Triệu Chân Tâm không muốn Thái Cẩn Ngôn vì cậu mà bị tổn hại đến danh dự như thế. Không chỉ vậy, cậu còn đang có ý định sẽ giúp Thái Cẩn Ngôn khôi phục lại những danh dự vốn bị bôi nhọ bấy lâu nay. Thế nên cậu dịu giọng lại nói với Liễu Hồng Hạnh:
- Dì Hạnh, tôi không phải muốn đe dọa dì. Tôi cũng không muốn gây sự với dì. Chỉ cần dì đừng đến tìm tôi kiếm chuyện, cũng đừng mang phiền phức đến cho Thái Cẩn Ngôn thì tôi cũng sẽ không gay gắt với dì như thế. Hôm nay, để bù đắp cho sự không vui này, dì mua thức uống bao nhiêu, tôi sẽ mời dì.
Liễu Hồng Hạnh cười khẩy, không thèm giả vờ giả vịt nữa:
- Hừ, nói cứ như cậu là chủ quán ở đây vậy!
Triệu Chân Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng xác nhận:
- Không sai, quán cà phê này vốn là do tôi làm chủ. Hôm nay tôi đến để thị sát một chút, không ngờ lại gặp phải người không nên gặp. À, thì, hôm nay dì đã mua những thức uống nào, tôi sẽ miễn phí cho dì.
Liễu Hồng Hạnh bực tức:
- Tôi cần được cậu miễn phí à? Tôi nghèo đến mức cần cậu bố thí à? Hừ, hôm nay tôi sẽ mua thết thức uống của quán này, trả giá gấp đôi!
Triệu Chân Tâm nghe thế thì nụ cười càng thêm tươi rói. Cậu biết rõ Liễu Hồng Hạnh là kẻ ham hư vinh, thích ra vẻ nên đã cố ý nói như thế để “khích tướng” bà ta mà thôi. Trong lòng của Triệu Chân Tâm không muốn đối đầu gay gắt với Liễu Hồng Hạnh nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thái Cẩn Ngôn, khiến hắn phải gánh tội danh bất hiếu, vô lễ. Nhưng nếu bảo Triệu Chân Tâm phải mang thức uống cho một kẻ như Liễu Hồng Hạnh thưởng thức miễn phí thì cậu cũng không cam tâm. Thế nên Triệu Chân Tâm vừa lịch sự vừa khıêυ khí©h để Liễu Hồng Hạnh tự miệng đòi trả tiền. Không ngờ hiệu quả lại lớn đến như thế, Liễu Hồng Hạnh không chỉ không chấp nhận được mời miễn phí mà còn muốn trả tiền gấp đôi, còn mua hết toàn bộ thức uống trong quán như thế này nữa. Triệu Chân Tâm vội vàng đứng dậy, tỏ ra cung kính nói với Liễu Hồng Hạnh:
- Vậy thì tốt quá rồi! Quý khách xin chờ một chút. – Rồi cậu hướng vào quầy pha chế, gọi lớn. – Minh Nga, quý bà Liễu Hồng Hạnh đã đặt mua toàn bộ thức uống trong quán với giá gấp đôi nhé. Em mau xuất hóa đơn và pha chế cho nhanh vào, đừng để quý khách đợi lâu.
Nhìn thấy Minh Nga nở nụ cười hiểu ý và thoăn thoắt in một tờ hóa đơn dài như một sớ Táo quân, Triệu Chân Tâm lại nở nụ cười chuyên nghiệp, tiếp tục ra vẻ cung kinh nói với Liễu Hồng Hạnh:
- Chúng tôi đã in xong hóa đơn rồi, thức uống cũng sẽ nhanh chóng pha chế xong. Xin hỏi quý khách muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản ạ? Thức uống có cần quán của chúng tôi hỗ trợ vận chuyển không ạ? Số lượng không nhiều lắm, chỉ khoảng một trăm hai mươi món thôi ạ.
Liễu Hồn Hạnh há miệng mắc quai, lại không thể hung hăng trước gương mặt tươi cười chuyên nghiệp của Triệu Chân Tâm và sự chống lưng của Thái Cẩn Ngôn ở phía sau cậu. Bà ta chỉ có thể hậm hực tiếp tục ra vẻ:
- Tôi sẽ quẹt thẻ. Thức uống thì các người vận chuyển đến…
- Đến công ty Thắng Lợi đúng không ạ? Quý khách đúng là một người rất biết quan tâm đến đồng nghiệp. Xem xem, quý khách vừa mới than thở rằng công việc trong công ty rất vất vả thì đã dại diện cho Tổng giám đốc mua thức uống đến để mời mọi người rồi. Theo như tôi nhớ thì nhân viên đang làm văn phòng trong công ty là ba trăm người, cộng luôn cả bảo vệ, lao công là ba trăm hai mươi người. Tôi sẽ bảo nhân viên pha chế làm cho đủ số lượng. Nếu không thì người này có thức uống người kia lại không có thì mặt mũi của dì Hồng Hạnh đây và nhà họ Vạn còn biết để ở đâu cho được. Đúng không ạ?
Triệu Chân Tâm xen ngang, dùng giọng điệu ngọt ngào vừa khen ngợi vừa tâng bốc như thế, Liễu Hồng Hạnh có muốn phản bác cũng không được. Nhưng mà… mua đến hơn ba trăm ly trà sữa đủ loại cùng một lúc như thế, lại còn để cho người khác hưởng thụ, Liễu Hồng Hạnh cũng không dễ chịu. Triệu Chân Tâm quay vào căn dặn Minh Nga pha chế và in thêm hóa đơn rồi quay ra, nhìn gương mặt sa sầm của Liễu Hồng Hạnh mà trong lòng cười thầm. Ngoài mặt, Triệu Chân Tâm chỉ nở nụ cười ái ngại và khó xử nói:
- Ồ, sao quý khách lại có vẻ không vui như thế? Lẽ nào là tôi đã hiểu nhầm ý của quý khách rồi chăng? Vậy cũng không sao. Quý khách cứ mang ba trăm hai mươi ly trà sữa này đến nơi khác cũng được. Việc đại diện cho Tổng giám đốc mời trà sữa cho toàn bộ nhân viên ở công ty Thắng Lợi, tôi cũng có thể làm được. Dù sao thì tôi cũng không thể vì ba trăm hai mươi ly trà sữa này mà nghèo đi. Hơn nữa, cho dù hôm nay quán có vì tặng đi ba trăm hai mươi ly trà sữa mà đóng cửa thì tôi cũng sẽ tặng. Dù sao thì tôi cũng đã có danh tiếng là thay mặt Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi mời toàn thể nhân viên thưởng thức trà sữa, chia sẻ vất vả mệt nhọc với họ. Chắc chắn danh tiếng của tôi sẽ rất thơm đấy.