Nghe Đâu Tiếng Gió

Chương 6: Cơm trưa




Sweet Time có hai tầng, tuốt trong góc cạnh cửa sổ trên tầng hai là chỗ VIP của Hạ Chiêu, giữa trưa cậu ăn cơm ở đây, cuối tuần cũng học ở chỗ này, Lâm Bội Linh còn đặc biệt làm thêm cái bảng mặt cười "Đã có người" để lên bàn nữa.

Lên tầng hai, chỗ của Hạ Chiêu đã được bày lên những món "tủ" của cậu do Lâm Bội Linh nấu, nhìn là biết người làm rất dụng tâm trang trí.

Lâm Bội Linh nhiệt tình mời Dịch Thời ngồi xuống: "Cô cũng không biết con thích ăn cái gì nên làm đại vài món, nếu không hợp khẩu vị thì nói cô, nhà bếp ở dưới cô làm cho con món khác."

Cô vừa nói như vậy, Hạ Chiêu mới nhớ Dịch Thời lớn lên ở Mỹ, mà những món Lâm Bội Linh làm đều là món khoái khẩu của Hạ Chiêu, đỏ rực một mảng.

Cậu lanh mồm lanh miệng, lập tức nói: “Mẹ, cậu ấy lớn lên ở Mỹ.”

Lâm Bội Linh có chút ngoài ý muốn: "A! Nếu vậy chắc con không quen ăn đồ Trung Quốc nhỉ? Con ăn cay được không, đống đồ ăn này có lẽ hơi cay đấy, hay cô đi sang tiệm cơm tây gần đây mua một phần về nhé? Con thích ăn cái gì? Không cần khách sáo với cô đâu."

Dịch Thời lạnh nhạt liếc Hạ Chiêu một cái, giống như đang khiển trách cậu nhiều chuyện, Hạ Chiêu xụ mặt không dám nhìn vào ánh mắt cậu ta.

Dịch Thời thấp giọng nói: "Không cần phiền như vậy đâu, con ăn cái gì cũng được."

Dừng một chút, như là sợ Lâm Bội Linh không tin, lại nói tiếp: "Bà ngoại con thường làm đồ Trung Quốc, ăn quen rồi."

"Ăn quen là được rồi." Lâm Bội Linh thở phào nhẹ nhõm, "Tụi con mau ăn đi đồ ăn lạnh bây giờ."

Hạ Chiêu xích vào trong chừa ra một chỗ: "Mẹ cũng ngồi xuống ăn đi."

Lâm bộ Linh ngồi xuống, chà chà tay lên tạp dề: "Đang giờ cao điểm, mẹ và hai cô bé trong tiệm đã ăn trước khi tụi con tan học rồi."

Sweet Time cũng khá nổi tiếng, một mình Lâm Bội Linh lo không xuể hết việc nên thuê thêm hai cô gái trẻ ở trong tiệm để giúp.

Về chuyện Dịch Thời và mẹ cậu, Hạ Chiêu thật sự là cực kỳ tò mò, chỉ ăn một hai miếng liền nhịn không được mở miệng lần nữa: "Mẹ, mẹ nói đi tại sao mẹ và cậu ta lại quen nhau được."

Không hiểu kiểu gì mà thành ân nhân luôn.

Từ đó tới giờ, Lâm Bội Linh nói chuyện từng câu từng chữ đều vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, giống như kể chuyện trước khi ngủ vậy: "À, không phải mẹ nói với con hồi tối hôm qua rồi sao? Sáng ngày hôm qua mẹ còn chưa kịp tới tiệm mở cửa, hàng hóa đã giao tới nơi để trước cửa tiệm, lúc mẹ đến liền lo lắng không biết mang vào kiểu gì, kết quả là gặp được một cậu học sinh mặc đồ giống trường tụi con, thật nhiệt tình mà giúp mẹ khiêng đồ vào, sau đó còn không để lại tên tuổi mà đi luôn, bảo bối con nói xem, cậu bạn học này có phải là ân nhân của mẹ không? Mẹ phải mời cậu ấy một bữa mới đúng nhỉ?"

Hạ Chiêu không ngờ, đúng là Lâm Bội Linh từng nói với cậu việc này nhưng mà cậu không thể tưởng tượng nổi người nhiệt tình này thế mà lại là Dịch Thời.

Hạ Chiêu lại nghĩ tới 1 vấn đề: "Tối qua mẹ nói với con là không biết người đó tên gì mà? Sao mẹ lại tìm được cậu ấy?"

"Sáng nay mẹ đi ngang qua trường con rồi nhìn thấy cậu ấy, ôi dồi ôi phải nói là trùng hợp hết sức." Lâm Bội Linh cười thâm thúy nói: "Mẹ nhìn thẻ tên của cậu ấy rồi uy hiếp, nếu trưa nay cậu ấy không chịu tới ăn cơm, mẹ sẽ tới trường tìm chủ nhiệm lớp đích thân cảm ơn cậu ấy."

Uy hiếp???

Hạ Chiêu nghẹn một họng cơm, khó khăn nuốt xuống, trợn to hai mắt không tin được nhìn Lâm Bội Linh: "Mẹ, không hổ là mẹ con."

Không ngờ còn có thủ đoạn gian xảo tới vậy.

Cậu lén liếc qua nhìn Dịch Thời, trên mặt Dịch Thời không có cảm xúc gì, ngồi ăn cơm hết sức chăm chú, mặt mày thả lỏng che đi sự lạnh nhạt thường ngày, cái mũi cao vót như đường cong được phát họa để điêu khắc. Tuy Dịch Thời vẫn không nói lời nào, nhưng bàn tay cầm đũa của cậu ta lộ rõ vẻ khó xử.

Chắc chắn không sai.

Hạ Chiêu cố ý quan sát Dịch Thời cầm đũa, coi coi cậu ta có cần đổi thành nĩa không, cuối cùng phát hiện tư thế của cậu ta cực chuẩn, động tác gắp đồ ăn cũng rất lưu loát, chỉ có lúc Lâm Bội Linh gọi mấy từ như "Người nhiệt tình" "Ân nhân" để hình dung mình cậu ta mới cực kỳ mất tự nhiên mà cứng đờ thôi.

Chắc chắn là ngại.

Không ngờ thoạt nhìn lạnh lùng thế mà da mặt lại rất mỏng.

Không không, da mặt rất dày mới đúng, ngại thế mà mặt lại chẳng đỏ chút nào, da mặt dày không nhìn thấu trong truyền thuyết là đây nha.

Nói đi nói lại cái cậu Dịch Thời này cũng thật cao lãnh, không phải cái loại (*) cao lãnh không coi ai ra gì kia, mà như La Hạo nói còn rất lễ phép, nhưng EQ lại thấp không biết giao tiếp, không thích nói chuyện.

(*) Cao ngạo, lạnh lùng

Một bộ 'Mày là ai, tao không quen mày mày đi ra đi'.

Không ngờ, thế mà lại là một tên ngạo kiều.

Hạ Chiêu hiểu ý, không tiếp tục đề tài này nữa: "Mốt mà bị vậy nữa thì mẹ cứ gọi thằng Dương tới dọn, à đúng rồi, thằng Dương đâu? Sao không tới ăn cơm?"

Lâm Bội Linh: "Vừa tan học thằng bé đã chạy tới quán, nói muốn tập luyện nên đóng hộp mang đi rồi."

Hạ Chiêu cạn lời: "Đóng hộp???"

Tuy là tới quán ăn cơm, nhưng đồ ăn đều là do Lâm Bội Linh đích thân làm cho bọn họ, giống ở nhà vậy.

Có ai mà về nhà đóng gói đồ ăn mang đi không? Gấp tới mức tới thời gian ăn bữa cơm trưa cũng không có?

Trán Hạ Chiêu lấm tấm mồ hôi, Lâm Bội Linh rút tờ giấy nhẹ nhàng lau cho cậu: "Hiếm khi thấy thằng bé vui như vậy, kệ nó đi. Tụi con ăn nha, cô không quấy rầy người trẻ tuổi tụi con nữa, cô xuống quán đây."

Lâm Bội Linh đứng lên đi được hai bước, nghe thấy Hạ Chiêu còn đang lầm bầm nói thầm: "Hiếm khi thấy Trương Giang Dương vui như vậy? Xì ngày nào mà nó chả vui."

Nhịn không được cười nhẹ, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Sau khi Lâm Bội Linh xuống lầu, không gian lập tức yên tĩnh lại.

Không đúng, Hạ Chiêu sửa lại trong đầu, phải nói là mấy bàn sát vách bàn nào cũng náo nhiệt, chỉ có mình bọn họ là im lặng thôi.

Hạ Chiêu nhìn Dịch Thời, đánh vỡ sự trầm mặc này: "Cảm ơn cậu đã giúp mẹ tôi."

Giọng Dịch Thời rất thấp, pha chút giọng mũi, còn hơi ồ ồ: "Không cần."

Hạ Chiêu ngừng vài giây, nhanh chóng đứng lên, chạy nhanh xuống lầu, chỉ một lát sau, cầm hai bình nước lạnh bịch bịch chạy tới, đưa cho anh một bình: "Cậu không ăn cay được hả?"

Dịch Thời vặn bình nước ra, nhanh uống mấy ngụm, mới nói: "Không sao."

Nãy giờ Dịch Thời vẫn luôn cúi đầu, lúc này Hạ Chiêu mới phát hiện cả môi cậu ta đều sưng đỏ lên.

Giống không sao chỗ nào hả ba.

Nếu không phải cậu phát hiện, chắc không phải người này sẽ im luôn không nói đâu nhỉ?

Hạ Chiêu buột miệng thốt ra: "Vậy mà lúc nãy cậu nói mình ăn được….."

Nói một nửa bỗng nhiên cậu nhớ tới căn bản Dịch Thời không nói mình ăn cay được, cậu ta chỉ nói "Bà ngoại con thường xuyên làm đồ Trung Quốc, ăn muốn ngán rồi."

Vỡi.

Thế mà thành thật còn có quy tắc nữa à.

Cũng không nói dối chỉ là lấp liếm cho qua.

Tức khắc Hạ Chiêu không giận nổi: "Cậu cậu, ầy cái con người thật là…."

Lại không nghĩ ra từ nào để hình dung, một lát sau, cậu giơ ngón cái: ".....Đỉnh."

Dịch Thời rất nhanh đã ăn no, ăn xong cũng không hé răng chỉ yên lặng ngồi đó, trong tay vẫn nắm chặt bình nước lạnh.

Hạ Chiêu nghĩ thầm, không biết là no thật hay uống no đây.

Sau khi Hạ Chiêu nhai kỹ nuốt chậm ăn uống no đủ xong, mắt nhìn vào miệng Dịch Thời, ok rồi, không sưng nữa chỉ còn hơi đỏ thôi.

Mà Dịch Thời dường như vẫn luôn đợi thời khắc này, Hạ Chiêu vừa mới buông đũa cậu ta liền đứng lên, Hạ Chiêu sửng sốt vài giây mới nhận ra cậu ta đang định dọn chén đũa, vội xua tay ngăn cậu ta lạ: "Không sao đâu, cứ để đây là được rồi, đợi lát nữa mẹ tôi rảnh sẽ tới dọn."

Dịch Thời không nói gì, xắn tay áo lên, vì thế Hạ Chiêu lại nói: "Nghe tôi khuyên đi, nếu hôm nay cậu dọn chén đũa, ngày mai mẹ tôi nhất định sẽ mời cậu tới ăn tiếp đấy."

Cuối cùng Dịch Thời cũng dừng động tác.

Trong phút chốc Hạ Chiêu cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ kiểu gì cũng không ra khắc tinh của Dịch Thời thế mà lại là mẹ cậu.

Hạ Chiêu đứng lên: "Được rồi, về trường thôi."

Hạ Chiêu bước trước tới cầu thang, hối Dịch Thời lần nữa: "Nhanh lên, cậu không tiết kiệm thời gian về xem Cổ ngôn của cậu à?"

Dịch Thời lúc này mới đi tới.

Một đường về lại lớp cả hai cũng không nói gì, im lặng tới mức nghe được cả tiếng muỗi bay.

Lớp ở tầng 5, khi leo lên đến tầng 3 đột nhiên Hạ Chiêu hỏi: "Dịch Thời, cậu rất sợ mình làm phiền người khác à?"

Tuy hôm nay bọn họ mới cùng ăn một bữa cơm, nhưng cậu cảm thấy mình có chút gì đó hiểu hơn về cái cậu Dịch Thời này.

Đúng là Dịch Thời mang lại cho người ta cảm giác sắc bén, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới phát hiện, cậu ta rất tinh tế và trầm tính.

Ngay lần đầu gặp mặt, Hạ Chiêu đã nhìn ra một khí chất kiêu ngạo toát ra ở trên người Dịch Thời, trước đó cũng không phải là cậu chưa từng gặp những người vô cùng kiêu ngạo, dù sao thì thanh thiếu niên tuổi dậy thì ai mà chẳng như nhau, mặt mũi đẹp đẹp thì muốn khoe ra cho mọi người nhìn, nhưng Dịch Thời không phải loại kiêu ngạo đó, cái ngạo của Dịch Thời là xuất phát từ bên trong.

Đôi lúc Hạ Chiêu mang cái tôi rất lớn, có điều cậu lại cảm thấy, cái cậu Dịch Thời này có cái tôi còn lớn hơn mình nhiều.

Điều mà những người như vậy ghét nhất chính là làm phiền người khác, cho nên không có bài thi không nói, không ăn cay được cũng không nói, bị cay cũng không nói nốt.

Hạ Chiêu đi nhanh hơn Dịch Thời mấy bậc thang, đứng từ trên nhìn xuống cậu ta: "Thật ra có nhiều lúc, có lẽ người khác sẽ không thấy cậu phiền đâu."

Dịch Thời dừng vài giây, bước tiếp, khi đi ngang qua người Hạ Chiêu cũng không dừng lại, chỉ trả lời một câu: "Ừm biết rồi."

Biết rồi?

Biết cái gì mà biết?

Cậu có biết bổn cung đang chủ động làm thân với cậu không?

Cậu có biết tôi đây là đang ám chỉ cậu có thể phiền tôi không?

Cậu nói vậy, lẽ nào lại muốn anh đẹp trai đây hạ mình xuống tiếp?

Hạ Chiêu nghiến răng nhìn chằm chằm Dịch Thời, cậu ta đang đi lên trên, bóng dáng cao gầy mang theo hương vị của tuổi này.

Từ góc độ của cậu nhìn lên, Hạ Chiêu phát hiện khung xương của Dịch Thời rất đẹp, rộng lớn thẳng tắp nhưng không mỏng manh, giống như loài chim cậu đã từng nhìn thấy ở viện bảo tàng, uyển chuyển thướt tha mà lại kiên cố.

Hạ Chiêu đi sau Dịch Thời, không biết có phải ảo giác không, hình như Dịch Thời bước rất chậm, từng bước từng bước, giống như con chim lạc đàn lẻ loi, lại giống như đang đợi cái gì đó.

Hạ Chiêu không thích cảm giác này.

Cậu theo bản năng nhảy vài bước đi lên, đi kế bên Dịch Thời, một bước rồi hai bước, cậu cảm thấy hình như Dịch Thời đang phối hợp với mình, bước chân nhanh hơn một chút.

Hạ Chiêu vừa mới bước một bước lại lùi về.

Hạ Chiêu: "Ông Chu kêu tôi hỏi cậu có chơi bóng rổ được không?"

Mé, nói được rồi nè.

Dịch Thời không trả lời ngay, hình như đang tự hỏi.

Hạ Chiêu nhạy bén nhận ra cậu ta hơi dừng lại.

Chơi bóng rổ được không? Vấn đề đơn giản vậy mà còn phải tự hỏi à?

Mà chắc được ha?

Cậu nhắc nhở: "Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi rồi trả lời tôi, chúng ta phải làm những đứa trẻ ngoan ngoãn thành thật, nếu không thì cậu tự đi mà nói với ông Chu."

Dịch Thời trầm mặc, khi bước chân vào phòng học, cậu ta nói: "Được."

Lập tức Hạ Chiêu cười tươi, vô cùng đắc ý: "Bây giờ mới giống bạn học Dịch Thời này."