Dương Từ Dật nổi điên.
Hoắc Huyền nghĩ chuyện này sao có thể được.
Là Dương Từ Dật đó, là người cho dù dính một thân mùi rượu cũng không bị thiệt hại trên bàn đàm phán.
"Kẻ làm mày trượt chân rơi xuống nước là người của Hướng gia. Tao nghe bảo chú út chỉnh bọn họ thảm lắm, còn nói sau này ra ngoài ai đụng đến mày, mày cứ đánh người đó, dù sao có chú út ở đây ai dám bắt nạt mày."
Tiểu thiếu gia nhà họ Hướng và Hoắc Huyền thường xuyên có mâu thuẫn. Một lần là vì cùng tranh đoạt một bộ đồ sứ trong buổi tiệc bán đấu giá, Dương Từ Dật thích bộ đồ sứ đó nên Hoắc Huyền nhất quyết giành cho bằng được.
Sau này lại ở một buổi yến hội, đại tiểu thư Hướng gia coi trọng Hoắc Huyền, lại bị hắn từ chối thẳng trước mặt mọi người, làm Hướng gia mất hết thể diện. Hướng gia bình thường vô pháp vô thiên quen rồi, lần này đi du thuyền còn cả gan muốn lấy mạng hắn.
Hoắc Huyền lẩm bẩm: "Cái này có gì đâu, anh ấy đây là đang lập uy cho bản thân, dù sao tao cũng là người của anh ấy, đánh tao khác gì tát vào mặt ảnh."
Hoắc Huyền từ lâu đã biết lý do anh giữ hắn ở bên. Chủ yếu nghĩ hắn có tính cách tốt, không nói nhiều, không lắm chuyện, rất nghe lời, không hoa tay múa chân vào cuộc sống của anh.
Có khoảng thời gian dạ dày Dương Từ Dật không tốt, hắn đi đưa canh bồi bổ cho anh. Trùng hợp có bạn tốt của Dương Từ Dật ở đó, liền nói với anh: "Cậu bảo ban người nhà cậu tốt thật đấy, ổn trọng hiền huệ còn không nhiều chuyện, sao không hay thấy cậu đưa người ta ra ngoài."
Dương Từ Dật không nói gì.
Hoắc Huyền thầm giữ lời này trong lòng, nghĩ chắc Dương Từ Dật cảm thấy không cần thiết phải đưa hắn ra ngoài đi.
Hắn cùng Dương Từ Dật đã kết hôn mấy năm, người xung quanh không sửa cách xưng hô với hắn, vẫn kêu hắn là Hoắc thiếu gia hoặc Hoắc tiên sinh, căn bản không có ý tứ coi hắn với anh như người một nhà.
Thời điểm bọn hắn làm tình, hắn sẽ gỡ cái mắt kính vướng bận đó xuống. Đôi khi Dương Từ Dật sẽ nhìn mặt hắn, lúc tình triều dâng cao quả thực anh sẽ nhìn chằm chằm hắn lộ ra vẻ mặt gần như si mê.
Dương Từ Dật người này ngày thường luôn mang bộ dạng chính trực. Com lê ba mảnh thắt cà vạt, nút áo cài kín mít, đeo mắt kính gọng mỏng viền vàng, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc. Mỗi lần Hoắc Huyền nhìn gương mặt này của anh đều thấy hưng phấn đồng thời cũng đầy cay đắng.
Chỉ cần hắn còn khuôn mặt này, sẽ không lo Dương Từ Dật không cần hắn.
Những lúc đó Hoắc Huyền rất thích đè nặng anh làm ác liệt, ép anh rên rỉ, nhìn anh lộ ra cảm xúc hoàn toàn bất đồng lúc đối diện người khác, biểu cảm chỉ một mình hắn có thể nhìn thấy, khoái cảm thầm kín trải rộng toàn thân hắn, trong lòng dâng trào cảm giác sung sướng.
Nói Hoắc Huyền không để ý việc Dương Từ Dật không thích hắn là nói dối. Nhưng hắn rốt cuộc đã chiếm thân phận bạn đời của anh, hắn an ủi mình làm người không được quá tham lam, chỉ có hắn cùng Dương Từ Dật mới có mối quan hệ hợp pháp.
Nhưng Sở Giản đã trở về, bạch nguyệt quang Dương Từ Dật nhớ mãi không quên đã trở về, hắn phải làm sao bây giờ?
Trên thực tế Hoắc Huyền hoàn toàn không biết việc Sở Giản trở về. Do có lần Hoắc Huyền vô tình biết được buổi hẹn của Dương Từ Dật và anh ta.
Sau khi Hoắc Huyền tốt nghiệp đã gia nhập công ty Dương Từ Dật. Ngày đó hắn nhận được tin nhắn nhắc nhở tiêu thụ thẻ thành viên. Là Dương Từ Dật đặt bàn tại một nhà hàng tình nhân được đăng ký bằng số điện thoại của Hoắc Huyền.
Từ lúc Hoắc Huyền và Dương Từ Dật ở bên nhau, rất nhiều ngày kỷ niệm đều do một tay hắn sắp xếp tổ chức. Ban đầu Dương Từ Dật không biết gì về một số ngày kỷ niệm đặc biệt, về sau mới từ từ hiểu biết.
Nhà hàng kia là một nhà hàng tình nhân xa hoa bọn họ thường tới. Hoắc Huyền lái xe đến đó thì thấy Dương Từ Dật và Sở Giản đang đi ra khỏi nhà hàng.
Sở Giản càng trở nên trưởng thành, càng có sức hút hơn. Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi ra bãi đỗ xe, thậm chí Dương Từ Dật còn bảo tài xế đưa Sở Giản về nhà trước.
Hoắc Huyền ngồi trong xe tâm trạng trầm xuống nắm chặt tay lái.
Ngày đó khi Dương Từ Dật trở về, Hoắc Huyền ngồi trên sô pha không bật đèn, còn Bảo Cầm nằm cạnh chân hắn.
Dương Từ Dật vào nhà nhìn hắn một cái, bật đèn lên, đổi giày nghi hoặc hỏi: "Sao không bật đèn?"
Hoắc Huyền ngồi trên sô pha không nhúc nhích. Dương Từ Dật lại gần thấy khăn giấy trong thùng rác và đôi mắt ửng đỏ của hắn: "Sao vậy?"
Hoắc Huyền rất muốn ôm lấy Dương Từ Dật, thấp giọng hỏi anh tại sao lại dẫn Sở Giản đến nhà hàng của bọn họ, tại sao anh lại cười với Sở Giản, những tấm vé dành cho hai người mà anh trân trọng có phải của anh và Sở Giản hay không? Có phải anh vẫn chưa quên được anh ta hay không?
Nhưng cuối cùng cái gì hắn cũng không hỏi.
Hoắc Huyền nghiêng đầu nói: "Vừa rồi mới xem.....một bộ phim, đau lòng quá."
Dương Từ Dật thở dài, mỉm cười sờ mặt hắn bất đắc dĩ nói: "Bây giờ em còn buồn không?"
Hoắc Huyền gật đầu, Dương Từ Dật ôm hắn hồi lâu.
Dương Từ Dật trong giới kinh doanh oai phong một cõi, khôn ngoan lại có năng lực. Thật ra chỉ những người thân cận mới biết trong vấn đề riêng tư anh rất dễ tính, tương phản rất lớn so với lúc làm việc. Anh đối xử với Hoắc Huyền cực dịu dàng, cơ hồ rất ít khi từ chối hắn chuyện gì.
Hoắc Huyền tựa đầu lên vai Dương Từ Dật, ôm eo anh. Hắn thật sự rất yêu người này, từ khi mẹ hắn qua đời, người hắn vướng bận trên thế gian chỉ có mình anh.
Làm sao hắn bằng lòng buông tay được.
Sau khi gói ghém lại tâm tình, hắn cố ý hỏi Dương Từ Dật: "Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa để em đi lấy đồ ăn cho anh."
Dương Từ Dật nói: "Ăn rồi."
Hoắc Huyền nói: "Nhưng hôm nay anh không có lịch hẹn nào."
Hoắc Huyền lặng lẽ nhìn anh. Dương Từ Dật nhìn lại một lúc rồi bảo đã nhờ trợ lý đi mua đồ ăn.
Hoắc Huyền cảm thấy không thoải mái, Dương Từ Dật không nói thật với hắn, nếu trong lòng không có quỷ thì vì cái gì lại không nói thật. Hắn tự làm cho mình một bát mì lớn, sau đó tự làm bản thân no ềnh bụng vào bệnh viện.
Dương Từ Dật hiếm khi xin nghỉ để chăm sóc hắn, trông cũng khá ra dáng ra hình.
Về sau Hoắc Huyền âm thầm chú ý tung tích của Dương Từ Dật, phát hiện anh và Sở Giản gặp nhau rất nhiều lần.
Đoạn thời gian đó Hoắc Huyền có hơi quá đáng. Hắn không màng Dương Từ Dật cự tuyệt đè người lên bàn lột quần anh làm, động tác không nhẹ nhàng chút nào, nhưng rất sướng.
Hắn để lại rất nhiều dấu vết trên người Dương Từ Dật, trên cổ rồi trên ngón tay. Thời kỳ đó quá điên cuồng, đôi khi Dương Từ Dật đang chơi với chó cũng bị hắn bế vào phòng ngủ, nhét vào trong chăn **. Nên Dương Từ Dật hay lấy lý do tăng ca để về rất trễ, thấy hắn ngủ mới lặng lẽ lên giường.
Hoắc Huyền thật ra đều hiểu, hắn làm bộ mơ hồ ôm chặt eo Dương Từ Dật, vùi mặt vào cổ anh, người trong lòng cứng người một lát, nhưng anh không đẩy hắn ra mà nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Hoắc Huyền chỉ có thể phối hợp giả ngốc, hy vọng tiếp tục mối quan hệ này, cho dù là giả cũng không sao.
Cuối cùng sự việc bùng nổ vào một ngày Dương Xán nói cậu ta rất ghen tị với Hoắc Huyền, vì chú út cậu ta mới mua một cái đồng hồ để tặng hắn.
Hoắc Huyền kiềm chế biểu cảm, dè dặt nói: "Chưa chắc đã đưa cho tao."
Dương Xán nói: "Thôi thôi, chú út đó giờ chỉ dùng một hãng đồng hồ thôi, chú ấy không đeo hãng đó đâu, không mua cho mày thì mua cho ai? Thím nhỏ, con cũng muốn cái đồng hồ mấy trăm vạn đó."
Nội tâm Hoắc Huyền vừa chờ mong lại ngượng ngùng. Sau đó công ty có quan hệ hợp tác với công ty luật của Sở Giản. Hoắc Huyền nghe tin đã chủ động xin theo dự án này. Ai ngờ khoảnh khắc cửa văn phòng đẩy ra, hắn nhìn chằm chằm cổ tay Sở Gian vài giây.
Đầu óc Hoắc Huyền nổ mạnh.
Trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, phải dùng rất nhiều kiên trì mới cưỡng lại ý định quăng tài liệu bỏ chạy lấy người.
Hắn tức giận vì mình chỉ là kẻ thay thế, lại không được yêu thương mà trong lòng đau khổ. Điều tồi tệ hơn việc bà xã nằm dưới thân mình thở dốc nhưng đang nghĩ về một người lạ, đại khái là việc vợ hắn mua hàng xa xỉ tặng người đàn ông khác, còn hắn tự mình đa tình tưởng đó là quà cho mình.
Hoắc Huyền cảm thấy Dương Từ Dật bắt nạt người quá đáng.
Buổi tối Dương Từ Dật tan tầm về nhà, mở cửa nhìn thấy Hoắc Huyền ngồi ở sô pha hút thuốc, trong phòng lượn lờ khói thuốc, trên bàn còn có rượu.
Đó là lần đầu tiên Hoắc Huyền nổi giận với Dương Từ Dật. Cụ thể như thế nào hắn cũng không nhớ rõ, tóm lại có cãi nhau, hôm sau hắn tỉnh dậy thấy bên ngoài phòng khách lộn xộn, trên sàn còn có những vết rượu vang đỏ. Dương Từ Dật bọc thảm ngủ trên sô pha, thậm chí quần áo hôm qua vẫn chưa thay, áo sơ mi đã nhăn nheo.
Hoắc Huyền ngồi xổm trước mặt Dương Từ Dật, muốn chạm vào anh nhưng anh lại né tránh, từ lúc đó mối quan hệ bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt.
Hoắc Huyền muốn thay đổi, nhưng Dương Từ Dật trốn tránh hắn.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Hoắc Huyền: Tôi muốn bùng nổ.
Chúc ngủ ngon.