Nghe Nói Cậu Muốn Chống Lại Tôi

Chương 5




13.

Tống Dã tay cầm ly vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hắn phớt lờ tôi khiến cả bàn hơi ngượng nghịu.

"Cảm ơn." Để giảm bớt xấu hổ, học tỷ chủ động muốn cụng ly với tôi.

"Chúc mừng chị nữa." Tôi miễn cưỡng đưa ly cụng với chị ấy.

Tôi vừa định ngửa đầu uống một ngụm, bỗng dưng ly trong tay đã bị Tống Dã lấy đi mất.

Tôi:?

"Không phải đang bất tiện sao, còn muốn uống rượu?" Nói xong Tống Dã uống cạn ly bia của tôi.

Tôi ngẩn ra...

Hắn đang làm gì vậy?

Sau khi uống xong, bầu không khí trên bàn trở nên kỳ quái.

Đặc biệt là về sau khi người khác tới mời rượu, Tống Dã đều không hề từ chối, uống đến có chút đáng sợ.

Bởi vì mọi người đều uống say nên chốc lát bầu khí lại trở nên sôi nổi hơn, tôi thấp thỏm ngồi bên cạnh Tống Vãn, có chút lo lắng cho ai kia.

"Có chuyện gì với anh cậu vậy?" Tôi hỏi Tống Vãn.

"Mình cũng đang muốn hỏi cậu đây này, cậu với anh mình và Cố Vũ xảy ra chuyện gì thế?" Tống Vãn yên lặng cùng tôi liếc mắt một cái.

"Cố Vũ là đối tượng xem mắt mà mẹ mình tìm cho mình."

"Cái gì, cậu đi xem mắt hả?"

Tôi quên mất giọng của Tống Vãn vẫn luôn rất lớn, vì vậy một bàn người lúc này đều nhìn sang.

"Mọi người đừng có làm khó em ấy, tôi sẽ tự chịu phạt." Cố Vũ cười cười để tôi không phải xấu hổ, kêu mọi người đừng trêu chọc tôi.

Anh ấy đúng là anh trai tốt của tôi mà.

"Này, anh uống ít thôi." Tôi lén kéo ống tay áo Cố Vũ, thật sự là không đành lòng để anh ấy bị mọi người chuốc rượu như vậy.

"Không sao đâu." Anh ấy rất khí phách nói.

Một câu này khiến cho mọi người đều đau khổ kêu lên: "Lại bắt đầu rãi cơm chó."

"Hai người làm ơn có thể về nhà đóng cửa lại rồi sau đó hãy phát cơm chó được không hả?"

Tôi:...

Rầm! Đột nhiên có người đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.

Người đó là Tống Dã.

Phù... Làm tôi sợ hết hồn, mà tại sao hắn lại tức giận nhỉ?



"Cậu đi đâu thế?" Bạn cùng lớp hỏi hắn, "Không uống nữa à?"

"Đi toilet." Tống Dã tức giận đáp, "Chờ một chút rồi uống tiếp."

Đây là lần đầu tôi nhìn thấy Tống Dã không khống chế được cảm xúc.

Bình thường hắn luôn mang theo bộ dáng lạnh lùng đạm mạc, gặp chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, phảng phất như không có điều gì có thể khiến sắc mặt hắn dao động.

Hay là hôm nay hắn uống lộn thuốc?

Một lúc sau, Tống Dã trở về rồi lại tiếp tục uống rượu.

Thời điểm tôi lén nhìn qua, hắn cũng không hề để ý đến tôi.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tống Vãn là người phụ trách lái xe về, giáo sư ngồi ở ghế phụ lái, Tống Dã và Cố Vũ ngồi ghế sau.

Tôi cắn răng ngồi bên cạnh Tống Dã, hắn và Cố Vũ hiện giờ đã say mèm, cũng không biết hai tên này làm quái gì mà uống nhiều thế không biết.

Tống Dã ngồi đó hai mắt nhắm nghiền, cũng không hề mở mắt ra nhìn tôi lấy một lần.

"Chúng ta kết bạn Wechat nhé." Cố Vũ mơ màng móc điện thoại ra, muốn thêm tôi vào wechat.

"Được ạ." Cách một cái Tống Dã ngồi ở giữa, tôi liền đưa điện thoại qua.

Bất ngờ người ngồi ở giữa từ nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên lại lên tiếng: "Sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

Tôi:?

Không khí trong xe bỗng dưng trở nên cực kỳ yên tĩnh, Cố Vũ và giáo sư đều đang nhìn về phía chúng tôi.

Tay của tôi cứng đờ tại chỗ vì xấu hổ.

Ngẫm nghĩ vài giây, tôi đoán ra hắn đang ám chỉ rằng ngày hôm đó tôi đột ngột bỏ về, hắn có nhắn tin hỏi tôi sao lại rời đi.

Tại sao lại đi à? Hắn đã biết rõ mà còn hỏi, đương nhiên là tôi giận rồi.

"Không nhìn thấy." Tôi nói dối.

"Ồ..." Giọng Tống Dã khàn khàn, "Không nhìn thấy tin nhắn của tôi, mà lại ấn like."

Tôi:...

Làm sao hắn lại nhớ rõ như vậy chứ, thật khiến người ta không thể nào phản bác được mà.

Không khí trong xe lúc này xấu hổ đến cực điểm, tôi nhanh chóng quét mã QR của Cố Vũ rồi rút tay về.

Sau đó, cũng không nói chuyện nữa.

Tống Dã thù dai thật, lại còn là loại người thích từ từ mới tính sổ nữa cơ.

Xe vẫn chạy, tôi cũng không chơi điện thoại nữa mà dời mắt ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên trên vai có cảm giác nằng nặng, tôi quay mặt lại thì thấy đầu của Tống Dã đang dựa vào vai mình. Tình cảnh này mọi người trong xe đều nhìn thấy khiến tôi rất là ngượng ngùng.

Vì vậy, tôi liền cẩn thận đẩy hắn.

"Tống Dã!" Tôi nhỏ giọng đánh thức hắn, bởi vì hắn quá nặng tôi đẩy không nổi a.

Có thể là đã nghe thấy, hắn hơi hơi mở mắt ra, nhưng hoàn toàn không có ý định động đậy.

"Tống Dã..." Tôi lại kêu hắn.

Cố Vũ bên cạnh dường như không nhìn được nữa nên định duỗi tay qua giúp tôi kéo hắn.

Nhưng ngay lúc này, Tống Dã không kiên nhẫn mà nhíu mày, không vui nói: "Ngày đó còn gọi tôi là ca ca, hôm nay sao lại gọi bằng tên rồi?"

Tôi:?

Cố Vũ:?

Giáo sư:?

Ngay cả Tống Vãn cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Nhất thời lượng tin tức bị tuôn ra khiến tôi trở tay không kịp, liền vội vàng bịt miệng Tống Dã lại: "Cậu ấy say rồi, cứ để cậu ấy dựa đi."

Lòng tôi thầm nghĩ, đại ca à, anh làm ơn im miệng đi được không?

Ánh mắt Cố Vũ và giáo sư lúc này nhìn tôi đã có chút thay đổi.

Tống Dã dường như là đã say thật, lại bắt đầu không e dè mà ăn nói lung tung.

"Tô Nguyễn học theo em nên thường hay gọi anh ấy là ca ca ấy mà."



Tống Vãn thật không hổ là bạn tốt của tôi, rất biết cách giúp đỡ bạn bè trong lúc hoạn nạn.

Trái tim tôi cuối cùng cũng được hạ xuống.

Tôi cứ tưởng rằng Tống Dã sẽ im lặng, không ngờ hắn lại kéo tay tôi hỏi: "Cái áo bị em xé rách, định khi nào thì mới đền?"

Nghe hắn hỏi xong hồn tôi suýt bay con mẹ nó luôn khỏi xác.

Cứu tôi với, lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi nha.

Ba người còn lại đều sửng sốt nhìn tôi, cố gắng tìm tòi ý nghĩa trong lời nói kia.

"Đền mà... Tôi sẽ đền..." Tôi ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Ca ca à, xin anh đó, đừng có nói nữa."

Tống Dã đầy ẩn ý liếc tôi một cái rồi nói: "Được, không nói nữa."

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, sau đó hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Tống Dã là đang giả vờ say đúng không?

Kế tiếp, mỗi người trên xe đều chìm trong suy nghĩ riêng, không có ai nói chuyện với ai.

Sau khi tiễn giáo sư đi, Cố Vũ cũng thức thời mà xuống xe.

Cuối cùng chỉ còn lại Tống Vãn, cậu ấy nhìn tôi.

"Nói thật đi, cậu và anh mình đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa." Tôi ghé sát vào tai cậu ấy, hạ giọng nói: "Đêm đó...."

"Cậu ngủ với anh ấy rồi?" Tống Vãn lập tức giơ ngón tay cái lên.

"Say rượu làm loạn thôi..." Tôi tự bào chữa cho chính mình.

"Hay lắm." Tống Vãn mở cửa xuống xe, "Vậy tối nay mình giao anh ấy cho cậu, cậu cứ tiếp tục làm loạn đi nhé."

"Đưa anh cậu về đi, mình không muốn phạm sai lầm lần thứ hai đâu, vì chuyện này mà anh cậu rất tức giận rồi."

Đây chính là lời Tống Dã đã nói.

"Anh ấy tức giận? Đều là khẩu thị tâm phi thôi, mặc kệ, mình có hẹn rồi. Cứ vậy đi, anh mình giao cho cậu đó."

14.

Vài phút sau, tôi dìu Tống Dã đang say khướt đến bên cạnh bồn hoa dưới chung cư nhà mình.

"Này, tỉnh lại đi, cậu còn đi được không? Tôi đưa cậu về nhà." Tôi đỡ hắn.

Nhưng Tống Dã lại mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, hai mắt nhắm lại không biết đang ngủ hay là do khó chịu.

"Nhà em không tiện sao?" Tống Dã híp mắt, xuyên qua bóng đêm mà nhìn tôi.

Tôi bị ánh nhìn của hắn khiến cho cả người đều hoảng loạn.

"Mẹ tôi không biết đã về nhà chưa nữa."

Tôi len lén nhìn lên lầu, đèn nhà tôi lúc này vẫn chưa có bật, bà ấy chắc là đi chơi mạt chược còn chưa về.

Cho nên đưa Tống Dã về nhà tôi, cũng không phải là không thể nha.

"Mẹ em dường như rất hoang nghênh tôi."

Mẹ tôi là vì lịch sự, hắn không hiểu sao?

"Đi thôi." Tôi dìu Tống Dã vào thang máy, hắn thật sự quá cao khiến tôi hoàn toàn bị bao phủ: "Nhanh lên."

Hắn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn để tôi dìu vào trong.

Về đến nhà, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, cả người Tống Dã đều dán sát vào tôi khiến tôi khẩn trương cả nửa ngày cũng không mở được.

"Vào thôi." Cửa cuối cùng cũng mở, nhưng Tống Dã lại không chịu vào.

"Sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt người." Tôi cạn lời, không biết hắn còn đang chần chừ cái gì nữa.

Tôi thật sự rất sợ mẹ tôi sẽ về ngay lúc này.

Đôi mắt của Tống Dã tràn ngập ý cười: "Tôi sợ... Em."

Sợ tôi làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt người.

Tôi sững sờ một chốc, nhận ra trong lời nói của hắn có gì đó mờ ám.

Chết tiệt, hắn đang sợ cái kia à?



Tôi giơ tay lên thề thốt: "Tôi đảm bảo sẽ không động đến cậu, cậu ngủ ở phòng khách đi."

Tống Dã đứng đó nhìn tôi chằm chằm, rồi đột nhiên mỉm cười: "Tôi sẽ tin em một lần."

Tôi:....

Ai muốn hắn tin, xem tôi là cái gì chứ?

Tôi đỡ Tống Dã vào phòng dành cho khách, cả người hắn lại ngã đè lên tôi.

"Cậu mau dậy đi." Tôi thật sự muốn khóc a.

"Tôi chóng mặt." Tống Dã thì thầm vào tai tôi, không hề có ý định sẽ đứng lên: "Chờ tôi nghỉ một chút đã."

"Vậy để tôi đứng lên trước, cậu cứ từ từ mà nghỉ... A!"

Sau đó, thanh âm của tôi đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, bởi vì tư thế xấu hổ hiện giờ khiến tôi mặt đỏ tim đập, đặc biệt là phương diện nào đó của Tống Dã hình như là đang có phản ứng.

Tôi điên mất thôi.

"Tống Dã." Tôi nhỏ giọng gọi tên hắn, tiếng tim đập lúc này lấn át cả giọng nói của chính mình.

"Ừ." Hắn thấp giọng đáp lại.

"Nếu cậu còn không cách xa tôi một chút." Tay chân tôi lúc này không biết nên đặt ở đâu nữa, "Tôi sợ mình sẽ không khống chế được bản thân mất."

Tôi nghe thấy tiếng Tống Dã cười khẽ bên tai mình.

Đại ca à, tôi thật sự không nói giỡn đâu đó.

Tôi cảm thấy giây tiếp theo mình còn có thể đem hắn ăn tươi nuốt sống luôn cơ.

Cười một hồi, Tống Dã bỗng dừng lại, trầm giọng nói: "Khống chế không được... Vậy em muốn làm gì tôi?"

Làm gì ư? Tất nhiên là làm chuyện người lớn rồi, tôi sắp khóc rồi a.

"Đợi lát nữa nếu tôi mất trí hôn cậu thì làm sao bây giờ?"

Không khí đột nhiên im lặng trong một giây.

Sau đó môi Tống Dã mò mẫm ghé vào tai tôi, thời điểm chỉ còn cách 1 mili mét, hắn liền mở miệng: "Tôi say rồi, em muốn làm gì thì làm."

Cái này... Dễ dãi như vậy sẽ không tốt lắm đâu nha.

Tôi nhẹ nhàng ngẩn đầu, muốn thử hôn hắn một cái.

Nhưng bởi vì ngẩn đầu quá lâu nên rất mỏi cổ, chỉ một chút tôi liền bỏ cuộc.

Tống Dã cũng không cự tuyệt, đỏ mặt nói: "Còn... muốn hôn nữa sao?"

Lời hắn vừa nói ra khiến tôi mặt đỏ tía tai.

"Muốn..." Tôi mặc kệ, ngẩn đầu hôn Tống Dã một lần nữa.

Ngay lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng mẹ mình mở cửa.