Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 11: Tình yêu trong mâu thuẫn




Khi hai người sửa soạn xong, thì chỉ còn hai mươi phútlà tới giờ bắt đầu vào bữa tiệc. Đây là lần đầu tiên họ đến muộn vì phu nhântổng giám đốc không có bộ trang phục phù hợp.

Bộ lễ phục màu đen đó đã trở nên nhàu nhĩ, khi ngồi dậy anh đã ném nó sang mộtbên và bảo cô tìm bộ khác. Nhưng rồi anh lại tỏ ý không vừa lòng trước tất cảnhững bộ mà cô đã tìm. Chẳng còn cách nào khác, cô đành theo anh đi mua một bộkhác.

Nhìn thấy họ bước ra, lái xe vội cho xe chuyển bánh, Trịnh Hy Tắc sai anh talái xe đưa họ đi mua quần áo cho cô trước và không cần biết đến phản ứng củalái xe, nói xong anh ngồi dựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong xe rất imắng, ngay cả tiếng thở của lái xe cũng nghe thấy rất rõ. Càng như vậy thì LươngDuyệt lại càng cảm thấy căng thẳng, cô có cảm giác như người lái xe dã biết hếtmọi chuyện, vì vậy mà trong lòng cô rất buồn bực.

Xe chạy vào đường vành đai hai, xuống khỏi cầu còn phải lượn thêm bảy, támđường cua. Khi xe dừng lại trước của hiệu, đến cả tiếng phanh xe dường như cũngkhông nghe thấy.

Nhìn thấy Trịnh Hy Tắc vẫn nhắm mắt, cô đành phải lên tiếng: “Tới rồi.”

“Ừ, được rồi,” Anh trả lời rất vắn tắt, chẳng còn thấy đâu vẻ cuồng nhiệt lúctrước, rồi nắm tay cô sải bước tới cửa hiệu trước mặt.

Khi họ đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của giám đốc thường trực và các nhân viên bánhàng nhìn thấy những khách quen không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, bởi trong ấntượng của họ thì ông Trịnh và vợ sẽ không xuất hiện cùng nhau, vì thế nên bâygiờ khi nhìn thấy họ dắt tay nhau cùng bước vào, dù hơi mất tự nhiên, nhưng dođược rèn luyện thuần thục họ lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười, đón tiếp nhiệttình.

Trịnh Hy Tắc để cho Lương Duyệt lục tìm trên những chiếc giá với vô vàn kiểutrang phục khác nhau, còn anh tìm một chỗ ngồi và lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Lương Duyệt tỏ ra nghe lời khi đi vào tìm kiếm ở khu bày bán các loại lễ phục,cô lơ đãng lấy xuống xem mấy bộ, thấy không vừa ý lại treo trả lại chỗ cũ.

Chỉ là bộ lễ phục mà thôi, chỉ cần nó vừa người là được. Đã qua cái tuổi nhìnthấy những bộ trang phục hoặc trang sức đẹp mắt là nhỏ nước dãi vì thèm muốn,bây giờ khi nhìn thấy những bộ lễ phục đẹp mắt, cô cảm thấy chúng cũng chỉ nhưchiếc nhẫn suýt bị mất kia, cũng đều chỉ là những vật phẩm cần dùng trong giaotiếp mà thôi, chẳng cần thiết phải quá coi trọng. Vì thế cô quyết định, sẽ hỏiý kiến anh, nếu Trịnh Hy Tắc bảo cô mặc bộ nào thì cô sẽ mặc bộ đồ đó một cáchvô điều kiện.

Suy cho cùng, Chủ tịch của Hội đồng quản trị Trung Thiên trăm công ngàn việc đãphải bớt chút thời gian, hạ cố cùng đưa cô đi mua quần áo, nếu còn đòi hỏinhững điều khác nữa thì xem chừng sẽ không hợp lẽ.

Kết quả chọn lựa cuối cùng là một bộ lễ phục váy áo dài kiểu truyền thống bằnglụa màu tím, Trịnh Hy Tắc cũng rất tán thưởng, nhưng vì thấy phía trên cổ phầnhơi hở hang, anh yêu cầu nhân viên bán hàng tìm thêm một phụ kiến cùng màu làmthành tấm choàng vai. May mà anh luôn rất ghét những phụ nữ đeo quá nhiều trangsức ngọc ngà, vì thế mới không cần phải đi mua những đồ trang sức đi kèm. Saukhi Lương Duyệt thay xong, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô vội vàng chạy raxe, chẳng còn nhiều thời gian nữa, nếu không mau thì phía sau lưng anh thế nàocũng có thêm tội danh vì sắc đẹp mà lỡ công chuyện.

Trịnh Hy Tắc lấy thẻ ra, ký tên, khoé môi anh khẽ nhếch lên, đó không hẳn là nụcười, mà phần nhiều là vẻ châm biếm.

Lương Duyệt không để ý tới điều đó, cô chỉ nghĩ tới chuyện nhanh chóng tới nơi,vì thế cô càng sải bước nhanh hơn, nhưng cô đã bị cánh tay từ phía sau của anhtóm lấy và giữ lại.

Lái xe một lần nữa cho xe đến gần. Từ cửa hàng quần áo cho tới khi lên xe, tayanh luôn giữ chặt lấy tay cô. Mặc dù hôm nay là ngày giả vờ ân ái trong nămtheo quy ước, nhưng toàn bộ vẻ thể hiện của anh hôm nay quả thực có gì đó rấtkhác thường.

Như đã ngửi thấy mùi vị trong âm mưu của anh, cô nghiêng mặt suy nghĩ, còn anhthì hỏi với vẻ nửa cười nửa không: “Sao lại ngây người ra thế? Rút cục là cóchuyện gì vậy?”

“Em cũng đang định hỏi anh, Trung Thiên có chuyện gì à?” Cô cũng lập tức hỏilại.

Anh đặt tay cô lên đùi mình, nói: “Thưa bà Trịnh, xin đừng có mang theo cáibệnh của nghề luật sư về nhà, hôm nay chỉ cần em hoàn thành tốt vai trò của bàTrịnh là được rồi. Phụ nữ mà thông minh quá sẽ làm đàn ông sợ đấy.”

Không muốn tranh cãi lại với câu đùa của anh, cô quay đầu nhìn ra phía ngoàicửa xe, từng toà từng toà nhà cao chót vót thay nhau chạy dần về phía sau,những chiếc xe qua lại trên đường cũng lần lượt bật đèn sáng, nối đuôi nhau nhưmột con rồng. Thời gian không còn sớm nữa, ngay cả bầu trời cũng trở nên tốiđen nặng nề từ lúc nào, có lẽ còn nặng nề hơn cả ban ngày, và cả tâm trạng củahai vợ chồng nữa!

Luôn có những lời muốn nói ra, nhưng rồi lại chẳng muốn nói.

Anh lặng lẽ quan sát rất kỹ cô với khuôn mặt trầm ngâm như mặt nước, sau đó thởdài rồi nói, “Trung Thiên không sao cả, mà là bộ lễ phục của em mặc lúc nãy ởnhà có vấn đề.”

Luồng suy nghĩ tập trung thay đổi, cô nghiêng mặt hỏi: “Bộ đồ ấy cũng là do anhmua. Có vấn đề gì?”

Anh nhún vai, đáp: “Đúng thế, nhưng anh quên là không nên mua kiểu hở lưng nhưthế.” Nói xong, anh cúi xuống khẽ thì thầm vào tai cô: “Hôm nay là bữa tiệc kỷniệm ngày thành lập, có rất nhiều khách khứa, anh không muốn em mặc nó, sau nàyem chỉ được mặc nó ở nhà cho anh nhìn mà thôi.”

Có nên coi những lời này của anh là những câu ngọtngào, đường mật không? Cô không biết. Cho dù cô chuyên tâm vào việc suy nghĩ vềnhững lời nói khác thường của Trịnh Hy Tắc thì cũng phải suy nghĩ tới một điềukhiến cho sức chiến đấu trong cô tăng gấp bội phần, đó là những người thântrong gia định họ Trịnh.

“Vụ kiện lần trước chỗ các thím đã làm rất tốt, nghe nói đây và vụ án kinh tếđược thay đổi phán quyết bởi toà án cấp cao chưa từng có từ trước đến nay. Chỉmấy người chỗ thím mà làm được như vậy, quả là không khỏi khiến người ta phảikính nể.”

Trịnh Minh Tắc lúc nào cũng com lê cà vạt đĩnh đạc. Anh ta là em họ của TrịnhHy Tắc, hiện là uỷ viên thường trực của Hội đồng Quản trị, đồng thời cũng làTổng giám đốc của Trung Thiên. Nho nhã, có tài ăn nói, tất nhiên đây chỉ lànhững ấn tượng đầu tiên khi mới gặp lần đầu.

Lương Duyệt cầm chén rượu rồi mỉm cười bằng một nụ cười chuyên nghiệp nhất,nói: “Em thì lại thấy rằng lần trước anh đã mua được mảnh đất ấy với giá 300triệu đồng mới là việc đáng kể. Chỉ có điều không biết những người bị buộc phảidi dời có tiền để mời luật sư không? Khi nào đó có lẽ phải nhờ đến anh giớithiệu cho, vì văn phòng của chúng em chỉ là tép diu, nên dù chỉ là những tranhchấp kinh tế như vậy cũng sẽ nhận thụ lý, nếu không e rằng chẳng kiếm đâu racơm!”

Trịnh Minh Tắc 52 tuổi với mái đầu đã hoa râm, không để ý đến những lời châmbiếm ngầm trong lời nói của cô, cười và đáp rằng: “Đó làvì cháu của thím khônghiểu việc, nên gặp một chút chuyện nhỏ thôi, tôi đã bảo nó tới để thảo luận vớiphía đối phương về chuyện bồi thường. Suy cho cùng thì đó chỉ là chuyện nhỏ nêncũng không cần đến sự giúp đỡ của các thím. Nhưng về chuyện cụ thể trong bảnhợp đồng mua đất của Trung Thiên năm nay thì chú thím cũng phải nên cân nhắccho kỹ, có một số vấn đề anh không tiện nói, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy Hy Tắc dùthế nào thì cũng nên tin tưởng thím nhiều hơn.” Những lời vòng vo và cách nóiúp úp mở mở của ông ta khiến Lương Duyệt cảm thấy có gì đó không ổn. Ý tứ củaông ta rõ ràng là không phải muốn người ta xem xét kỹ lại bản hợp đồng ấy mà lànhững vấn đề khác có ảnh hưởng đến Trịnh Hy Tắc, đó mới là nguyên nhân khiếnông ta cười đắc chí như vậy.

“ Nhất định rồi, hợp đồng của Trung Thiên em sẽ xem xét kỹ rồi mới chữa bởi đólà chuyện làm ăn của nhà họ Trịnh. Em nghĩ nếu có bất cứ vấn đề gì thì em sẽlập tức nói cho Hy Tắc, vì vậy anh không cần phải lo về chuyện này. Hơn nữa gầnđây em nghe thím Đường nói sức khoẻ của chị không được tốt, nói rằng vì sống ởHào Cảnh Uyển nên bệnh cũ của hai mẹ con lại tái phát. Suy cho cùng thì đây làchuyện trong gia đình nhà họ Trịnh chúng ta, mình biết là được rồi chứ đừng nênmang ra toà án, đơn kiện lần trước em cũng đã nhờ người dẹp đi rồi nhưng nếungười phụ nữ ấy lại về quê gửi đơn kiện thì e rằng chúng ta chẳng làm được gìnữa đâu, anh thấy có đúng không?” Lương Duyệt lạnh lùng nói, mặt không nhìnthẳng vào ánh mắt đang cố tránh của ông ta.

Đúng là nực cười, lại dám dùng những chuyện ấy để mà uy hiếp mình. Ông ta cũngđã không hề nghĩ đến biết bao điều xấu xa đằng sau mình, mình toàn làm ra điềutội lỗi thế mà lại cứ đi bới móc chuyện của người khác, thật là vừa vô liêm sỉlại vừa thiếu đạo đức.

Trịnh Minh Tắc quả là một tay cáo già, sau nụ cười miễn cưỡng ông ta lập tứclấy lại vẻ độ lượng, nói: “Thím quả xứng danh là nội tướng hiền tài giúp choTrịnh Hy Tắc giành lại quyền quản lý, những lời nói của thím nghe mà thấy rấtdễ chịu. Thím yên tâm đi, nhất định anh sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này, cònthím cũng nên chú ý chuyện của gia đình nhà mình hơn nữa đi, có một số chuyệnchờ cho đến khi rõ ràng hơn thì e rằng rắc rối cũng đã đến nơi rồi đấy.”

Hai người chạm cốc với nhau và uống cạn với những tâm trạng khác nhau, sau đóLương Duyệt mới lịch sự cáo lui.

Càng nghĩ Lương Duyệt càng cảm thấy không ổn, cô cứ có cảm giác có một chuyệngì đó không hay đang đến.

Cô vội vàng hỏi thăm người phụ trách xem Trịnh Hy Tắc ở đâu, dù chuyện này làthật hay giả thì cũng cần phải dừng ngay việc mua lô đất ấy.

Người phụ trách cũng không nhìn thấy Chủ tịch Hội đồng Quản trị đi đâu nên bảoLương Duyệt cứ đứng chờ ở đó còn anh ta thì đi tìm. Một lát sau, anh ta quay vềnói với cô: Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh đang bàn bạc với bên đối tác vềcác vấn đề có liên quan, họ đang ở chỗ bàn chủ tịch.

Lương Duyệt khẽ nghiêng người nhìn thì thấy Trịnh Hy Tắc đang đứng cạnh bàn chủtịch bắt tay với một số người. Mấy người đứng cách chỗ cô khoảng mấy chục métnhưng vừa nhìn thì Lương Duyệt cảm thấy như sống lưng mình đã bị người ta rútđi, trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình như sụp xuống.

Trái tim cô dường như ngừng đập, đó là dáng hình vô cùng quen thuộc, thậm chínhắm mắt lại cô cũng có thể đưa tay vẽ lại gương mặt ấy, mùi thơm của xà phòngtrên người anh vẫn như còn vương vất trên mũi cô, nụ cười của anh luôn nằm ởnơi sâu kín trong ký ức cô. Cô nhớ tới tất cả những gì có liên quan đến anh,nhưng không bao gồm người phụ nữ nhỏ nhắn mặc bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ đangđứng cạnh anh lúc này.

Anh trong ký ức của cô luôn là một người cô độc.

Từ phía xa, trông họ thật xứng đôi, dù là vẻ mặt hay dáng người thì cũng là mộtđôi trời sinh rất hoàn mỹ.

Từ phía xa, Trịnh Hy Tắc dường như cũng cảm thấy ánh mắt chăm chú của cô, nênanh ngước nhìn về phía ấy, rồi nở nụ cười vui mừng và giơ tay vẫy, ra hiệu chocô tới bên. Cô chỉ còn biết cố gắng gượng, giữ cho thân hình thật thẳng, nângchiếc cốc trong tay, mỉm cười bước tới, trong bụng luôn tự nhủ, nhất định phảinhìn anh, nhất định phải như vậy.

“Đây là Chung Lỗi, nhà đầu tư nổi tiếng ở phố Wall, hiện nay anh ấy là Tổnggiám đốc quản trị trẻ nhất trong Ban Sự nghiệp của Trung Quốc tại Mỹ Lâm, ChâuÁ , tương lai chắc hẳn sẽ càng rực rỡ hơn nữa.”

Tiếp sau đó là đến lúc nữ chủ nhân bày tỏ sự thăm hỏi nhiệt tình đối với các vịkhách, vì vậy Lương Duyệt mỉm cười nói: “Anh Chung quả là rất trẻ và có nănglực, ngay cả đến bạn gái cũng xinh đẹp hiếm có, nhìn hai người nam thanh nữ túđứng cạnh nhau ở đây, chúng tôi thấy mình già mất rồi.”

Thẩm Mông Mông nghiêng mặt nhìn Chung Lỗi, trang sức của cô rất đơn giản màsang trọng, nụ cười rất ngọt ngào, đôi mắt long lanh, khi nghe những lời khencủa Lương Duyệt thì có phần xấu hổ, “Chị Trịnh đã khen quá lời rồi, trong giớitư pháp có ai lại không biết đến tên của chị đâu, kinh nghiệm của chị đã đượcmọi người truyền tụng, bà chị theo học ngành luật của tôi luôn lấy chị ra làmhình mẫu đấy”

Lương Duyệt mỉm cười tựa người vào bên Trịnh Hy Tắc nhưng không để cho mọingười nhìn thấy, nói: “Phụ nữ chúng ta chỉ muốn trẻ trung chứ đâu có thích phảitrải qua những chuyện phức tạp, vì thế tôi luôn thấy khâm phục cái tuổi dám yêudám hận của các cô. Như chiếc váy của cô, ở lứa tuổi của tôi không dám mặc, thếnhưng trên người cô thì nó lại trở nên rất xinh đẹp và hài hoà. Chẳng gì bằngtuổi trẻ !”

“Đâu có, màu tím chị đang mặc mới là sang trọng, tôi rất thích màu tím, nhưnganh ấy lại không thích cho tôi mặc nó, anh ấy bảo rằng màu ấy già, anh ấy thíchmàu đỏ rực vì thế mà tôi mặc thôi, tôi chẳng biết là phải kiện ở đâu nữa.” Tuymiệng Thẩm Mông Mông nói ra toàn những lời phàn nàn nhưng lại đưa mắt liếc nhìnngười bên cạnh với vẻ tình tứ.

Lương Duyệt không chống chọi lại được nữa, cô lặng lẽ nhấp một ngụm rượu rồiđáp: “Có người lo cho là phúc rồi, phụ nữ chúng ta không mong gì hơn nữa.”

Thấy hai phụ nữ có vẻ vui vẻ, Trịnh Hy Tắc đứng bên nói đùa: “Nếu hai phụ nữvừa gặp mà đã như bạn cũ thì liệu chúng ta có thể đi ra chỗ khác nói về nhữngchuyện của đàn ông được không ?”

Lương Duyệt cười không trả lời, Chung Lỗi cũng nói: “Phải đấy, khi mà phụ nữ đãhợp chuyện nhau thì chúng ta lập tức sẽ bị bỏ quên đấy, nếu cứ tiếp tục thế nàytôi phát ghen với chị Trịnh mất thôi.” Nói xong anh đưa bàn tay phải kéoThẩmMông Mông, mười ngón tay anh giữ chặt lấy cô suốt dọc đường.

“Thật tiếc, tôi vốn cũng định nói chuyện với cô Thẩm thêm chút nữa, nhưng hìnhnhư anh Chung không muốn rời xa bạn gái, nhìn vẻ căng thẳng của anh ấy cứ nhưthể là tôi sẽ làm hỏng mất bạn gái của mình không bằng!” Lương Duyệt quay ngườinói với chồng, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy MôngMông của Chung Lỗi.

Đôi tay ấy cũng đã từng nắm chặt lấy tay cô như vậy.

Mọi người im lặng một lúc, cả bốn người đều đứng im với những tâm trạng riêng:có nỗi đau, có sự sượng sùng, nỗi thâm trầm sâu sắc, nhưng tất cả đều khôngđược nói ra.

Mãi cho tới khi có người đến kéo Chung Lỗi, nói với anh về chính sách kinh tếvà tiền tệ trước mắt thì mới xua tan cái không khí ngột ngạt khiến tất cả đềucảm thấy khó bề chịu đựng. Anh gật đầu mỉm cười với Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệtrồi khoác tay Thẩm Mông Mông rời đi. Tấm lưng đẹp đẽ như hình ảnh được gọt giũakhiến Lương Duyệt bất giác bước đuổi theo hai bước rồi sau đó như bỗng nhớ rađiều gì, cô dừng lại. Độ chênh lệch chiều cao một cái đầu giữa đàn ông và phụnữ là một tỷ lệ vàng tốt nhất để họ nương dựa vào nhau, vì thế tấm lưng rời xa dầnnhìn rất đẹp kia khiến người ta không khỏi thấy hâm mộ.

Anh đã từng mấy lần càu nhàu khi Lương Duyệt thích đi những đôi giày cao gót,anh nói, nếu em thấp một chút thì hơn. Anh thích phụ nữ ngả vào người anh, chodù bên ngoài gió mưa giông bão như thế nào, em cũng không cần phải lo lắng.

Những lời ấy vẫn còn đây, Thẩm Mông Mông cũng đã tựa vào ngực anh, hạnh phúc vàtin cậy. Xem ra người phụ nữ muốn dựa vào đàn ông mà anh muốn tìm thì bây giờanh đã thấy.

Lương Duyệt bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bên cạnhtrống rỗng lạnh lùng, những ngón tay cô dường như không còn đủ hơi sức để màgiữ lấy cốc rượu đỏ chỉ còn một nửa. Mặc một chiếc váy như vậy, trong mộttrường hợp như thế này, cô thậm chí không thể nghĩ ra được cách gì để dựa vàođâu đó nghỉ ngơi trong một lát.

Mệt mỏi đến vô cùng. Làm thế nào đây?

“Lương Duyệt.”

Nghe tiếng gọi, cô quay người lại, thâm hình mềm nhũn cong xuống thành nỗi đau.Anh vẫn đứng ở phía sau lưng cô, không có bất cứ nhúc nhích nào.

Cũng chỉ là khoảng cách một bước chân, nhưng cô không còn sức để bước tới đónữa. Anh lặng lẽ đến bên cô, đưa hai tay giữ lấy lưng cô, rất chặt, không chorời xa.

Anh nói: “Anh không biết là anh ta sẽ tới.”

Lương Duyệt gật đầu, cười buồn bã, nói: “Cho dù có tới cũng chẳng sao. Em vẫnlà em.”

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô rất sâu.

Ngực cô âm ỉ đau, đến cả da thịt cũng bắt đầu căng lên, chỉ một cái cúi đầu lànước mắt sẽ lập tức trào ra, vì vậy cô chỉ còn cách ngẩng đầu lên, bất chấp mọithứ và hôn đáp trả anh, vì tư thế ấy mới không lo khó xử khi nước mắt trào ra.

Anh ấy có hôn cô ta trong góc khuất hay không? Cô gái như hoa ấy nhất định sẽđược anh yêu thương lắm.

Cuối cùng họ có bỏ lỡ không?

Cuộc đời như một chuyến xe, mà chúng ta là những người lái xe, mỗi khi qua mộtbến, sẽ có người lên và người xuống, những người cùng chúng ta lúc mới khởihành phần nhiều giữa đường sẽ rời xa chúng ta, còn người theo suốt chuyến hànhtrình thì rất ít. Thậm chí chẳng có một ai.

Ai đã nói câu đó nhỉ? Cô đã quên mất rồi.

Thì ra giải thích về những người khách qua đường là, hai người đã từng yêu nhauvà thề non hẹn biển, đã có thể làm như những người xa lạ trong khoảng cách chỉhai chục xen-ti-met, rồi sau đó ai cũng hôn người bên cạnh mình, đến cả nụ cườicũng lộ rõ sự thật rớm máu.

Đau lòng chăng? Cô đã không thể tìm ra chỗ đau ấy.

Nhiều năm trước cô đã vứt bỏ chỗ đau ấy cùng với tình yêu.

Vứt ở một góc không biết tên.

Để muốn đi tìm cũng không sao tìm thấy.

Tuyệt lắm. Hôm nay đôi vợ chồng Chủ tịch Hội đồng quản trị ân ái bên nhau đãtrở thành tiêu điểm trước bao con mắt nhìn của viên chức tập đoàn Trung Thiên,cảnh tượng họ hôn nhau bên bàn chủ tịch đoàn chắc chắn sẽ được tuyên truyềnthành công lao của anh và với một nửa là của cô.

Những suy nghĩ riêng tư trong lòng đã trở nên không còn quan trọng nữa trong sựphối hợp chặt chẽ giữa họ, được mọi người công nhận một lần nữa mới thật sự làchuyện cười thầm nhất.

Trịnh Hy Tắc bước lên bục đọc báo cáo trong năm, bên cạnh Lương Duyệt một lầnnữa lại trở nên trống vắng.

Người đàn ông vừa chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy khi cầm chiếc Micro bỗng trởnên nghiêm túc, đôi mắt mơ hồ, đôi môi mơ hồ. Đã ngủ cùng giường suốt bốn năm,nhưng Lương Duyệt không sao phân biệt nổi đâu mới là con người thực của anh,điều đó cũng khó khăn như việc cô đang cố hiểu xem rút cục là mình đang đaulòng vì điều gì.

Buồn tiếc cho tuổi xuân trôi qua như nước chảy? Tiếc nuối vì tình yêu khắc cốtmà cô đã trao đi? Hay phải chăng buồn tiếc cho sự nghèo khổ mà mình đã phảigiằng giật trong bao nhiêu năm?

Có lẽ tất cả đều không phải. Chính vì biết rõ tình yêu rồi cũng dần nhạt nhoàtheo năm tháng, đến cả những lời ngọt ngào nhất rồi cũng sẽ trở thành những vịđắng, cho nên người ta mới luôn nhớ tới tình yêu ban đầu không vụ lợi, tínhtoán. Hiện thực là như vậy, muốn cao thượng hơn thì thật là khó.

Tan nát hết cả cõi lòng chỉ là những là những chuyện chỉ thấy trong tiểuthuyết, liệu có xuất hiện trong hiện thực không? Cũng giống như tất cả những bộphim tình yêu đáng buồn cười, chỉ biết cường điệu cho nỗi đau muôn đời, cườngđiệu cho những trái tim si mê không bao giờ thay đổi. Nhưng, những người dámvứt bỏ cuộc sống hào nhoáng, phú quý trong hiện thực hỏi liệu được mấy người?

Tiếng vỗ tay phía dưới là dành cho những kỷ lục mới về lợi nhuận và doanh thumà tập đoàn Trung Thiên lập được trong năm nay. Trịnh Hy Tắc đứng trên đài chủtịch cùng với nụ cười kiên định trên môi đã khiến nỗi lo lắng trong cô vơi điđáng kể.

Như thế cũng rất tốt. Đối với một cô gái thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hộivà đã từng phải nhịn đói nhịn khát, sự yên ổn mới là đảm bảo đắt giá thực sự.Tuổi cũng đã lớn rồi, chẳng còn hơi sức đâu để mà phấn đấu giành giật, tuổithanh xuân bị thua đã rời xa cô, vì thế cô nhất định không chịu bước sai thêmmột bước nữa.

Thẩm Mông Mông vẫn đang khoe khoang tình cảm ân ái ngọt ngào bằng cách dựa vàobên Chung Lỗi, còn cô thì cũng đã có Trịnh Hy Tắc bằng chiếc ghế trống đại diệncho anh bên cạnh mình.

Hạnh phúc và tình yêu không phải cùng là một, và tất nhiên cũng không phải làđiều kiện đầy đủ cần thiết. Có tình yêu có thể sẽ hạnh phúc, có hạnh phúc rồithì dù không có tình yêu cũng không quan trọng nữa.

Vì thế, dù có thảng thốt như bị mất mát cũng chẳng nói lên điều gì, Thẩm MôngMông tự an ủi mình.

Cũng giống như việc bị người khác cướp mất chiếc kẹo trong mồm, chẳng nhẽ lạikhông thể cho chủ nhân vốn có nhấm nháp lại đôi chút vị ngọt ngào của nó, đểrồi sau đó thèm nhỏ giãi?