, lông mi cùng với tim cậu hơi run một chút.
Gần như là trong nháy mắt cậu nín thở, Giang Tự… đây là đang làm gì?
Có hơi không chịu nổi cái bầu không khí này, Tạ Hoài giả vờ muốn tỉnh lại bả vai cử động một chút.
Trước khi cậu mở mắt một giây, Giang Tự tỉnh bơ thu tay về, vừa vặn đúng lúc.
Không nhìn ra được hắn có biểu tình gì, mặt vẫn lạnh lùng như thường.
Tạ Hoài liếc hắn, thầm nói, may mà cậu đã tỉnh lại rồi nếu không sẽ không biết thế mà Giang Tự lại là người như thế này.
Thế mà lại nhân lúc bạn cùng bàn ngủ động tay động chân.
Hơn nữa lại còn sau khi xong chuyện lại có thể làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cậu không nhịn được thầm nói sau này hắn mà không đi làm diễn viên thì quá đáng tiếc cho cái diễn xuất này rồi.
—
Chuyện chân cậu bị thương, cậu dặn đi dặn lại cậu của cậu ngàn vạn lần đừng nói với ba mẹ cậu, không ngờ kết quả cậu của cậu vừa quay đầu đã bán cậu đi rồi.
Sau khi biết chuyện Triệu Lị cậu gọi cho cậu một cú điện thoại.
“Hoài Hoài, con sao rồi?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Triệu Lị, “Có con đau không con?”
“Mẹ, con không sao, chuyện này đã trôi qua mấy ngày rồi, chân bây giờ cũng không còn đau nữa,” Tạ Hoài cười cười, nói đúng sự thật, “Ba mẹ đừng lo lắng cho con, có người chắm sóc con rồi.”
Cậu vừa nói vừa nhìn về phía bên ngoài của Giang Tự đang rót nước cho cậu, Giang Tự chú ý đến tầm mắt của Tạ Hoài cũng nhìn qua Tạ Hoài nhìn trộm bị phát hiện cũng không cảm thấy chột dạ còn nhìn về phía Giang Tự cong mắt cười.
“Sau này phát sinh chuyện như thế này nhớ phải nói với mẹ và ba con, nếu không chúng ta sẽ rất nói lo lắng cho con, đừng có chịu đựng một mình, biết chưa hả, Hoài Hoài?” Triệu Lị nhẹ giọng dặn dò Tạ Hoài kỹ càng, sau đó mới phản ứng lại câu cuối cùng Tạ Hoài nói: “Ấy Hoài Hoài, con nói có người chăm sóc con rồi? Ai vậy?”
Tạ Hoài chần chừ chốc lát, nói: “Giang Tự.”
“Bạn học Tiểu Giang?” Triệu Lị ở bên kia điện thoại rõ ràng kinh ngạc một hồi, “Có phải phiền cậu ấy quá không? Hay là mẹ về nhà chăm sóc con nhé.”
Tạ Hoài vội vàng nói: “Không cần đâu, ba mẹ cứ bận việc riêng của mình đi, là cậu ấy nói muốn chăm sóc con.”
Bà Triệu Lị nếu quay về chăm sóc cậu, có thể cậu không đến trường được, chỉ có thể kéo Giang Tự ra chắn súng.
“Tự cậu ấy nói?” Triệu Lị dừng lại một chút.
Tạ Hoài “Vâng” một tiếng.
Suy nghĩ của phụ nữ luôn mẫn cảm hơn đàn ông nhiều.
Trước kia Triệu Lị đã nhìn ra quan hệ của Giang Tự và Tạ Hoài không bình thường, lần trước là giúp chăm sóc chó, lần này lại trực tiếp chăm sóc người sống luôn rồi.
Triệu Lị hiểu ra, chẳng lẽ…
“Hoài Hoài, con nói cho mẹ biết, con và Giang Tự có phải là…”
Tạ Hoài nghi ngờ: “Là gì ạ?”
“Có phải là ở bên nhau rồi không?” Triệu Lị nói.
Phụt—
Tạ Hoài phun ra máu tại chỗ.
Không phải, mẹ cậu sao lại trực tiếp nghĩ đến phương diện này rồi?
Tạ Hoài cắn răng, giải thích với Triệu Lị: “Mẹ, bọn con không có.”
Giọng điệu Triệu Lị hiển nhiên vẫn nửa tin nửa ngờ: “Ồ, thế à?”
Tạ Hoài chớp mắt thật nhanh nói: “Vâng, trước mắt là không có.”
Triệu Lị bắt được vài chữ, ở đầu bên kia điện thoại cười: “Hoài Hoài, con nói cho mẹ nghe, có phải con thích bạn học Tiểu Giang không?”
Tim Tạ Hoài đập có chút nhanh, nhưng cậu không phủ nhận: “Vâng, thích ạ.”
“Thích cái gì?” Giọng nói trầm thấp của Giang Tự cách đó không xa truyền vào.
Tạ Hoài bị dọa hết hồn, hốt hoảng làm rơi điện thoại trong tay xuống đất, phát ra một tiếng động không lớn.
Cậu có chút chột dạ lập tức khom người nhặt lên muốn nói tạm biệt với Triệu Lị, kết quả là nghe thấy mẹ cậu cười ha ha ở bên kia điện thoại.
Tạ Hoài: “...”
Cúp điện thoại, Tạ Hoài vẫn ở trong tình trạng khiếp sợ, chưa hồi thần lại.
“Dọa cậu rồi?” Giang Tự đi đến bên giường hỏi cậu một câu.
Hắn nhìn mặt Tạ Hoài vẫn chưa hồi thần, có hơi hối hận vì vừa nãy mình đã lên tiếng.
“Xin lỗi.” Hắn nói.
Tạ Hoài lên tiếng đáp lại ngẩng đầu, lập tức trả lời: “Không có, tôi không bị cậu dọa sợ.”
Cậu không phải bị giọng nói đột nhiên nói ra của Giang Tự dọa sợ, lá gan của cậu cũng không đến nỗi nhỏ như vậy.
Cậu chỉ sợ Giang Tự nghe được lời mình vừa mới nói.
Tạ Hoài sợ sau khi Giang Tự biết cậu thích hắn tthĩe không để ý đến cậu nữa.
Hiện tại như thế này rất tốt, cậu cũng có thể kiềm chế tâm tư của mình.
Giang Tự cúi người ở trước mặt cậu, Tạ Hoài nhấc mí mắt lên cũng nhìn Giang Tự.
Cậu từ trong con người của Giang Tự nhìn thấy chính mình, chỉ có cậu.
Tim Tạ Hoài đột nhiên đạp nhanh một cái, đau đến nỗi cậu hơi cau mày.
“Sao thế? Khó chịu à?” Giang Tự theo bản năng nắm cổ tay Tạ Hoài.
Tạ Hoài lắc lắc đầu, đã hòa hoãn lại rồi: “Không, chỉ là vừa nãy tim đập hơi nhanh một chút, có hơi đau.”
Giang Tự lẳng lặng nhìn cậu, cuối cùng đứng dậy nói: “Ngày mai dẫn cậu đi bệnh viện.”
“Cái này không cần đâu nhỉ…” Tạ Hoài úp úp mở mở nói, “Tim đập nhanh một chút liền phải đi bệnh viện? Trước đây tôi cũng từng bị rồi, không thường xuyên.”
“Cậu quên rồi à?”
Tạ Hoài “A” một tiếng: “Quên cái gì?”
Quả nhiên là lại quên rồi.
“Thầy Tần cũng đã nói qua chân của cậu tốt nhất nên đi bệnh viện xem thử,” Giang Tự không nhanh không chậm giúp cậu nhớ lại, lại móc điện thoại ra, “Tôi xin cô Diêu nghỉ học.”
Tạ Hoài vươn tay ra kéo góc áo sơmi của Giang Tự nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Ngày kia có được không, ngày nốt ngày mai đã.”
Giang Tự không động đậy.
Tạ Hoài lại kéo một cái: “Giang Tự.”
Giang Tự không có biện pháp với Tạ Hoài, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bây giờ Tạ Hoài đi đường cũng thuận tiện hơn mấy ngày trước rồi, cậu vừa mới tắm xong kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Giang Tự vẫn giống như mấy ngày trước, đứng ở bên cạnh cửa, con ngươi nhìn điện thoại.
Thấy cậu đi ra, tầm mắt di chuyển khỏi điện thoại.
Mấy ngày này Giang Tự vẫn luôn như vậy, luôn đứng ở bên cạnh cửa phòng tắm, sau đó đợi Tạ Hoài mở cửa thì hắn đi qua đó ôm cậu hoặc đỡ cậu đi đến giường.
Sau khi Tạ Hoài lớn lên thì không còn được ai chăm sóc như vậy nữa, lúc đầu không quen, được Giang Tự bế hai lần xong thì cậu dần dần quen rồi.
Ngại là thật nhưng cậu muốn được Giang Tự bế cũng là thật.
Có chút già mồm nhưng cậu chính là muốn.
Giang Tự dọn dẹp xong thì định đóng cửa đi ra ngoài phòng khách, bỗng nhiên Tạ Hoài kêu hắn lại.
“Giang Tư, cậu, hay là cậu ngủ cùng tôi đi?” Tạ Hoài thử thăm dò hỏi.
Giang Tự đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói: “Không được.”
Tạ Hoài: “?”
Quả nhiên, Giang Tự không muốn ngủ cùng cậu.
Cậu lơ đễnh gật gật đầu, không nghĩ cái khác nữa.
Ngay sau đó cậu lại nghe thấy Giang Tự nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi vẫn chưa tắm.”
Tạ Hoài: “???”
“Cậu ngủ trước đi, tôi đi tắm.” Giang Tự quay người, không nhịn được cúi đầu cười một tiếng.
Hắn cầm mấy bộ quần áo đi vào phòng tắm, Tạ Hoài nhìn về phía cửa phòng tắm.
Sau đó cậu ngốc luôn: “Cái đệt.”
Cậu đến nhà Giang Tự cũng đã mấy ngày rồi nhưng cũng không để ý đến cửa phòng tắm. Mỗi lần đều đi vào tắm rồi đi ra cũng không kịp để ý cái gì.
Bây giờ cậu mới phát hiện, cửa phòng tắm này thế mà lại là cửa kính kiểu bán trong suốt*, mặc dù không thể nhìn thấy hoàn toàn bên trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng người lờ mờ.
(*) Chắc mn cũng biết cái cửa kính chỉ che nửa dưới xong r lại còn mờ mờ ảo ảo của phòng tắm r nhỉ.
Thật ra nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được cái gì.
Nhưng Tạ Hoài bỗng nhiên nghiêng đầu, mặt cậu đỏ lên.
Lúc Giang Tự từ trong phòng tắm đi ra, Tạ Hoài đã ngủ rồi, giữ cho hắn một nửa giường.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi qua đó, tắt đèn, sau đó đưa lưng về phía Tạ Hoài nằm xuống, muốn đưa tay chạm vào đối phươngl lại giống như sợ làm phiền đến Tạ Hoài vừa mới duỗi tay ra ở giữa không trung, mấy giây sau lại thu lại.
Nhìn Tạ Hoài trong bóng tối, giọng của Giang Tự vừa trầm vừa thấp: “Ngủ ngon.”
Thật ra Tạ Hoài vẫn chưa ngủ, cậu vẫn cảm giác được vị trí đằng sau mình lún xuống, sau đó còn kèm theo mùi hương cỏ cây nhà nhạt.
Mấy phút sau, Giang Tự nghe thấy tiếng hít thở vững vàng chỉ cách mình vào cm lúc này mới yên tâm từ từ nhắm mắt lại ngủ.
—
Thời gian đăng ký đại hội thể thao mùa thu hạn cuối là hôm nay, mấy ngày trước vừa mới đổi lớp phó thể dục đang xem tờ đăng ký, sắp buồn chết rồi.
Còn mấy hạng mục vẫn chưa đạt đến quy định số người tham gia, ví dụ như chạy 3000m nam, nhảy xa ba bước và chạy 800m.
Ba hạng mục này chỉ thiếu một người.
Cậu chàng đã hỏi một lượt, hoặc là đã chọn ba mục hoặc là không chạy được.
Đại hội thể thao yêu cầu mỗi học sinh chỉ đăng ký nhiều nhất ba hạng mục.
Tạ Hoài đột nhiên lên tiếng: “Tôi chạy 3000m.”
Giang Tự đang làm đề, nghe thấy giọng nói cụa cậu cau mày dừng bút lại, nhìn về phía Tạ Hoài.
Mọi người xung quanh cũng không hẹn mà cùng nhìn sang.
Tạ Hoài biết Giang Tự lo lắng cái gì, thấy hắn lộ ra biểu cảm như vậvậykhoong nhịn được vui vẻ một lúc mới nói: “Đại hội thể thao mùa thu còn hơn một tháng nữa, đến lúc đó chân tôi đã khỏi rồi, không sao.”
Nếu không phải là nhảy xa ba bước cậu không hiểu lắm thì cậu cũng đã đăng ký rồi.
Giang Tự cuối cùng đăng ký chạy 800m.
“Chờ đi, chờ tôi lấy được hạng nhất.” Tạ Hoài nói với Giang Tự.
Giang Tự nhìn Tạ Hoài: “Lấy được hạng nhất rồi, sau đó thì sao?”
Còn có sau đó?
Tạ Hoài suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Chưa nghĩ ra.”
“Có thể tặng cho tôi không?” Tầm mắt Giang Tự rơi trên khóe miệng Tạ Hoài, nhìn không quá lâu liền rời mắt đi, dừng một chút lại nói, “Cái tôi nói không phải là phần thưởng.”
Tạ Hoài cảm thấy nhịp tim của mình lỡ mất mấy nhịp, yết hầu của cậu lên xuống mấy lần, lòng bàn tay cũng ra đầy mồ hôi, cậu siết chặt ngón tay, giống như rất tùy ý mà hỏi một câu: “Vậy là cái gì?”
Giang Tự bỗng nhiên tới gần, khoảng cách của hai người trong nháy mắt được kéo gần lại.
Tạ Hoài thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Giang Tự phả lên cổ cậu, có hơi nhột khiến cậu theo bản năng muốn né tránh nhưng vào lúc này lại không động đậy.
“Cậu tự mình nghĩ.”