Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 10: Nhân chứng nhìn thấy tận mắt (2)




“Đội trưởng Uông, mượn học sinh của anh dùng một chút.” Trước khi đi, Giang Chính đưa ra một yêu cầu quá đáng.

Đội trưởng Uông cứng lưỡi, nhìn đội trưởng Hà và đội trưởng Lan xem kịch vui, lại nhìn Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đầy chờ mong, không kiên nhẫn xua xua tay nói: “Lấy giấy xin nghỉ trên bàn, viết xong thì giao cho tôi.”

Giáo viên luôn mềm lòng với học sinh, cho dù vừa mắng xong, sau đó cũng cố ý mời bọn họ ăn một bữa cơm nói chuyện tâm sự. Cho nên các đội trưởng ngẫu nhiên sẽ gặp nhau, kể khổ tập thể.

Trước mắt, học sinh có năng lực đi hoàn thành công việc, như vậy cũng không nên ngăn cản. Dẫu sao, trung thành và cống hiến nên bắt đầu từ khi bước vào trường cảnh sát. Mà việc này không liên quan đến thân phận của học sinh trước mắt, điều này liên quan đến tín ngưỡng trong tương lai của bọn họ.

Bởi vì Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh không cùng một phân khu, thời gian học chuyên ngành của hai người cũng không giống nhau, cho nên sau khi thảo luận, vẫn quyết định để Giang Chính về xử lý vụ án trước.

Hai ngày sau, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh mới đi tìm Giang Chính.

“Đi.”

Đây là chữ đầu tiên mà Giang Chính nói sau khi thấy bọn họ, đến một câu chào hỏi đơn giản cũng không có. Thế còn chưa tính, mới đến cục, anh ta đã đưa thẳng bọn họ đến khu thụ lý vụ án.

“La Nhất Kiệt không thừa nhận mình giết bà của Quan Thấm, cũng không chịu khai hung khí từ đâu ra, cũng như vì sao trên đó lại có dính máu của bà Quan Thấm.” Giang Chính vừa đi vừa nói sơ qua tình hình tiến triển vụ án cho bọn họ.

“Đương nhiên ông ta không chịu nói rồi.” Với việc này, Kỳ Tư đã có quan điểm riêng của mình: “Bác cả của Quan Thấm mới biết được mẹ mình bị giết hại, bên này lập tức bắt được một tên tội phạm bỏ trốn. Dĩ nhiên ông ta sẽ cảm thấy La Nhất Kiệt là hung thủ. Mà dưới tình huống mọi chứng cứ đều bất lợi cho La Nhất Kiệt, gã có làm thế nào cũng không thể rửa sạch hiềm nghi, nên dứt khoát giữ im lặng.”

Giang Chính nhìn anh, gật đầu.

Cách đó không xa, mấy chữ “Thụ lý vụ án” được khắc trên tấm biển xanh treo ở cửa, lộ ra vẻ uy nghiêm. Sau khi quẹt thẻ đi vào, hành lang thật dài và không gian khép kín khiến bọn họ bỗng cảm thấy trang nghiêm.

“Đưa đến đây đi.”

Sau khi đi vào phòng thứ hai bên tay phải khu thụ lý vụ án, Giang Chính nói với một người mặc đồng phục cảnh sát trong phòng.

Không khí nơi này lưu thông hơi kém, Quý Duyệt Sênh không nhịn được mà ho khan.

Kỳ Tư lo lắng nhìn cô một cái, lại nhìn thẳng vào cửa sổ đóng chặt ở cuối, bất đắc dĩ và đau lòng nói: “Nhịn một chút.”

Quý Duyệt Sênh mím môi, vẫy vẫy tay, muốn làm tan bớt mùi khói thuốc trong không khí.

“Sớm biết trong cục bí thế này, tớ đã đeo khẩu trang.” Quý Duyệt Sênh từ bỏ hành động vẫy tay để xua mùi khói thuốc hoàn toàn thất bại này. Cô che mũi theo Kỳ Tư ngồi xuống cái ghế đơn sơ trong phòng.

Chờ sau khi ngồi xuống, Giang Chính pha trà cho hai người: “Tạm chấp nhận một chút. Lá trà để đây chắc cũng một thời gian rồi.”

“Cảm ơn đội trưởng Giang, em uống nước sôi để nguội.” Quý Duyệt Sênh lập tức từ chối, sau đó đứng dậy chạy đến cạnh cửa rót cốc nước mới.

Đội trưởng Giang cười nói: “Chiêu đãi không chu toàn, ngại quá.”

Thật ra nhìn kỹ, Giang Chính cũng được coi là người đàn ông đẹp trai, mày rậm mắt to. Nhưng không biết có phải vì nghề nghiệp không mà nhìn anh ta có vẻ già hơn tuổi thật, khi nói chuyện bình thường, giọng anh ta nghe vô cùng lười biếng.

“Đừng hút nữa.”

Lúc này một cảnh sát khác đi vào, mới vừa lấy thuốc ra đã bị Giang Chính ngăn lại, anh ta lập tức mệt mỏi giải thích: “Tối hôm qua bắt mười mấy người đánh bạc, thẩm vấn nguyên một đêm. Không hút thì buồn ngủ chết mất, hôm nay còn có vài vụ án phải làm.”

Giang Chính không nói gì, chỉ liếc nhìn Quý Duyệt Sênh ở cạnh.

“Úi chà, đây là cô nhóc nhà ai thế?” Cảnh sát vội cất thuốc lá đi, tươi cười đánh giá Quý Duyệt Sênh: “Đội trưởng, em gái anh à? Không thể nào! Anh không thể có em gái đáng yêu như này được.”

“Cậu đừng dọa người ta, hai em đây đều là sinh viên trường cảnh sát.” Giang Chính ngăn cản anh ta, không cho anh ta đến gần. Nghĩ xem, “sứ giả hộ hoa” của cô nhóc kia ngồi ngay đó, tí nữa ghen lên lại khó xử.

Quý Duyệt Sênh rất hào phóng vẫy vẫy tay: “Chào anh.”

“Chào em, chào em.” Trên mặt cảnh sát tan đi hơn nửa mệt mỏi, lại tò mò hỏi: “Sinh viên trường cảnh sát đi thực tập hay là các em liên quan đến vụ án?”

“Năm mươi - năm mươi.” Giang Chính trả lời thay hai người: “Cậu làm việc đi, lúc nào nói chuyện sau.”

“Được, được. Hẹn gặp lại nhé.”

Nếu đã ra “lệnh đuổi khách”, vậy anh ta đành phải đi thôi.

Cảnh sát kia vừa rời khỏi phòng, một cảnh sát khác đã đưa La Nhất Kiệt vào. Trên cổ tay La Nhất Kiệt còn đeo còng, khi đi vào thì liếc Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư.



La Nhất Kiệt được xếp ngồi ở ghế đối diện bọn họ, ánh mắt toát ra vẻ mờ mịt.

“Hút thuốc không?” Giang Chính hỏi gã.

La Nhất Kiệt không hé răng, lại làm động tác nuốt nước bọt.

“Cho này.” Giang Chính dứt khoát đưa thuốc lá và bật lửa cho gã, từng hành động không giống như tìm gã hỏi vụ án. Tuy rằng La Nhất Kiệt đã gây một án mạng, hơn nữa gã đã thừa nhận. Nhưng gã ngậm miệng không nói về vụ án của bà Quan Thấm, hiển nhiên đang giấu giếm gì đó.

La Nhất Kiệt nhận thuốc, rít mạnh một hơi, phóng thích toàn bộ áp lực nghiện thuốc nhiều ngày ra, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng, bả vai dần sụp xuống, biểu cảm cũng dần thản nhiên.

“Rốt cuộc cái chết của Hà Thưởng Quyên có liên quan đến ông hay không?” Giang Chính không hút thuốc, nhân lúc gã cảm thấy thoải mái, tiến vào giai đoạn hỏi chuyện.

La Nhất Kiệt rít thuốc, nhếch mày: “Không.”

Trong sương khói lượn lờ, gã thấy Quý Duyệt Sênh ngồi trên ghế thế mà lại nhắm mắt nghe gã nói. Cô bé này kỳ lạ. Về phần Kỳ Tư ở cạnh, gã không dám nhìn lần thứ hai. La Nhất Kiệt nhìn thấy anh là lại nhớ tới đêm đó thiếu chút nữa bị anh chỉnh chết, không rét mà run.

“Vậy ông có thể giải thích tại sao vết máu của bà ấy lại có ở trên cái búa mà ông sử dụng không?”

La Nhất Kiệt hơi khựng lại, nhả khói: “Cái búa là tiện tay nhặt, tôi nào biết vì sao trên đó có vết máu. Tôi và Trương Sơn trộm đồ xong thì chạy bừa vào cái thôn đấy, thằng kia lại muốn chiếm đồ làm của riêng. Tôi giận lên nên gi ết chết nó.”

Hoàn toàn không có lòng thương xót, cũng hoàn toàn không cảm thấy hối hận.

Đây là tình cảm mà Quý Duyệt Sênh cảm nhận được trong lời nói của gã. Có lẽ đây không thể xưng là “tình cảm”, mà là mất nhân tính.

“Nói quá trình ông giết cậu ta đi.” Giang Chính không nhanh không chậm hỏi.

“Không phải trước đó đã nói rồi à?” Gã kẹp điếu thuốc trong tay, híp mắt hỏi.

“Lặp lại lần nữa.”

Vì thế, La Nhất Kiệt thở dài một hơi, ném điếu thuốc đã hút hết xuống đất, chán đến chết lại lặp lại một lần quá trình. Khi gã nói đến chỗ nhặt cái búa ngoài nhà lên hành hung thì bị Giang Chính hô tạm dừng.

“Ông nói lại một lần đoạn ông lừa Trương Sơn vào nhà kia rồi giết hại.” Giang Chính nghiêm nghị. Tư thái tùy ý lúc trước đã lặng lẽ thu lại, hiện tại chỉ còn dáng vẻ của trung đội trưởng đội trọng án, chính trực và tràn ngập trí tuệ.

“Đúng vậy! Nhưng mà ở bên ngoài không đánh chết, kéo vào trong nhà mới đánh chết.” La Nhất Kiệt bổ sung.

Giang Chính cười lạnh: “Ông đánh cậu ta mấy cái mới chết?”

“Hai cái... thì phải, đại khái. Tôi không nhớ rõ.” Ánh mắt La Nhất Kiệt né tránh, khoanh tay trước ngực, đột nhiên tăng nhiều động tác nhỏ. Mà làm gã khó hiểu là Quý Duyệt Sênh vẫn nhắm mắt.

“Pháp y nói tôi biết, ông đã đánh chết cậu ta từ nhát búa đầu tiên.” Giang Chính lạnh lùng nói, không có cho gã cơ hội biện giải: “Vậy thì tiếp theo ông nói tôi nghe xem, ông dùng cớ gì để lừa cậu ta vào trong nhà?”

Trong quá trình này, Kỳ Tư vẫn luôn tập hợp tin tức mà Giang Chính lấy được từ trong miệng La Nhất Kiệt ở trong đầu. Hiển nhiên, vào đêm giế t chết Trương Sơn, hành động của La Nhất Kiệt đã từ nảy lòng tham biến thành phạm tội có mưu đồ trong phút chốc.

“Thì...” Lúc nói lý do, La Nhất Kiệt do dự.

Mà ngay vào lúc mấu chốt này, Quý Duyệt Sênh mở mắt, cười nói với gã: “Không được chửi thề.”

La Nhất Kiệt lập tức hoảng sợ. Giang Chính và Kỳ Tư nhìn phía cô, bởi vì bọn họ không hề nghe được câu chửi thề kia.

Vì thế, Quý Duyệt Sênh nói thẳng: “Ông ta vừa chửi một câu ‘mẹ nó’, hơn nữa ông ta chuẩn bị bịa ra một lý do.”

“Không phải, không có...” La Nhất Kiệt đột nhiên hoảng loạn, vội cãi lại. Lúc ông ta giơ tay xua, còng tay đụng phải bàn, phát ra tiếng vang.

Giang Chính vừa lòng gật đầu với Quý Duyệt Sênh, sau đó lại nói với La Nhất Kiệt: “Chắc chắn lý do lừa Trương Sơn tin tưởng lúc ấy rất chính đáng. Nếu không Trương Sơn đã có nội chiến với ông không thể nào dễ dàng tin tưởng lời ông nói. Hơn nữa, nếu ông không nói bừa, vậy bây giờ tôi hỏi ông, ông căn bản không cần suy xét.”

“Cố ý lựa chọn nhà cũ của Hà Thưởng Quyên, cạy khoá cửa, đi vào chỗ bỏ hoang mười mấy năm... Còn vứt thi thể Trương Sơn ở nơi đó. Ông tin sẽ không có ai đến, nhưng dựa vào đâu mà ông lại chắc chắn đến vậy? Việc này chỉ có thể giải thích, ông hiểu rất rõ chuyện đã xảy ra ở nhà kia. Hơn nữa ông không chỉ từng đến đó một lần, cũng không phải chọn bừa.”

Kỳ Tư nói tiếp lời Giang Chính.

La Nhất Kiệt, miệng khô lưỡi khô, đối mặt với những người mạnh liên thủ, gã có phần dao động. Tuy rằng gã giết người, nhưng với gã, giết một người vẫn khác với giết hai người.

“Chuyện của bà cụ kia không liên quan đến tôi!” Sau một lúc lâu giãy giụa, gã trầm giọng nói.

Quý Duyệt Sênh liếc Kỳ Tư, nói nhỏ: “Ông ta cắn răng nói, mức độ đáng tin cao. Hỏi tiếp đi, có lẽ sẽ có thể biết cuối cùng bà của Quan Thấm đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc mất tích là thật hay giả.”

“Ừ.” Kỳ Tư đưa cho Giang Chính một ánh mắt khẳng định.



“Vậy ông nói xem chuyện của bà cụ ấy liên quan đến ai?”

Giang Chính tìm hiểu nguồn gốc, biết việc này đã thành công một nửa, vì thế, lại đưa cho La Nhất Kiệt một điếu thuốc.

La Nhất Kiệt vân vê điếu thuốc, nhìn như suy nghĩ cặn kẽ: “Bà cụ kia thật sự không phải tôi giết. Nhưng nói thật, cảnh sát, tôi cũng không biết bà cụ kia bị ai giết. Người tôi từng giết thì tôi nhận, không phải tôi giết thì tôi sẽ không vơ vào mình. Tôi biết hiện tại chứng cứ đều đang nói tôi giết bà cụ kia, nhưng thật sự không phải tôi làm.”

Gã lần nữa nhấn mạnh cái chết của bà cụ không phải do gã tạo thành, nhưng chắc chắn gã chưa nói hết. Vòng tới vòng lui đều chỉ vì muốn nhận được sự tin tưởng của Giang Chính, tin tưởng lần này trên người gã chỉ có một cái mạng của Trương Sơn.

Quý Duyệt Sênh hiểu được gã đang lo lắng điều gì từ giọng nói của gã. Vì thế cô đứng dậy, đi đến cạnh La Nhất Kiệt, cúi người thì thầm với gã.

Kỳ Tư và Giang Chính không biết cô nói gì với gã, nhưng cực kỳ tin tưởng, chờ đợi cô cho ra kết quả.

“Thật chứ?” La Nhất Kiệt mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô.

Quý Duyệt Sênh gật đầu: “Đương nhiên.”

Vì thế, không biết La Nhất Kiệt uống phải thuốc gì lập tức sốt ruột nói: “Thật sự không phải tôi giết, nhưng tôi thấy là ai giết bà ấy. Chỉ là không nhớ rõ lắm, nhưng tôi có thể miêu tả đại khái.”

Thái độ của La Nhất Kiệt lập tức thay đổi khiến Giang Chính cảm thấy bất ngờ, nhưng anh ta không hỏi Quý Duyệt Sênh. Anh ta chỉ nhìn Kỳ Tư, ý bảo anh chuẩn bị sẵn sàng.

Mười mấy năm trước, bởi vì cố ý gây thương tích khiến người khác tử vong, La Nhất Kiệt chạy trốn khắp nơi, bỏ chạy một mạch đến thôn Đường Tháp xa xôi. Lúc đó là 11 giờ đêm, bụng gã đói sôi lên, gã đang chuẩn bị đến một nhà nào đó trong thôn trộm đồ ăn cho đỡ đói thì thấy phòng bếp nhà Hà Thưởng Quyên còn sáng đèn trong đêm tối, bên trong truyền đến tiếng ồn ào vụn vặt.

Gã không đứng gần, chỉ ma xui quỷ khiến tránh ở sau cái cây trong khu rừng cạnh đó, xuyên qua cửa kính nhỏ của nhà gạch nhìn trộm tình hình bên trong. Nhưng gã không cách nào thấy hoàn chỉnh những gì đang diễn ra, chỉ nghe rõ có rất nhiều người tới. Ở góc độ này của gã chỉ có thể thấy một người đàn ông trung niên cao lớn rắn rỏi thấp thoáng xuất hiện ở trong tầm nhìn.

“Tôi chỉ có thể thấy mỗi ông ta, lúc ấy ông ta đứng ở vị trí bệ bếp đó. Tôi nào biết bên trong đã xảy ra việc gì, tôi cảm thấy không có cơ hội với nhà này. Vừa mới chuẩn bị đi thì nghe một tiếng ầm. Vì thế tôi lại liếc thêm một cái, người đàn ông kia xoay người, trong tay có thêm một cái búa dính máu. Tôi sợ quá...”

“Cái đoạn sợ quá thì thôi.” Giang Chính lạnh nhạt nói.

La Nhất Kiệt li3m li3m môi, hơi xấu hổ: “Tôi chỉ nhìn được có vậy, sau đó không muốn nhiều chuyện nên bỏ đi luôn. Lúc ấy còn nghe thấy có người nói chuyện, nói gì mà ‘giết lợn’...”

Giết lợn? Nghe thấy cái này, Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư cảnh giác nhìn thoáng qua nhau. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện.

“Ông còn nhớ rõ thời gian cụ thể không?” Giang Chính hỏi.

La Nhất Kiệt trả lời không cần nghĩ ngợi: “Tháng 11 năm 2003, cụ thể ngày nào thì tôi đã quên, hình như là mùng 7.”

Bước tiếp theo, Kỳ Tư bảo gã miêu tả người đàn ông trong trí nhớ. La Nhất Kiệt rất ra sức nhớ lại diện mạo người đàn ông kia, dẫu sao cũng đã qua mười mấy năm.

“Trán khá rộng, mũi rất cao, môi mỏng...” Tầm mắt La Nhất Kiệt hướng về phía trước, miêu tả từng chút.

Kỳ Tư dừng bút, nói với gã: “Khai và khai thật vẫn có khác nhau. Nếu ông khăng khăng ôm tâm lý may mắn diễn với tôi, tôi không có nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa trên người của ông có thêm một cái mạng hay thiếu một cái mạng cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Nhớ không nổi thì đừng miễn cưỡng, chứ đừng cho ra một chân dung giả.” Quý Duyệt Sênh cũng mở miệng: “Mấy thứ ông vừa miêu tả đều lấy từ trên người chúng tôi ra. Ông cho là chúng tôi ngu?”

La Nhất Kiệt nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tiếp tục làm bậy. Vốn nghĩ người không phải gã giết, tùy tiện cho ra một chân dung để đám cảnh sát đi tra. Tra không ra cũng không phải chuyện của gã. Nhưng hiện tại xem ra, làm như vậy là tìm đường chết.

“Tôi khai thật, tôi nói.” La Nhất Kiệt một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, nghiêm túc nhớ lại: “Tóc không nhiều lắm, mặt hẳn là chữ điền. Lúc ấy ông ta mặc một cái áo khoác đậm màu, hình như là màu xanh. Lông mày khá rậm, xương gò má rất cao, cái này là thật. Mùa đông mặc quá nhiều quần áo, tôi cũng không biết ông ta béo hay gầy, nhưng xem mặt thì có vẻ ngang với tôi.”

“Vóc dáng thì sao?” Kỳ Tư hỏi.

“Ừm... 1m75, đại khái thôi. Bởi vì lúc ấy tôi ngồi xổm nhìn.”

Kỳ Tư vừa cân nhắc, vừa vẽ người. Anh trực tiếp trải bức tranh ra cho La Nhất Kiệt xem: “Là thế này à?”

Trên bức tranh là một người đàn ông trung niên bốn, năm chục tuổi, giống tám chín phần mười với miêu tả của La Nhất Kiệt. Nói đúng hơn, bức tranh càng thêm trực quan đáng tin cậy hơn miêu tả của gã.

“Ừ, ừ, là ông ta, đúng là thế này.” La Nhất Kiệt còn hưng phấn hơn cả Giang Chính, vội vui mừng nói: “Hiện tại có thể rửa sạch hiềm nghi của tôi chứ? Tôi thật sự không giết người.”

Kỳ Tư nhìn về phía Giang Chính nói: “Mười mấy năm trôi qua, người sẽ có thay đổi.” Nói xong, anh lật sang một tờ giấy vẽ mới, một lần nữa vẽ tranh. Không bao lâu, dáng vẻ một ông cụ sáu bảy chục tuổi bụng phệ hiện hình trên giấy.

“Tra theo cái này đi.” Kỳ Tư đưa tranh cho Giang Chính.

“Được.” Giang Chính nhận bức tranh nhìn thoáng qua, ánh mắt cứng lại, nhưng không nói thêm gì, chỉ cuộn tranh vào, lại hỏi La Nhất Kiệt: “Nếu để ông chỉ ra và xác nhận thì ông có thể nhận ra không?”

“Nhất định có thể!”