Cuối thư có kể chi tiết về cuộc đời của Mạc Doãn, nói người này thân cao hơn 7 thước, khuôn mặt đẹp như mỹ nhân, Ô Tây chỉ có danh sách tên chứ không có chân dung. Nhưng tổng quản Ô Tây đã viết thư cho những người trong triều quen biết Mạc Doãn, vài ngày nữa họ sẽ gửi tranh chân dung đến ngay thôi, đến lúc đó lại phải nhờ Hạ Huyên giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm.
Trước đây, khi Thường Tam Tư đóng quân, tổng quản Ô Tây có quan hệ khá tốt với ông ta, nhưng Hạ Huyên lại không quen không biết gì đến hắn ta, cho nên thật ra muốn giúp hay không thì cũng tùy y.
Nhưng tên của vị Hộ Bộ thị lang này...
Mạc Doãn.
Hạ Huyên từ trước đến nay tâm tư thâm trầm sâu sắc, có nghĩ gì cũng không thể hiện ra bên ngoài. Nếu đổi lại là một người bình thường khi thấy kẻ chạy trốn này trùng tên với quân sư thân tín của mình, chắc chắn sẽ hét ra tiếng.
Hạ Huyên đặt bức thư xuống, lồng ngực khẽ phập phồng.
Chẳng lẽ Mạc Doãn này và Mạc Doãn kia là cùng một người ư?
Nếu thật sự là vậy, thế thì lá gan của Mạc Doãn cũng quá lớn rồi!
Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Nếu hắn là Mạc Doãn, là kẻ chạy trốn, nhất định sẽ thay đổi thân phận hoặc mai danh ẩn tích, nhanh chóng trốn khỏi biên giới, chứ làm sao có thể gia nhập quân đội? Đây chẳng phải tự mình chui đầu vào rọ ư?
Hạ Huyên nghĩ đến thời điểm Mạc Doãn xuất hiện ở biên giới, nhớ đến vết thương cũ trên cổ tay, rồi đọc lại phần miêu tả cuộc đời của vị Hộ Bộ thị lang Mạc Doãn trong thư. Người kia chỉ là một thư sinh tay yếu chân mềm, hình như khác hẳn một trời một vực với Mạc Doãn mà y biết. Trong lúc nhất thời y không thể quyết định được gì, nhíu mày liếc nhìn góc thư.
——"Vài ngày nữa sẽ gửi tranh chân dung đến."
*
Hạ Huyên rõ ràng nghi ngờ hắn đang nuôi binh riêng, lúc ấy vẻ mặt y rất nguy hiểm và áp bức, Mạc Doãn cũng đã chuẩn bị câu trả lời cho thỏa đáng, nhưng rồi Hạ Huyên đọc xong thư lại đột nhiên đổi ý.
Nếu trong thư nói về chuyện quân sự, Hạ Huyên có thể đặt lá thư xuống rồi thảo luận với hắn được cơ mà? Hay là chuyện gia đình? Hình như không phải! Hạ Huyên không nhận thư của gia đình, quan trọng nhất là Mạc Doãn mơ hồ cảm thấy Hạ Huyên không muốn hắn biết chuyện này.
Mạc Doãn thong thả đi loanh hoanh trong quân đội, tham quan toàn bộ quân doanh, hắn cũng hay thường đi dạo như vậy, binh lính nhìn thấy hắn thì đều cung kính hành lễ chào.
Trận chiến đầu tiên của quân Huỳnh Hoặc đã mang đến cho những tướng sĩ khác hai cú chấn động lớn. Một là, số lượng thương vong trong trận chiến cực kỳ thấp; hai là, phần thưởng rất hào phóng, quân sư thậm chí còn chia phần của mình cho quân Huỳnh Hoặc. Trên chiến trường vừa có thể giữ được mạng, lại vừa có thể kiếm được tiền, chuyện đẹp như mơ thế này thì ai mà không rục rịch trong lòng? Thế nên vừa nghe nói quân sư đang muốn huấn luyện thêm một đội Huỳnh Hoặc khác, các binh sĩ không còn né tránh giống như lần đầu trưng binh nữa, mà thay vào đó luôn hành lễ chào đón Mạc Doãn bằng những ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng mục đích của Mạc Doãn không phải là chiêu mộ binh lính, hắn thong thả dạo quanh quân doanh, nhìn thấy một con ngựa đang thơ thẩn một mình trong chuồng —— đó là con ngựa đưa thư.
Người của Ô Tây đang ở đây.
Mạc Doãn liếc nhìn con ngựa già ngoan ngoãn, chậm rãi bước về lều, chắp tay sau lưng, cầm chiếc lò sưởi tay trên bàn lên ôm vào lòng.
Lưu đày đường xá xa xôi, khả năng xảy ra nhiều biến cố, phạm nhân đến muộn hơn dự định là chuyện bình thường, có điều đã trễ lắm rồi mà hắn vẫn chưa đến, lại còn chẳng có tin tức thông tin gì. Vị tổng quản phụ trách quản lý phạm nhân ở Ô Tây kia có ngốc đến mấy cũng biết đã xảy ra chuyện, vì thế mới đến quân đồn trú để xin giúp đỡ.
Lúc đó hơi thở Hạ Huyên có chút thay đổi, nhưng y cũng không đột nhiên tức giận, điều đó có nghĩa là Hạ Huyên còn chưa xác định được thân phận của hắn.
Ô Tây có danh sách phạm nhân, nhưng không có chân dung của phạm nhân. Một số người có thể dựa vào đó để kiếm tiền, thậm chí treo đầu dê bán thịt chó, kiếm người giả mạo tên tuổi của phạm nhân bị lưu đày, còn bản thân tù phạm thật sự thì bên ngoài hưởng thụ sung sướng. Chính bọn nha dịch áp giải hắn cũng nhiều lần ám chỉ như vậy, chỉ cần tới Ô Tây và xùy bạc ra thì có thể giao dịch thỏa thuận với Ô Tây.
Mạc Doãn không thèm dùng tên giả, thứ nhất là vì kiêu ngạo, thứ hai là vì sự quản lý lỏng lẻo của Ô Tây. Mặc dù hắn chưa đến Ô Tây, nhưng theo cách làm thông thường của tổng quản Ô Tây thì hắn đoán hơn phân nửa là ông ta thường dùng người giả mạo nhận tội thay, để tránh gây thêm nhiều rắc rối.
Nhưng khi đến lượt hắn, tổng quản Ô Tây lại không lựa chọn giải quyết sự việc theo kiểu im ỉm tự biên tự diễn nữa, mà lại ầm ĩ nháo nhào tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hạ Huyên.
Có lẽ trong triều có người dò hỏi tổng quản Ô Tây về tung tích của hắn, hoặc có lẽ hắn đơn giản là bị thế giới từ chối, khá xui xẻo mà thôi.
Làm nhân vật phản diện chính là như vậy, dù có uống nước lạnh cũng sẽ tắc răng, không giống như nhân vật chính, nơi nào cũng có cơ hội.
Mạc Doãn vuốt ve lò sưởi, sắc mặt nhàn nhạt, ánh sáng trong mắt lập lòe.
Nhưng những kẻ phản diện như bọn họ, chưa đến cuối cùng thì sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm đường sống trong kẽ chết.
*
Hạ Huyên trong lòng không yên tâm nên triệu tập thân vệ đến hỏi Mạc Doãn sau khi rời khỏi lều thì làm gì, thân vệ kể lại quân sư chỉ đi tuần tra xung quanh quân doanh rồi trở lại lều của hắn. Hạ Huyên gõ tay lên bàn, đứng dậy nói: "Ta đi xem hắn thử."
Thân là chủ tướng, Hạ Huyên từ trước đến nay ngoại trừ huấn luyện quân thì còn rất nhiều công văn giấy tờ phải làm, khác hẳn với khi Thường Tam Tư còn đương chức, ông ta hoàn toàn mặc kệ các thành trấn, không làm gì cả. Hạ Huyên đến biên giới không chỉ để đánh giặc, đánh giặc để tất cả bá tánh đều được an hưởng thái bình, nhưng nếu ngay cả một tòa thành cũng không thể bảo vệ được thì lấy gì mà bảo vệ thiên hạ? Vì vậy, y tự mình quản lý công việc của mỗi thành, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi. Y và Mạc Doãn mỗi người đều bận việc của mình, mặc dù ở cùng một doanh, nhưng một người làm tướng quân, một người làm quân sư, lại hiếm khi gặp nhau.
Quân doanh của Mạc Doãn vô cùng yên tĩnh, các quân binh Huỳnh Hoặc đang chải lông cho ngựa, thấy tướng quân đến thì quay sang thờ ơ chào hỏi.
Hạ Huyên liếc nhìn những người này, luôn cảm thấy bọn họ không giống binh lính mà giống như dã thú.
Dã thú đã được thuần hóa.
Trong đầu y chợt nhớ đến cảnh tượng ngày đó, hắn khoác chiếc áo mỏng manh đơn bạc, tay cầm kiếm nhẹ đứng dưới ánh trăng bạc, máu chảy đầy mặt đất, một người khống chế cả một bầy sói.
Hạ Huyên dừng chân, tay đặt trên mành, mi mắt rũ xuống, khẽ cau mày.
Tấm mành xốc lên, Hạ Huyên nhìn thấy tình hình trong lều thì không khỏi sửng sốt.
Mạc Doãn khoanh hai chân ngồi trên giường, đôi tay đút trong ống tay áo lông xù, đầu hơi cúi xuống, lông mi khép lại, tựa như đang ngủ.
Hạ Huyên muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng rồi lại thôi, y cứ đứng thừ ra đó một lúc, nhìn xung quanh quân trướng của Mạc Doãn. Lều rất đơn giản không có gì đặc biệt, nhưng không biết có phải là do y tưởng tượng hay không mà cảm thấy nơi này có vẻ cực kỳ quạnh quẽ.
Hạ Huyên khẽ khàng bước về phía trước, bước chân lặng lẽ rơi xuống không tiếng động. Đến gần rồi mới nhận ra Mạc Doãn đang ngủ gật thật, ống tay áo lông lót dưới hai chân đang bắt chéo, trông cứ như một chú thỏ đang nằm, ở giữa lộ ra một vật gì đó màu đồng, là lò sưởi tay.
Thì ra là có dùng.
Khóe miệng y vô thức nhếch lên, đến khi Hạ Huyên định thần lại, y mới nhận ra mình đã nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông này rất lâu. Y lập tức đứng thẳng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, điều chỉnh lại nét mặt, nặng nhọc ho khan một tiếng: "Quân sư."
Thật ra Mạc Doãn đã sớm nhận ra có người đi vào lều mình. Từ tiếng bước chân nhẹ nhàng đến mức người bình thường gần như không thể nhận ra thì chắc chắn người này chính là Hạ Huyên. Hắn liền giả vờ không biết, tiếp tục cúi đầu ngủ gật, chờ lúc Hạ Huyên gọi thì mình sẽ "tỉnh" lại không chút đề phòng, nhưng giả vờ hồi lâu mà vẫn chẳng thấy Hạ Huyên gọi hỏi gì hắn.
Thật là thủ đoạn mà! Đang kiểm tra xem hắn có giả vờ ngủ hay không chứ gì? Mạc Doãn âm thầm chú ý, ngủ càng lúc càng bình thản, mãi đến Hạ Huyên cuối cùng cũng kiểm tra xong, lên tiếng gọi hắn, hắn cũng giả vờ giật mình, còn ra vẻ ngái ngủ mở mắt ra, ánh mắt từ có chút mơ màng chuyển sang bình tĩnh lãnh đạm, diễn trọn bộ xong mới làm bộ làm tịch phát hiện ra người khác trong lều: "Tướng quân?"
Hạ Huyên nói: "Sao ban ngày lại ngồi đây ngủ gật?"
"Mệt quá."
Mạc Doãn đóng lò sưởi tay lại, bả vai nghiêng sai trái, uể oải nói: "Tướng quân, có chuyện gì vậy?" Hắn ngước mắt lên nói: "Hình như đây là lần đầu tiên ngài đến chỗ ta."
Hạ Huyên lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh Mạc Doãn. Hai người xưa nay chưa từng qua lại với nhau, cũng chưa từng trò chuyện, giờ đây không khí có hơi chút ngượng ngùng, mồ hôi sau lưng âm thầm túa ra, Hạ Huyên hơi vặn cổ nói: "Hôm nay Ô Tây phái người tới."
Quả nhiên là đến kiểm tra hắn.
Mạc Doãn nói: "Ta có thấy ngựa của trạm dịch."
Hạ Huyên nhìn hắn, vẻ mặt Mạc Doãn vẫn như thường, thậm chí còn có chút ngái ngủ: "Có chuyện gì quan trọng à?"
Hạ Huyên mở hai chân, đặt hai tay lên đầu gối, bâng quơ một câu: "Trọng phạm bị lưu đày của triều đình chạy trốn, nhờ ta giúp tìm hắn."
Mạc Doãn cười lạnh, mặt mũi lộ ra vẻ khinh thường lạnh lùng: "Việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt như vậy cũng gây rắc rối."
"Truy nã trọng tội của triều đình cũng không phải là chuyện nhỏ." Hạ Huyên nói.
Mạc Doãn hơi cong khóe môi, tựa hồ đối với chuyện này không mấy hứng thú, nói: "Còn chuyện trưng binh thì sao, tướng quân có đồng ý không?"
Hạ Huyên trả lời: "Sau này lại bàn bạc đi."
Mạc Doãn cũng không phản đối, "Nếu vậy thì ta muốn quay lại Dung Thành," giọng điệu hắn có chút hoài niệm, "Mùa đông sắp đến rồi."
Hạ Huyên tận mắt nhìn thấy tình nghĩa giữa Mạc Doãn và Dung Thành nên chẳng nghi ngờ gì, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: "Được, cho phép ngươi nghỉ ngơi vài ngày."
Mạc Doãn mỉm cười, giơ tay lên, cầm chiếc lò sưởi trong lòng bàn tay, "Vậy Tử Quy tạ ơn tướng quân."
Hạ Huyên rời khỏi lều của Mạc Doãn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, Mạc Doãn đột nhiên muốn trở về Dung Thành, chẳng lẽ hắn phát hiện sự tình bị bại lộ, muốn bỏ trốn? Quay trở về lều, y triệu tập các thân vệ tới dặn dò: "Quân sư sẽ quay trở lại Dung Thành, các ngươi theo sau hộ tống ngài ấy." Thân vệ nhận lệnh rút lui, lại bị Hạ Huyên gọi lại: "Bỏ đi, không cần nữa, ngươi đi xuống đi." Thân vệ bối rối ngẩn người lui ra ngoài.
Hạ Huyên ngồi sau bàn hồi lâu rồi lấy giấy bút ra, từ nhỏ y đã theo cha học chữ, văn phong chữ nghĩa cực kỳ sắc bén. Y trầm ngâm một lát rồi đặt bút xuống, một bức thư trần tình rất nhanh đơn giản đã viết xong. Y gác bút, đợi mực trên đó khô rồi mới niêm phong bức thư.
Nhân tài khó tìm, Mạc Doãn đã có công lớn giải vây Dung Thành và huấn luyện quân Huỳnh Hoặc, tuy ưu điểm và khuyết điểm không ngang bằng nhau nhưng vẫn có thể cho hắn ta cơ hội lập công chuộc tội.
Làm xong hết thảy, trong lòng Hạ Huyên vẫn cảm thấy không ổn lắm. Nếu lỡ Mạc Doãn chạy trốn thật thì tội càng thêm tội, lúc đó khó mà cứu vãn được. Nghĩ đến đây, Hạ Huyên lại triệu thân vệ đến, lần này y hạ lệnh: "Bí mật bảo vệ quân sư".
Thân vệ mơ màng, bụng nghĩ quân sư mình có thể lấy một chọi trăm, còn cần hắn phải bí mật bảo vệ nữa hả?
"Đừng để hắn phát hiện ra hành động của ngươi."
Hạ Huyên dặn dò thêm lần nữa, ánh mắt thân vệ lúc này sắc bén hẳn: "Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."
Lúc Mạc Doãn rời khỏi quân doanh thì cảm giác được có người đang theo dõi mình, trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên Hạ Huyên đang nghi ngờ hắn. Không sao cả, hắn sẽ khiến cho Hạ Huyên mở mắt ra xem, liệu hắn và kẻ trọng phạm của triều đình Mạc Doãn kia có phải là cùng một người hay không.
Dung Thành đang bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, sự xuất hiện đột ngột của Mạc Doãn gần như khiến cả thành sôi sục. Người đầu tiên vừa nhìn thấy Mạc Doãn liền mở to mắt trợn trừng, sau đó nhảy dựng lên, "Tiên sinh đã trở lại!"
Trình Võ đang giết dê, vừa nghe tin thế là liền ném dao lao ra ngoài, nhìn thấy Mạc Doãn bị đám đông vây quanh, hắn ta phấn khích không gì tả được, lao tới muốn ôm lấy Mạc Doãn, nhưng bị Mạc Doãn né sang một bên: "Mùi gì vậy?"
"Mùi gì là mùi gì?" Trình Võ mừng ra mặt, "Ngươi thích nhất là mùi của thịt dê còn gì, cái đồ vô tâm này!"
Mạc Doãn nhướng mày: "Vô tâm?"
"Không," Trương Chí không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, khoác tay lên vai Trình Võ, cười hì hì, "Tiên sinh, tất cả chúng ta đều nhớ ngài. Lần trước hai chúng ta dẫn ngựa đến quân doanh cho ngài, cứ tưởng còn được gặp ngài, ai ngờ lại không thấy người đâu, Trình Võ mới mắng ngài vô tâm!"
"Biến ——"
Mọi người cười ồ lên, Mạc Doãn được mọi người vây quanh, không khí tràn đầy nhiệt huyết. Lúc Trình Võ và Trương Chí đến quân doanh, hắn cũng ở trong quân doanh nhưng lại không hề xuất hiện.
"Bên trong đang giết dê, ngươi thật là có lộc ăn, trở về đúng lúc thật đó."
Trình Võ lắc đầu vui vẻ đầy cao hứng, xem ra cuộc sống năm nay của Dung Thành tốt đẹp hơn nhiều rồi, Trình Võ thậm chí còn béo ra thêm một vòng, nhìn càng có không khí mừng vui: "Đi thôi, ngươi muốn ăn miếng nào thì cứ tự mình chọn."
"Võ ca, ngươi keo kiệt quá, tiên sinh hiếm khi trở về, chúng ta nướng cả một con dê cho ngài ấy luôn đi, mọi người nói có được không nào?"
"Được!"
Mọi người vỗ tay vui vẻ, nói cười không ngừng, Mạc Doãn bình thản đứng đó. Đột nhiên góc áo bị kéo nhẹ, hắn cúi mặt xuống, đứa trẻ chớp đôi mắt to rồi đưa tay ra: "Tiên sinh, ăn kẹo đi."
"Tiên sinh, ngài còn nhớ tiểu Hạo Nhi không?" Một người phụ nữ có lúm đồng tiền cười tươi như hoa, bế đứa bé lên: "Năm ngoái lúc ngài đến đây, nó thậm chí còn chưa đứng tới đùi của ngài, tiểu Hạo Nhi ngoan quá, mời Tiên sinh ăn kẹo nữa nè."
Mạc Doãn nói: "Ta không ăn kẹo."
Hắn còn chưa nói xong, đứa nhỏ đã đưa kẹo tới tận miệng hắn, nhe răng cười đến nỗi chẳng thấy mắt đâu: "Tiên sinh ăn đi, ngọt."
"Hoan thẩm, đừng trêu hắn nữa. Ngươi nhìn hắn trắng nõn trắng nà thế này nhưng toàn thích ăn cay uống rượu thôi, không ăn mấy thứ bánh kẹo trẻ con đâu."
Trình Võ đi tới kéo cánh tay Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng theo sau, viên kẹo trên môi lọt thỏm vào đầu lưỡi, có vị ngọt ngào nhàn nhạt. Hắn được mọi người vây quanh, tiến về phía trước, hai tay nắm chặt chắp sau lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ngày đó hắn ở trong quân doanh có nghe sứ giả báo lại, bên ngoài quân doanh có rất nhiều người từ Dung Thành tới, còn dắt theo cả ngựa. Mạc Doãn cầm sách trong tay vẫy vẫy chiếu lệ, ý bảo không ra ngoài gặp ai hết, chỉ dắt ngựa vào thôi. Trên lưng ngựa chất đầy mấy cái tay nải chứa toàn là thức ăn và vật dụng sinh hoạt, binh sĩ hỏi hắn phải xử lý như thế nào, Mạc Doãn mở miệng định bảo là vứt hết đi, nhưng rồi nghĩ nghĩ lại, bọn họ đã sẵn lòng dâng tận miệng thì hắn phải nhận lấy mới đúng. Trên người mang đôi vớ mới, miệng nhai chóp chép miếng khô bò, trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.
Có lẽ chính cảm giác kỳ quái đó đã khiến hắn không ra ngoài gặp người dân Dung Thành, đồng thời cũng khiến hắn bị những người phi tự nhiên yếu đuối hơn hắn rất nhiều này lôi kéo, xô đẩy vào trong màn pháo hoa náo nhiệt.