Trong suốt quá trình huấn luyện, biểu hiện của Mạc Doãn luôn rất đúng mực. Hắn tuân thủ nghiêm ngặt các quy trình: làm điều xấu — bị bắt — chuyển đi, và nhanh chóng vượt qua khóa huấn luyện.
Để rồi sau khi chính thức bước vào thế giới nhiệm vụ, Mạc Doãn bắt đầu làm theo ý mình.
Trong thế giới nhiệm vụ đầu tiên, hắn chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát lụi luôn cho nhân vật chính một dao. Việc nhân vật phản diện đâm nhân vật chính là chuyện khá bình thường, nhưng thứ hắn đâm lại chính là cổ họng của người ta, một nhát dao lưu loát mau lẹ đâm xuyên từ trước ra sau, máu bắn tung tóe như vòi xịt nước, lúc ấy tiếng hét của hệ thống còn cao hơn cả cột máu phun.
"Điều phối viên, ngài...ngài đang làm gì vậy..."
"Gã nói chuyện nhàm chán quá, không muốn nghe nữa."
Hệ thống:"......"
Hệ thống: "Điều phối viên, việc này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ."
"Vậy à? Do tôi bị trượt tay thôi."
Hệ thống:"......"
Mạc Doãn vừa lấy khăn ướt lau máu trên mặt vừa chờ đợi nhiệm vụ thất bại, nhưng hắn không ngờ là nhân vật chính lập tức đứng phắt dậy. Toàn bộ thế giới nhiệm vụ thay đổi từ một câu chuyện đô thị bình thường thành một truyền thuyết đô thị chỉ trong nháy mắt.
Mạc Doãn hơi nghiêng mặt, "Chuyện này là sao? Gã thăng cấp rồi."
"Điều phối viên tôn kính," hệ thống tỏ vẻ khoa trương, "Nhân vật chính có hào quang nhân vật chính. Thân là nhân vật phản diện, ngài không thể giết nhân vật chính được, hiện giờ gã đã biến dị, trở thành người có siêu năng lực rồi ạ."
Mạc Doãn "Ờ" một tiếng, lắc mình né nhát dao của nhân vật chính vừa rút dao từ cổ họng mình ra để trả thù. Hắn nhặt chiếc kéo ở bên cạnh, nhanh nhẹn tung người nhảy tới, cắm thẳng chiếc kéo vào đầu nhân vật chính.
"Người siêu năng lực hả, cũng ra gì đấy, thế thì chơi thêm một chút nữa vậy!"
Hệ thống: "..." Cứu, cứu nó, cứu nó với, có ai cứu nó không????!!!
Sau đó, Mạc Doãn chơi chán rồi.
Trong mắt Mạc Doãn, những "nhân vật" trong thế giới nhiệm vụ này đều là giả, toàn là rập khuôn một kiểu. Tinh thần lực của hắn quá mạnh, cấp độ thế giới nhiệm vụ này trong mắt hắn giống như một mặt phẳng 2D vậy, chém nhân vật chính cũng chẳng khác gì cắt giấy.
Do nhân vật phản diện không có cách nào tiêu hủy hoàn toàn cơ thể của nhân vật chính nên Mạc Doãn quyết định đánh tan linh hồn của họ.
Chuyện này quá đơn giản, tinh thần lực của bọn họ quá chênh lệch với nhau, chỉ cần tăng một chút áp bách thôi là nhân vật chính sẽ không chịu nổi mà nổ tung.
Các thế giới nhiệm vụ tiếp theo cũng đều như vậy.
Nhân vật chính giống nhau, sự giả dối giống nhau, cứ cho nổ tung hết đi, cuối cùng là nhiệm vụ thất bại và bị liên minh phê bình.
Ngoại trừ tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ ít ỏi từ vụ nổ, Mạc Doãn hoàn toàn chai lì với những thứ khác, hắn đã quên mất rằng có một thứ gọi là "hào quang nhân vật chính".
Được thôi.
Thế giới này không những có hai thế lực mạnh, mà hào quang của nhân vật chính cũng đủ lớn để giữ cho thân thể của nhân vật chính sống sót, cứu lấy nhân vật chính vào thời điểm quan trọng.
Mạc Doãn ôm trán, ngón tay thong thả gõ nhịp, bóng dáng cao lớn của Bùi Thanh bao bọc lấy hắn, Mạc Doãn vẫn bình tĩnh và im lặng.
Sau khi xe tải tự hủy, thế giới vẫn chưa sụp đổ. Theo kinh nghiệm huấn luyện của hắn, hẳn là đã đến giai đoạn "Ồ quaoo, đã đến lúc chuyển đi." mà hắn chưa từng trải qua trong thế giới nhiệm vụ.
Cũng đều là những trải nghiệm, cũng đều là những chuyện đã trải qua, có lẽ sẽ rất thú vị đây.
Mạc Doãn khẽ dời ngón tay ra khỏi mắt, ngước mặt lên, đôi mắt đen lay láy dưới hàng mi dài lẳng lặng quan sát Bùi Thanh.
Bùi Thanh bị đánh khá là thảm.
Bùi Minh Sơ hiển nhiên nghĩ rằng hắn mắc bệnh tâm thần là vì Bùi Thanh, thế nên anh thay mặt chính nghĩa ra tay rất tàn nhẫn. Xương trán, gò má và khóe miệng của Bùi Thanh đều xanh tím, khuôn mặt lấm lem máu, không thể phân biệt được đó là máu của ai.
Đối với Bùi Thanh mà nói thì chắc đã là sụp đổ rồi nhỉ? Hoàn toàn bị xem như một quân cờ còn gì! Đây hẳn là điều mà Bùi Thanh hận nhất và là cũng là điều đau đớn nhất đối với y.
Cho nên thế giới vẫn được chống đỡ là nhờ sức mạnh của Bùi Minh Sơ? Nhưng do anh chưa đẩy em trai ruột của mình vào tù nên thế giới vẫn chưa sụp đổ ư?
Nhưng có là vậy thì cũng chưa chắc là hắn đã thua, tuyến phòng ngự của Bùi Minh Sơ có lẽ sớm muộn gì cũng sụp đổ, chỉ cần hắn tính toán cẩn thận thêm một chút, kích thích thêm một chút, biết đâu thế giới vẫn sẽ sụp đổ và hắn vẫn có cơ hội chiến thắng.
Bùi Thanh cúi xuống, đặt tay lên hai bên xe lăn, mùi máu lập tức bao trùm lấy Mạc Doãn.
Vẻ mặt Mạc Doãn không thay đổi, hừm, mùi máu này cũng tươi ngọt hơn mùi của những thế giới đó, thơm thật dễ chịu và hưng phấn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Thanh phát hiện Mạc Doãn không hề có bất kỳ cảm xúc nào, không có giận dữ, buồn bã, oán giận, không gì cả, chỉ là một tấm gương phản chiếu chính y, trông có vẻ bình tĩnh đấy nhưng thực ra đã hơi điên loạn.
Mạc Doãn đã trải qua quá trình học tập sâu sắc hơn trên thế giới này, bởi thế hắn không dám phán đoán Bùi Thanh bây giờ sẽ phản ứng như thế nào, dù sao thì phản ứng của Bùi Thanh lần trước hắn cũng chẳng ngờ tới được.
Kết quả là hắn cũng không dự đoán được phản ứng của Bùi Thanh lần này.
"Em thật sự," Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "chưa bao giờ thích tôi sao?"
Mạc Doãn nghe hỏi vậy suýt chút nữa là sặc ra tiếng.
Hắn lợi dụng y, hãm hại y, gài bẫy làm cha y tức chết, khiến công ty của họ bị thu mua, còn muốn tống y vào tù từ 3 đến 5 năm, kết quả điều y quan tâm nhất chính là "hắn có từng thích mình hay không." ??!!
Mạc Doãn gãi trán, ngước mắt lên nói, "Bùi Thanh, anh có biết tại sao mình không thể thắng Bùi Minh Sơ không?"
Vết thương ở khóe miệng Bùi Thanh đang rỉ máu, nhưng cơn đau của y lại chẳng hề mãnh liệt, mọi cảm xúc của y đều bị trói buộc bởi những yêu cầu bên trong. Nghe câu hỏi tu từ của Mạc Doãn, cả ngũ quan khuôn mặt của y đều căng thẳng, đôi mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào Mạc Doãn.
Mạc Doãn tốt bụng trả lời, "Người như Bùi Minh Sơ sẽ không hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy."
Bùi Thanh buông tay đứng dậy khiến xe lăn có chút lung lay.
Mạc Doãn nhướng mày, nhìn bóng lưng hơi run rẩy của Bùi Thanh, biết chắc tinh thần Bùi Thanh đang rối loạn lắm rồi.
Vừa rồi Đinh Mặc Hải bị Bùi Minh Sơ đuổi đi, Bùi Minh Sơ vẫn đứng ở gần cửa, sau lưng cõng ánh mặt trời, sắc mặt u ám khó đoán, nhìn hắn và Bùi Thanh nói chuyện.
Mạc Doãn lấy bất biến ứng vạn biến, điềm nhiên ngồi vững trên xe lăn.
Vận may Bùi Minh Sơ tốt thật sự! Tại sao một công cụ hình người tận tâm như Đinh Mặc Hải lại dám mở tài liệu mà Bùi Minh Sơ đưa cho ông ta trong khi chưa được phép? Thì ra hào quang của nhân vật chính có thể làm chuyện vô lý như vậy ư?
Tiếp theo Bùi Minh Sơ sẽ làm gì hắn đây?
Dựa vào phán đoán của hắn đối với Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ hẳn là sẽ không đánh hắn, đương nhiên không loại trừ khả năng phán đoán của hắn sai lầm, dù sao hắn đã từng đánh giá sai hành động của Bùi Thanh.
Mạc Doãn cảm giác được một loại kích thích không rõ, mơ hồ khơi dậy hưng phấn.
Vì sao hắn muốn hủy diệt thế giới ư? Chính là vì hắn thích nhìn thấy nhân vật chính tràn trề năng lượng mạnh mẽ sụp đổ và tuyệt vọng, điều đó khiến hắn cảm thấy vui vẻ thật sự. Đây là hứng thú của hắn, dục vọng của hắn, khiến hắn cảm thấy cuộc sống vẫn còn ý nghĩa.
Giờ đây cái cảm giác mơ hồ, gì cũng không biết này cũng rất thú vị.
Bùi Minh Sơ bước từng bước một đến gần Mạc Doãn, bước chân anh vẫn vững vàng, khuôn mặt đầy máu và vết thương giống như Bùi Thanh, anh đứng trước mặt Mạc Doãn, Mạc Doãn bình thản nhìn anh, không có chút áy náy nào sau khi làm chuyện ác.
"Chuyện dự án hợp tác là em tiết lộ cho Bùi Thanh?"
Mạc Doãn cảm thấy hơi buồn cười, hai anh em này cứ thích hỏi những câu hỏi mà hắn đã trả lời.
"Đúng vậy," Mạc Doãn không hề biện hộ, cố gắng tìm cách biện minh và chuộc lỗi sau khi tự hủy chỉ khiến cho người khác chế giễu mà thôi, "Tôi cố ý lấy trộm dự án của anh đưa cho anh ta, khiến anh hiểu lầm anh ta có ý đồ xấu, đồng thời cũng để cho anh ta nhận ra thân phận thật sự của mình trong cái gia đình này."
Bùi Thanh vốn đang quay lưng về phía hắn, nghe vậy thì xoay người nhìn qua.
Mạc Doãn nhận ra ánh mắt sắc bén bắn về phía mình liền dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải điểm nhẹ lên trán, sau đó nhẹ nhàng làm động tác bay về phía Bùi Thanh, "Không cần cảm ơn đâu."
Bùi Minh Sơ cảm thấy thật khó mà tin được.
Anh nhớ lại ngày đó trong vườn, khi đối mặt với sự nghi ngờ của anh, Mạc Doãn đau lòng đến nỗi khóc đến đứt gan đứt ruột, sau đó không thể kiềm chế được mà vừa thổ lộ ngầm với anh vừa quả quyết rời đi.
Vậy mà là giả ư?
Tất cả đều là giả sao?
Bùi Minh Sơ yên lặng nhìn Mạc Doãn, một mặt anh không thể tin được tất cả những gì Mạc Doãn làm trước mặt mình đều là giả, mặt khác, khi nhìn Mạc Doãn hoàn toàn xa lạ trước mặt, anh dường như phải chấp nhận sự thật..
"Ngày đó ở nhà Mặc, em cũng cố ý, em biết..." Bùi Minh Sơ dừng lại, ánh mắt vẫn rất dịu dàng bao bọc Mạc Doãn, "...sẽ tới."
Lại hỏi chuyện mà hắn đã nói rồi.
Mạc Doãn gật đầu, "Ừ," hắn nói thêm, "Không phải là tôi biết cha anh đến mà chính tôi đã cố ý báo cho ông ta biết."
"Tôi đã chuẩn bị cho cả hai bên đấy," Mạc Doãn nghiêm túc nói, "Tính toán thời gian thì chắc là ông ta sẽ đến cùng lúc với Bùi Thanh, nếu có chênh lệch thời gian chút cũng không sao. Nếu ông ta đến trước thì ông ta bị anh chọc cho tức chết, còn nếu Bùi Thanh đến trước, thì ông ta cũng sẽ bị hai anh em các người chọc cho tức chết."
Giả sử Bùi Thanh đến trước, phỏng chừng hai anh em ít nhiều gì cũng có cảnh đâm thọt cấu véo lẫn nhau. Đợi đến lúc Bùi Cánh Hữu bước vào nhà, Mạc Doãn sẽ khóc lóc kể cho ông ta nghe một đoạn tình yêu tay ba sướt mướt máu chó chất lượng của ba người, đảm bảo Bùi Cánh Hữu nghe xong mừng vui đến mức thăng thiên tại chỗ.
Thật ta hắn chẳng có cảm giác gì đối với Bùi Cánh Hữu, hắn chỉ cảm thấy cái chết của Bùi Cánh Hữu sẽ đẩy mâu thuẫn giữa hai anh em trở nên gay gắt đến mức lớn nhất. Nếu ngày đó Bùi Cánh Hữu may mắn còn sống sót, hắn cũng không ngại làm thêm mấy chuyện kích thích hơn để Bùi Cánh Hữu sáng mắt ra.
Vẻ mặt Mạc Doãn trong mắt Bùi Minh Sơ thật khó diễn tả và khó hiểu, khi hắn nói những lời này tâm trạng không hề dao động, như thể những nỗi u sầu, mong manh, vui buồn thường ngày của hắn đều là giả tạo.
Mạc Doãn chân chính chính là như vậy, đôi mắt không có nội dung, nhìn từ bên trong cả thế giới đều trống rỗng.
Hắn biến thành như vậy từ lúc nào?
Bùi Minh Sơ giơ tay lên.
Mạc Doãn khẽ nín thở, Bùi Minh Sơ đưa lòng bàn tay hướng về phía mặt hắn —— che mắt hắn.
Mạc Doãn vẫn mở mắt, lông mi chậm rãi chớp chớp, chỉ có thể nhìn thấy thế giới đỏ như máu ẩn hiện sau làn da.
*
Mạc Doãn quay trở lại phòng.
Bùi Minh Sơ đẩy hắn về, suốt cả một đường chẳng nói năng gì, đưa hắn trở lại phòng sau đó đóng cửa lại rồi rời đi.
Mạc Doãn đi tới mở cửa thì phát hiện cửa đã khóa, trong lòng thầm nghĩ hai anh em này rất thích nhốt người lại thì phải.
Bỏ tay ra khỏi ổ khóa, Mạc Doãn đẩy xe lăn và rót cho mình ly nước.
Dạy dỗ hai tên ngốc lâu như vậy khát quá đi mất.
Mạc Doãn nhàn nhã nhấp một ngụm nước ấm, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, đang là buổi trưa, nhiệt độ cũng thích hợp. Mạc Doãn lặng lẽ nhìn những nụ hoa trắng rải rác ngoài cửa sổ, nghĩ bụng không biết tiếp theo đây hai anh em nhà Bùi sẽ làm như thế nào, để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi thả lỏng, rồi liệu sau này hắn còn cơ hội phá hủy hai người nữa hay không?
Nếu không có sự hỗ trợ của sức mạnh tinh thần thì những kiến thức lý thuyết học được cũng chẳng thể áp dụng đầy đủ ở đây, Mạc Doãn nghiêm túc suy nghĩ. Hắn tin rằng mình đã phá vỡ gốc rễ của Bùi Thanh và Bùi Minh Sơ. Niềm kiêu hãnh của Bùi Thanh và bản ngã của Bùi Minh Sơ đã bị hắn xóa sổ hoàn toàn. Cho dù biến số Đinh Mặc Hải xuất hiện bất ngờ có thể níu giữ một hơi tàn cho Bùi Minh Sơ, khiến anh cảm thấy những sai lầm mà mình gây ra vẫn còn có thể cứu vãn.
Nhưng một hơi đó có thể kéo dài bao lâu?
Khi Bùi Minh Sơ nhận ra tất cả sự quan tâm và chăm sóc của mình đã bị cô phụ, từ đầu đến cuối đều bị lừa dối, khiến công ty đổi chủ, cha anh mất sớm và tình cảm anh em bị chia cắt... làm sao anh có thể chịu đựng được?
Mạc Doãn lại nhấp một ngụm nước, hy vọng Bùi Minh Sơ sẽ chết trước mặt mình, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc đẹp đẽ nào cả.
Cứ như vậy Mạc Doãn ngồi chờ từ ban ngày đến đêm tối.
Đến buổi người hầu còn mang cơm đến cho hắn ăn.
Cửa mở, xe ăn đi vào, sau đó vội vàng đóng cửa lại, đến mặt cũng không dám ló ra, cứ như trong phòng Mạc Doãn đang nhốt rắn độc hay thú dữ vậy.
Bên ngoài trời đã tối, trăng sao giăng cao, khu vườn được bao phủ dưới ánh sáng trắng bạc thuần khiết.
Mạc Doãn ăn uống no đủ xong thì đẩy xe lăn quanh phòng mấy lần, sau đó cầm di động bấm gửi tin nhắn hỏi thăm "thân thiết" cho cả Bùi Minh Sơ và Bùi Thanh, cả hai đều không trả lời, thế giới rất ổn định, nghĩa là nó vẫn chưa chết.
Trâu cmn bò quá đi mất!
Đây là nhân vật chính có sức mạnh tinh thần trâu bò nhất mà hắn từng thấy.
Ở một mức độ nào đó, hắn bắt đầu đánh giá cao Bùi Minh Sơ.
Trong nháy mắt cửa vừa bị đẩy ra, Mạc Doãn nhạy bén quay mặt lại. Động tác quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác và nhanh nhạy của hắn bây giờ hoàn toàn khác hẳn với Mạc Doãn xấu hổ và đáng thương trong ấn tượng của Bùi Minh Sơ.
Vết thương trên mặt Bùi Minh Sơ đã được chữa trị, nhưng quần áo vẫn xộc xệch như cũ.
Anh chậm rãi bước, Mạc Doãn nhìn từ trên xuống dưới, cảm giác trạng thái tinh thần của Bùi Minh Sơ vẫn tương đối ổn định thì trong lòng đột nhiên thất vọng.
Bùi Minh Sơ dừng lại trước xe lăn, ngồi xổm xuống như thường lệ, nhìn ngang hàng với hắn.
"Mạc Doãn," Bùi Minh Sơ nói, "Em vẫn luôn hận chúng tôi ư?"
Mạc Doãn ngẫm nghĩ, dựa theo mong muốn của chính bản thân thì đương nhiên hắn chẳng hận thù hay ghét bỏ gì cả, hắn không có một chút tình cảm nào với những nhân vật chính này. Hắn là người tự nhiên, rất khó có mối liên hệ tình cảm đặc biệt với họ. Hắn chỉ thích nhìn thế giới sụp đổ, sa ngã, nhìn những người này tuyệt vọng và khóc lóc. Thật ra mà nói, họ giống đồ chơi của hắn, và hẳn là phải được xếp vào phạm trù "yêu thích" thì đúng hơn. Đặc biệt là thế giới này rất chân thật, hai anh em có thể được xem là món "đồ chơi cao cấp" của hắn.
Nhưng đứng từ góc độ thiết lập nhân vật, Mạc Doãn đưa ra câu trả lời theo đúng quy tắc.
"Tôi hận thế giới này không công bằng."
Bùi Minh Sơ giơ tay xoa đầu Mạc Doãn như trước, "Thế giới này vốn dĩ không công bằng."
Mạc Doãn lạnh lùng nói, "Mẹ kiếp."
Bùi Minh Sơ nghe hắn chửi vậy mà lại cười, "Em thông minh lắm, nhưng có một điều em hiểu sai rồi."
Mạc Doãn nghĩ thầm trong bụng quả đúng là vậy, hắn quên mất cái hào quang nhân vật chính chết tiệt gì đó, chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể nhìn thấy cảnh bùng nổ nghệ thuật rồi.
Bùi Minh Sơ nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, điềm đạm nói, "Thỉnh thoảng anh cũng rất ngốc nghếch."
Mạc Doãn ngẩn người.
Bùi Minh Sơ hỏi, "Em có bao giờ thích anh không?"
Mạc Doãn: "..."
Những người này thực sự phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Hai anh em bị hắn làm tổn thương như vậy, không tính sổ hắn thì thôi, lại cứ chấp nhất với loại chuyện này?
Chuyện này quan trọng lắm à?
Hắn nhìn vào mắt Bùi Minh Sơ, phát hiện đáp án cho câu hỏi này dường như rất quan trọng đối với họ, ánh sáng trong mắt Bùi Minh Sơ mơ hồ chồng lên ánh sáng của Bùi Thanh.
Nếu vậy thì cứ thử một lần xem sao.
Mạc Doãn mở miệng, chậm rãi nói, "Đương nhiên..." Đôi mắt của Bùi Minh Sơ dường như không thể khống chế cứ dõi theo làn môi hắn, chắc là muốn nghe một câu trả lời khẳng định phải không? Đáng tiếc, một nhân vật phản diện vốn thích đối đầu với các nhân vật chính mạnh mẽ như hắn, không thể để cho các nhân vật chính nghe được câu trả lời mình muốn, "...là không."
Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống.
Bùi Minh Sơ nhắm mắt lại.
Mạc Doãn mơ hồ cảm thấy thế giới dao động trong giây lát.
Lần này cuối cùng cũng đến lượt Bùi Minh Sơ ư? Điều khó chấp nhận nhất và tàn khốc nhất đối với Bùi Minh Sơ là hắn chưa bao giờ thích anh sao?
Mạc Doãn cố nặn óc suy nghĩ nói thêm, "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, bộ dạng ngạo mạn trịch thượng của anh khiến tôi vô cùng chán ghét. Nếu không phải muốn nhìn cảnh hai anh em các người chém giết lẫn nhau, tôi sẽ không bao giờ tiếp cận anh. Trong mắt tôi, anh chỉ là một quân cờ, không khác gì Bùi Thanh. Không! Anh còn khiến tôi ghê tởm hơn Bùi Thanh, bởi vì anh quá tự cho mình là đúng. Sao anh lại nghĩ là tôi yêu anh nhỉ? Đừng có đùa thế chứ, các người đều là con trai của Bùi Cánh Hữu, tôi chỉ muốn các người chết khuất mắt cho xong ——"
Bùi Minh Sơ nửa cúi người, cứ cúi mặt xuống, nhắm mắt lại và im lặng lắng nghe.
Thế giới vẫn đang dao động, nhưng biên độ rất nhỏ, Mạc Doãn nghĩ bụng chẳng lẽ mình mắng anh ta chưa đủ tàn nhẫn hay sao, đang định tiếp tục làm thêm một tràng nữa thì ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh lùng.
Mạc Doãn theo tiếng nhìn qua.
Bùi Thanh chống tay dựa vào cửa, khóe môi nhếch lên mỉa mai, "Tôi đã nói rồi, anh chẳng tốt đẹp hơn tôi chút nào đâu."
Mạc Doãn: Sao năng lượng của Bùi Thanh ổn định lại rồi?
Vào đúng thời điểm này thì hai anh em lại bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau ư? Thật biến cmn thái quá mà!