Lúc Mạc Doãn tỉnh lại, trong phòng đã không còn Hạ Huyên. Hắn đang nằm trên giường, cảm giác được hơi ấm của một người khác vẫn còn vương vấn quanh người. Đêm qua, lời nói và hành động của Hạ Huyên đều nói lên một sự thật.
Dù ba năm đã trôi qua, dù hắn có chĩa mũi đao về phía y, dù hắn có dùng vũ lực đe dọa và ép buộc, nhưng trong lòng Hạ Huyên, hắn vẫn quan trọng như vậy đấy.Quả là hết sức thú vị.Ở thế giới này, hắn không hề cố ý trêu chọc ve vãn Hạ Huyên. Sau khi nhận thấy tình cảm của Hạ Huyên dành cho mình đã thay đổi tính chất, hai người cũng nhanh chóng vạch toẹt ra rồi giữ một khoảng cách nhất định với nhau.Nhưng vẫn vô dụng.Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ trong bụng, một người tự nhiên có bản chất mạnh mẽ như hắn đây có thể thu hút được nhân vật chính thì cũng đâu phải là lỗi của hắn.Ngón chân câu lấy góc chăn, Mạc Doãn quấn chặt toàn thân kín mít rồi khụ khụ hai tiếng, vị tanh ngọt trôi qua cuống họng. Cũng may là đêm qua hắn không ho ra máu trước mặt Hạ Huyên, nếu không, với tính tình của Hạ Huyên, có lẽ y sẽ thực sự mủi lòng và nhượng bộ.Hắn không muốn giành chiến thắng bằng cách dựa vào sự đồng cảm và nhượng bộ của nhân vật chính.Hạ Huyên có thứ mà Hạ Huyên muốn làm, hắn cũng có thứ mình muốn làm. Đứng trên quan điểm đối lập nhau hoàn toàn giữa vai chính và phản diện, hai người phải đối đầu lẫn nhau để xem ai mạnh hơn mới chính là số phận của họ.Sau khi nhận được tin tức, tướng lĩnh khắp nơi lần lượt đổ xô về kinh thành. Nhưng Mạc Doãn đã sớm phái người trấn thủ dọc đường, vừa dụ dỗ vừa ép buộc. Những người đó không phải Hạ Huyên, không hề kiên quyết và ngoan cố giống như y, huống chi Mạc Doãn đã thu thập được một đống nhược điểm của những vị tướng này. Chỉ cần bọn họ chịu ủng hộ nhị hoàng tử lên ngôi, hắn có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ chừa cho họ một con đường sống. Nhưng nếu chọn về phe Hạ Huyên, những người tay đã trót nhúng chàm đó khó mà có kết cục tốt đẹp.Về phần đám văn thần vô dụng và thối nát đó, nếu muốn về trướng Hạ Huyên thì cứ đi đi. Bầy cừu tập hợp lại vẫn là cừu thôi, chẳng có gì phải sợ.Ngự lệnh xử, cấm vệ kinh thành và các tướng lĩnh đều nằm trong tay hắn, hắn không tin rằng nhân vật chính có thể một mình chống lại cả thế giới.Mọi chuyện được thực hiện một cách bí mật, thuộc hạ bên cạnh hắn sớm đã bày bố thiên la địa võng. Mạc Doãn thường ngày đi tới đi lui giữa phủ thái sư và trong cung, chuẩn bị cho lễ đăng cơ của nhị hoàng tử nhưng vẫn có thể bày mưu tính kế bên trong, quyết thắng ngàn dặm bên ngoài.Phía Hạ Huyên cũng vậy, mỗi ngày đều co đầu rút cổ trong phủ lão thái sư không hề ló mặt. Mạc Doãn biết y đang đợi điều gì. Hai người đã sát cánh chiến đấu trong ba năm, hắn hiểu về Hạ Huyên cũng chẳng kém Hạ Huyên hiểu về hắn bao nhiêu.Hai bên đang lên kế hoạch cho riêng mình, bầu không khí trong kinh dần dần trở nên đông đặc. Mùa mưa to giữa hè đã đến, tiếng sấm rền vang như để hợp thời với tình hình hiện tại.Nước mưa rơi róc rách đổ xuống dưới mái hiên thành dòng, sương trắng nổi lượn lờ trên mặt đất, cơn mưa lớn như muốn nhấn chìm toàn bộ kinh thành. Mạc Doãn cầm một cuốn sách, dựa vào trên giường nằm nghe tiếng mưa. Trời mưa nên khí hậu cũng trở nên mát mẻ hẳn, Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống theo thói quen, ánh mắt rơi vào cuốn sách đang cầm trên tay.Bàn tay của hắn thon dài, tái nhợt, mạch máu màu xanh nhạt nằm ngang dọc trên mu bàn tay. Có lẽ là có sự gắn kết với xương cốt nên trông như chẳng còn một chút sức lực khỏe khoắn nào.Có lẽ hắn thực sự không thể sống nổi qua mùa đông này.Cuốn sách nằm chơ vơ trên bàn, Mạc Doãn vẫn rất bình thản, không hề có ý thoái lui.Vai phản diện độc ác như họ sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nói chính xác hơn, thậm chí cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn sẽ không từ bỏ mục tiêu chiếm lấy quyền lực tối cao trên thế giới này.Mạc Doãn đặt cuốn sách xuống, bước xuống giường, lười đến nỗi chẳng muốn xỏ chân vào giày chút nào. Dù sao thì mang giày hay không mang giày thì chân hắn đều lạnh lẽo.Chiếc áo bào màu xanh trượt hững hờ, đôi chân trắng như tuyết giẫm lên mặt đất, Mạc Doãn bước tới cửa, nhìn mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ. Tiếng mưa như thác nước, mang theo một cơn gió thổi góc áo hắn bay lên.Một bóng người vận trang phục gọn gàng tối màu từ đầu tường nhảy xuống. Có lẽ bị mắc mưa nên cả người trông rất chật vật, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát như một con mãnh thú, chỉ vài bước nhảy đã nhẹ nhàng đáp xuống hành lang. Nước mưa không ngừng nhỏ giọt tí tách từ trên người y, búi tóc cũng ướt đẫm, đôi mày kiếm nhăn tít lại như có điều chi phiền muộn. Thế rồi trong tích tắc, y nhận ra có một tầm mắt đang hướng về phía mình, liền quay phắt người lại.Mạc Doãn hết sức bình thản nhìn cái người đang ướt sũng từ đầu đến chân trước mặt mình.Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ.Hạ Huyên theo bản năng chắp hai tay ra sau lưng, duỗi thẳng eo, làm ra tư thế uy nghiêm của một vị tướng quân.Mạc Doãn nhếch khóe miệng, quay mặt đi như không nhìn thấy gì, tiếp tục ngắm mưa.Hạ Huyên ho nhẹ một tiếng, tự nhiên hỏi: "Sao không đi giày?"Mạc Doãn phớt lờ y, đợi cho đến cái người ướt nhẹp kia đến gần mới nhướng đôi mày cao quý của hắn lên, "Không ai mang cho ta.""Mấy cô tỳ nữ trong phủ ngươi đâu?""Ngươi có vẻ quan tâm đến tỳ nữ của ta nhỉ?"Hạ Huyên mím môi, người ướt đẫm, muốn chạm vào người trước mặt cũng không thể. Mạc Doãn đang nhìn hắn lom lom, như đang chờ xem y sẽ nói gì tiếp theo hay làm gì tiếp theo.Hạ Huyên vung tay áo nói: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào đi."Mạc Doãn hơi ngả người về phía sau để tránh những giọt nước bắn ra từ tay áo của Hạ Huyên.Sắc mặt Hạ Huyên cứng đờ, y chậm rãi kéo tay áo xuống, chắp hai tay ra sau lưng, lén lút vắt ra một ít nước.Mạc Doãn quay người đi vào, lại ngồi ườn ra trên chiếc ghế dài mềm mại. Hạ Huyên thì vẫn đứng ngoài hành lang, nước rơi xung quanh dưới chân lõm bõm đã tích được một vũng nước nhỏ.Mạc Doãn lại cầm sách lên, một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân đến gần.Hạ Huyên xuất hiện ở trước mặt hắn: "Có khăn khô không?""Không có.""......"Mắt Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào sách, nhưng từ khóe mắt liếc qua có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trưởng thành của Hạ Huyên xuất hiện một chút ủ rũ.Mưa gió bão bùng thế này, nghĩ gì mà y chạy tới đây vậy hả?Mạc Doãn cầm lấy sách giơ cao lên.Trên giá có treo sẵn khăn sạch và trung y, Hạ Huyên nôn nao trong lòng, nhưng y cũng chưa ngây thơ đến độ tưởng bở rằng đó là vì chuẩn bị cho mình. Y lau tay khô xong rồi dùng khớp xương ngón tay chạm nhẹ vào trung y. Không biết có phải do y tưởng tượng hay không mà cảm thấy chiếc áo cũng thật lạnh lẽo."Ngươi mặc không được đâu."Hạ Huyên quay người lại, Mạc Doãn không biết từ khi nào đã đi tới phía sau y. Hắn nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo ướt đẫm hiện rõ đường nét phập phồng của bộ ngực Hạ Huyên, "Nhỏ lắm."Hạ Huyên nói: "Ta biết.""Ngươi về đi," Mạc Doãn nói, "Mối quan hệ giữa ta và ngươi không còn thích hợp để gặp riêng nhau đâu.""Không phải ngươi nói ngươi xem ta là bạn sao?""Bạn ư..." Mạc Doãn chớp mắt hạ mi xuống, bâng quơ trả lời: "Bạn thì đã sao?"Hô hấp Hạ Huyên có chút ngột ngạt, y chậm rãi sờ sờ ngực mình.Mạc Doãn dời tầm mắt qua hướng khác.Chiếc hộp gấm nằm dưới lớp quần áo vẫn chưa bị mưa làm ướt."Thuốc ngươi từng uống ở biên cảnh."Mạc Doãn lướt mắt từ chiếc hộp gấm trong lòng bàn tay y lên khuôn mặt vẫn đang nhỏ nước của Hạ Huyên."Với vị trí hiện giờ của chúng ta, đáng lẽ ngươi phải mong đợi ta sẽ chết mới đúng chứ?" Mạc Doãn hờ hững nói.Hạ Huyên siết chặt lòng bàn tay, "Lúc ngươi ở trên tháp cũng không thật sự muốn giết người đúng không?"Mạc Doãn chẳng ừ hử gì, nghĩ bụng, đó là vì tôi biết mình không giết được anh.Thấy hắn chắp tay sau lưng không có ý định đưa tay ra nhận, Hạ Huyên mở hộp gấm lấy một viên thuốc, tự bỏ vào miệng mình ăn trước mặt Mạc Doãn."Giờ thì ngươi yên tâm rồi chứ."Mạc Doãn vẫn chắp tay sau lưng như cũ, ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Huyên: "Ta không nghi ngờ ngươi sẽ hạ độc ta.""Vậy tại sao ngươi không nhận?" Hạ Huyên nghiêm túc nói: "Thuốc này có tác dụng với bệnh của ngươi, ngươi đã nói rồi đó thôi.""Đó là ta lừa ngươi." Mạc Doãn không thèm nói thêm nữa, đưa tay cầm lấy hộp gấm: "Được rồi, ta nhận thuốc, ngươi đi được rồi đó."Hạ Huyên nói: "Ngươi có ăn không?"Mạc Doãn cũng lấy một viên thuốc đưa vào miệng ngay trước mặt y, hầu kết cuộn tròn một cái, hắn há miệng lè lưỡi: "Vừa lòng ngươi chưa?"Có lẽ lúc này cười không thích hợp cho lắm, nhưng Hạ Huyên vẫn không nhịn được, cười khẽ một tiếng.Mạc Doãn nói: "Mau đi đi. Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi người đánh ngươi đấy."Hạ Huyên nhìn chằm chằm hắn nói: "Thuốc này có thêm một ít dược liệu, có tác dụng an thần, dễ ngủ."Mạc Doãn vẫn trưng ra khuôn mặt thờ ơ hờ hững, môi mím thẳng tắp, kìm nén cảm giác muốn ho. Đợi Hạ Huyên ra khỏi phòng một hồi lâu, hắn mới khom lưng nắm tay ra sức ho khù khụ hai tiếng. Mạc Doãn hít một hơi thật sâu, bước tới ghế dài ngã lăn ra, bàn tay thả lỏng, chiếc hộp gấm lăn sang một bên.Bên ngoài sấm sét không ngừng, tiếng gầm rú vang không dứt bên tai. Giữa những tiếng sấm ầm ĩ Mạc Doãn ho nhẹ từng tiếng, mùi thuốc vẫn còn vương vấn trong miệng, thật ngọt ngào.Đưa thuốc kéo dài sự sống cho kẻ thù của mình, Hạ Tàng Phong ngây thơ như vậy, nhất định sẽ chết trong tay hắn.*Ngày hôm sau mưa tạnh, Mạc Doãn đứng trên tháp thành cũng tiến hành nghênh đón một vài vị tướng lĩnh giống như khi nghênh đón Hạ Huyên. Tuy nhiên, rõ ràng là bọn họ thức thời hơn Hạ Huyên nhiều, chủ động xuống ngựa quỳ xuống đất hành lễ. Thế nên chào đón bọn họ cũng không phải là mưa tên đầy trời mà là cơm ngon rượu say, yến tiệc linh đình.Bên trong phủ thái sư tiệc rượu tưng bừng, đàn sáo du dương.Trong phủ lão thái sư đối diện, Lý Viễn lo lắng muốn bạc đầu: "Mấy vị tướng quân đều đã đi gặp quân sư."Hạ Huyên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn về hướng đối diện. Y gần như chưa bao giờ tiếp xúc với những vị tướng đó, bởi thế ấn tượng của y đối với họ cũng chỉ ở mức bình thường, chỉ nhớ mang máng rằng bản lĩnh đánh giặc của họ đều rất tầm thường, nhưng không ngờ rằng ngược lại đầu hàng thì lại rất mau lẹ rốt ráo.Nói không thất vọng thì cũng không đúng.Hạ Huyên rũ mắt nhíu mày. Y còn tưởng rằng sẽ có một số người vì bị ép buộc, đe dọa, dụ dỗ nên mới theo về phe Mạc Doãn. Không ngờ chư vị tướng lĩnh không một ai may mắn thoát được hắn.Các tướng lĩnh cơm no rượu say xong thì rời khỏi phủ thái sư, lần lượt từng người bước lên xe ngựa. Xe ngựa vừa rời khỏi ngõ nhỏ thì bị người của Hạ Huyên chặn lại: "Các vị, Hạ tướng quân có lời mời."Tình hình lúc đó được thám tử truyền về cho Mạc Doãn ngay lập tức, hắn nghịch hộp gấm trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: "Theo bọn họ."Hạ Huyên sẽ không thể cho và cũng sẽ không bao giờ cho các vị tướng quân kia những điều kiện mà hắn đã hứa hẹn với họ. Hạ Huyên chỉ biết dùng lý luận suông về lòng trung thành trung quân ái quốc để thuyết phục đồng liêu của mình. Đến lúc đó, y sẽ tự động phát hiện ra bản thân mình buồn cười như thế nào.Mọi chuyện trên đời không đơn giản như y nghĩ."Hạ tướng quân, tiên hoàng đã để lại di chiếu như vậy, vì sao ngươi không tuân theo thánh chỉ?""Tiên hoàng chọn lựa nhị hoàng tử, chúng ta tất nhiên sẽ nghe theo ý chỉ của hoàng thượng, tận lực trợ giúp nhị hoàng tử.""Chẳng phải đại hoàng tử bị bệnh đậu mùa sao? Không biết còn sống hay đã chết, Hạ tướng quân đừng đùa nữa.""......"Nhóm tướng lĩnh già cả lõi đời ứng phó rất trơn tru, ngoài miệng như bôi dầu, không để lộ một chút sơ hở.Trên chiến trường, Hạ Huyên rất kiên nhẫn khi đối mặt với kẻ địch, có thể mấy ngày không ăn không ngủ để giáng một đòn chí mạng cho đối thủ, nhưng những người trước mặt đều là đồng đội của y, bọn họ phải nên sát cánh cùng nhau.Hạ Huyên cau mày. Chẳng lẽ phải đối xử với đồng liêu của mình cũng giống như đối xử với kẻ thù ư?Vài vị lão tướng cảm nhận được áp lực mơ hồ phát ra trên người Hạ Huyên, thầm nghĩ những gì Mạc Doãn nói quả thực là sự thật. Những người như Hạ Huyên trong mắt không chứa được một hạt cát, mặc dù trước mắt sẽ vì tạm thời mượn sức bọn họ để làm đại sự, nhưng sau này nhất định sẽ tính sổ. Đến lúc đó bọn họ rơi vào tình huống may áo cưới cho người khác, cháo còn không có mà húp thì nói gì đến cơm để ăn.Chẳng bao lâu, thám tử quay về báo cáo với Mạc Doãn: "Chư vị tướng quân đều đã rời khỏi phủ lão thái sư."Sao nhanh vậy.Mạc Doãn cười, khuôn mặt tối sầm u ám của Hạ Huyên phảng phất hiện ra trước mắt hắn.Đêm đó, hắn liền tận mắt nhìn thấy khuôn mặt u ám mà Hạ Huyên trưng ra cho hắn xem, quả thật đúng như hắn tưởng tượng."Ngươi đã hứa cho bọn họ lợi ích gì?" Hạ Huyên trầm giọng hỏi. Y trèo tường lẻn qua mà không hề có một chút xấu hổ nào, cứ như là tới đây để thăm hỏi bạn bè vậy."Tướng quân đang thỉnh giáo ta à?" Mạc Doãn dựa vào đầu giường lật xem một cuốn sách, ho nhẹ nói: "Phải làm lễ bái sư trước đã."Hạ Huyên chắp tay sau lưng, vẻ mặt căng thẳng: "Làm thần tử nhưng trong lòng chỉ toàn tư lợi, thật đáng ghét."Mạc Doãn mỉm cười, gấp sách lại nói với Hạ Huyên: "Chẳng lẽ trước giờ tướng quân chưa từng ích kỷ sao?"Hạ Huyên quay đầu định đáp "Đương nhiên rồi", nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Mạc Doãn, y lại không nói nên lời.Y cũng đã từng có tư tâm, muốn bao che cho người mà y không muốn làm tổn thương.Mạc Doãn nói: "Từ bỏ đi.""Đâu phải ngươi bại dưới tay ta một hai lần đâu." Mạc Doãn nói: "Thừa nhận thất bại một lần nữa thì đã sao?"Hạ Huyên không trả lời, một lúc sau mới đi tới nắm tay Mạc Doãn, mày nhăn tít lại: "Sao vẫn lạnh thế? Ngươi chưa uống thuốc à?""Uống rồi, đây là bệnh cũ," Mạc Doãn tỉ mỉ nhìn hàng mày rậm và đôi mắt sắc bén của Hạ Huyên, "Sẽ không khỏi đâu."Hạ Huyên không nói gì, phủ tay mình lên tay Mạc Doãn. Y ngồi ở đầu giường, đưa tay sờ soạng một hồi, vốn muốn xem bình nước nóng còn ấm hay không, ngờ đâu lại chạm làn da lạnh ngắt như băng. Y ngước mắt lên, lông mày nhíu lại: "Chân cũng lạnh quá."Bàn tay Hạ Huyên vừa to lại vừa nóng, Mạc Doãn thô lỗ giẫm lên tay y dưới chăn, uể oải nằm dài ra phía sau: "Ngày mốt là lễ đăng quang của nhị hoàng tử, đến lúc đó ta sẽ đứng phía sau hắn, nhận lấy triều bái thành tâm của Hạ đại tướng quân ngươi."Hạ Huyên rút tay ra khỏi lòng bàn chân hắn, bao lấy bàn chân lạnh giá của Mạc Doãn. Y không đáp lại.Chờ trời tờ mờ sáng, Hạ Huyên mới quay về phủ.Lý Viễn đợi đã lâu: "Tướng quân, đại quân đã tới."Hạ Huyên nhìn ánh nắng đang lên cao phía chân trời với vẻ mặt vô cảm.Lý Viễn tiếp tục nói: "Trong cung đã an bài xong, đại hoàng tử quả nhiên không bị bệnh đậu mùa, hiện tại đang bị giam lỏng tại Ngọc Thanh Cung. Tướng quân, khi nào thì sẽ giải cứu?"Mặt trời chậm rãi nhô cao trên bầu trời, ánh nắng xán lạn chói mắt: "Đêm nay."Trong phòng, tỳ nữ nửa quỳ mang ủng cho Mạc Doãn. Hắn đứng dậy, thong thả đi về phía trước.Kiệu mềm đã chuẩn bị sẵn ở cửa, Mạc Doãn cúi người ngồi lên kiệu. Tiên hoàng đã cho phép hắn ngồi kiệu khi vào cung, kiệu mềm tiến vào cung điện theo chỉ thị của Mạc Doãn.Kiệu nhẹ nhàng đáp xuống, thủ vệ cung kính vén rèm lên, Mạc Doãn khom lưng bước ra khỏi kiệu, ngước mắt nhìn về phía cửa cung màu đỏ son, tấm biển trên cửa cung viết rõ ràng ba chữ ——Ngọc Thanh Cung.