Ngày Yên Nghỉ

Chương 88




Edit + Beta: V

Lúc lái Đại Hoàng chạy về cửa hàng khi nãy thì zombie ở đó đã rời đi hết.

Nói đúng hơn là “bị buộc rời đi”.

Vinh Quý nhìn thấy rất nhiều người mặc trang phục truyền thống ở Cicero, nom làn da trắng nõn và mặt mày thanh tú thế kia thì chắc chắn là người địa phương rồi. Bọn họ đang bắt vài zombie lên xe chờ đậu ở kế bên, có lẽ đó là xe áp giải.

“Hana, em về rồi à?” Thấy cô bé bước xuống từ Đại Hoàng, một người thanh niên trong đó bèn cất lời chào hỏi.

Giờ Vinh Quý mới biết tên của em.

Cô bé không hé răng mà chỉ gật đầu, Vinh Quý đã giúp em rửa mặt nên giờ trông sạch sẽ lắm, trên mặt cũng không có dấu vết khóc òa khi nãy.

Rõ ràng đứa bé này không phải là kiểu chủ động khiến người ta thích, tính ra thì giống một con nhím nhỏ hơn.

Song có lẽ đã quen với thái độ này của em nên người thanh niên tóc ngắn cũng không để bụng, sau khi phát hiện Vinh Quý và Tiểu Mai đi theo bên cạnh thì cậu để ý anh ta híp mắt lại, tuy trên mặt vẫn đang cười nhưng ít nhiều gì đã bật chuông cảnh giác.

“Ha ha! Hai cậu này là bạn mới đến từ bên ngoài của em à? Hay là khách ghé thăm?” Anh ta cất giọng sang sảng.

Toàn thân Vinh Quý và Tiểu Mai khoác áo choàng, điểm đặc trưng của áo choàng dân tộc nơi đây rất rõ ràng, vì vậy vừa nhìn là biết bọn họ không phải người địa phương, lại còn trùm kín mít chỉ lộ tay chân do kim loại chế thành. Người địa phương ở đây quen dùng thuốc chữa bệnh, hoàn toàn không sử dụng kim loại để thay thế nên điểm này là tiêu chuẩn quan trọng để phân biệt bọn họ không phải dân nơi đây.

Cô bé… thôi được rồi, giờ Vinh Quý đã biết tên em là Hana, em quay đầu nhìn Vinh Quý và Tiểu Mai, lại quay sang nhìn người trẻ tuổi kia, nói: “Họ không phải khách, hai anh ấy là người làm công mà em mới thuê.”

Đương nói những lời này, cô bé ưỡn ngực một cách rụt rè, ra vẻ ta đây là bà chủ, nhưng không được bao lâu thì khí thế ấy đã xìu xuống. Cô bé nhìn Tiểu Mai và Vinh Quý thì phát hiện hai người không có phản ứng gì cả mới miễn cưỡng yên lòng.

“Em thuê người bên ngoài à? À cũng phải.” Người thanh niên giật mình, song sực nhớ gì đó nên bèn cười xòa.

Sau khi chào hỏi đồng đội bên cạnh thì anh ta chậm rãi bước lại đây, khom lưng, hai tay chống gối, anh ta cười với Vinh Quý và Tiểu Mai: “Tôi tên Chirrut, xem như đàn anh của các cậu.”

Anh ta chỉ cửa hàng của Hana: “Trước kia tôi làm công ở đấy, giờ tuy không còn làm nữa nhưng mỗi ngày tôi đều đến đây để quản lý những người bất tử đó, cho nên các cậu sẽ nhìn thấy tôi thường xuyên.”

“Những chuyện không biết trong thành phố thì có thể hỏi Hana trước, nếu vẫn chưa rõ nữa thì có thể đến hỏi tôi nhé.”

“Dạ cảm ơn anh, tên của em là Vinh Quý, rất vui được gặp anh ạ!” Vinh Quý cứ như vừa gặp đã quen, khó khăn lắm mới gặp được một người đến bắt chuyện với mình nên cậu cuống quít vươn tay ra, chào hỏi một cách lưu loát.

Hiển nhiên người địa phương ở đây không có nghi lễ bắt tay, thanh niên tên Chirrut nhìn tay Vinh Quý mà ngẩn người, sau một hồi phản ứng chậm thì anh ta cũng đưa tay ra, người máy nhỏ bèn cầm lấy.

Còn lắc lên lắc xuống nữa.

Lúc này anh ta mới ý thức được đây có lẽ là nghi thức chào hỏi của đối phương. Bởi vì kinh ngạc nên anh ta hơi hé môi, sau đó nhoẻn miệng cười: “Tôi cũng rất vui được gặp cậu.”

“Mỗi ngày tôi sẽ tới đây, có việc gì thì tìm tôi hỗ trợ.” Có việc phải làm nên Chirrut cũng không nán lại lâu, anh ta lặp lại lời nói khi nãy rồi vẫy tay chào, sau đó rời đi.

“Đúng là một người nhiệt tình mà!” Tạm biệt Chirrut xong, Vinh Quý nhỏ giọng nói với Tiểu Mai: “Anh ấy nói mỗi ngày sẽ tới đây, có việc gì thì tìm anh ấy kìa.”

Tiểu Mai liếc nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng.

Ý của người ta là mỗi ngày đều tới đây tuần tra, đừng có ý đồ xấu với cô bé kia, nếu không thì…

Cũng chỉ có Vinh Quý mới hoàn toàn không nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của đối phương, lý giải ngữ nghĩa bề ngoài một cách đơn thuần vậy thôi.

Lúc hai người máy nhỏ kề tai thì thầm “chuyện đó” thì cô bé chợt quay đầu lại, chần chờ nói: “Em thành thật xin lỗi vì đã nói các anh là người làm công trong cửa hàng.”

“Không sao đâu, em nói vậy ổn mà, sau này anh và Tiểu Mai sẽ đến đây thường xuyên, em nói tụi anh làm việc ở cửa hàng thì mỗi ngày tụi anh có thể tới rồi.” Vinh Quý không để bụng xua tay.

Dù sao cậu và Tiểu Mai cũng thấy chẳng có gì, lúc trước cậu còn định tìm chút gì đó để làm, cơ mà bất ngờ được điều đến làm lao động nghĩa vụ, thế này bớt việc hơn nhiều.

“Nhưng cái anh vừa nãy là người làm công trước đó của nhà em à?” Ngay sau đó, Vinh Quý tò mò hỏi.

Cô bé do dự rồi gật đầu, vừa mở khóa vừa nói: “Lúc ba em còn sống thì Chirrut làm việc ở đây, sau khi ba em qua đời thì anh ấy rời đi.”

“Ồ, tại sao vậy? Anh thấy anh ấy khá tốt, không giống loại người không có ông chủ bèn tìm công việc mưu sinh khác.” Vinh Quý hỏi thẳng.

“Cạch” – cửa mở, cô bé đẩy cửa ra, mở đèn lên mới quay sang trả lời Vinh Quý: “Em cũng không biết, nhóm Chirrut, còn có cả Ani, Đông Xuân, bọn họ đều là người rất tốt, nhưng khi ba không còn nữa thì bọn họ lập tức rời đi.”

Nói đến đây, sắc mặt của cô bé sầm lại.

“Nhưng mỗi ngày Chirrut đều tới đây, hơn nữa…” Vinh Quý nghĩ ngợi: “Sở dĩ anh và Tiểu Mai biết nơi này là do nhân viên xinh đẹp ở một cửa hàng nói đấy, người kia đẹp lắm, vóc dáng cao ráo, bên má trái có lúm đồng tiền, lông mày hơi nhướng lên nữa.”

Vinh Quý miêu tả kỹ càng dung mạo của nhân viên ở cửa hàng nọ.



Cô bé bèn bĩu môi: “Chắc người đó là Ani, khách đến mua thuốc ở đây hầu hết đều do anh ấy lừa đến đó.”

Vinh Quý bị lừa đến: “…”

“Còn một người tên Đông Xuân, anh ấy làm công việc lái xe ở cửa vào thành phố, cũng thường xuyên đón khách đến đây mua thuốc.” Cô bé mở đôi mắt to nhìn về phía cửa, trông về phương hướng Chirrut rời đi.

“Hình như bọn họ đều rất nhớ em mà!” Vinh Quý nghiêng đầu tổng kết lại: “Cơ mà, tại sao họ lại rời đi nhỉ?”

“Em cũng không biết.” Hana cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Vinh Quý nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra.

Cậu là một người đơn giản, nếu thích ai thì sẽ cố gắng đối xử thật tốt với đối phương, dù cho nó thật sự vô dụng đi chăng nữa thì ít nhất cậu cũng có thể ở bên người ấy.

Mà Chirrut vừa mới rời đi, Ani từng gặp một lần, còn có Đông Xuân chưa từng gặp mặt, cách làm của bọn họ rõ ràng vẫn đang cố gắng hết sức giúp đỡ ông chủ cũ, trợ giúp Hana, nhưng tại sao lại không ở lại cơ chứ?

Để mặc cô gái nhỏ cô đơn trong căn nhà lớn như vậy, đối mặt với ba mẹ tuy đã chết nhưng mỗi ngày đều sẽ về, nhìn dáng vẻ đáng sợ của bọn họ, cho dù biết đó là người thân của mình thì khi gặp cũng sợ chứ, đúng không?

Sợ hãi, bi thương và hoài niệm, cảm đứa bé non nớt này tràn đầy mâu thuẫn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì tâm lý của cô bé cũng xảy ra vấn đề, nói không chừng sẽ thành nhân cách phản xã hội đấy!

Vinh Quý nghĩ nát óc cũng không ra.

Lúc này, Tiểu Mai chợt nói: “Bọn họ cần phải rời đi.”

“Hở?” Nghe anh nói vậy, Vinh Quý lập tức nhìn sang Tiểu Mai, không chỉ có cậu mà cô bé kia cũng vậy.

“Theo lời em nói, mỗi cửa hàng ở Cicero đều có phương thuốc bí truyền của mình, hiện tại thì phương thức kế thừa chủ yếu là cha truyền con nối, em còn nhỏ, chưa học được phương pháp điều chế mà tổ tiên truyền lại, cha mẹ đều qua đời, trong trường hợp này nếu có ba nhân viên đã thành niên ở lại trong cửa hàng thì người ngoài có thể nghi ngờ bọn họ có ý đồ gì đấy.”

“Người ta sẽ cho rằng bọn họ không rời đi vì phương thuốc bí truyền mà ba em để lại, hoặc vì chính cửa hàng này.”

“Nếu em có năng lực điều chế thuốc, có thể dùng thân phận chủ cửa hàng để mở cửa kinh doanh thì bọn họ không cần rời đi. Nhưng trong tình huống em không thể tiếp quản cửa hàng này thì bọn họ rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất để giúp đỡ em.”

“Không phải vì sợ, cũng không phải vì lòng dạ bạc bẽo, mà họ chọn một phương thức giúp đỡ khác.”

“Không chỉ nói riêng về bọn họ mà bất kỳ người làm công trong thành phố này, nếu họ ở lại thì sẽ có một bộ phận người hoài nghi họ có ý đồ xấu.”

“Trừ phi thuê người bên ngoài.”

“Cho nên, khi Chirrut nghe em thuê người ngoài như chúng tôi làm công cho cửa hàng thì mới thở phào nhẹ nhõm.”

Dứt lời, Tiểu Mai không nói gì nữa.

Dựa theo cá tính của Tiểu Mai thì nói đến vậy là nể mặt lắm rồi đó.

“Hóa ra là vậy sao?” Nghe Tiểu Mai nói xong, Vinh Quý hoàn toàn hiểu rõ, cậu nhìn Hana ở phía trước, chỉ thấy cô bé đang suy nghĩ gì đó.

Thấy Vinh Quý và cô bé kia đang suy tư, hai người lại đứng im ngay cửa nên Tiểu Mai chợt khựng lại, chiếu theo lời Vinh Quý dạy anh lúc sáng – trước hết chùi chân sạch sẽ trên thảm, sau đó nói: “Dịch dinh dưỡng cường lực mà ba em làm để ở đâu? Tôi đến xem một chút.”

“À dạ, để ở tầng hầm, anh đi theo em.” Giọng Tiểu Mai ngắt ngang dòng suy tư của cô bé, em hồi thần, nhanh chóng nhảy dựng lên, bước đi nhẹ nhàng dẫn đường phía trước. Cô bé dẫn hai người Vinh Quý đi đến cuối lầu một và xuống cầu thang.

Lúc này cậu mới phát hiện nơi đó có một cánh cửa nhỏ thông thẳng xuống tầng hầm.

Khác với tầng hầm nho nhỏ ở cố hương của Tiểu Mai, tầng hầm ở đây cực kỳ lớn! Diện tích không khác cửa hàng ở lầu một là bao, thậm chí còn lớn hơn chút đỉnh, bên trong đặt hàng loạt chiếc kệ, phía trên bày đủ loại thuốc.

Trông cứ như thư viện mà đời trước Vinh Quý từng đi qua vậy!

Chẳng qua trên kệ không phải đặt sách mà là thuốc!

Người máy nhỏ xinh Vinh Quý đối lập với mấy chiếc kệ cao lớn ngửa đầu lên, cậu há miệng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và cảm thán không thôi.

“Dịch dinh dưỡng cường lực ở đây.” Kệ ở đây nhiều đến mức khiến Vinh Quý hoa mắt, cô bé lại quen cửa quen nẻo đi đến chiếc kệ cuối cùng, ngồi xổm xuống kéo một cánh cửa trên mặt đất ra.

Hóa ra còn có một cánh cửa bí mật ở đây!

Cô bé cố hết sức ôm một chiếc bình lớn hình trụ lên, nước thuốc đầy màu sắc hiện lên dưới ánh đèn.

Vinh Quý lập tức liên tưởng đến vẩy của người cá óng ánh trong nước biển và dưới ánh mặt trời.

Màu sắc này đẹp thật đó!

Tiểu Mai vươn tay cầm chiếc bình trong tay cô bé một cách vững vàng, cậu nói với hai người kia: “Dẫn tôi tới phòng làm việc, giờ tôi sẽ bắt đầu phân tích.”



“À dạ!” Cô bé không thể tưởng tượng Tiểu Mai muốn bắt đầu làm việc ngay lập tức nên chợt ngẩn người, ngay sau đó em dẫn bọn họ trở lại lầu một, leo lên cầu thang rồi tới phòng làm việc của chủ cửa hàng đeo kính.

Tiểu Mai quá lùn, khó khăn lắm mới đứng ngang với mặt bàn, cô bé bèn cống hiến một chiếc ghế kê chân bản rộng.

“Đây là ba làm cho em, lúc ông điều chế thuốc em rất thích đứng xem bên cạnh.”

Cô bé đẩy ghế nhỏ đến bàn làm việc, Tiểu Mai đứng trên đó khiến cô bé sững sờ.

Anh không để ý đến lời bé gái nói mà đặt chiếc bình lên bàn làm việc, tầm mắt và đôi tay thong thả quét qua các loại dụng cụ trên bàn một lượt, anh bắt đầu quen với cách dùng của chúng.

Cách làm thuốc ở đây rất đặc biệt, có rất nhiều dụng cụ anh nhất thời chưa thể nắm giữ cách dùng. Tiểu Mai cũng không vội, anh trở lại Đại Hoàng lấy dụng cụ của mình, sau khi mày mò trong chốc lát, anh đã tự lắp ráp một số dụng cụ.

Lấy một phần dịch dinh dưỡng cường lực ra, Tiểu Mai bắt đầu hành trình phân tích đầy gian nan.

Cô gái nhỏ ngồi xổm dưới bàn làm việc nhìn người máy nhỏ đang đứng, ánh mắt em mê man và toát lên vẻ hoài niệm, em đang ngẩn người.

“Hana, em muốn ở đây xem Tiểu Mai làm việc muốn dọn dẹp với anh?” Lúc này, Vinh Quý ngắt ngang dòng suy nghĩ của em.

Khi nãy cậu cùng Tiểu Mai trở lại xe, Vinh Quý lấy bao tay làm việc chuyên dụng và khăn trùm đầu ra, cậu mang một bộ, để phòng hờ thì Vinh Quý còn mang thêm một bộ cho cô bé kia nữa.

“Em theo anh đi dọn dẹp!” Giữa Vinh Quý mang khăn trùm đầu đáng yêu, tay cũng mang bao tay đáng yêu và gương mặt lạnh lùng của Tiểu Mai thì cô bé quyết đoán chọn Vinh Quý.

À ờ, thật ra em không chọn người mà chọn ngành nghề: Vinh Quý đại diện cho thể lực và Tiểu Mai đại diện cho trí tuệ, khỏi nghĩ cũng biết mình thích hợp với bên nào.

Cô bé ngồi bật dậy, vỗ bụi bám trên mông sau đó vui vẻ chạy về phía Vinh Quý.

Mang khăn trùm đầu và bao tay đáng yêu lên, em và Vinh Quý bắt đầu tổng vệ sinh!

Bọn họ dọn dẹp từ phòng ngủ của cô bé trước, từ sau khi ba mẹ qua đời thì phòng ngủ của em chưa từng được dọn dẹp qua, mền và ra giường đều dơ, mền và ra giường đặt trong ngăn tủ cũng dơ y chang. Sau khi hỏi thăm cô gái nhỏ thì Vinh Quý mới biết, hóa ra gần cả năm trời em không giặt mền và ra giường.

“Dơ thì đổi, cũng may lúc trước ba đã làm cho em rất nhiều ra giường và vỏ chăn.” Bị người ta nhìn thấy đồ của mình dơ như vậy khiến cô bé ngượng ngùng, em nhỏ giọng nói.

“Nhưng từ tháng trước em hết vỏ chăn và ra giường để đổi, nên cứ tròng cái đổi sớm nhất lên là được.”

Vinh Quý: “…”

Cách làm chuẩn người lười thế này, trong cơ thể bé gái của em là linh hồn của một ông chú lôi thôi có đúng không?

Thôi thì bỏ qua chuyện dơ, nhưng ngay cả cách xếp vỏ chăn của cô bé kia cũng có vấn đề, đúng kiểu nhét đại vào, sau đó vung vẩy mấy cái là xài tiếp được.

Cơ mà…

Vinh Quý nhìn cô bé đỏ mặt bên cạnh, một mình cô nhóc mà biết đổi vỏ chăn cũng được lắm rồi, em ấy lùn như vậy, ngay cả việc vung vẩy cũng rất khó, khó trách…

“Trước hết tụi mình tháo ra giường và vỏ chăn đem đi giặt nhé?” Vinh Quý giơ một ngón tay lên, thoạt nhìn vô cùng “đảm đang” nói.

Ánh mắt cô bé bắn ra hàng loạt ngôi sao nhỏ, em ra sức gật đầu.

Sau đó…

Mới nãy trông Vinh Quý vô cùng lanh lợi, song khi tháo vỏ chăn thì chẳng biết thế nào mà cậu lại mắc kẹt trong đó không chui ra được.



Hết cách rồi! Vỏ chăn của cô bé lớn quá lớn!

Nghe tiếng cầu cứu của Vinh Quý phát ra bên trong vỏ chăn, cô bé tay chân vụng về tìm cả buổi trời mới thấy vị trí của cậu. Hai người vụng về như nhau tốn một đống thời gian trải phẳng vỏ chăn, phân rõ mặt trong mặt ngoài, khó khăn lắm mới cho vào máy giặt được thì bọn họ lại gặp trục trặc.

Vì chưa từng sử dụng máy giặt ở đây nên Vinh Quý ấn đại vài nút, máy giặt chuyển động được hai cái rồi hỏng.

Hết cách, Vinh Quý đành mang vẻ mặt đưa đám đến phòng làm việc kêu Tiểu Mai đang bận rộn xuống. Tiểu Mai không hé răng, sau khi sửa máy giặt xong anh không rời đi ngay mà bỏ bột giặt vào, cuối cùng ấn nút giặt, xác nhận máy giặt hoạt động rồi thì anh mới rời đi.

Cô bé nhìn Vinh Quý không ngừng nói “cảm ơn” với bóng lưng Tiểu Mai, em chớp mắt rồi bỗng cười trộm.

Vẻ u ám bao phủ trên mặt của cô bé đã tan đi hết, cuối cùng trông em cũng giống một bé gái bình thường rồi.



Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi người đều bình đẳng trước ghế sô pha, hôm nay không cần bản thảo mà vẫn cập nhật nhé.