Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 7: Cậu rất đẹp (3)




“Ôi, chờ một chút.” Quý Duyệt Sênh túm lấy đèn pin đong đưa trong tay Kỳ Tư, lia ánh đèn đến chỗ một cây cột gỗ ở bên cạnh bọn họ.

Cây cột này hình như dùng để chống tấm ngăn gác mái nhỏ ở phía trên. Nói là gác mái nhỏ, thật ra chỉ đơn giản là ngăn cách không gian phía dưới, vì để lợi dụng không gian hợp lý, chứa đồ.

“Cậu xem, có phải trên cây cột này có vết xước không?” Quý Duyệt Sênh cẩn thận quan sát.

Kỳ Tư cũng đi sang, duỗi tay sờ sờ, cảm giác hơi gai gai.

“Vết xước rất mới, hẳn là dùng móng tay cào ra.”

“Quan Thấm?” Quý Duyệt Sênh xác nhận với Kỳ Tư.

Kỳ Tư không trả lời, mà tiếp tục phân biệt mấy vết xước kia: “Cậu nhìn xem có giống chữ T không?”

Vết xước trên cột xiêu vẹo, như theo bản năng dùng tay cào ra dưới trạng thái căng thẳng và bất an cực độ. Đây như sự kỳ quái nào đó, có lẽ bản thân cô ấy không ý thức được hành vi này. Mà hành vi này tự nhiên xảy ra vì giải quyết cảm xúc ngay lúc đấy dưới hoàn cảnh nào đó.

“Nếu đây là chữ T, vậy vết bên cạnh chưa thành hình là cái gì?” Quý Duyệt Sênh khó hiểu, khom người hỏi: “Có phải chưa viết xong không?”

Cô vừa nói xong, Kỳ Tư đột nhiên dời đèn pin xuống. Vì thế, Quý Duyệt Sênh đành phải cùng anh ngồi xổm xuống. Ánh sáng đèn pin trên tay chiếu xuống, ở chỗ cách mặt đất 50 centimet trên cây cột, bọn họ rõ ràng phát hiện một vết xước khác.

Xung quanh vết xước kia vô cùng bằng phẳng, hiển nhiên đã qua rất nhiều năm. Mà vết xước này trực tiếp nói cho Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh, đây là cái gì.

“Tony?” Quý Duyệt Sênh chớp mắt, hoàn toàn không rõ: “Ai là Tony? Vì sao lại có tên tiếng Anh ở chỗ này?”

Kỳ Tư đưa đèn pin cho Quý Duyệt Sênh, còn mình thì lấy di động ra chụp lại hai giai đoạn thời gian khác nhau này, vết xước rất có khả năng truyền đạt cùng một ý.

“Nét chữ này rất trẻ con.” Kỳ Tư đứng lên, nói ra phân tích trực giác đầu tiên: “50 centimet... Loại trừ có người cố tình thì người cào ra vết xước hẳn cao khoảng 1m2, là một đứa bé. Dựa theo chiều cao tiêu chuẩn của trẻ con, bé gái tầm 7 tuổi sẽ có chiều cao tương đương.”

“Cho nên có thể là Quan Thấm không?” Quý Duyệt Sênh lại hỏi.

Kỳ Tư đứng lên, than nhẹ: “Vậy phải tìm thời gian xác nhận với cậu ấy.”

Đúng lúc này, Quý Duyệt Sênh nhanh nhạy bắt giữ được âm thanh dị thường ngoài nhà, vội vàng cảnh giác hô nhỏ một tiếng về phía cửa sổ: “Ai?”

Câu hỏi này trầm thấp, thật sự khiến cho động tĩnh bên ngoài lớn hơn. Người ngoài cửa sổ nghe được âm thanh bên trong thì lập tức cất bước chạy. Bước chân giẫm hết lên cành khô ở bên ngoài, phát ra tiếng vang răng rắc.

“Cậu đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích!” Kỳ Tư bỏ xuống một câu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Cậu cẩn thận một chút!”

Quý Duyệt Sênh chạy đến cửa, sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng lại không nhìn thấy bóng người.

Dưới tình thế cấp bách, cô kẹp đèn pin ở dưới nách, lấy di động ra gọi cho Giang Chính trước.

Đêm đen mù mịt, vết xước kỳ lạ trên cột, không tìm được liên hệ xác thực khoảng cách thời gian, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện người xa lạ. Tất cả những thứ này đẩy đêm nay lên một cao trào không rõ tên.

Núi rừng là chỗ dễ mất phương hướng nhất.

Kỳ Tư nghe tiếng bước chân, đuổi sát sau đó, theo người rình coi tiến vào sau núi trong thôn. Tuy rằng anh không có năng lực nghe tiếng phân biệt vị trí như Quý Duyệt Sênh, nhưng thể chất của anh sẽ không thua một người lớn tuổi hơn mình.

Anh nghe ra hơi thở hỗn loạn và tiếng bước chân nặng nề của người kia. Người kia cực kỳ hoảng loạn, lúc này giống như ruồi nhặng không đầu. Hơn nữa, anh có thể đoán được người kia muốn chạy trốn đi đâu.

Kỳ Tư chưa từng đến đây, nhưng anh xem bản đồ là có thể biết rõ đặc điểm vị trí địa lý ở đây. Vì thế, anh quyết định rẽ sang một con đường núi khác chặn đầu người kia.

Người nọ đón ánh trăng lần nữa xuất hiện, thở hổn hển bò lên trên núi, chống tay vào cái cây bên cạnh quay đầu lại tìm người đuổi theo phía sau. Không thấy người, gã cho rằng mình đã dễ dàng cắt đuôi anh.

“Tôi ở đây.”

Giọng nói bình tĩnh, thản nhiên đột nhiên xuất hiện ở phía trước, người nọ còn không kịp chạy trốn, đã bị Kỳ Tư giơ chân đạp xuống. Gã ngã lăn quay vài vòng, đầu đập vào rễ cây mới dừng lại.

Kỳ Tư thả người nhảy xuống, bắt lấy tay người nọ, lập tức bẻ quặt tay ra sau khống chế.

“Ui da, đau, đau, đau…” Người nọ phát ra tiếng quát nghẹn ngào.



Nghe âm thanh này, chắc là đàn ông trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi. Kỳ Tư vẫn không buông tay, hỏi thẳng: “Lén lút ở ngoài nhà người khác làm gì?”

Gã đàn ông trung niên lại không hé răng.

Vì thế, Kỳ Tư xách gã lên, ghì gò má của gã lên thân cây. Kỳ Tư ghé sát vào gã, hai tròng mắt sắc bén: “Chúng ta đổi câu hỏi, ông muốn chặt ngón tay nào trước?”

Gã đàn ông trung niên rầm rì một tiếng, cảm thấy sợ hãi. Gương mặt gã dán trên thân cây, cực kỳ không thoải mái, liên tục đảo tròng mắt dường như đang tìm biện pháp thoát thân.

“Tôi là ăn trộm. Tôi chỉ muốn đến trộm đồ!” Cuối cùng, gã cắn răng nói.

Kỳ Tư biết mục đích của gã, lại hỏi: “Ồ. Mấy ngày trước ông trộm đồ xong, còn thuận tiện giết người phải không? Hôm nay trở về ôn lại hiện trường giết người?”

“Cái gì... Giết người gì chứ? Tôi chỉ trộm đồ!”

“Trộm cái gì?”

“Tôi... Di động! Di động trong túi!”

Dĩ nhiên Kỳ Tư không tin lời nói bậy của gã, nhưng vì kéo dài thời gian, Kỳ Tư giả vờ phối hợp với gã.

Anh lấy di động từ trong túi của gã đàn ông trung niên, vừa thấy lập tức cười.

“Trộm ở đâu?” Anh hỏi.

Gã thở phì phò nói: “Ở một nhà đầu thôn.”

“Nhà kia chỉ có một ông cụ lãng tai. Ông nói cái di động bốn, năm ngàn tệ này là trộm từ trong nhà ông cụ ra?” Kỳ Tư lập tức vạch trần lời nói dối của gã đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Còn không nói thật, tôi sẽ ra tay thật đấy.” Khi nói chuyện, anh bẻ cánh tay gã đàn ông trung niên, động tác này như muốn thật sự bẻ gãy tay gã.

“Tôi thật sự không lừa cậu. Tôi là ăn trộm, tôi không trộm được thứ gì...” Kẻ trộm chuyên nghiệp đều có một đặc tính, đó là chết không thừa nhận. Bọn họ biết rõ trộm đồ chỉ đơn giản bị bắt giam mấy ngày. Vài ngày sau được thả ra, rồi lại đi trộm đồ, bọn chúng quá hiểu “kịch bản” này.

Cho nên, bọn chúng mạnh miệng.

Kỳ Tư vốn cảm thấy bẻ trật khớp tay gã không phải việc khó, nhưng lại không muốn chuyện phía sau sẽ khó khăn. Vì thế anh đơn giản buông gã đàn ông trung niên ra, nói: “Vậy cho ông chạy.”

“Hả?” Gã hơi sững sờ rồi quyết đoán nhanh chân chạy.

Mèo vờn chuột, chơi rất k1ch thích.

Vì thế, trước sau tới lui năm lần, tất cả đều bị Kỳ Tư vừa vặn bắt được. Mỗi lần đều bị đá, ngã mặt mũi bầm dập không nói, thể lực cũng tiêu hao hầu như không còn.

“Còn chơi không?” Cuối cùng, Kỳ Tư đá gã về trước cửa nhà cũ.

“Không, không...” Gã đàn ông trung niên yếu ớt xua tay.

Cửa thôn, xe cảnh sát đã tới rồi.

“Kỳ Tư!” Quý Duyệt Sênh lo lắng tiến lên, kéo tay anh hỏi: “Cậu có sao không?”

“Không sao.” Kỳ Tư trấn an cô.

Quý Duyệt Sênh trừng mắt nhìn người đau đớn r3n rỉ trên mặt đất, cau mày nói: “Kỳ Tư tập võ từ nhỏ đấy. Đừng nói ông đánh không lại cậu ấy, mà có chạy cũng không thắng nổi cậu ấy.”

“Sao lại thế này?”

Giang Chính sải bước đi về phía bọn họ, đồng nghiệp đi cùng rất nhanh nhẹn tiến lên đeo còng vào tay gã đàn ông trung niên nằm trên mặt đất đã mệt đến không thể nhúc nhích.

“Người hiềm nghi.” Kỳ Tư ngắn gọn trả lời.

Giang Chính liếc nhìn gã đàn ông có dáng vẻ thê thảm kia, lại tiến lên nhìn chăm chú đánh giá một phen: “Đây không phải tội phạm La Nhất Kiệt đang lẩn trốn vì tội cố ý gây thương tích giết người à? Sao? Trốn từ tỉnh nào đến đây?”

Lần này cẩn thận phân biệt thì hay rồi, hóa ra là tội phạm bị truy nã.



La Nhất Kiệt không rên một tiếng, lúc này hoàn toàn không ôm bất kỳ may mắn gì, chỉ tỏ vẻ mặc người xâu xé.

“Tôi đưa người về trước.” Giang Chính bảo đồng nghiệp giải La Nhất Kiệt lên xe, nói với Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh: “Không bị thương chứ?”

Kỳ Tư lắc đầu: “Trên hung khí có vân tay không?”

“Đồng nghiệp của tôi còn đang tăng ca, hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.” Vẻ mặt Giang Chính mỏi mệt, không nhịn được hút điếu thuốc: “Có khả năng rất lớn bộ xương trắng kia là bà của Quan Thấm, nhưng nguyên nhân cụ thể của cái chết còn phải điều tra thêm một bước. Mấy đứa tạm thời đừng nói với Quan Thấm. Dù sao điều tra rõ thân phận, chúng tôi ắt sẽ liên lạc với người nhà của em ấy.”

Quý Duyệt Sênh im lặng gật đầu.

Giang Chính thấy cảm xúc của hai người không cao, lại nói thêm một câu: “Bức vẽ mô phỏng hình người kia của cậu rất thành công. Chúng tôi đã tra được thân phận người chết, tên Trương Sơn, còn rất trẻ, mới hai mươi mấy tuổi. Dân thất nghiệp lang thang, không phải người địa phương.”

“Anh ta và La Nhất Kiệt có quan hệ gì không?” Câu hỏi của Kỳ Tư luôn sắc bén.

“Tạm thời còn chưa rõ. La Nhất Kiệt xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn có lý do. Cậu đừng nhìn dáng vẻ của gã thế kia, người này lúc đánh người đều đánh gần chết mới thôi. Tôi về cục thẩm vấn, hẳn sẽ có kết quả.” Giang Chính rít mạnh mấy hơi thuốc, rồi ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, lại lấy chân giẫm giẫm: “Hai đứa chú ý an toàn, sáng mai không việc gì thì sớm về trường học.”

“Vâng.”

Giang Chính xoay người, lại quay lại, nói với Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh: “Cảm ơn vì đã giúp.”

“Đừng khách khí, sir Giang! Vì nhân dân phục vụ!” Được khen thưởng, Quý Duyệt Sênh hưng phấn hành lễ chào Giang Chính. Tư thế chào cực kỳ tiêu chuẩn, còn chuẩn hơn cả lúc đội ngũ hội thao.

“Ừ, đi đây.” Giang Chính kéo cửa xe ra, khởi động xe cảnh sát rồi đi.

Kỳ Tư nhìn xe cảnh sát lao đi, rơi vào trầm tư. Vì sao trong lòng anh cảm thấy càng thêm nặng nề nhỉ? Một La Nhất Kiệt nhìn không hề liên quan đến nơi này, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nếu chỉ là vì tránh né pháp luật trừng phạt mà La Nhất Kiệt chạy trốn khắp nơi, vậy đi vào nơi này, về tình cảm, có thể tha thứ. Nhưng Trương Sơn thì sao? Anh ta lại vì cái gì? Sao chết ở nơi này?

“Giao vấn đề nan giải cho cảnh sát thôi.” Lúc này, Quý Duyệt Sênh nhìn anh nói: “Chúng ta trở về xem Quan Thấm.”

“Được.”

Dù sao đáp án không thể có ngay được, không bằng quan tâm giải quyết vấn đề trước mắt.

Hai người quay về theo đường cũ, đi tới phòng Quan Thấm nghỉ ngơi. Cô ấy ngủ trên sofa trải báo, cau mày, dường như ngủ cực kỳ không yên ổn.

“Nếu vết xước kia do cậu ấy cào, như vậy có lẽ sẽ tìm được gì đó trên ngón tay cậu ấy.” Quý Duyệt Sênh đề nghị.

Kỳ Tư gật đầu cam chịu, sau đó bật đèn pin, để Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng nâng tay Quan Thấm lên, tỉ mỉ quan sát ngón tay cô ấy.

Không khí chưa bao giờ tĩnh lặng, kỳ lạ đến vậy, giống như đang làm chuyện gì mờ ám, cẩn thận và mang theo vài phần sợ hãi. Nơm nớp lo sợ, đến cả tay cũng run lên.

Quý Duyệt Sênh rất bức bối, cảm thấy mình cực kỳ uất ức. Cô nhìn Kỳ Tư, nhỏ giọng nói: “Ngón tay cậu ấy rất sạch sẽ, nhưng móng của ngón trỏ tay phải rất nham nhở.”

Tuy rằng Kỳ Tư buồn bực, nhưng cũng biết kết quả sẽ là thế này. Tầm mắt anh lướt qua đỉnh đầu Quý Duyệt Sênh dừng ở trên người Quan Thấm, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

“Làm sao vậy?”

Quý Duyệt Sênh khó hiểu quay đầu lại. Ngay lúc quay lại, cô phát hiện Quan Thấm lại trợn tròn mắt, lấy một ánh mắt đáng sợ cực độ trừng bọn họ.

Chỉ một giây, Quý Duyệt Sênh bị dọa đến la lên một tiếng. Thấy cảnh này Kỳ Tư nhanh tay kéo cô vào trong ngực mình, để ngừa tình huống bất ngờ phát sinh.

Nhưng bọn họ không dự đoán được, khoảnh khắc Quan Thấm ngồi dậy thì giống Quý Duyệt Sênh, phát ra tiếng gào kinh sợ. Cô ấy run tay, che mặt, giọng nức nở.

“Quan Thấm, cậu không sao chứ?” Quý Duyệt Sênh cảm thấy mình bị bạn học dọa thật sự rất hoang đường, vội vùng ra khỏi ngực Kỳ Tư, quỳ gối trước sofa hỏi.

Quan Thấm khóc lóc ôm lấy Quý Duyệt Sênh, cầu xin: “Chúng ta về trường học đi. Giấc mơ khó hiểu của tớ, tớ không muốn biết chân tướng. Tớ không muốn biết...”

“Cậu không sợ bị nó vĩnh viễn giam cầm à?”

“Nhưng tớ lại vừa nằm mơ...” Quan Thấm nức nở nói: “Tớ mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, nhưng tớ đã không thể rõ đó là chuyện khi còn nhỏ hay là giấc mơ nữa. Tớ bắt đầu không phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực...”

Chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra, Kỳ Tư cũng bắt đầu hoài nghi thứ gọi là “giấc mơ liên tục lặp lại” của Quan Thấm. Vậy rốt cuộc là chân tướng hay là màu sắc tự vệ của chân tướng? Có phải sự mất tích của bà cô ấy là khởi nguồn cho cơn ác mộng không?

Nếu muốn cởi bỏ tất cả, có lẽ phải đảo ngược thời gian về mười mấy năm trước, cái ngày mà Quan Thấm không có ký ức kia.