Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 49: Em thích anh nhất (3)




Sau khi trải qua một giờ xóc nảy, bọn họ kéo cơ thể mỏi mệt đi tới cửa thôn của Du Tiểu Duệ.

"Mệt muốn chết rồi à?" Du Tiểu Duệ đang đứng chờ ở điểm dừng xe buýt, cổ đều sắp cứng đờ, cuối cùng cũng chờ được bọn họ tới: “Xin lỗi, nhà tôi còn chưa mua xe, cho nên vất vả hai người..."

Quý Duyệt Sênh miễn cưỡng vực dậy tinh thần, lắc đầu nói: "Không có việc gì. Chỉ là lâu rồi chưa từng xa nhà, không nghĩ tới ngồi một chuyến xe còn mệt hơn chạy 800m."

"Khoa trương vậy á?" Du Tiểu Duệ bị chọc cười, dẫn bọn họ đi về hướng nhà mình.

Trên đường đi, Kỳ Tư phát hiện mặc dù chỗ này là nông thôn, nhưng diện tích lớn đến không tưởng nổi. Mặt tiền cửa hàng bên đường đều được trang trí kèm theo rất nhiều yếu tố thời thượng, đồ vật bán ra cũng bắt kịp trào lưu. Còn có con đường lớn họ đang đi, còn rộng hơn con đường ở cửa sau trường bọn họ, có vẻ đây là một thôn rất giàu có.

Cũng không biết 13 năm trước đây trông thế nào.

Ba người tán gẫu đi về phía trước, chẳng bao lâu đã đến cửa nhà Du Tiểu Duệ.

Trong thôn phòng ốc mới xây san sát nối tiếp nhau, từng dãy phân chia hợp quy tắc, ngay cả tường gạch bên ngoài đều thống nhất.

"Cô nói chuyện với người nhà chưa?"

Nửa đường, Kỳ Tư hỏi ra vấn đề mấu chốt này, vẫn không quên đưa tay kéo Quý Duyệt Sênh đi vào mé trong đường cái.

"Nói qua thôi, chỉ nói là bạn học muốn tới." Du Tiểu Duệ cũng không nghĩ ra được ý kiến nào tốt hơn, chỉ có thể nói như vậy: "Mẹ tôi rất hiếu khách, thích trong nhà náo nhiệt. Tôi nói hai cậu muốn tới, bà ấy còn dọn xong cả phòng cho hai người rồi."

Quý Duyệt Sênh hơi kinh ngạc, nhưng cũng ngượng ngùng nói: "Không cần phiền toái như vậy, tôi thấy ở đây cũng có rất nhiều nhà nghỉ."

Kỳ Tư bỗng nắm lấy cổ tay của cô, nói với Du Tiểu Duệ: "Đến lúc đó chúng tôi sẽ đích thân cảm ơn dì."

"Làm gì?" Quý Duyệt Sênh không hiểu động tác có phần kích động của Kỳ Tư, còn vô cùng thấu hiểu nói: "Em cho là anh không thích ở nhà người khác chứ."

Đối mặt cô người yêu thần kinh thô này, trong lòng Kỳ Tư vô cùng nôn nóng. Đột nhiên nói nhà nghỉ gì chứ? Vậy nếu đi thuê phòng, anh sẽ đồng ý thuê hai phòng ư? Đương nhiên là không thể nào, đồ đần mới có thể làm như thế.

"Anh càng thích ở nhà người khác." Cuối cùng, Kỳ Tư đắng chát nhấn mạnh.

Quý Duyệt Sênh dĩ nhiên có nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, nhà nghỉ có thể sạch sẽ được đến đâu chứ? Chắc chắn là ở nhà sẽ sạch sẽ, ấm áp hơn. Kỳ Tư sẽ làm ra lựa chọn như vậy cũng là không có gì đáng trách.

Kết quả là, chờ bọn họ đến nhà Du Tiểu Duệ, sau khi nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của mẹ Tiểu Duệ, đột nhiên biết một tin tức khiến thế giới quan sụp đổ.

"Dì chỉ chuẩn bị một phòng thôi." Mẹ Tiểu Duệ quan sát đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, mỉm cười nói: "Tiểu Duệ nói các cháu là người yêu..."

"Mẹ…" Du Tiểu Duệ cũng không biết thế mà mẹ mình lại có tư tưởng cởi mở đến mức này, thẹn thùng ngăn bà ấy lại.

Lúc này, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cũng không dám nhìn nhau, giấu tâm tư trong lòng, từng người quay mặt sang một bên. Sớm biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế này, thật sự còn không bằng đi nhà nghỉ.

"Không có việc gì đâu dì, cháu có thể ở cùng phòng với Tiểu Duệ." Gương mặt ửng hồng của Quý Duyệt Sênh thật sự không che giấu được, cô chỉ có thể vùi đầu kéo Du Tiểu Duệ qua kiếm bừa một cái cớ.



"Ừm, cũng tốt." Trong lòng Kỳ Tư thoáng thất vọng, nhưng lại chỉ có thể xoa gáy, trái lương tâm đồng ý.

Suy cho cùng Mẹ Du cũng là người từng trải, thấy hai bạn trẻ phản ứng như vậy, cũng chỉ cười mà không nói lời nào. Trên miệng thì bà ấy nói đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cơm tối, bên này lại nháy mắt ra hiệu ám chỉ Du Tiểu Duệ biết điều một chút, đừng phá hỏng chuyện tốt của cặp đôi trẻ.

Nói cho cùng, Du Tiểu Duệ cũng không hiểu rõ tư duy của mẹ mình lắm, nhưng bố mẹ có thể cởi mở như vậy, cũng thật sự khiến cô ấy khá cảm động.

"Đừng cảm thấy kinh ngạc, mẹ tôi hiếu khách vậy đấy." Du Tiểu Duệ vẫn lúng túng giải thích hai câu.

Dù sao chuyện chung sống một phòng đã không thể thực hiện, Kỳ Tư cũng không thèm để ý những chuyện này, nhìn quanh bốn phía, lại quay về chủ đề chính: "Nhà Lâm Trí ở đâu?"

"Căn ngay đằng sau kìa, chờ hai người cất hành lý xong chúng ta có thể đi qua nhìn một chút."

Quý Duyệt Sênh gật đầu đồng ý, song vẫn không dám đối mặt với Kỳ Tư, hốt hoảng nói: "Vậy tôi cất hành lý vào phòng cậu luôn nhé, phải giành giật từng giây chứ."

Du Tiểu Duệ hơi xin lỗi liếc nhìn Kỳ Tư, phát hiện anh đang nhìn Quý Duyệt Sênh bằng ánh mắt đen tối, lập tức giật mình. Du Tiểu Duệ muốn từ chối yêu cầu ở cùng phòng với mình của Quý Duyệt Sênh, nhưng lại không tránh thoát được lực tay mạnh mẽ của cô, chỉ có thể bị cô kéo đi.

"Cô đi lên trước đi."

Đột nhiên, Kỳ Tư nắm lấy cánh tay Quý Duyệt Sênh, giữ cô đứng nguyên tại chỗ. Anh không giải thích cho hành vi đột ngột của mình, lại nói với Du Tiểu Duệ như vậy.

"À à, hai người cứ từ từ trò chuyện đi nhé."

Vẻ mặt của Du Tiểu Duệ đầy hổ thẹn, giống như cô ấy thật sự quấy rầy vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, vội vã chạy lên lầu. So với người trong cuộc, dường như cô ấy càng thẹn thùng.

"Sao thế?" Quý Duyệt Sênh kìm nén nội tâm đang cuồng loạn, biết rõ còn cố hỏi.

Kỳ Tư đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, hỏi: "Sao em không muốn ở cùng phòng với anh?"

"..."

Trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực! Quý Duyệt Sênh căng thẳng đến mức nói không ra lời, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không phải như anh nói. Mặc dù ngại thừa nhận, nhưng nghĩ thì vẫn lén nghĩ tới.

"Thế có muốn thay đổi ý định không?" Kỳ Tư không nhanh không chậm truy hỏi. Dường như trong cặp mắt đang nhìn chằm chằm Quý Duyệt Sênh đúng như chính anh nói, bắt đầu từ hôm nhìn thấy cô, anh đã nảy lòng tham.

Quý Duyệt Sênh bị sự ngọt ngào có thể khiến toàn thân run lên này tấn công hoảng sợ suýt chút nữa thì quỳ xuống nói "được". Mặc dù trong đầu, trong lòng toàn là Kỳ Tư, nhưng vị trí hoàn cảnh không cho phép cô lưu trữ sự ngọt ngào này.

Qua một lúc lâu không được Quý Duyệt Sênh đáp lại, Kỳ Tư thở dài, vuốt tóc của cô, giọng điệu không giấu được thất vọng: "Anh biết rồi."

Ba chữ đơn giản lập tức khiến Quý Duyệt Sênh cảm nhận được như thế nào là cách biệt một trời một vực, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Trong nháy mắt Kỳ Tư xoay người, cô nắm lấy tay anh ấp úng nói: "Lần sau... Lần sau được không? Lần sau khi chỉ có chúng ta cùng đi chơi..."



Hơi mất mặt, nhưng không muốn mặt cũng không cần mặt, dỗ bạn trai vui vẻ trước rồi nói!

"Ừm."

Thực tế chứng minh, Kỳ Tư vẫn rất dễ dụ, lòng đầy vui vẻ đồng ý, còn một lần nữa nở nụ cười. Lúc này Quý Duyệt Sênh mới phát hiện sự hiểu biết của mình về đàn ông thật sự rất ít.

Cho dù là Kỳ Tư, dường như cô cũng có chút đoán không ra.

Ba người đi dạo gần đó thừa dịp mẹ Duệ đi mua thức ăn, Du Tiểu Duệ miêu tả khung cảnh đại khái của nơi này vào mười ba năm trước. Kỳ Tư cầm giấy bút trong tay, căn cứ vào lời cô ấy nói cộng thêm những bức ảnh quá khứ mà mình nhìn thấy trong phòng, vẽ mô phỏng ra hình thức ban đầu của thôn này.

"Cậu giỏi thật đấy."

Kỹ năng của Kỳ Tư chỉ cần là người từng nhìn thấy đều sẽ khen không dứt miệng, thật ra lần ở quán cafe sách Du Tiểu Duệ đã cảm nhận được sự lợi hại của anh, chỉ là vẫn không nhịn được muốn khen một câu.

"Cô nói lúc ấy cô cũng đang chơi sắm vai gia đình?" Kỳ Tư hỏi.

Trong lúc tùy ý đi dạo, bởi vì hoàn cảnh thoải mái, so với lần ở quán cafe sách, đầu óc Du Tiểu Duệ cũng thả lỏng không ít, cho nên nội dung của ký ức cũng từ từ hoàn chỉnh.

"Ừm, nhưng thật ra là mẹ tôi nói cho tôi biết." Du Tiểu Duệ vẫn cười nói: "Tôi nói sao tôi lại luôn nhớ là hình như hai tay mình đều dính đầy bùn, trở về còn bị mẹ mắng một trận chứ."

"Cho nên trên thực tế trước khi chuyện xảy ra, cô và Lâm Trí vẫn luôn ở bên nhau?" Quý Duyệt Sênh bất thình lình hỏi.

Thật ra đây cũng là sự thật Du Tiểu Duệ vẫn muốn quên, muốn rũ sạch. Cô ấy sẽ cảm thấy tội lỗi, là cô ấy đánh mất Lâm Trí.

"Có thể nói như vậy." Sắc mặt Du Tiểu Duệ ảm đạm: "Có lẽ nó xảy ra trong chính khoảnh khắc tôi rời đi."

Kỳ Tư sửa sang lại trình tự thời gian trong chuyện này, tiếp tục hỏi: "Thật sự là vì mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm, cô mới rời đi à?"

"Tôi nhớ là như vậy."

"Thế bố mẹ Lâm Trí đâu, có đến gọi anh ta về ăn cơm không?"

"Điều này…" Du Tiểu Duệ không trả lời được, ấn tượng của cô ấy về chuyện xảy ra lúc đó rất mơ hồ. Bây giờ có thể nói ra đều là bởi vì bố mẹ quanh năm suốt tháng đề cập chuyện cũ, làm ấn tượng trở nên sâu sắc.

Chính cô ấy cũng từng cảm thấy kỳ lạ, ngày đó bố mẹ hai bên đều biết trẻ con nhà mình chơi đùa với nhau. Dựa theo lời của mẹ cô ấy nói, mỗi lần gọi cô ấy về ăn cơm, trông thấy Lâm Trí cũng sẽ tiện thể gọi một tiếng. Nhưng lần đó hình như chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Mẹ cô ấy không nhìn thấy Lâm Trí, hay là khi đó Lâm Trí đã mất tích? Nghĩ tới đây, sống lưng Du Tiểu Duệ lạnh toát, nghĩ mà sợ.

Đi dạo một vòng lớn, ba người mới chậm rãi dừng bước, đứng trước cửa nhà Lâm Trí. Cửa nhà tất cả mọi người đều dán giấy đỏ ăn tết, nhưng nhà Lâm Trí thì không. Cả căn nhà đều toát lên vẻ vô cùng tịch mịch, chuyện cũ trong đó lại rõ rành rành.

"Tiểu Duệ? Sao cháu lại về? Trường cho nghỉ à?"

Mấy người còn không biết phải làm gì tiếp theo, lại thấy một bà lão trông khoảng hơn 60 tuổi đi ra từ bên trong. Nhưng đó rõ ràng là người mẹ mới 40 tuổi của Lâm Trí, vậy mà đã già nua thành như này.