Nghe Bảo Anh Là Tuyển Thủ Số Một?

Chương 7: Giúp đỡ.




Chơi tiếp thì cũng được, dù sao chơi với người có trình độ cao cũng dễ dàng hơn so với đi ghép ngẫu nhiên. Thanh Vũ đồng ý vào đội, Jujube liền gửi icon chào cậu.

Thanh Vũ lịch sự chào lại, Jujube nhanh chóng gửi tin nhắn.

[Jujube: Cậu chơi hay thật đó Parsley, hình như cậu là streamer đúng không? Tôi từng thấy cậu rồi!]

Thanh Vũ chớp chớp mắt, cậu nổi tiếng như vậy từ khi nào cơ chứ? Chẳng hẳn anh ta thấy cậu qua đoạn video ngắn mà các fan Lily đăng tải đây mà. Cậu nhanh chóng đáp lại.

[Parsley: Đã từng thôi, nay tôi không còn là streamer nữa.]

[Jujube: Vì sao?]

Vì sao à? Vì có một cô streamer từ trên trời rơi xuống khiến tôi phải từ bỏ sự nghiệp livestream sao? Đâu thể nào trả lời như vậy được, cậu suy nghĩ một lúc mới đáp.

[Parsley: Hành vi lăng mạ? Chắc là tôi lỡ nói bậy trên livestream nên bị khóa kênh mất.]

[Jujube: Nền tảng nào vậy?]

[Parsley: AutumnTV]

Lần này Jujube không đối nhanh đáp gọn nữa, Thanh Vũ tựa lưng vào ghế đợi anh ta đáp lời, một lúc sau Jujube lại nhắn tiếp.

[Jujube: Tôi có người quen bên nền tảng đó, tôi giúp cậu mở lại tài khoản livestream, chịu không?]

Thanh Vũ kinh ngạc đến mức không thể nào tin được, cậu há hốc mồm nhìn một lúc, chớp mắt thêm một lúc nữa mới mở bàn phím lên, ngón tay run rẩy bấm từng chữ.

[Parsley: Thật không?]

[Jujube: Thật, nhưng không phải giúp không đâu nhé! Cậu chịu làm sp cho tôi trong mỗi trận chơi chung thì tôi sẽ giúp cậu.]

Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Đi sp không phải chuyện gì khó đối với cậu, nhưng chỉ một việc nhỏ như vậy mà có thể mở lại cả một kênh livestream? Khó tin thật đấy.

[Parsley: Chỉ thế thôi sao? Vì sao vậy?]

[Jujube: Thú thật thì chưa từng có ai đi sp có thể khiến tôi yên tâm như cậu, mà cậu lại không chịu đi sp cho tôi nên tôi mới phải như thế đấy!]

Thanh Vũ nhíu mày, thầm nghĩ con người này thật khó hiểu.



[Parsley: Nếu chỉ vậy thôi thì không khó gì.]

[Jujube: Vậy cậu đồng ý đúng không?]

[Parsley: Đúng vậy!]

[Jujube: Được rồi, thành giao!]

Jujube bắt đầu ghép trận, Thanh Vũ giữ đúng lời hứa, trận nào cậu cũng chỉ đi sp, nếu không thể chọn được sp thì cậu sẽ chọn một chất tướng đi top thật khỏe để có thể bảo kê ad từ giữa game.

Hai người chơi một mạch hơn bảy trận, ban đầu Thanh Vũ cảm thấy bình thường nhưng càng chơi cậu càng nhận ra lối đánh của Jujube có phần quen mắt, thật sự rất giống với cách đánh của Hawthorn, có lẽ người này cũng là một fan của anh đây mà!

Là một fan lâu năm của Hawthorn, Thanh Vũ biết rằng để đánh được giống anh phải là người có kỹ năng cực cao, cùng với đó là lối tư duy của tuyển thủ. Mà người chơi Jujube này có thể bắt chước giống anh đến tận hơn 80℅, người này chắc chắn không phải một người chơi bình thường rồi.

Đến khi kết thúc trận thắng thứ tám, Thanh Vũ không nhịn được mà khen ngợi.

[Parsley: Anh đánh tốt thật đấy! Trình độ của anh không kém gì so với tuyển thủ chuyên nghiệp đâu!]

[Jujube: Thật sao? Tôi vẫn thấy tôi chưa đủ khả năng để so với họ.]

[Parsley: Tôi thấy vậy đấy, không phải tâng bốc quá lố đâu.]

[Jujube: Haha, cảm ơn cậu nhé! Bây giờ tôi phải off rồi, khi nào rảnh chúng ta chơi tiếp nhé!]

[Parsley: Được!]

Xem ra việc chơi cùng Jujube khiến tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Cậu thoát khỏi giao diện chơi game, nhìn đồng hồ thì đã hơn hai giờ chiều, nhớ ra mình còn chưa có gì lót bụng, cậu đành đứng dậy đi đến cửa hàng tiện lợi.

.....

Minh Hoàng thoát khỏi game, anh vươn vai thả lỏng xương khớp rồi cầm điện thoại bấm vào danh bạ. Anh tìm đến một số điện thoại không lưu tên rồi nhấn gọi.

Sau ba hồi chuông, một giọng nữ phát ra từ đầu dây bên kia.

"Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng beep-"

Đó là giọng nói đều đều của nữ tổng đài, Minh Hoàng tắt máy gọi lại lần nữa. Lần này sau ba hồi chuông cuối cùng giọng nói trầm thấp của một người đàn ông mới vang lên.



"Alo?"

Minh Hoàng tựa vào bàn, nét mặt rất chi là vui vẻ:"Alo, chú à?"

"Có chuyện gì sao?"- Giọng người đàn ông vô cùng nghiêm nghị.

"Không có chuyện thì con không thể gọi cho chú sao?"- Anh trả lời rất chi là ngả ngớn.

"Ha, không có chuyện gì mà cậu chịu gọi cho ông chú già này sao?"

Minh Hoàng đưa tay dọc theo khe rãnh của bàn phím:"Được rồi, đúng là con có chuyện nhờ chú. Chú có thể giúp con mở khóa một tài khoản bên nền tảng livestream của công ty con bên chú không?"

"Tài khoản livestream? Của ai vậy? Người yêu à?"

"Haha, làm gì có, của một người quen thôi."

"Cậu ta làm gì mà để bị khóa tài khoản?"

Minh Hoàng nhún vai:"Bị vu khống? Bị một đám người nhảy vào công kích chăng?"

"Được rồi, tên tài khoản đó là gì?"

"Parsley."

....

"Của quý khách hết tổng cộng là tám mươi ba nghìn ạ, quý khách muốn thanh toán tiền mặt hay thẻ tín dụng?"

"Tiền mặt ạ."- Thanh Vũ đưa tiền cho chị nhân viên.

"Vâng, tôi đã nhận của quý khách một trăm nghìn đồng, xin gửi lại quý khách mười ba nghìn ạ, cảm ơn quý khách đã mua hàng!"- Chị nhân viên niềm nở cảm ơn cậu.

Thanh Vũ mang đồ ăn mình đã mua được đi về nhà. Trên đường đi cậu tranh thủ kiểm tra lịch livestream của Hawthorn. Mặc dù biết rằng anh rất ít khi làm đúng lịch mà mình đăng tải nhưng cậu vẫn muốn xem thử, biết đâu hôm nay anh nổi hứng livestream đúng giờ thì sao?

Hôm nay là ngày hai tháng tám, Thanh Vũ lướt một lúc thì thấy anh có lịch livestream vào lúc ba giờ chiều. Cậu nhíu mày nhìn lên góc màn hình, bây giờ đã là hai giờ bốn mươi lăm phút, nghĩa là chỉ còn mười lăm phút nữa thôi!

Cậu vội vã chạy như bay về nhà với hi vọng rằng mình có thể xem được livestream của anh.