Nghe Đâu Tiếng Gió

Chương 8: Học bá




"Đây là đại học bá đi, ban A cũng không thi tới chừng này điểm."

Đúng như lời Trương Giang Dương nói, kết quả kiểm tra đã ra.

Vào tiết tự học buổi tối, các bài thi từng môn lần lượt được phát.

Chỉ trừ La Hạo trong nhà có một "Đại nương nương" nhìn chăm chăm, mấy bài kiểm tra nhỏ này cả lớp đã sớm miễn dịch, xem xong điểm liền đem bài thi bỏ vào balo.

"Móa!" Khương Lâm không biết kích động cái gì, vừa ngồi xuống, ghế va một cái thật mạnh vào bàn Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu đang viết bài luận văn Tiếng Anh, bút run lên xẹt một đường dài, cậu buông bút, bẻ tay rơm rớp: "Khương Lâm!"

Khương Lâm nghe tiếng quay đầu lại, Hạ Chiêu chỉ vào những con chữ xinh đẹp kia, hoàn mỹ đến mức tựa như một tác phẩm nghệ thuật, thế mà lại có một đường gạch dài chói mắt phá hỏng: "Mau xin lỗi nó!"

Khương Lâm chỉ liếc mắt một cái, sau đó lặng lẽ đem bài thi môn Toán cho cậu xem, vừa vặn lộ ra ba con số đỏ chót, 142 điểm.

Hạ Chiêu sửng sốt, tổng điểm 150 thế mà thi kiểu gì được 142 điểm? Má nó, Khương Lâm có tiền đồ a.

Không chờ cậu nói ra câu "Cẩu phú quý, chớ tương quên" kia, Khương Lâm lại đem bài thi đẩy đẩy, lộ ra tên.

Dịch Thời.

Khương Lâm lại ngựa quen đường cũ đem bài thi làm triển lãm cho bốn phía xem, sau đó tất cung tất kính mà để lại lên bàn Dịch Thời, còn chuyên cần lấy một cục tẩy đè lên trên.

Vừa tan học, tứ phía đều kéo lại đây xem, một đám kinh ngạc tới mức cơ hồ muốn đem bản mặt chôn vào bài thi của Dịch Thời.

"Thật là học bá a."

"Đây là đại học bá đi, ban A cũng không thi tới chừng này điểm."

"Không lẽ nước Mỹ môn toán khó hơn so với chúng ta?"

"Không phải nói học sinh ngoại quốc không học hành mỗi ngày đều mở party sao?"

"Sao có thể a, chỉ là phương thức thi đại học khác nhau, chứ môn thì vẫn giống chứ."

"......"

Hạ Chiêu gõ gõ cái bàn: "Làm quá, đâu khác mấy."

Khương Lâm quay đầu lại, son sắt chúc phúc: "Dịch ca thực mau sẽ được chuyển tới ban A thôi."

Hạ Chiêu nâng má, cực kỳ nghiêm túc mà viết tiếp câu cuối, sau cùng thêm một dấu chấm tròn hoàn mỹ: "Ai?"

Khương Lâm: "Dịch ca, học bá 142 điểm, ngồi cùng bàn với cậu."

Hạ Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Nhận ca khi nào?"

Khương Lâm thở dài: "Vừa nãy, quỳ dưới 142 điểm."

Vào tiết ba giờ tự học buổi tối, Dịch Thời bị lão Chu gọi lên văn phòng hồi tiết một đã quay trở lại.

Dịch Thời cầm cục tẩy trên bài thi, nhìn Hạ Chiêu đang lén lút chơi game, miệng còn ngậm kẹo mút trốn sau quyển sách.

Hạ Chiêu không thèm nhìn, miệng ngậm kẹo mút gõ gõ Khương Lâm, tiện chân đá đá ghế hắn, coi như thay Dịch Thời gọi hắn ta.

Khương Lâm quay đầu lại nhìn Hạ Chiêu, cậu nói: "Dịch ca của cậu cho cậu cục tẩy."

Khương Lâm lập tức xoay người, bốn mắt nhìn nhau, Dịch Thời không lên tiếng đem cục tẩy đẩy đi, hắn lập tức thành kính nâng tay lụm, sau đó mang theo quyển sách bài tập xoay lại, thật cẩn thận mà tôn kính hỏi: "Dịch ca, cậu có thể chỉ tớ bài toán này làm thế nào không?"

Hạ Chiêu liếc mắt một cái, hồi nãy Khương Lâm ở khắp nơi hỏi bài này, không nghĩ tới đã nửa tiết rồi mà vẫn chưa từ bỏ.

Sau một lúc, hắn nghe thấy Dịch Thời nói: "Chờ tí, tôi chưa làm."

Chỉ một câu đơn giản như vậy cũng đủ làm Khương Lâm cao hứng muốn hỏng, ừ ừ hai tiếng: "Dịch ca lát nữa lại tìm cậu."

Không tiền đồ.

Thật là! Cái đồ ume thấy ghét.

(Cẩu: Chồng em nên chỉ có mình em được u mê hoi, mí ngừi xía ra đê)

Hạ Chiêu đột nhiên cảm thấy mặt lạnh một chút kiêu ngạo một chút cũng không có gì không tốt, tuy rằng ngay từ đầu người khác bởi vậy chùn bước trước bạn nhưng đối với bạn kỳ vọng cũng rất thấp, bạn hơi chút hiền lành một chút, cũng đủ làm người ta thụ sủng nhược kinh.

Đương nhiên, tiền đề là bạn phải có *tư bản, lãnh tư bản ngạo tư bản.

*Tư bản: tư là riêng, bản là bản tính, tư bản nghĩa là bản tính riêng.

Nếu bạn chỉ giỏi hơn người ta một tí, sẽ có người không phục, họ sẽ khinh thường, chửi bới, dùng đủ loại phương thức để đem bạn dìm xuống, nhưng nếu bạn so với người khác giỏi hơn một trời một vực, người ta đuổi theo thế nào cũng không kịp, họ liền sẽ cung phụng bạn sùng bái bạn kính sợ bạn.

Hạ Chiêu ngón tay linh hoạt mà di chuyển nhân vật, cùng quân địch dây dưa với nhau.

Dịch Thời đột nhiên lên tiếng: "Lão Chu gọi cậu lên văn phòng, có việc tìm cậu."

Qua vài giây, Hạ Chiêu mới phản ứng lại lời Dịch Thời vừa nói, lại qua vài giây, cậu mới phản ứng lại Dịch Thời vừa gọi Tiểu Minh lão sư là lão Chu?! Ủa dụ gì vậy?!

Hạ Chiêu nhìn anh một cái: "Thì ra cậu nói được hơn mười chữ hả, ngữ văn học khá tốt đấy chứ."

Giây tiếp theo nhìn lại màn hình, cậu đã chết.

Người xưa nói rất đúng, chơi trò chơi muốn chuyên tâm không thể phân tâm.

Còn 45 giây mới sống lại.

Hạ Chiêu lười biếng nhìn lướt qua bốn phía, có lẽ nhờ đại học bá này kích thích, mọi người thường ngày vui đùa ầm ĩ, cư nhiên đều vùi đầu khổ học. Vì thế, cậu đem điện thoại bỏ vào ngăn bàn của học bá: "Có rảnh giúp tớ chơi một ván, chỉ cần làm tớ không bị đồng đội báo cáo là được."

Dịch Thời: "Không rảnh."

Hạ Chiêu cũng không miễn cưỡng: "Biết ngay mà."

Hạ Chiêu chân trước mới vừa đi, Khương Lâm liền xoay lại, nhỏ giọng kêu La Hạo: "Mập đệ mập đệ, ca ta hôm nay làm sao vậy? Thoạt nhìn không rất cao hứng a."

Hạ Chiêu sẽ không tùy ý phát tiết cảm xúc với người khác, nhưng cảm xúc của cậu rõ tới mức không cần nói cũng biết, một buổi tối không khí lạnh xuống mấy độ, ai không mù cũng nhìn ra tâm tình cậu không tốt.

Dịch Thời đang múa bút thành văn ngừng một chút, đem bài thi lật lại, tiếp tục tiêu diệt các câu hỏi môn hình.

La Hạo nhẹ nhàng thở dài: "Ba cậu ấy tới, hồi chạng vạng vừa cùng đi ăn cơm, cậu không có việc gì đừng phiền cậu ấy, để cậu ấy tiêu hóa, nghe chưa."

Khương Lâm tỏ vẻ đã hiểu "à" nhẹ một tiếng: "Tớ nói cậu ấy nguyên buổi học rầu rĩ không dứt thì ra là vì chuyện này a, tự nhiên đang yên đang lành, ba cậu ấy tìm làm chi."

La Hạo: "Ai biết được, mọi nhà đều có một bổn khó niệm kinh a."

Một lát sau, La Hạo không yên tâm mà dặn dò lại: "Cậu về nhà đừng nói với ai hết, anh trai cũng không được, mẹ cậu lại càng không, rõ chưa."

Nhà Khương Lâm và nhà Hạ Chiêu rất gần, mà mấy bà tám láng giềng thích nhất là đồn bậy.

Khương Lâm nói: "Biết òi, nếu mẹ tớ mà nghe được, cách hai con phố cũng biết được ba của Hạ Chiêu tới tìm cậu ấy."

Nói xong hắn lại chuyển sang Dịch Thời nói: "Ai, Dịch ca, lão Chu tìm ca tớ làm gì a?"

Dịch Thời lãnh đạm nói: "Không biết."

Vù vù cạch cạch ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu lách tách rơi, sau một hồi thì như xả trận, tựa như có người hắt xì một hơi.

Không bao lâu, Khương Lâm lần thứ ba xoay lại, đáng thương vô cùng mà nhìn Dịch Thời, muốn nói lại thôi.

Dịch Thời không nói gì, cầm quyển sách luyện tập của hắn, xé một tờ giấy nháp lả tả viết lên, sau đó kẹp lại trên quyển sách: "Cậu xem trước, không hiểu hỏi lại."

Khương Lâm bị loạt động tác của anh dọa cho phát ngốc: "A a, tớ nhìn xem."

Hạ Chiêu không ở đây, Khương Lâm tùy ý đem sách vở cậu gạt sang một bên, ghé sát Dịch Thời nghiên cứu tờ giấy.

Dịch Thời giải đề mỗi bước đều ngắn gọn nhưng viết chú thích rất cặn kẽ, hắn xem tựa hồ mơ màng đã hiểu, ừ, hẳn là đã hiểu đi.

Bỗng nhiên, Dịch Thời hỏi: "Cậu có biết gần trường học có nơi nào cho thuê phòng không?"

Khương Lâm lập tức ngẩng đầu: "Dịch ca cậu muốn thuê phòng?"

Dịch Thời trả lời ngắn gọn: "Ừ"

Khương Lâm nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật gần trường học có rất nhiều nơi cho thuê phòng, để tớ giúp cậu hỏi.."

Người hắn hỏi đầu tiên là Hạ Chiêu, lặng lẽ lấy điện thoại ra cấp bách nhắn tin.

[Ca, nhà cậu phòng ở còn cho thuê không?]

[Dịch ca muốn thuê phòng.]

Điện thoại Hạ Chiêu ở trong ngăn bàn Dịch Thời rung nhẹ.

Gửi tin nhắn đi xong hồi lâu không có phản hồi, lúc này Khương Lâm mới nhớ Hạ Chiêu đang ở trên văn phòng, căn bản không thể trả lời tin nhắn của hắn được.

Vì thế, hắn trực tiếp nói với Dịch Thời: "Dịch ca, cậu có thể đi hỏi Tiểu Chiêu, theo tớ nhớ thì nhà cậu ấy có cho thuê phòng, mặt khác tớ cũng sẽ giúp cậu hỏi những người khác xem."

Dịch Thời: "Cảm ơn."

Khương Lâm xua xua tay: "Đừng khách khí đừng khách khí, cậu nếu đã tới ban 3 rồi thì ta chính là người một nhà."

Chờ Hạ Chiêu từ văn phòng ra về thì cả lớp cũng đã tan học hơn mười phút, cả hành lang đều đã tắt đèn, tối như mực.

Mọe nó, sợ ma vl.

Trong phòng học không có một bóng người, nhưng đèn vẫn còn sáng lên, Hạ Chiêu nghĩ thầm, không biết ai đi ra cuối cùng mà không tắt đèn nữa, thật không biết bảo vệ môi trường, bị bắt được lại phải trực nhật nữa cho mà coi.

Cậu sờ sờ trong ngăn bàn mình, không thấy điện thoại. Lúc này mới nhớ tới là mình nhét vào ngăn bàn Dịch Thời, lò mò thọc tay vô, a tìm được rồi.

Vào ban đêm, trường học an tĩnh trống trãi đến kì dị, cũng không biết kì và dị ở chỗ nào, rõ ràng vẫn là cái bàn này cái cửa này cái ban công này, nhưng đối với ban ngày hoàn toàn trái ngược. Mọi thứ to lớn hơn uy nghiêm hơn, lại mang một vẻ hắc ám huyền bí, làm người ta cảm thấy không biết bên trong đó giấu thứ gì, không biết loại yêu ma quỷ quái nào đang ẩn nấp, cái loại không biết không cảm nhận được này làm người ta cảm thấy rất khó chịu.

Hèn chi phim ma học đường vẫn là chủ đề được yêu thích nhất.

Hạ Chiêu xách balo lên, đang định đi tắt đèn thì có người vào.

Dịch Thời.

Hạ Chiêu có vài phần ngoài ý muốn: "Sao cậu còn chưa đi?"

Dịch Thời đi đến, tùy tiện thu dọn những thứ trên mặt bàn: "Có việc."

Hạ Chiêu phát hiện Dịch Thời đặc biệt thích sạch sẽ, chỉ cần người không ở, trên mặt bàn luôn là một mảnh trống hoắc.

Cậu nhìn những quyển sách lung tung trên mặt bàn của mình, rồi lại nhìn ngăn bàn hai người, ngăn bàn Dịch Thời từng cuốn sách được sếp đến thập phần tinh tế, còn mình...Ừm, quả thật là có chút hỗn độn.

Thật là một học bá chăm chỉ và dũng cảm.

Hạ Chiêu đi đến phía cửa lớp, định chốt cửa: "Cậu phải đi sao?"

Dịch Thời đem mặt bàn thu dọn xong, tùy ý đem balo vác trên vai: "Ừ."

Hạ Chiêu "Bang" tắt đèn, trong bóng đêm nói: "Kia...cùng nhau đi thôi."

Hai người cùng nhau xuống lầu, bốn phía thực an tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy trạm dừng chân như có như không náo nhiệt, tiếng bước chân của mình vang vọng lên, nhẹ nhàng mà quanh quẩn, thật giống như có cái gì đi theo phía sau.

Bất quá bên cạnh nhiều người, cảm giác sợ hãi khi nãy của cậu dần phai đi.

Hạ Chiêu cùng năng lực tưởng tượng đều cực kỳ phong phú, cố tình nhìn chung quanh bốn phía, hạ giọng cố ý làm cho huyền bí: "Cậu từng xem <<Death Bell>> lần nào chưa? Cậu thấy thế nào, nhìn chúng ta đi trong hành lang này giống với bọn họ ghê nhỉ"

[*Phim kinh dị Death Bell: bộ này gồm 2 phần, phần 1 xuất bản vài năm 2008 và phần 2 xuất bản vào năm 2010, Death Bell (tiếng Hàn: 고 死: 피의 중간 고사) là một bộ phim kinh dị của Hàn Quốc, Lấy bối cảnh tại một trường trung học của Hàn Quốc, tựa đề gốc của bộ phim đề cập đến gosa, kỳ thi giữa kỳ quan trọng mà tất cả học sinh bắt buộc phải tham gia.

Bản 2008: https://phephims.net/phim/hoi-chuong-tu-than-2393

Bản 2010: https://xphimmoi.net/hoi-chuong-tu-than-2-dam-mau/]

Không hù được người ta mà mình còn thấy nhục.

Dịch Thời mặt không đổi sắc: "Chưa xem."

Hạ Chiêu lại nói: "Khi nào rảnh thì cậu xem thử đi, phim Hàn Quốc á, ghê lắm cơ."

Hạ Chiêu thích xem mấy loại phim kinh dị huyền bí, có thể nói là đa số các thể loại đều xem hết rồi, nhưng thích xem không có nghĩa là không sợ.

Dịch Thời nhìn cậu một cái, không nói gì.

Đi đến dưới lầu Hạ Chiêu mới phát hiện trời đang mưa, cũng không to lắm nhưng nước mưa cứ tí tách rơi đều, trên mặt đất đã tích một tầng nước, trông còn lâu mới tạnh, Hạ Chiêu trong lòng thầm chửi một câu.

Dịch Thời bung dù ra, song nhìn cậu như đang chờ đi vào.

Hạ Chiêu do dự mà hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Cậu đem tớ tới tiệm của mẹ được không?"

Dịch Thời không trả lời cậu nhưng cũng không cự tuyệt: "Đi thôi."

Hạ Chiêu đi vào trong dù, cả hai im lặng đi hết một đường. Hạ Chiêu đêm nay tâm tình không tốt, thậm chí giống như thiếu nữ tới tháng, dễ thẹn thẹn thùng thùng. Tai nghe từng hạt mưa rơi lách tách trên dù, lâu lâu có một cơn mưa phùn thổi vào mặt, cậu cảm thấy im lặng giống vầy cũng làm người ta khá thoải mái đấy chứ.

Đi một lát, Hạ Chiêu bây giờ mới cảm thấy Dịch Thời rất cao, cả hai đứng ngang nhau mà cậu nhìn chỉ tới miệng anh.

Hạ Chiêu quay đầu xác định một chút, a, cũng chỉ nhìn tới cái lỗ mũi.

Dịch Thời không biết cậu đang làm cái gì, lên tiếng nhắc nhở: "Nước."

Nước?

Hạ Chiêu còn chưa kịp phản ứng, chân đã giẫm vào một vũng nước.

Hạ Chiêu cúi đầu nhìn đôi giày thể thao ướt nhẹp của mình, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, cậu nói chuyện có thể rõ ràng một tí không? Cái gì mà nước? Cậu không thể nói thẳng dưới chân có nước à?"

Dịch Thời trầm giọng: "Ngu văn."

Hạ Chiêu: "......"

Bờ li sừ.

Đừng hiểu lầm cậu được không?

Tiết tự học buổi tối cậu khen anh học văn tốt, cứ nghĩ anh không giỏi Tiếng Trung nên kiệm lời, nhưng Dịch Thời thuật lại lời của Tiểu Minh lão sư gọi cậu lên văn phòng, chủ ngữ vị ngữ đều đầy đủ.

Nhưng hình như Dịch Thời không thấy như vậy.

Chậc.

Làm cậu càng buồn bực hơn chính là, Sweet Time ngày thường chưa 10 giờ chưa đóng cửa, thế mà hôm nay mới giờ này đã tắt đèn tối thui.

Hạ Chiêu móc điện thoại ra định gọi Trương Giang Dương tới đón, màn hình sáng lên, lúc này mới thấy tin nhắn của Khương Lâm nhảy ra.

Cậu click mở, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía người bên cạnh: "Cậu muốn thuê nhà?"

Dịch Thời im vài giây: "Ừ."

Hạ Chiêu tắt điện thoại: "Nhà tớ là có căn hộ định cho thuê, nhưng là......"

Cậu trên dưới đánh giá Dịch Thời, đề nghị nói: "Giờ cậu rảnh không, hay tụi mình đi xem thử? Rất gần, từ đó tới Tam Trung chỉ mất có 20 phút, cậu chân dài đi càng nhanh hơn, trạm giao thông có tới hai cái, tiểu tử họ Trương kia nói đi xe đạp chỉ mất có 5 phút. Phương tiện giao thông đầy đủ, tàu điện ngầm đều có, bất quá, tàu điện ngầm phải đi nhiều hơn mấy trăm mét. Vấn đề duy nhất chính là chung cư khá cũ, không biết cậu trụ không được đến bao lâu."

Mặt đất ướt dầm dề, đâu đâu cũng là nước, đèn đường chiếu vào lóng lánh một mảnh, Dịch Thời nhéo cán dù: "Đi xem đi."

•••••••••

Các thần dân của Cẩu ráng lên, tới cỡ chương 10 (hình như) đỡ sạn hơn á!!!