Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Chương 32-1: Cảm ngộ và chí hướng cuộc đời của Tiểu Phương




Tiểu Phương là một nữ nhân thôn Tiểu Quy điển hình___dũng cảm gan góc, chịu được khổ nhọc, ý thức về thôn pháp cao hơn quốc pháp.



Thôn Tiểu Quy là một thôn nghèo, đất đai cằn cỗi, quanh năm không cần nộp thuế, gặp năm mất mùa thì được triều đình cứu tế, gặp năm loạn thế thì cả thôn không chút do dự trở thành sơn tặc. Nhà Tiểu Phương lại là nhà nghèo nhất thôn, mùa đông năm nào cũng có một hai người chết đói chết rét.



Sinh tồn là chuyện khó khăn như vậy, tuổi thơ của Tiểu Phương chỉ cần mỗi ngày có thể ăn một miếng lương thực là cô không còn đòi hỏi gì hơn.



Cô không có hoàn cảnh trưởng thành như Bạch Vân, chủ yếu là không có người mẹ xem trọng việc giáo dục như mẹ Bạch Vân.



Bạch Vân rất thông minh, điều này từ nhỏ Tiểu Phương đã nhìn ra được. Cô lớn hơn Bạch Vân một tuổi nhưng từ khi Bạch Vân biết đi biết nói đến nay, thông thường cô đều nghe theo cô ấy. Điều này không có nghĩa cô là một người không có chủ kiến. Ngược lại, cô rất có chủ kiến, cũng tự mình hiểu mình. Tiểu Vân bẩm sinh thông minh, chuyện bình thường đến mấy cô ấy cũng có thể nghĩ quanh co khúc khuỷu chín quẹo mười tám rẽ mà không hề rối loạn, vậy nên, người có trí thông minh bình thường như cô dĩ nhiên phải nghe theo lời người đặc biệt thông minh rồi.



Khi còn bé, Tiểu Phương nghĩ thế này: Bạch Vân thông minh như vậy, hầu như không hề đưa ra quyết định sai lầm, thế thì cô cần gì phải tranh lên dẫn đầu? Cứ nghe lời Tiểu Vân chẳng phải sẽ bớt việc hơn sao? Cho nên, lúc hai người cùng nhau ra ngoài làm việc, cô luôn nghe theo lời Tiểu Vân.





Sự thực chứng minh, Tiểu Vân luôn đúng.



Năm cô bảy tám tuổi quyết định đại sự cuộc đời mình____tự bán thân, cô nghe lời Tiểu Vân, bất cứ lúc nào cũng để mình sạch sẽ, y phục có thể rách rưới cũ vá nhưng không được dơ bẩn lôi thôi; tóc không được có rận; móng tay không được để dài, không được có vết bẩn; giữa những người ngang hàng phải cần cù ít nói, trước mặt chủ phải thật thà đáng tin. So với ra vẻ tháo vát giỏi giang thì thà để người ta cảm thấy mình ngốc nghếch đần độn. Đó là đạo sinh tồn, trước khi chưa đủ lông đủ cánh thì không được xuất sắc.



Những thứ này, cô đều làm được hết, đồng thời còn thu được lợi ích lớn hơn cô mong đợi. Ít nhất, cô đã nhanh chóng tìm được nhà chủ tốt, vả lại từ ngày cô vào nhà chủ kia thì không bao giờ đói bụng nữa.



Kỳ thực so với việc được thăng chức làm nha hoàn đến hầu hạ ở hầu phủ kinh thành, Tiểu Phương càng muốn được ở trong trang viện của huyện Vĩnh Định hơn, làm một nô bộc của nô bộc. Với điều kiện tiên quyết là không đói bụng, đương nhiên làm việc ở chỗ gần nhà thì càng tiện cho cô chăm sóc gia đình hơn, không phải sao?



Nhưng thân là nô bộc, khế ước bán thân nằm trên tay chủ, chủ bảo đi phía Đông thì không được đi phía Tây; chủ nói thế nào thì phải làm thế nấy, không có chỗ cho cô ý kiến ý cò. Thế nên, khi chủ ở kinh thành điều cô qua, cô đành phải qua, rước lấy ánh mắt ghen tị và hâm mộ của hơn mười người từ trên xuống dưới khắp trang viện, nhưng cô lại không mảy may đắc ý, lẳng lặng thu dọn hành lý, theo quản sự trang viện vào kinh.




Kinh thành rất phồn hoa, không chỉ người đi đường đều ăn mặc rất xinh đẹp mà ngay cả tên ăn mày co ro trong hẻm cũng ăn mặc tốt hơn, sắc mặt cũng đẫy đà hơn đệ đệ muội muội trong nhà Tiểu Phương. Nhà chủ ở kinh thành rất lớn rất hoa lệ, thực giống như cung điện của Ngọc Hoàng Đại Đế, những người mặc y phục xinh đẹp giống nhau đi tới đi lui đều chỉ là người hầu và nha hoàn chứ không phải chủ tử như cô tưởng. Trong nửa năm đầu đến nhà chủ ở kinh thành, Tiểu Phương được mở rộng tầm mắt, cảm thấy mình cuối cùng cũng chân chính từng trải việc đời!



Cô dùng ánh mắt như đói như khát ghi nhớ tất cả những gì mình thấy_____đặc biệt là ba bữa mỗi ngày, đó đúng là mỹ thực! Bữa nào cũng có cá có thịt, hơn nữa ăn ngon đến mức mỗi lần cô nhớ đến đều phải nuốt mạnh nước miếng mới không bị sặc! Cấp bậc này so với đồ ăn ở trang viện ngon hơn gấp mấy lần, ngon đến mức từ trước đến nay cô không thể nào tưởng tượng được, đồ mà thần tiên trên trời ăn bất quá cũng chỉ thế này thôi nhỉ?!



Một tiểu nha hoàn đã được ăn ngon thế này, Tiểu Phương thực không cách nào tưởng tượng đồ ăn của các chủ tử được hạ nhân bọn họ hầu hạ lại là như thế nào? Chẳng lẽ là quỳnh tương ngọc dịch tiên đơn bàn đào?




Tuy hiếu kỳ nhưng Tiểu Phương cũng không phải người không biết phải trái. Cô hiểu rất rõ thân phận của mình, cô chỉ là một hạ nhân đến từ bên ngoài, bất kỳ chức vị nào có thể đến gần hầu hạ chủ tử đều vĩnh viễn không đến lượt cô.



May mà chí hướng của cô chưa bao giờ là thể hiện bản thân trước mặt chủ, trở thành nha hoàn nhất đẳng. Chí hướng của cô cực kỳ thiết thực, chính là muốn no bụng, mãi mãi không chịu đói. Cho nên khi cô bị đày đến phòng bếp làm nha đầu nhóm lửa, cô rất hài lòng, dù loại công việc này thường khiến cô mặt mày nhem nhuốc, không ai tranh giành với cô, thậm chí có thể nói là tránh còn không kịp. Nhưng cô lại vì nhận được phần “công việc tốt” này mà mừng thầm hơn nửa năm mới bình tĩnh lại được.




Mười năm nay, Kỷ Tiểu Phương luôn thuận lợi ở Minh Tuyên hầu phủ làm một nha đầu nhóm lửa nhỏ bé, cứ thế trở thành tiểu lâu la đắc lực dưới trướng quản sự mua sắm, tiền đồ xán lạn, mỗi hai ba ngày được ra ngoài thay đổi không khí, cuộc sống có thể nói là như cá gặp nước.



Kế hoạch cuộc đời của cô vô cùng đơn giản, chính là được ăn no, sau đó là để cho tất cả mọi người trong nhà được ăn no. Tuổi cô càng lúc càng lớn thì chức vụ mà cô đảm nhiệm cũng theo đó càng lúc càng có trọng lượng, tiền lương và thưởng lễ tết do chủ thỉnh thoảng phát xuống, dù chức vị của cô thấp đến mấy cũng được phân phát chút lợi ích, đó là chưa nói đến việc phòng bếp là một nơi rất béo bở. Những thứ tiền nhiều vô số này cô không tiêu phí một đồng mà đều tiết kiệm lại, liều mạng gửi về nhà, cuối cùng cũng khiến người nhà mấy năm nay không còn bị đói nữa.



Trong nhà dư dả rồi mua đất, xây nhà mới trong thôn, cả nhà cô cuối cùng cũng không cần sợ chết đói vào mùa đông nữa, cuối cùng có thể ngẩng cao đầu trong thôn. Có nhà mới có ruộng tốt có lương thực, ở trong thôn có thể coi là người có thể diện rồi, các đệ đệ muội muội của cô sau này có thể đánh tiếng dạm hỏi với gia đình tốt đều không thành vấn đề.



Tiểu Phương rất vui mừng, cảm thấy việc mình bán thân làm nô để cả nhà có thể sống những ngày tháng tốt đẹp là rất đáng giá.