Hạ Minh trợn mắt há hốc mồm chỉ về phía sân bóng, thần sắc ngẩn ngơ, giọng nói mơ màng:
- Công lực xúc cúc của cậu ấy thình lình tăng mạnh trong haingày nay, hay là hai ngày trước, khi đá bóng với chúng ta, cậu ấy chỉ là đùa vui với chúng ta thôi, không hề có xíu nghiêm túc nào?
Nhìn Bạch Vân bị tất cả đội viên đội đỏ vây quanh mà vẫn như cálội, di chuyển như gió, lần nào đoạt được bóng cũng tận dụng triệt để,chuyền bóng bất ngờ, đưa bóng chính xác cho thái thượng hoàng đá vàokhung thành ghi điểm. Nhìn dáng vẻ thái thượng hoàng mặt mày hồng hàocao hứng, giơ hai tay nhảy cao hoan hô bất chấp thân phận phongđộ____quả thực còn thích thú vui vẻ hơn năm xưa khi đăng cơ làm Hoàngđế, Hạ Minh chợt có loại kích thích muốn kháng nghị với ông trời, ôngnặn người cũng nặn quá thiên vị rồi đấy!
- Chuyện này phải đa tạ ngươi.
Hạ Nguyên lành lạnh nói, ánh mắt vẫn dán vào Bạch Vân.
- Đa tạ ta cái gì?
- Mười năm trước không phải ngươi đã tặng cô ấy quyển “Xúc cúcdu nghệ” sao? Cô ấy đọc sách luôn rất nhanh và hiệu quả, xem xong sáchthì cũng học xong nghề.
- Quyển “Xúc cúc du nghệ” kia ta cũng xem rồi, sao lại không học ra được bản lĩnh như vậy? Ta còn ngày ngày xuống sân luyện tập nữa,trong khi Bạch Vân đâu có.
Hạ Minh kêu lên.
- Cho nên, đọc sách cho tốt rất quan trọng.
- Người như chúng ta không thể đi thi khoa cử, đọc sách cho tốtđể làm gì? Hơn nữa, mấy thư sinh đọc sách tốt kia cũng đâu có mấy ai đábóng giỏi.
Hạ Minh không cho là đúng.
- Cho nên, Bạch Vân…….là đặc biệt.
Hạ Nguyên khẽ lẩm bẩm.
- A? Ngươi nói gì?
Do tiếng reo hò cổ vũ xung quanh quá lớn nên Hạ Minh không nghe rõ Hạ Nguyên nói nhỏ cái gì.
Hạ Nguyên cười lắc đầu, nói:
- A Minh, ngươi nhìn kỹ Bạch Vân.
- Ừ, thế nào?
Hạ Minh nghe lời nhìn chăm chú vào gương mặt Bạch Vân.
- Có cảm thấy tướng mạo cô ấy giống nữ nhi không?
- Sao ngươi lại cho là vậy?
Hạ Minh không thể tin nổi quay đầu nhìn Hạ Nguyên:
- Bạch Vân rõ ràng là một tiểu tử tuấn tú, nếu nói trong kinhthành có ai nam sinh nữ tướng nhất thì phải kể đến thám hoa lang kỳtrước, tướng tá yểu điệu, lúc dạo phố bị mấy tiểu thư ngang ngược lột yphục ra để kiểm nghiệm, vị thám hoa lang ấy sợ đến nỗi ngay cả Hàn lâmviện cũng không vào, lập tức xin về Giang Nam làm huyện lệnh. Ngươi nóixem, có vị thám hoa lang như châu như ngọc phía trước thế này, những nam nhân khác dù tướng tá có thanh tú đến mấy, cũng đâu ai xem những thưsinh hơi đẹp hơn bình thường một chút là nữ nhân chứ?
Được rồi! Ngay cả ông trời cũng giúp cô ta.
Hạ Nguyên cảm thấy mình đứng về phía Bạch Vân, quyết định bảo vệ cái đầu trên cổ cô ta thật sự chính là thuận theo ý trời..….Còn nữa,tướng mạo Bạch Vân không hề bình thường nhé! Cô ta đương nhiên khôngphải tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có khí chất đặc biệt mà người bìnhthường không có, chỉ riêng đôi mắt hạnh vừa trầm tĩnh không gợn sóng vừa vô cùng giảo hoạt kia đã nói không hết ý vị rồi, vừa xung đột vừa hàihòa, tóm lại rất khó để hình dung. Khách quan mà nói, những dung nhanxinh đẹp chỉ có vẻ bề ngoài quả thực là nửa phần hấp dẫn cũng không có.
- A Nguyên, ngươi thân là người chỉ đạo đội đen, lát nữa có cần bảo Bạch Vân khiêm tốn lại chút không?
Hạ Minh nhắc nhở.
- Cô ấy không cần khiêm tốn.
Hạ Nguyên đương nhiên nhìn ra được các biến hóa trên sân.
- Sao không cần? Một mình cậu ấy chơi, thỉnh thoảng chuyền bóngcho thái thượng hoàng tuy hợp lý nhưng công việc chuyền bóng đó bây giờcậu ấy cũng đoạt mất, người khác không gây sự với cậu ấy mới là lạ.Ngươi nhìn xem, một mình Bạch Vân bị bảy tám người đội đỏ bao vây màcũng không ai giúp. Thông thường vào lúc thế này thì tả hữu hậu vệ khung thành sẽ đi viện trợ nhưng bọn họ không hề có chút ý định di chuyển,chỉ vây quanh che chắn cho thái thượng hoàng, thật là tệ, ngươi có muốnđổi người khác thay bọn họ không?
- Hễ có quý nhân hoàng thất tham dự thì một đội mười người luôncó năm sáu người tự động vây quanh che chắn, những cao thủ xúc cúc nhưhọ ai mà không muốn trèo cao, sao có thể không nắm bắt cơ hội lấy lòngnày chứ? Vị tiền bối dựa vào xúc cúc mà được phong quan vào thời Túc đếchính là tấm gương vươn tới cho họ.
Hạ Nguyên bình thản nói.
- Muốn dựa vào xúc cúc mà được phong quan lần nữa, đúng là ýnghĩ viển vông. Thái thượng hoàng chịu ảnh hưởng mạnh từ Túc đế, rấtnhiệt tình với xúc cúc, không hề cho rằng Túc đế phong quan như vậy làsai lầm, nhưng vì sự kiện đó của Túc đế mà bá quan nhìn chằm chằm vàoông cả đời, khiến ông không dám phong quan cho cao thủ xúc cúc nữa, cũng không dám thể hiện quá mức nghiện xúc cúc. Giờ đây thoái vị làm tháithượng hoàng, những trói buộc của triều đình dành cho ông cũng nới hơn,ông mới có thể thỉnh thoảng ra sân thi đấu nhưng vẫn không dám tùy tiệnlàm bừa. Ông không muốn sau khi trăm tuổi bị triều thần đặt cho tên thụy là “Hi”, “Lạc” gì gì đó. (“Hi” và “Lạc” đều có nghĩa là vui vẻ)
Con người sống cả đời chỉ để tranh được cái thanh danh. Như Túcđế, đơn thuần là miệng vàng lời ngọc, nước đổ khó hốt nên đành phải vòđã mẻ lại sứt, cố chấp làm tới cùng.
- Cháu ta cảm thấy thái thượng hoàng tiếc nuối sâu sắc vì không thể phong quan cho cao thủ xúc cúc đỉnh cao___
Hạ Nguyên thì thầm.
Giọng cậu tuy nhỏ nhưng Hạ Minh vẫn nghe được, gật đầu nói nhỏ:
- Lòng nhiệt tình của hoàng thất với xúc cúc là bản tính giatruyền. Thái tổ xuất thân quân đội, năm mười bảy tuổi đã đá bóng trongquân không có đối thủ, trở thành cao thủ xúc cúc đứng đầu, danh vọngtrong quân không gì sánh được, càng kêu gọi được nhiều người theo đuổi.Nếu không phải gặp loạn thế thì danh tiếng của thái tổ chúng ta tronglịch sử chỉ sợ là đóa hoa lạ đầu tiên phong quan tiến tước dựa vào xúccúc. Do đó, đối với hoàng thất mà nói, cho một chức quan nhàn chỉ vìthành tích xúc cúc quả thực không là gì cả, chẳng qua triều thần lảinhải, vì muốn bên tai được thanh tịnh nên mới bỏ ý nghĩ này. Đây cũng là nguyên nhân khiến tiền thưởng thi đấu xúc cúc hàng năm càng lúc càngnhiều. Không thể cho quan thì cho tiền vậy.
Nói đến đây, Hạ Minh hỏi Hạ Nguyên:
- A Nguyên, ngươi đã cho rằng Bạch Vân có năng lực thi đậu tiếnsĩ thì cần gì để cậu ấy trổ tài trên sân bóng? Thay vì gọi cậu ấy đếnđây lãng phí thời gian, còn không bằng để cậu ấy về nhà ôn tập thêm vàiquyển sách.
Hạ Nguyên vẫn nhìn Bạch Vân không chớp mắt, khẽ nói:
- Có thể thi được kết quả tốt hay không, không bởi nỗ lực mấyngày này mà bởi những khổ luyện tích lũy mười năm qua của cô ấy. Trướcmắt, có thể chiếm được….thiện cảm, mới là điều quan trọng nhất.
- Thiện cảm gì? Ý ngươi là gì?
Hạ Minh không nghe rõ, vội hỏi.
- Không.
Hạ Nguyên lắc đầu, nhìn về phía cổng lớn sân bóng, nói:
- Ồ! Hoàng thượng cũng tới rồi. Người lạ mặt phía sau huynh ấy là ai vậy?
Cậu cung kính hành lễ từ xa, thấp giọng hỏi.
Hạ Minh cũng vội cung kính hành lễ, sau đó mới đưa mắt nhìnsang. Hoàng đế có vẻ vừa hạ triều, đã thay thường phục, sau khi tới sânbóng thì dẫn mấy người mặc trang phục võ tướng theo sau lên lầu xembóng, tiện tay ra hiệu bình thân, để tất cả mọi người nhận ra sự có mặtcủa ngài đều không cần đa lễ.
- Theo sau Hoàng thượng có: Thành Võ đại tướng quân Quý Thành, Hoài Hóa đại tướng quân Lâm Hào…….
Sau khi nói liên tiếp tên bốn vị tướng quân, Hạ Minh nhìn chằmchằm vào nam tử trẻ tuổi đi sau cùng, thật sự không nhận ra là ai, bènbất giác nghi hoặc nói:
- Không lý nào, đại tướng quân triều ta ai ta cũng biết, ngườinày đội mũ tướng quân, y phục thêu mãnh hổ, chính là một đại tướng quântam phẩm, nhưng sao ta lại không có ấn tượng?
Điều này khiến một người tự xưng là Bách Hiểu Sinh kinh thành như cậu làm sao chịu nổi!
- Xuân Minh?
Trong lòng Hạ Nguyên có suy đoán mang máng về người đó, cậu gọi người hầu luôn yên lặng đứng phía sau tiến lên.
Hạ Nguyên có sáu người hầu tâm phúc, mỗi người một nhiệm vụriêng, công việc chủ yếu của Xuân Minh chính là dẫn đám thuộc hạ đi nghe ngóng gom góp đủ loại tin tức quan trọng hoặc không quan trọng, tạothành kho dữ liệu khổng lồ có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
- Nhị gia, vị đó là Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn vừa thừa kế tướcvị hai năm trước, nhờ công lao đánh đuổi hải tặc nên được phong làm UyHải đại tướng quân tam phẩm, sau đó được phái đi trấn thủ vùng cực bắc,mỗi hai năm về kinh báo cáo công tác một lần, trong vòng mười năm sẽkhông thay đổi chức vụ.
Xuân Minh nói rõ đơn giản về thân phận lai lịch của người đó.
Quả nhiên là hắn. Hạ Nguyên gật đầu, khóe môi mím thành một nụcười nhạt không rõ hàm ý, cậu khoát tay cho Xuân Minh lui xuống.
Hạ Minh bên cạnh sau khi nghe Xuân Minh báo cáo thì kinh ngạc khẽ kêu lên:
- Hắn chính là Triệu Tư Ẩn? Quốc triều hai trăm mười tám nămnay, thứ tử đầu tiên thừa kế tước vị? Thứ tử ầm ĩ xôn xao khắp triềuđình và dân chúng hai năm trước?
- Chỉ là một thứ tử thôi.
- Hóa ra là thứ tử, hèn gì ta không biết hắn. Dù thừa kế tướcvị, hắn cũng không thể gia nhập vào giới quý tộc, còn bị đẩy đi xa đếnvùng cực bắc, đúng là không biết tính toán; nếu hắn chịu yên phận làmmột thứ tử thì bây giờ còn có thể ở trong kinh hưởng phúc.
Triều Đại Ung phân rõ đích thứ, ngay cả hoàng thất cũng xem dòng chính là chính thống, nếu hoàng hậu có nhi tử thì hoàng vị tuyệt đối sẽ không đến phiên những nhi tử khác, còn nếu hoàng hậu không có nhi tử,thứ tử đăng cơ thì hoàng quyền của vị đế vương ấy cũng sẽ bị chia mộtnửa cho tôn thất nắm giữ, hình thành thể chế chính trị cùng thương nghịđến khi đích tử đời kế tiếp lên ngôi mới ngừng.
Hoàng thất đã vậy thì người thừa kế và quản lý tước vị đươngnhiên lại càng vô cùng nghiêm khắc. Nếu chính thê không có nhi tử thìtước vị của gia đình sẽ chấm dứt, tuyệt đối không có chuyện để thứ tửthừa kế tước vị; nhưng Triệu Tư Ẩn lại cứ tạo ra ngoại lệ đầu tiên củatriều Đại Ung.
Chuyện ngoại lệ này có lẽ về tình có thể chấp nhận nhưng thật sự không nên tồn tại. Bởi một khi đã có tiền lệ thì về sau người khác sẽdễ dàng dựa theo nó mà dùng. Như vậy thì những quy tắc pháp luật màngười đời tuân theo sẽ không còn là uy nghiêm bất khả xâm phạm nữa. Nếuvậy thì còn ai an phận tuân thủ các chuẩn mực thế gian thay vì lươn lẹođể được ngoại lệ, đạt được vinh hoa phú quý?
Nói ngắn gọn là, sau khi một thứ tử được thừa kế tước vị thìhàng ngàn hàng vạn thứ tử khác sẽ có mục tiêu tiến tới. Nguyên nhânkhiến gia đình rối loạn cũng do đó mà phát sinh.
Cho nên, dù Chiêu Dũng hầu phủ không có đích tử, dù mấy đờiChiêu dũng hầu tử trận sa trường, ngay cả một hầu gia thư sinh chỉ biếtcầm bút cũng xếp bút nghiên theo việc binh đao lãnh binh đi tiêu trừ hải tặc và tử trận, Chiêu Dũng hầu phủ chỉ còn lại mẹ góa con côi cùng vớicác thứ tử thứ nữ……miễn cưỡng mà nói, là tuyệt tự rồi.
Công kia cao lắm thay, tình kia đáng thương thay, nếu cứ thế mànói nhà người ta không con nên đoạt lại tước vị thì quả thực rất vô tâmbạc bẽo; nhưng nếu vì thương hại mà cho phép thứ tử thừa kế tước vị thìkhông ai muốn thấy hậu quả có thể sẽ xảy ra.
Khi tân hoàng lên ngôi vào hai năm trước, đây là thử thách đầu tiên ngài gặp phải.
Tiền Chiêu Dũng hầu tử trận trên biển, không có đích tử.
Thứ tứ tử của Chiêu Dũng hầu – Triệu Tư Ẩn, sau khi phụ thân tửtrận, hắn lên một chiếc thuyền nhẹ, dẫn theo bảy mươi tử sĩ, ôm quyếttâm liều chết lặng lẽ đến đại bản doanh của hải tặc, tàn sát gần nhưtoàn bộ người trên đảo, sau đó nội ứng ngoại hợp tiêu diệt sạch sẽ mốihọa quấy nhiễu vùng đông hải suốt bốn mươi năm qua, lập nên công trạngngút trời. Người này là kỳ tài quân sự, có năng lực trị quân, đủ tànnhẫn với kẻ địch, không hề làm giảm uy danh của Chiêu Dũng hầu,nhưng…..hắn là thứ tử.
Thứ tử không thể thừa kế tước vị, nhưng nam nhân dòng chính bađời của Chiêu Dũng hầu toàn bộ đều đã bỏ mạng sa trường, ngay cả vị hầugia chỉ biết cầm bút ngâm thơ vẽ tranh cũng không thể nhờ công lao phụhuynh che chở mà an hưởng tuổi thọ; trong khi hiện giờ người thứ tử nàylại phất cao danh tiếng của Chiêu Dũng hầu, báo thù cha, diệt trừ đạihọa quốc gia. Hắn khải hoàn về triều, ngươi không phong thưởng thì thôi, còn hăm he thu hồi tước vị của người ta, những lời thế này, đừng nói là tân hoàng không nói được, ngay cả đủ loại bá quan phản đối việc thứ tửthừa kế tước vị cũng không cách nào mở miệng.
Trên dưới triều đình vì thế mà cãi nhau mãi không xong, cuốicùng đưa ra quyết định____Triệu Tư Ẩn có thể thừa kế tước vị Chiêu Dũnghầu.
Nhưng chỉ thừa kế một đời, bản thân hắn hoặc đời sau của hắnphải vô cùng nỗ lực đạt được quân công lớn hơn nữa mới có thể có cơ hộitiếp tục truyền lại tước vị hầu gia cho đời sau.
Sau khi Triệu Tư Ẩn thừa kế tước vị thì bị phái đi phương bắctrấn thủ cửa ải quốc gia. Xứ bắc lạnh khủng khiếp, nhưng đây đã là kếtquả tốt nhất với Chiêu Dũng hầu rồi. Suy cho cùng thì kinh thành vẫn lànơi đích thứ rõ ràng, một thứ tử như hắn thực khó gia nhập vào giới quýtộc. Mà, thân là hầu gia lại có chức vụ đại tướng quân trên người, hắncàng không thích hợp qua lại với những kẻ quần là áo lượt mặc sức ănchơi trong giới thứ tử. Vả lại, một hầu gia là thứ tử như hắn, lúc lêntriều đứng ở đó, thực sự cũng rất chướng mắt, vẫn nên đuổi đi xa thì tốt hơn.
…….Xuân Minh đang tập hợp lại tất cả tin tức liên quan đến Chiêu Dũng hầu phủ cho Hạ Nguyên. Vì thế, có thể nói hiện tại trong giới quýtộc, Hạ Nguyên là người hiểu rõ nhất về Chiêu Dũng hầu phủ, Hạ Minh tựkhoe là Bách Hiểu Sinh cũng không bằng.
- A Nguyên, ngươi nói xem, tại sao Hoàng thượng lại cho phép Triệu Tư Ẩn theo sau?
Điều này phải chăng có nghĩa là, kỳ thực Hoàng thượng rất tánthưởng Triệu Tư Ẩn? Chỉ là ngại cách nhìn của triều thần nên không tiệnthể hiện quá rõ ràng?
- Có lẽ……Triệu Tư Ẩn cũng là một cao thủ xúc cúc?
Hạ Nguyên thuận miệng nói.
- Không thể nào, mấy thứ tử đá bóng xuất sắc đều đã thành độiviên trong đội xúc cúc, chúng ta cũng nghe nói tới. Nhưng gã Triệu Tư Ẩn này nếu không phải hai năm trước ầm ĩ chuyện thừa kế tước vị thì khắpkinh thành có ai nghe nói về hắn?
- Trọng thần tay nắm binh quyền không kéo bè kéo phái, với Hoàng thượng mà nói, không lôi kéo loại người này, chẳng lẽ lại lôi kéo bọnkết bè kết đảng kia?
- Cũng đúng.
Hạ Minh gật đầu cười khẽ.
Lúc này tiếng còi kết thúc thi đấu thổi lên, tất cả khán giả đều hoan hô khen ngợi, đội đen do thái thượng hoàng chỉ huy đại thắng độiđỏ thuộc hoàng gia, mọi người đương nhiên đều là người cực kỳ giỏi nịnhnọt, những lời khen ngợi cứ thao thao bất tuyệt, mọi người vây quanhthái thượng hoàng nói đủ loại lời hoa mỹ.
Thái thượng hoàng cao hứng đỏ hồng mặt, cười thấy răng khôngthấy mắt, một tay ông bế hoàng tôn vừa kêu la vừa nhảy nhót lên, càngkhông quên đại công thần đã giúp ông không ngừng ghi điểm hôm nay, dùmọi người vây quanh ông chặt kín, ông vẫn không quên vẫy gọi Bạch Vân bị xô đẩy đi xa tới đứng bên cạnh ông; mà lúc này, Hoàng đế xem xong thiđấu cũng dẫn một đám người xuống lầu, tiến lên chúc mừng phụ hoàng củamình.
- Đi thôi.
Hạ Nguyên nói, hai người đi về phía thái thượng hoàng.
- Tên Bạch Vân này vận may đúng là không tệ.
Hạ Nguyên chỉ mỉm cười, kỳ thực tâm tư đã trôi đi nơi khác, nghĩ xem giữa Bạch Vân và Triệu Tư Ẩn có quan hệ thế nào……
Hạ Minh quay đầu nhìn Hạ Nguyên, suy nghĩ, hơi lo lắng hỏi:
- A Nguyên, ngươi sắp xếp Bạch Vân tham gia trận đấu này là muốn để thái thượng hoàng và Hoàng thượng biết đến cậu ấy, đúng không?Nhưng, sao ngươi có thể chắc chắn là Hoàng thượng biết Bạch Vân sớm hơnthì sẽ ưu ái cậu ấy hơn? Có khi Hoàng thượng lại vì vậy mà nghiêm khắcvới bài thi của cậu ấy hơn nữa ấy chứ.
Sau Túc đế, thái thượng hoàng và Hoàng đế đều đặc biệt chú ýkhông cho triều thần có cơ hội nói họ đắm chìm trong thú vui chơi giảitrí hay thiên vị người giỏi xúc cúc. Như vậy, nếu Bạch Vân may mắn cóthể tham dự kỳ thi Đình, đến lúc đó vì để không gây ra tranh cãi, Hoàngđế nhất định sẽ càng thêm nghiêm khắc với bài thi của Bạch Vân để khôngđến mức sau này truyền ra những lời đồn đại như “lại một người phongquan nhờ xúc cúc”.
- Trong tình huống bình thường, đương nhiên tốt nhất là sau khiBạch Vân thi đậu tiến sĩ mới để Hoàng thượng biết đến năng lực xúc cúccủa cô ấy, như vậy sẽ không sinh ra lời đồn “phong quan nhờ xúc cúc”,cũng khiến cho Hoàng thượng càng yêu thích Bạch Vân hơn.
Hạ Minh gật đầu, hỏi:
- Vậy, ngươi căn cứ vào đâu mà suy tính……
Hạ Nguyên đặt ngón trỏ lên môi, không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Hạ Minh không kiềm được lườm cậu, sau đó có chút ghen tị nói:
- A Nguyên, từ sau khi Bạch Vân đến kinh thành, toàn bộ tâm tưcủa ngươi đều đặt vào cậu ấy, cứ hai ngày ba bữa là chạy đến chỗ cậu ấy, bằng không cũng sẽ giúp cậu ấy đi vơ vét văn chương khoa cử khắp thiênhạ. Ta chưa từng thấy ngươi để tâm đến ai như vậy, ta cũng sắp nhịnkhông nổi lòng ghen tị đây nè. Ta nói này, Bạch Vân rốt cuộc tốt chỗ nào mà khiến ngươi hao hết tâm tư giúp cậu ấy thu xếp? Cậu ấy chẳng qua chỉ là một thôn đồng chúng ta chơi chung mấy ngày khi còn bé mà thôi.
- Cô ấy rất thú vị, hơn nữa còn thông minh nhạy bén.
Cậu không thể nói nguyên nhân, chỉ có thể lo nghĩ trong lòng.
- Có thú vị đi nữa thì thế nào? Ta không tưởng tượng được tại sao ngươi lại để ý đến như vậy.
Thân phận chênh lệch rất lớn, những thiếu gia quyền quý như họchưa bao giờ xem xét việc qua lại với người có thân phận chênh lệch quánhiều, có lẽ thỉnh thoảng họ có thể trò chuyện hoặc chơi đùa vài lầnnhưng sẽ không để ý. Cũng như thôn Tiểu Quy khiến họ ấn tượng khó phai,họ sẽ không muốn đến lần thứ hai; bạn chơi quen biết ở thôn Tiểu Quy,quay đầu rồi nên quên mất mới phải.
Bản thân Hạ Nguyên cũng không phải người cảm tính, cậu ấy đã điqua rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, tiếp xúc với đủ loạingười; nhưng dù là người xuất sắc hơn nữa, sau khi chia tay, cậu ấy cũng sẽ cho vào quên lãng. Vậy mà Bạch Vân lại cứ thành một ngoại lệ, mườinăm thư từ chưa từng đứt đoạn, sau mười năm vào kinh lại được cậu ấy săn sóc từng li từng tí, Hạ Minh cảm thấy điều này thực sự quá vô lý.
Hạ Nguyên trầm ngâm một lát, khẽ nói:
- Ngươi không hiểu.
- Ngươi toàn dùng những lời như vậy để qua loa với ta! Nếu tahiểu thì đâu cần hỏi ngươi, đương nhiên là không hiểu mới hỏi! Ta nghĩnát óc cũng không ra, ngươi có lý do gì để tốt với Bạch Vân chứ___á!
Đột nhiên, trong đầu Hạ Minh lóe lên một suy đoán kinh hãi,khiến cậu thất thanh ngay tức khắc, thình lình kéo lấy ống tay áo HạNguyên, nhìn chằm chằm vào cậu, há hốc mồm không nói nên lời.
- Biểu cảm này của ngươi là sao hả?
Hạ Nguyên nhướng một bên mày, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Hạ Minh, nghi ngờ tiểu tử này đang suy nghĩ mấy thứ bậy bạ linh tinh gì đó.
- A Nguyên ngươi___
Hạ Minh khó khăn phát ra tiếng, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận đến bên tai Hạ Nguyên nói nhỏ:
- Ngươi, có phải vừa ý Bạch Vân rồi không? Có phải……ngươi muốn cùng cậu ấy kết, kết làm, làm khiết huynh đệ? (khiết huynh đệ: chỉ hai người nam có quan hệ đồng tính luyến ái)