Ngày Yên Nghỉ

Chương 84





Edit + Beta: V
Gác mái không cao, nếu là người bình thường thì không chừng lúc nào cũng phải đi khom lưng, cơ mà Vinh Quý và Tiểu Mai đều có chiều cao ngang với người lùn, cho nên độ cao của gác mái rất phù hợp với bọn họ.
Trong phòng không có gia cụ gì, chỉ có một chiếc giường cộng thêm hai cái tủ thấp.

Giường được bện bằng dây đằng, vốn ở giữa có một lỗ thủng lớn, nhưng trước khi Vinh Quý tỉnh lại thì Tiểu Mai đã dùng những vật liệu sẵn có tu sửa lại rồi.
Hai cái tủ thấp cũng có vấn đề, có thể là do chủ nhà thay đổi gia cụ cũ nên một cái thì bị thiếu chân, không thể để đồ được, hễ đặt lên thì sẽ bị nghiêng về một phía; còn cái kia thì bị hư cửa.
Sáng sớm hôm sau, không cần Vinh Quý nhắc, Tiểu Mai lập tức bắt tay vào sửa chữa hai cái tủ.

Thiếu chân thì tìm một khối kim loại thay thế, cửa tủ không đóng được là do bản lề hỏng, vậy nên anh dùng miếng kim loại làm bản lề mới, cho thêm tí mỡ heo rừng, điều chỉnh thử một chút, cuối cùng cánh cửa cũng có thể khép mở bình thường.
Sau đó, Vinh Quý thả mấy túi thơm vào ngăn tủ → cậu nhỏ tinh dầu vào vải vụn rồi cho vào túi, đây là túi thơm đơn giản dễ dùng, mùi mốc trong tủ nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà, hành lý của hai người máy quá nhiều, chỉ có hai cái tủ làm sao chứa hết được?
Thế là Tiểu Mai nói chắc ở đây còn thừa dây mây, để anh mua một mớ dây mây về bện gia cụ.

Vinh Quý lập tức yên tâm, sẵn nhờ Tiểu Mai bện giùm mình cái rổ rồi đi tham quan chỗ khác trong gác mái.
Không gian trên gác mái rất lớn, cũng phải thôi, ngoại trừ trần hơi thấp ra thì diện tích của nó giống với hai tầng bên dưới mà ~ ngoài một phòng được khóa lại chuyên dùng để đồ của chủ nhà thì mấy phòng khác đều không có ai ở, hai người Vinh Quý có thể tùy ý sử dụng.
Thậm chí Vinh Quý còn phát hiện nhà vệ sinh có bồn tắm và một phòng bếp nữa ~
Có nhà vệ sinh là OK! Cuối cùng bọn họ cũng có thể tẩy rửa cơ thể, còn phòng bếp thì… hình như phòng bếp không có tác dụng gì lắm, thế là Vinh Quý quyết định đổi phòng bếp thành phòng làm việc của Tiểu Mai.
“Sau này đây là địa bàn của cậu ~” Cân nhắc một lúc, Vinh Quý nói với Tiểu Mai.
Tiểu Mai không hiểu sao lại có thêm một phòng làm việc/phòng bếp: “…”
=-=
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Vinh Quý mở toàn bộ cửa sổ trên gác mái ra để thông gió, tuy không ngửi được nhưng nghĩ thôi cũng biết, gác mái đã lâu không có ai ở nhất định sẽ toàn mùi mốc.

Thấy trên tường có nhiều gỗ mục, vách tường cũng có dấu vết xuống cấp, Vinh Quý bèn quay sang nói với Tiểu Mai chỗ này cũng cần phải sửa một chút.
Vinh Quý đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe được động tĩnh phía dưới.

Cậu cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên ruộng thuốc ở lầu một có một người, người kia ăn bận kín mít, tay cầm cuốc đang gặt cỏ.
Người này là chủ nhà à?
Cậu cứ tưởng mình dậy sớm lắm rồi, nào có ngờ chủ nhà còn dậy sớm hơn cả cậu nữa!

Vinh Quý cảm thấy hành vi của bản thân hôm qua quá mức thất lễ nên muốn sửa chữa một phen, thế là cậu nhanh chóng chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành!” Người máy nhỏ xinh tràn đầy sức sống dựa vào cửa sổ, nói với người bên dưới.
Người kia lại giống như không nghe thấy, Vinh Quý chào tới lần thứ hai thì người nọ mới chậm rãi ngẩng lên, trên đầu đội một chiếc nón che nắng/che mưa to nên cậu không nhìn rõ mặt.
Người nọ không nói gì.
Vinh Quý nghiêng đầu.
Ngay lúc này, Tiểu Mai ôm một chậu nấm đậu đất đến cạnh cửa sổ, cậu quay sang nói nhỏ với anh: “Tớ còn tưởng người làm việc dưới lầu là bà chủ nhà, nhưng nhìn có vẻ không phải, hình như người nọ là nam.”
“Chắc ở đây có người khác thuê nữa…” Vinh Quý nói xong thì tiếp tục tựa vào cửa sổ xem người dưới lầu làm việc.
Nhìn trong chốc lát, cậu cảm thấy không có gì thú vị nên bèn rời khỏi cửa sổ này, đi đến một cửa sổ khác quan sát địa hình bên ngoài.
Còn Tiểu Mai…
Anh đặt chậu hoa ngay ngắn bên ngoài cửa sổ, dùng dây đằng cố định, sau khi xác nhận chậu hoa không làm ảnh hưởng đến việc đóng mở cửa thì anh nhìn thoáng qua người đàn ông đang làm việc chậm rì rì bên dưới.
Tiểu Mai lẳng lặng nhìn chốc lát, thấy người đàn ông bên dưới không hề ngẩng đầu thì anh cũng rời đi.
Lần này, bọn họ không dùng cả ngày để dọn phòng như ở thành phố Yedham.
Nguyên nhân theo như Tiểu Mai nói là: Dịch dinh dưỡng cường lực không dễ mua, cần phải đặt trước sau đó xếp hàng chờ, để sớm mua được dịch dinh dưỡng thì bọn họ cần phải đi xếp hàng càng sớm càng tốt.
Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai nói rất có lý, cậu mở tất cả cửa sổ ra, đặt đồ đạc chưa sắp xếp lại sang một bên, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu.
Cơ thể bọn họ còn đặt trên người Đại Hoàng, mới tới nơi xa lạ, trước khi xác nhận nơi đây an toàn thì bọn họ không thể tùy tiện lấy cơ thể ra.

Chôn dưới đất cũng không được, thổ nhưỡng chỗ này quá ẩm ướt, huống chi bên ngoài thành phố có nhiều zombie dưới đất như vậy, Vinh Quý cảm thấy không được may mắn cho lắm.
Chẳng may mấy con zombie trong đất không chịu nằm yên thì sao? Chẳng may bọn chúng đào đất từ bên ngoài xông vào bên trong thành phố thì sao? Cơ thể trắng nõn của cậu và Tiểu Mai mà bị bọn chúng không cẩn thận gặm một miếng là xong đời!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ quyết định mang theo cơ thể bên mình, nếu trên đường có bán khóa thì đến mua, sửa sang lại căn phòng thích hợp, đặt cơ thể vào đó rồi khóa lại cũng không muộn.
Lúc xuống lầu, Vinh Quý định đến nhận lỗi một phen.
Vì vậy, cậu lấy chậu hoa xinh đẹp nhất của mình ← do Tiểu Mai chế tạo, đậu đất sinh trưởng bên trong cũng rất đẹp, bóng đèn nhỏ rất là sáng, Vinh Quý chuẩn bị đưa chậu qua làm quà tặng bà chủ nhà.
Nào ngờ lúc bọn họ đi đến lầu một thì ở đó không có ai.
Tấm thảm cũ, khăn trải bàn đã mờ hoa văn được giặt sạch sẽ, chiếc ghế bập bênh tràn ngập dấu vết của năm tháng…
Chờ đợi bọn họ là phòng khách im ắng.
Nhìn kỹ thì chiếc ghế bập bênh kia còn hơi đong đưa, giống như trước đó vẫn luôn có người ngồi, người nọ chỉ mới rời đi không lâu mà thôi.
Cảm giác kỳ quái tối qua lại trỗi dậy, Vinh Quý hơi run rẩy.
“Đặt đậu đất lên ghế bập bênh đi.” Ngay lúc này, Tiểu Mai nói.
Vinh Quý giật mình, cậu nhanh chóng làm theo lời Tiểu Mai.

Lúc đặt đậu đất xuống, Vinh Quý để ý trên ghế bập bênh có một tấm vải đang dệt dở, cậu nghĩ ngợi rồi quyết định không đặt chậu hoa lên ghế mà đặt bên dưới vị trí để chân.
Xong rồi, cậu lấy hết can đảm hô một tiếng: “Bà chủ nhà ơi, tụi con ra ngoài làm việc, chậu đậu đất này là quà của tụi con, hy vọng bà sẽ thích ạ.”
Dứt lời, cậu lập tức chạy tới bên cạnh Tiểu Mai.
Hai người máy nhỏ không quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng nhuốm đầy cảm giác tang thương và cũ kỹ.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng khởi động xe.
Sau khi bọn họ rời đi được một lúc thì có tiếng động vang lên trên sàn nhà, một cụ bà đi từ bên ngoài vào, bà vẫn mặc bộ quần áo màu đen đêm qua, bởi vì giặt quá nhiều nên màu sắc của vải đã phai nhạt.

Chỗ chân váy hình như dính chút bùn đất, nếu nhìn kỹ thì trên tay bà cũng có.
Cụ bà chậm rãi khom lưng, phủi bùn đất vương trên váy, tháo bao tay rồi từ từ đi vào phòng khách.
Trong bóng tối, đôi mắt được phủ một lớp màng trắng trông vô cùng quái dị.
Tuy nói rằng mình không nhìn thấy, nhưng bước đi của bà rất linh hoạt, không đụng trúng thứ gì cả mà vững vàng đến cạnh chiếc ghế bập bênh, thậm chí… lúc tới nơi, bà còn khom lưng xuống cầm chậu đậu đất mà Vinh Quý đặt ở đó lên.
Ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá chiếu lên gương mặt nghiêm khắc và con ngươi màu trắng của bà.
Cụ bà vẫn duy trì tư thế bưng đậu đất, sau đó chậm rãi ngồi lên ghế.
Trong phòng lại vang lên tiếng đong đưa của ghế bập bênh.
***
Đây là chuyện mà Vinh Quý không biết.
Suốt đêm chờ bên ngoài khiến người Đại Hoàng dính đầy hơi nước, ngoài ra trên nóc xe của nó còn có mấy cái quần hoa nữa!
Khi nhìn thấy mấy cái quần đó, Vinh Quý ngớ người ra, cậu suy nghĩ cả buổi trời mới cho ra kết luận “có lẽ do gió tạt tới”.
Chẳng phải người dân nơi đây thích phơi quần áo bên ngoài à? Trong thành phố có hệ thống tạo gió, gió lớn thì sẽ luôn có một ít quần áo bị thổi bay, chắc khi rơi xuống ngõ nhỏ thì vừa hay dừng trên đầu Đại Hoàng… cũng có thể mà.
Vinh Quý chỉ đành dùng ngón tay kéo mấy cái quần đó xuống.
Cậu quyết định tạm thời cứ treo chúng lên dây đằng bên cạnh, nếu chủ nhân của chúng thật sự để tâm thì thuận tay tới lấy là được.
Cơ mà lúc Đại Hoàng xuất phát, Vinh Quý lại hoảng sợ.
Trên xe bỗng vang lên tiếng mèo kêu, ngay sau đó, một con mèo đen bỗng chui ra dưới đáy xe! Nó để lại trên cửa kính một bóng lưng đen thui và mấy cái dấu chân, sau đó nhảy đi đâu mất.
“Ở đây cũng có mèo nữa hả?” Vinh Quý che ngực lại, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
“Đó là loại thú nhỏ tên là Carter, năng lực đi săn rất kém, đa phần sinh sống trong thành phố cùng với nhân loại.” Giọng nói lãnh đạm của Tiểu Mai vang lên, anh vẫn bình thản và ung dung như vậy, không có bất kỳ thứ gì làm anh dao động.

Song sự “bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng” ấy lại trấn an được Vinh Quý, cậu dần dần bình tĩnh lại.

Cho đến khi…
“Nhưng mà, chúng là động vật ăn xác thối, trong tình huống không có đồ ăn thì chúng nó sẽ đào xác thối để ăn.

Bởi vì đặc tính này mà Carter được xem là loài thú xui xẻo, đặc biệt là Carter đen.”
Vinh Quý: … Nghĩa là, mới sáng sớm bọn họ đã nhìn thấy thứ xui xẻo rồi hở?
Cảm giác không may mắn nhồi đầy não Vinh Quý, cậu mở Tiểu Hắc lên, nghe những quảng cáo hoa mỹ của thành phố Cicero cả buổi cũng không khiến tâm trạng của cậu tốt lên được.
Kế tiếp, bọn họ bắt đầu tìm đường dựa theo địa chỉ được anh nhân viên cung cấp.
Hiện tại, nơi bán dịch dinh dưỡng cường lực thật sự chỉ có ba cửa hàng, Tiểu Mai dựa theo khoảng cách xa gần đến hỏi han.

Nhưng mà, hình như sáng sớm nhìn thấy mèo đen đã báo trước điềm xui xẻo: Cửa hàng đầu tiên bọn họ tới buôn bán quá tốt, họ không chấp nhận đặt trước; cửa hàng thứ hai thì kém hơn xíu, nhưng dù có đặt trước thì để nhận được dịch dinh dưỡng cường lực là chuyện của tám tháng sau!
Thật ra tám tháng cũng không sao, Vinh Quý cảm thấy đặt được là may rồi, chỉ là Tiểu Mai trông có vẻ… chờ không được?
Vinh Quý nhạy cảm nhận ra sự bất an trong lòng Tiểu Mai.
“Hay là đến cửa hàng thứ ba xem thử.” Giọng Tiểu Mai không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai đang vội.
Hình như cậu ấy không muốn chờ lâu như vậy – Vinh Quý nghiêng đầu.
Song không hổ là Tiểu Mai, anh kiềm chế sự nôn nóng của mình, sau khi nói rằng muốn đến cửa hàng thứ ba, anh vẫn đặt trước ở cửa hàng thứ hai, tiền cũng trả xong xuôi.
Thành phố Cicero không cung cấp giấy tạm trú cho việc du lịch, nếu không mua thuốc thì không thể ở lại lâu trong thành phố, nếu muốn lưu trú thời gian dài thì nhất định phải đưa ra được đơn đặt hàng tương ứng, chứng minh bạn cần yêu cầu lưu trú một thời gian.
Phải mất một lúc để tạo đơn hàng, chủ tiệm còn phải làm thẻ nhận hàng đưa cho bọn họ.

Trong thời gian chờ đợi, nhân viên phục vụ cười tủm tỉm dẫn bọn họ đến một chỗ nghỉ ngơi ngoài trời, nó tương tự quán cà phê ngoài trời vậy, tuy không có ánh mặt trời nhưng trên mỗi bàn đều bày một giá cắm nến tính xảo, ánh nến khiến nơi đây trở nên xa hoa và lộng lẫy.

Ngoài ra, cửa hàng còn cung cấp đồ uống miễn phí…
Hai người Vinh Quý không thể ăn, nhưng cậu lại nghe được lời khen của mấy vị khách ngồi xung quanh, vì thế…
Vinh Quý nhìn thoáng qua Tiểu Mai, cậu lấy hai cái chai từ trước ngực ra, sau đó đổ đồ uống của hai người vào đó.
“Quay về giám định một chút, nếu thành phần ổn thì có thể cho cơ thể tụi mình uống ~” Vinh Quý nhanh trí nói.
Tiểu Mai: “…”
Vinh Quý nhạy bén phát hiện hình như Tiểu Mai thả lỏng hơn một chút rồi.
Cậu yên tâm nhếch môi, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Có rất nhiều khách hàng đợi ở đây, khách ở mỗi bàn có phong cách ăn mặc rất đặc biệt, vừa nhìn là biết tới từ những nơi khác nhau.

Tưởng tượng mấy người này có khả năng đến từ nơi mà cậu và Tiểu Mai định đi trong tương lai, trong lòng Vinh Quý lập tức ngập tràn tò mò.
Cậu vô cùng hứng thú đảo mắt qua mỗi bàn, cho đến khi tầm mắt cậu dừng ở bàn tròn bên góc phải.
Kỳ lạ, trước mặt người nọ không có đồ uống.
Không giống với những vị khách khác, người này vô cùng an tĩnh.


Khi Vinh Quý bắt đầu nhìn thì không thấy người này cử động gì hết.
Quần áo trên người anh ta vô cùng cũ nát, nếu nhìn kỹ thì trang phục của anh ta không phải màu nâu đất mà trên đó dính đầy đất thật.
Cứ như mới từ dưới đất bò lên vậy.
Chợt nghĩ đến gì đó, Vinh Quý bỗng cứng người lại.
Sau đó, cậu nhìn thấy một đám người đang đi đến bên cạnh người nọ, vừa đi vừa lớn tiếng nói chuyện, cử chỉ cũng rất mất lịch sự.
Vinh Quý thấy một người trong đó kéo ghế ngồi ở bàn tròn kế bên, bởi vì động tác quá mạnh bạo nên đụng phải vị khách nọ.
Người không nhúc nhích kia rốt cuộc cũng cử động, Vinh Quý hồi hộp nhìn anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó…
Ngay khi ánh nến chiếu lên gương mặt anh ta, Vinh Quý đột nhiên bắt lấy tay Tiểu Mai rồi bật dậy.
Quả nhiên!
Đó là một con zombie!
Cả khuôn mặt của anh ta hoàn toàn hư thối, ánh nến đang phác họa một gương mặt hoàn toàn thối rữa!
Dù cách xa đến vậy nhưng Vinh Quý vẫn bị hoảng sợ, huống hồ gì người khách xui xẻo đối diện với zombie kia ~ Sau tiếng thét tràn đầy sợ hãi, toàn bộ khách hàng xung quanh đều tập trung về góc đó.
Zombie ngồi an tĩnh trong góc không còn nơi nào để trốn.
Tiếng la chói tai lần lượt vang lên, Vinh Quý nhìn thấy nhân viên phục vụ cửa hàng nhanh chóng chạy tới, bọn họ mặc quần áo rất dày như được huấn luyện bài bản, sau đó đến bắt con zombie còn đang ngồi ngơ ngác.
“Xin lỗi quý khách ~ mọi người đừng sợ, đây là khách hàng đặt mua dịch dinh dưỡng cường lực trước kia ở cửa hàng chúng tôi.

Trong lúc chờ đợi, anh ta vô tình mua trúng thuốc bất lão, sau đó lại chết bất đắc kỳ tử, kết quả biến thành như vậy ~”
“Người nhà chôn anh ta bên ngoài thành phố, nhưng hình như anh ta vẫn nhớ rõ trước kia mình có đặt dịch dinh dưỡng cường lực, vậy nên cách một khoảng thời gian anh ta bèn cố ý trèo tường đến đây một lần.”
“Ha hả, sinh sống ở thành phố Cicero lâu rồi mọi người sẽ biết, người bất tử sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta là chuyện rất bình thường ~”
“Mọi người cũng không cần lo lắng sau khi chết chúng tôi sẽ quỵt nợ, chúng tôi đã tưới dịch dinh dưỡng cường lực lên mộ của vị khách này rồi ~”
“Chỉ là anh ta thích nơi nghỉ ngơi này thôi.”
Chủ cửa hàng vừa cho người mai táng vị khách zombie này lần nữa, vừa cười ha hả giải thích với khách hàng đang hoảng sợ.
Nghe ông ta giải thích xong, Vinh Quý cảm thấy cả người máy đều bất ổn.
Đặc biệt là sau khi rời đi, cậu lại phát hiện một con zombie đang thành thật xếp hàng bên trong cửa hàng nọ.
Vinh Quý: =-=
Khác với tiếng hét chói tai của người phương xa, người dân địa phương cực kỳ bình tĩnh.
Đối với việc những con zombie không biết tại sao lại tránh được khâu kiểm soát và xét duyệt khi vào thành phố, thì biểu hiện của người nơi đây vô cùng trấn định.

Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đây là một thành phố vô cùng bình tĩnh..