Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 27: Sofa đen




Cửa xe mở ra, Mạc Doãn trực tiếp bị đưa xuống xe.

Không có dụng cụ phụ trợ như xe lăn, Mạc Doãn chỉ có thể hoàn toàn phó mặc cho người khác bài bố, yếu ớt dựa vào lòng ngực Bùi Thanh, hai tay ôm chặt cổ áo Bùi Thanh, lắc lư theo từng bước chân y.

Nơi này cách nhà Bùi rất xa.

Cảnh vật dọc đường rất xa lạ, có vẻ như đây là vùng ngoại ô, khắp nơi là rừng thông, mỗi lần lốp xe nghiến qua là tiếng cây lá gãy nát không ngừng lọt vào tai.

Đây là một căn nhà nhỏ rất đẹp chỉ có một tầng, cửa không có bậc thang. Cửa mở ra, một khung cửa sổ khổng lồ cao từ trần đến sàn phản chiếu mặt hồ lấp lánh bên ngoài, mặt hồ trong xanh xen lẫn ánh nắng vàng rực rỡ đẹp say lòng người.

Trong nhà không có nhiều đồ đạc, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cũng chẳng có gì, bên cạnh có một chiếc ghế sofa da màu đen cỡ vừa.

Mạc Doãn được đặt trên ghế sofa, tay hắn rũ xuống, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả vì không có chỗ dựa vào, đành phải nắm lấy tay vịn của ghế sofa để giữ thăng bằng.

Hắn cúi đầu thật sâu, tóc hơi xõa xuống hai bên, che kín tai, để lộ phần gáy mỏng manh.

Trong tầm mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da màu đen của Bùi Thanh.

Trong khoảng thời gian này, anh em Bùi không hẹn mà cùng biến mất khỏi thế giới của hắn.

Một mặt là vì phải giải quyết đám tang của cha và sự hỗn loạn trong công ty nên chắc chắn hai người rất bận rộn, mặt khác, có lẽ lúc này họ cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Căn nhà nhỏ vào mùa đông, không khí lạnh lẽo nhưng trong lành. Lúc Bùi Thanh đưa hắn ra khỏi nhà Bùi thì Mạc Doãn đang đọc sách trong phòng ngủ, nhà Bùi rất ấm áp nên hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Bùi Thanh tiện tay lấy thêm một chiếc áo khoác quấn quanh người hắn, rồi bế hắn lên khỏi xe lăn, cuốn sách trong tay Mạc Doãn rơi xuống sàn, chân hắn chỉ mang một đôi tất mùa đông mềm mại rộng thùng thình, cứ vậy mà bị người ôm đi như thế.

Áo khoác lỏng lẻo bị tuột xuống, chỉ che được nửa người, Mạc Doãn đưa tay siết chặt lại áo khoác.

Cằm bỗng nhiên bị hai ngón tay giữ lại.

Buộc phải ngẩng mặt lên.

Ánh mắt chạm nhau.

Ánh mắt đã từng rất thân mật và không chút dè dặt giờ đây lại lạnh lùng đến mức Mạc Doãn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bùi Thanh vẫn mặc bột đồ đen như hôm đi dự tang lễ. Y vốn là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, giờ đây trông càng thêm khắc nghiệt và bất cận nhân tình, đặc biệt là biểu cảm trên khuôn mặt. Mặc dù bình thường vẻ mặt y cũng chẳng thân thiện hòa nhã gì mấy, nhưng ngay cả khi Mạc Doãn nhìn thấy Bùi Thanh lần đầu tiên, trên mặt Bùi Thanh cũng không có biểu cảm lạnh lùng như bây giờ.

Bùi Thanh nói, "Thích không?"

Mạc Doãn giật mình, "Cái gì?"

Bùi Thanh nói, "Nơi này."

Mạc Doãn lại ngẩn người ra.

Bùi Thanh nói, "Tôi không mua nhiều đồ đạc, muốn đợi em tự mình lựa chọn."

Đồng tử Mạc Doãn khẽ run lên, hắn lại nhìn xung quanh, mặc dù nơi này trống rỗng nhưng nhìn rất ấm áp và đơn giản, giống với phòng ngủ của hắn trong nhà Bùi, có một không gian dành riêng cho xe lăn. Nhìn cách trang trí thì rõ ràng không phải là chuẩn bị trong ngày một ngày hai, Mạc Doãn quay đầu nhìn Bùi Thanh, môi khẽ run lên, "Bùi Thanh..."

Bùi Thanh rút tay về, đút hai tay vào túi quần, đi vòng quanh hai bước rồi quay người lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vẫn như cũ, như đang đeo một chiếc mặt nạ khó đoán, y thản nhiên hỏi, "Em nhờ tôi đón em vì muốn cho tôi xem cảnh em và Bùi Minh Sơ đang ở bên nhau à?"

Sắc mặt Mạc Doãn trong nháy mắt tái nhợt, hắn không hề biện hộ mà chỉ run run môi, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."

Câu trả lời có phần ngượng ngùng và yếu đuối.

Im lặng kéo dài tưởng chừng như cái chết.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Thanh hầu như không ngủ được một giây phút nào.

Y không thể nhắm mắt được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tâm trí y lại tràn ngập cảnh tượng như đất trời sụp đổ kia.

Anh trai và người yêu quên hết tất cả ôm hôn nhau say đắm như vậy, cho dù là người mù cũng có thể nhìn thấy sức hút mạnh mẽ và sự vướng mắc sâu sắc giữa họ...

Đương nhiên, Bùi Cảnh Hữu cũng nhìn thấy.

Bùi Cánh Hữu cực kỳ yêu quý Bùi Minh Sơ, có lẽ ông nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị đứa con trai yêu quý nhất của mình chọc giận đến chết.

Mọi thứ thật vô lý và tàn nhẫn.

Đôi mắt của Bùi Thanh lướt qua từng tấc, từng tấc nhỏ trên người Mạc Doãn.

Hắn vẫn gầy như cũ, khoác chiếc áo khoác rất mỏng, đôi tay kéo áo thon dài trắng nõn như một chiếc lá mỏng, hai chân buông thõng không thể khống chế vì khuyết tật, một đoạn mắt cá chân lộ ra dưới đôi tất mùa đông sáng màu.

Trông hắn thật đáng thương, yếu đuối và ngoan ngoãn, điều đó khiến y yêu thích biết bao nhiêu, nhưng đồng thời cũng mang đến cho y rất nhiều đau khổ.

"Em vẫn luôn lợi dụng tôi, phải không?"

Bùi Thanh nghiêng người thì thầm.

Cuối cùng Mạc Doãn cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ.

Bùi Thanh bình tĩnh nhìn hắn, như không nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Mạc Doãn, đôi mắt tĩnh lặng u ám đến đáng sợ.

"Từ đầu đến cuối, em chỉ lợi dụng tôi để kích thích anh ta thôi phải không?"

Mạc Doãn dùng sức lắc đầu, cuối cùng mới bắt đầu giải thích, "Không có, không phải vậy đâu, tôi không có ý đó, tôi không ngờ cha anh lại đến, tôi chỉ muốn nhờ anh đón tôi càng sớm càng tốt thôi, tôi không muốn ở lại với anh ta......"

"Nếu vậy tại sao ngay từ đầu em lại đi với anh ta?"

Mạc Doãn im bặt.

Trước mặt Bùi Thanh, vẻ mặt của hắn thật nhợt nhạt và bất lực, chẳng thể giải thích, cũng chẳng nói thêm được gì, sự thật đã phơi bày ngay trước mắt.

Bùi Thanh thẳng người nhìn xuống Mạc Doãn.

Hai tay Mạc Doãn nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt cầu xin, "Tha thứ cho tôi đi, Bùi Thanh, tôi không muốn làm tổn thương anh đâu, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi mà..."

Bùi Thanh quay mặt đi chỗ khác, thờ ơ nói, "Em biết gì không? Tôi ghét nhất là khi mọi người nói xin lỗi với tôi."

Mạc Doãn đang nói đột nhiên im lặng.

Bầu không khí đông cứng, hai người đã từng yêu thương quấn quýt nhau tốt đẹp như thế giờ đây đều không còn gì để nói.

Bùi Thanh cuối cùng cũng quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng như dao nhọn, khẽ lướt qua gương mặt Mạc Doãn rồi rơi xuống đôi môi hắn.

"Lần thứ mấy rồi?"

"......Cái gì?"

"Em hôn anh ta."

"......"

Mạc Doãn cắn môi dưới, như có chút xấu hổ, "Bùi Thanh, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Bởi vì anh bận ở công ty nên tôi không muốn làm phiền anh, anh ta lại không cho tôi tìm tài xế, tôi đành phải nhờ anh ta đưa tôi về thăm nhà một chút, sau đó tôi cảm thấy bầu không khí không ổn lắm nên mới nhắn tin cho anh nhanh chóng đến đón tôi. Tôi thề là tôi không cố ý làm vậy ..."

Bùi Thanh im lặng lắng nghe, vẻ mặt vẫn thờ ơ và không có phản ứng gì với bài giải thích dài dòng của Mạc Doãn, "Đó là lần đầu tiên."

Mạc Doãn xấu hổ cụp mi xuống.

"Tôi lúc nào cũng tôn trọng em," Bùi Thanh nhàn nhạt nói, "Bởi vì em tàn tật nên tôi sợ em sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng xem ra khi ở bên anh ta, em lại rất nồng nhiệt thì phải, có lẽ lát nữa chúng ta phải thử lại xem để biết cảm giác đó là như thế nào."

"Bùi Thanh——"

Mạc Doãn mất kiểm soát hét lên một tiếng.

Bùi Thanh như chưa nghe thấy gì tiếp tục nói, "Dù sao kết quả cũng như nhau thôi, cha cũng sẽ bị kích thích mà lên cơn đau tim."

Hơi thở của Mạc Doãn đột nhiên trở nên dồn dập, đặc biệt là trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.

"Nhưng mà thật ra cũng có lỗi của tôi," Bùi Thanh lẩm bẩm, "Nếu không phải tôi tiết lộ báo cáo tài chính của công ty, khiến ông ấy bị kích thích trước, may ra lần này ông ấy có thể sống sót."

Mạc Doãn trợn to hai mắt, có vẻ vô cùng kinh ngạc, "Là anh..."

Bùi Thanh hơi nhếch môi, đối mặt với ánh mắt Mạc Doãn, "Cho nên, cả ba người chúng ta đều là tội phạm."

Mạc Doãn nhìn có vẻ không nói nên lời, nước mắt đã cạn, vẻ mặt khi đối mặt với Bùi Thanh từ cảm giác tội lỗi lúc đầu chuyển sang hơi sợ hãi.

Bùi Thanh nghiêng người nắm lấy tay Mạc Doãn, "Tay em lạnh quá."

Mạc Doãn không nói gì, lòng bàn tay khẽ run lên.

Bùi Thanh rút tay ra.

Chiếc áo khoác rộng mất đi độ bám lập tức trượt xuống do quán tính, để lộ thân hình gầy gò của Mạc Doãn.

Đồng tử Mạc Doãn hơi sững lại, biết rằng có lẽ hôm nay mình sẽ không thể thoát khỏi trận đòn này.

Nhưng không sao hết.

Muốn làm kẻ ác thì phải có ý thức làm kẻ ác.

Chịu đựng một chút đau đớn thể xác cũng không sao, nhìn thấy dáng vẻ Bùi Thanh trên bờ vực sụp đổ như thế này cũng đủ khiến trong lòng hắn vui sướng không biết bao lâu.

Với tính cách kiêu ngạo và xa cách của Bùi Thanh, cộng thêm đôi chân hắn đã tàn phế, cùng lắm là bị y đánh gãy một tay mà thôi, sau khi trả thù hắn xong sẽ đến lượt Bùi Minh Sơ.

Mạc Doãn ngoài mặt ngơ ngác, nhưng trong lòng lại bình tĩnh chờ đợi Bùi Thanh ra tay.

Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn của hắn, xoay mặt hắn lại, hôn nhẹ lên môi hắn, "Ở đây cũng lạnh quá."

Mạc Doãn không phản ứng gì, cứ nhìn Bùi Thanh bằng ánh mắt đờ đẫn, không ngờ Bùi Thanh lại cúi xuống hôn hắn.

Khe hở giữa môi bị cưỡng ép mở ra, Mạc Doãn vô thức nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đầu lưỡi vô thức né tránh, nhưng lại không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể để Bùi Thanh tùy ý hôn mình đến khi hắn gần như ngạt thở.

Nụ hôn của Bùi Thanh tuy nồng nàn nhưng lại rất thuần khiết và cháy bỏng.

Nhưng lần này lại có vẻ hung hăng mạnh mẽ đầy tính xâm lược.

Mạc Doãn cảm giác dường như mỗi bộ phận trong cơ thể Bùi Thanh đang sụp đổ.

Thật quái lạ! Đáng lẽ bây giờ sự yêu thích của Bùi Thanh đối với hắn phải giảm đi rất nhiều mới đúng chứ? Vì cớ gì vẫn còn muốn hôn hắn? Chẳng phải lúc này nên bóp cổ hắn, tẩn cho hắn một trận sao? Lần này khác hẳn với lần gây gổ trước đó, Bùi Thanh nên hận hắn mới phải.

Mạc Doãn đang hoang mang nghi ngờ lại bị cảm xúc của Bùi Thanh lây nhiễm, hắn đè nén hưng phấn muốn cười, giả vờ né tránh và chống cự.

Hắn càng chống cự, tâm trạng của Bùi Thanh càng sụp đổ.

Bởi vì hắn quá nhiệt tình và buông thả trong vòng tay Bùi Minh Sơ, hoàn toàn chủ động, dâng hiến quên mình, không hề giống với dáng vẻ lặng im nhẫn nhịn chịu đựng trước mặt y.

Yêu và không được yêu khác biệt đến mức người ta không thể tự an ủi mình.

Vai Mạc Doãn bị nắm chặt, buộc phải "đứng" lên.

Giống như cách họ ôm nhau vô số lần, toàn bộ trọng lượng của Mạc Doãn dồn lên người Bùi Thanh mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào khác.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phản chiếu một cái bóng kỳ lạ, cái này dính vào cái kia, cái này giam cầm cái kia, giống như một con vật ký sinh vặn vẹo.

Sự vặn vẹo ấy dường như tràn ngập ái dục, nhưng cũng dường như tràn đầy đau đớn.

Có quá nhiều cảm xúc không thể giải thích được, cũng không thể phân biệt được ai đúng ai sai, vì vậy tốt hơn hết là đừng nói gì cả.

Hãy để cơ thể truyền tải tất cả những điều mơ hồ ấy.

Hai ngươi dán sát vào nhau đến mức có thể cảm nhận rõ phản ứng của cơ thể.

Bùi Thanh ôm chặt Mạc Doãn, vuốt ve bên hông hắn, Mạc Doãn lắc đầu né tránh, nhưng làm cách nào cũng không thể tránh khỏi đôi môi của Bùi Thanh, trong cổ họng hắn phát ra âm thanh "ưm ưm" từ chối, nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang ham muốn lắm mà vẫn giả vờ chống cự.

Bàn tay dễ dàng luồn vào trong chiếc quần mặc nhà rộng thùng thình, âm thanh trong cổ họng Mạc Doãn đột nhiên thay đổi.

Bộ phận ngây ngô bình thường chưa bao giờ được xoa dịu, lòng bàn tay của Bùi Thanh lại to lớn và nóng ấm, xuyên qua lớp vải mỏng manh đùa giỡn không thương tiếc.

Sống lưng tê dại không tả xiết, toàn thân Mạc Doãn lập tức mềm nhũn ra, nhưng có Bùi Thanh đỡ lấy, hắn nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của Bùi Thanh.

Lần đầu tiên, cơ thể của một người phi tự nhiên cảm nhận được trải nghiệm mà một người tự nhiên bình thường chưa từng trải qua trước đây, chẳng mấy chốc đã buông giáp đầu hàng.

Trong khoảnh khắc đó, một loại khoái cảm xa lạ ập đến trong hắn, chóp mũi Mạc Doãn nhăn lại, hai hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt, nhưng môi lại vô thức mở ra, lưỡi quên né tránh và chống cự tạo cơ hội cho Bùi Thanh hôn lên cuống lưỡi hắn.

Ý thức của hắn mơ hồ mấy giây, thân thể lùi về phía sau, lần này Bùi Thanh không đỡ hắn nữa mà đặt hắn nằm xuống ghế sô pha.

Mạc Doãn đã lấy lại tỉnh táo lại sau lần trải nghiệm đầu tiên, hắn mở đôi lông mi khép hờ, nhìn thấy Bùi Thanh đối diện mình đang cởi thắt lưng đen ra.

"Bùi Thanh..."

Mạc Doãn kêu lên một tiếng, nhưng thanh âm phát ra lại rất nhỏ.

Bùi Thanh nhìn hắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nóng bỏng.

Y không đáp lại tiếng gọi của Mạc Doãn mà cúi xuống cởi hết chăn che thân dưới của Mạc Doãn.

Lưng của Mạc Doãn áp vào ghế sofa, hắn không thể tự do điều khiển cơ thể mình, nên khi Bùi Thanh cúi người hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận được sự mát mẻ và ẩm ướt của bộ phận nào đó đã bị phơi bày ra tiếp xúc với không khí.

Bùi Thanh lại nắm của hắn.

Lần này không có vải vóc cản trở, sự kích thích càng thêm trực tiếp, thân trên của Mạc Doãn run rẩy, hắn đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ quơ quào trong không khí một cách vô ích, cuối cùng đành phải dùng hai tay che mặt lại.

Lần cao trào thứ hai đến chậm hơn và lâu hơn lần đầu, ánh mắt Mạc Doãn tan rã, thất thần cắn vào cánh tay mình.

Lạc lối ở đỉnh cao xa lạ.

Rất nhanh, Mạc Doãn lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Phần nhạy cảm duy nhất của phần thân dưới tàn tật của hắn đang bị xoa nắn mạnh mẽ, Mạc Doãn cố hết sức ngẩng mặt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy đỉnh đầu của Bùi Thanh, lúc này hắn mới nhận ra một chân của mình đã đặt lên khủy tay Bùi Thanh. Cái chân mềm nhũn như bông ấy bị gấp lại và nhấc lên từ lúc nào mà hắn chẳng hề hay biết.

Mạc Doãn không hề cảm thấy hoảng sợ hay sợ hãi mà chỉ cảm thấy có chút lo lắng.

Hắn không ngờ khoái cảm của loại chuyện này lại mãnh liệt đến thế.

Chẳng phải bọn họ nói là chỉ giữ lại mọi lợi thế của con người khi tiến hóa sao? Tại sao một điều thú vị vui sướng như vậy lại bị loại khỏi quá trình tiến hóa? Hơn nữa khi khoái cảm ập đến, hắn lại không thể khống chế chính mình? Chẳng lẽ đây là lý do tại sao thứ này đã bị đào thải ư?

"Bùi Thanh..."

Mạc Doãn run rẩy nói, "Đủ rồi..."

Bùi Thanh không ngẩng đầu lên, đưa một ngón tay vào.

Tay y dính đầy những thứ của Mạc Doãn, vì vậy chẳng mấy chốc đưa ba ngón tay vào rất dễ dàng.

Mà trong suốt khoảng thời gian này, Mạc Doãn đã sớm ngã ngửa ra ghế sofa vì không chịu nổi.

Chiếc ghế sofa đơn màu đen rất hẹp, chỉ đỡ được nửa người Mạc Doãn, hai chân hắn buông thõng trên mặt đất, trông trắng bệch và yếu ớt. Những vết sẹo trên da đã chuyển sang màu hồng nhạt, dường như chúng cũng nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Và bộ phận thực sự có cảm giác đang hướng về phía Bùi Thanh cũng chuyển sang màu hồng nhạt như đôi chân bất động đã mất đi khống chế, liên tục đóng lại mở ra nhịp nhàng.

"Nơi này thật là nóng."

Giọng nói lạnh lùng của Bùi Thanh vang lên.

Mạc Doãn mở to hai mắt, hắn vừa mới thành niên đã bước vào con đường làm vai ác, kinh nghiệm đóng phản diện là 100% không nghi ngờ gì, nhưng đối với loại chuyện này hắn lại chẳng có chút kinh nghiệm nào. Nhưng tạm thời mọi nghi ngờ trong đầu đều bị ép ra, hiện giờ hắn chỉ có thể cảm nhận được sự xâm lấn hoàn toàn xa lạ và đầy kích thích này mà thôi.

Mọi thứ đều rất trầm lặng và kiên quyết.

Mạc Doãn không nhịn được rên rỉ thành tiếng, hắn lại cảm thấy bản thân mình mất kiểm soát, cảm giác bị lấp đầy thật đáng sợ và kỳ lạ, chỉ có một nơi ở phần dưới cơ thể không có cảm giác này vẫn còn ý thức, tựa như chỉ có cơ quan đó còn sót lại trong cơ thể hắn liên tục bị thúc vào đẩy ra, rồi lại thúc vào.

Hai chân hắn yếu ớt, nhưng phần còn lại của cơ thể lại vô cùng nhạy cảm, ngực hắn run lên, hơi thở yếu ớt, nghe như sắp ngất đi.

Bùi Thanh nghiêng người áp sát vào người hắn, môi y rong ruổi trên môi Mạc Doãn, một tay giữ chân Mạc Doãn, một tay ôm lấy phần thân trên của Mạc Doãn, y nhìn thấy đôi mắt bối rối và hoảng sợ của Mạc Doãn.

Lần đầu tiên.

Mạc Doãn hừ một tiếng.

Tiếp thêm lần nữa, Mạc Doãn nắm lấy vai y, dường như cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, nhưng cũng dường như đã hoàn toàn mất trí, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vết sẹo trên chân hiện lên rõ ràng trong vòng tay khỏe mạnh của Bùi Thanh, "không muốn......"

Đáp lại vẫn là sự từ chối, lời cầu xin thương xót đáng thương của hắn chỉ càng khơi dậy trong lòng y những ham muốn khủng khiếp hơn.

Bùi Thanh dùng tay kéo hắn xuống, đẩy sâu vào trong hắn.

Mạc Doãn hít một hơi thật nhanh, nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã bị chào đón bởi một đòn tấn công như mưa gió.

Căn phòng yên tĩnh tràn ngập âm thanh va chạm nhanh chóng và nặng nề, trộn lẫn với hơi thở nóng bỏng của Bùi Thanh và tiếng rên rỉ không ngừng của Mạc Doãn...

Nước mắt dần dần chảy ra từ khóe mắt.

Mạc Doãn một lần nữa cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết mà hắn đã cảm nhận được khi mới bước vào thế giới này.

Không, nó còn lạ lùng và đáng sợ hơn thế nữa.

"Không muốn......"

Áo sơ mi không biết đã bị đẩy lên từ bao giờ, ngực bị siết chặt, chiếc bụng mềm mại săn chắc nảy lên nảy xuống, vết sẹo trên đó cũng cuộn lại với nhau, mang theo một loại mê hoặc, chứng tỏ chủ nhân của thân thể này đã không thể chịu đựng nổi sự khoái cảm mãnh liệt đó.

Mạc Doãn dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của Bùi Thanh, đột nhiên siết chặt cơ thể mình, nghiến răng không cầm được nước mắt.

Bùi Thanh nghiêng người lại hôn hắn, nụ hôn thật sâu, như thể lưỡi y sắp xuyên vào cổ họng hắn, Mạc Doãn khó thở, hắn phát ra một tiếng kêu nghẹt thở từ trong khoang mũi.

Rõ ràng hắn chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này, nhưng tâm trí hắn lại tràn ngập tiếng vang "Muốn ra...".

Muốn ra ... đâu?

Mạc Doãn vòng tay qua vai Bùi Thanh, cảm nhận được cơ bắp săn chắc phập phồng trên lưng Bùi Thanh và từng cú thúc sâu tàn nhẫn, hắn ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc quay cuồng không thể kiểm soát.

Họ cùng nhau bước lên thiên đường trong khoái cảm nghẹt thở, rồi tiếp đó lại ôm nhau rơi xuống vào địa ngục.

Từ ghế sofa đến phòng ngủ.

Phòng ngủ cũng trống rỗng, âm thanh vang vọng trong phòng như một bộ khuếch đại, lừa tình và đáng xấu hổ biết bao.

Mạc Doãn nằm nghiêng, với tư thế này thì hắn vẫn phải cần chỗ dựa, lúc này hắn đang dựa vào cánh tay của Bùi Thanh, cánh tay của Bùi Thanh ôm chặt lấy hắn từ sau ra trước.

Một sự im lặng rất dài.

Chỉ còn tiếng thở dốc nhanh hay chậm của hai người vang vọng trong căn phòng trống.

Mạc Doãn cảm thấy trên má mình có cảm giác ấm áp, Bùi Thanh đang hôn hắn, đôi môi y ẩm ướt và mạnh mẽ lướt qua trên má hắn, hôn lên mắt và lông mày của hắn, Mạc Doãn không thể xoay người nên chỉ có thể nhắm mắt lại. Đến khi Bùi Thanh hôn môi hắn lần nữa, hắn quay mặt đi, im lặng tránh né.

Môi của Bùi Thanh dừng lại bên cạnh môi hắn.

Hai má Mạc Doãn đỏ bừng, lông mi đen và ướt, đôi mắt không còn tiêu cự.

Bùi Thanh rút ra đứng dậy, Mạc Doãn theo đó cũng ngã xuống.

Cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến hắn run rẩy, rồi được Bùi Thanh ôm lấy.

Phòng tắm vẫn yên tĩnh như cũ, hơi nước tràn ngập bên trong, Mạc Doãn đột nhiên dùng lòng bàn tay che mặt, bàn tay vốc nước của Bùi Thanh khựng lại trong không trung.

Bàn tay và khuôn mặt của Mạc Doãn run lên, không biết là nước nóng hay nước mắt len lỏi giữa những kẽ tay.

Nước trong lòng bàn tay lăn tăn rơi xuống đầu ngón tay, Bùi Thanh thờ ơ nhìn, đưa tay kéo tay Mạc Doãn ra, lòng bàn tay mang theo hơi nóng ấm áp vuốt ve khuôn mặt Mạc Doãn.

Phòng thay đồ treo đầy quần áo gọn gàng, các ngăn kéo chứa đầy tất và đồ lót.

Mạc Doãn ngồi trên sô pha nhung đỏ, nhìn Bùi Thanh nửa quỳ giúp hắn mặc chiếc áo mềm mại vào, sau đó gấp đôi tất trong lòng bàn tay, cẩn thận xỏ vào đôi chân trắng nõn mịn màng của Mạc Doãn, tỉ mỉ từng li từng tí y hệt như mặc đồ cho một con búp bê xinh đẹp. Cuối cùng y lấy điện thoại di động của Mạc Doãn trên bàn, đối mặt với Mạc Doãn.

Mạc Doãn thấy trên đó có vài cuộc gọi nhỡ.

Cuộc gọi nhỡ: Bùi Minh Sơ.

Mạc Doãn hơi mím môi, nhìn Bùi Thanh bằng ánh mắt phức tạp.

Sim điện thoại di động bị lấy ra, mảnh kim loại mỏng manh rơi vào lòng bàn tay của Bùi Thanh, chỉ cần "cách" một tiếng, sim điện thoại đã gãy.

Bùi Thanh nắm lấy tay Mạc Doãn, đặt lại điện thoại vào lòng bàn tay hắn.

"Nơi này không có Internet, đừng nghĩ đến chuyện liên lạc với anh ta."

Mạc Doãn nhìn y, giọng nói có chút run rẩy, "Bùi Thanh, anh muốn nhốt tôi lại à?"

Bùi Thanh sờ sờ đỉnh đầu hắn, bình thản nói, "Nghỉ đông vui vẻ."


18/O3/2O24