Edit + Beta: V
“Kết quả là vẫn chưa được gặp anh DJ ở thành phố Eni.” Đại Hoàng sắp chạy đến ngã rẽ mà Vinh Quý vẫn còn lưu luyến nhìn lại, sau đó cậu ngồi ngay ngắn: “Nhưng mà, có lần gặp thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, sau này sẽ luôn có cơ hội gặp mặt.”
“Hơn nữa, cũng không nhất định phải gặp mặt mà ha ~” Vinh Quý tự có định nghĩa riêng về duyên phận của mình.
Gặp lại là có duyên, nhưng thông qua sóng điện từ hoặc một phương thức gián tiếp khác để giao lưu cũng rất tốt.
Tiểu Mai không nhìn cậu mà ngồi trên ghế lái bắt tay vào làm việc.
Tuyến đường đi đến thành phố Cicero đã được đưa vào điều hướng của Đại Hoàng, tiếp đó nó chỉ cần lái là được, hai người máy nhỏ quen ngồi ở ghế điều khiển với tầm nhìn rộng rãi rồi, bọn họ vừa ngắm phong cảnh vừa làm việc.
Đương nhiên, ngắm phong cảnh là dùng cho Vinh Quý, còn Tiểu Mai thì gọi là “xem tình hình giao thông”.
Bây giờ Tiểu Mai đang may một cái balo, trải qua sự cố trước đó nên anh quyết định chế tạo một thiết bị tiếp tế năng lượng di động.
↑
Theo cách nói của Vinh Quý thì đó là ngân hàng điện ~
Tiểu Mai vốn định chế tạo xong “thiết bị tiếp tế năng lượng di động” thì sẽ lắp vào sưng lưng hai người máy. Nhưng anh vừa đưa ý kiến ra thì đã bị Vinh Quý phản đối mãnh liệt.
“Giống mai rùa đen”, “ngủ không thể nằm thẳng”…
Tóm lại là quá khó coi.
Vì vậy, cuối cùng Tiểu Mai quyết định làm một cái balo để mang theo, mỗi ngày đều đeo là được rồi nhỉ?
Vinh Quý không phản kháng quyết định này của anh, Tiểu Mai phụ trách làm balo còn Vinh Quý thì phụ trách làm đồ trang trí trên đó.
Bởi vì Vinh Quý học làm thủ công từ chỗ mấy cô người lùn, mà các cổ thích nhất là dệt hoa cộng thêm bện nấm nên thành phẩm cuối cùng của cậu chính là các loại hoa nhỏ và mấy cây nấm nhỏ.
Cùng lúc đó, Tiểu Mai phụ trách chế tạo balo đã hoàn thành, anh vội vàng làm xong bước gia công cuối, một cái balo đính đầy hoa nhỏ và một cái đính đầy cây nấm đã ra lò.
Vinh Quý thân thiết mời Tiểu Mai chọn trước.
Anh lựa cái balo đính hoa nhỏ.
Vì vậy, ngoài áo đôi ra thì hai người máy nhỏ còn đeo balo tình nhân trên vai nữa.
Vinh Quý rất hài lòng, còn Tiểu Mai rất bình tĩnh.
Khi bọn họ làm mấy chuyện này thì xung quanh vẫn là bóng tối.
Đối với thành phố dưới lòng đất khan hiếm nguồn sáng mà nói thì đây là chuyện bình thường, mới đầu Vinh Quý còn thấy không quen, nhưng tới giờ thì cậu đã quen với cách làm việc trong bóng đêm rồi.
Dù sao Tiểu Mai đang ngồi bên cạnh nên cậu cảm thấy rất an toàn.
Còn Tiểu Mai… Vinh Quý quay sang trộm nhìn Tiểu Mai: Tuy lúc đầu Tiểu Mai luôn tỏ vẻ đã quen với bóng tối, nhưng Vinh Quý cảm giác được cho tới bây giờ anh mới thật sự quen với nó.
Không nói rõ là tại sao cậu lại nhìn ra được, nhưng trong lòng Vinh Quý có cảm giác như thế.
Xe đi đến thành phố Cicero rất ít, nhưng cũng không phải là không có chiếc nào. Tuy không có đèn đường, mọi người cũng không có thói quen mở đèn xe, nhưng hình như trong mỗi xe được trang bị gì đó đặc thù để nhận biết các xe gần đó, vậy nên cũng không xảy ra chuyện đâm xe gì.
Tất cả xe đi đến thành phố Cicero đều rất gấp, Vinh Quý nghĩ tới… xe cấp cứu?
Chỉ thiếu tiếng còi đặc thù vang lên thôi.
Trong tình hình này thì tốc độ xe của Tiểu Mai và Vinh Quý cũng rất bình thường. Mỗi ngày bọn họ nghỉ ngơi hai lần, một lần là thuần túy nghỉ ngơi ở ven đường; còn một lần khác là dừng ở trạm nghỉ ngơi. Ở đây khá giống với đường cao tốc ở thế giới kia của Vinh Quý, chỉ cần chạy đến một khoảng cách nhất định thì sẽ có trạm nghỉ ngơi, trạm này có thể cung cấp nơi lưu trú, ăn uống và nạp điện cho mọi người.
Đối với Vinh Quý và Tiểu Mai thì hai người không cần mấy dịch vụ của vế trước lắm, nhưng cái cuối cùng thì rất cần thiết.
Với cả, bây giờ bọn họ cũng không thiếu điểm tích lũy.
Mới đầu Vinh Quý nghĩ chỉ cần nạp điện cho Đại Hoàng là được rồi, còn hai người thì có thể nghỉ ngơi và nạp điện trên người Đại Hoàng. Nhưng Tiểu Mai nói một câu “ngân sách đủ dùng” nên Vinh Quý lập tức vui vẻ dẫn Tiểu Mai đi vào.
Đối với Vinh Quý mà nói, “ngủ” ở mấy nhà nghỉ ven đường cũng là một trải nghiệm du lịch rất tuyệt ~
Cậu cũng viết nhật ký này kia, đánh giá diện tích phòng, giá cả, vị trí, độ êm của gối đầu, tần suất thay ra trải giường,… của mỗi nhà nghỉ. Hễ là những gì có thể nghĩ đến thì cậu đều ghi chép lại.
Cậu ghi mấy thứ này trên ổ cứng, sau đó ủy thác cho Tiểu Mai giữ giúp mình.
↑
Cậu lo dung lượng não của mình không đủ – nhìn xem ~ có sẵn lý do rồi đúng không?
Quả thật không thể phản bác.
Tiểu Mai trưng ra vẻ mặt “=-=” giúp cậu thu nhật ký vào.
Lúc đánh giá hai mươi bốn nhà nghỉ thì Tiểu Hắc im lìm chợt lên tiếng: “Nhắc nhở: Bạn đã tiến vào phạm vi của thành phố Cicero.”
“Ồ ố ô ~” Vinh Quý lập tức thò đầu ra cửa xe.
Cậu định bảo Tiểu Mai dừng xe lại: Vừa hay đi đến đường giáp ranh, tranh thủ thời gian chụp một tấm làm kỷ niệm thôi!
Nào ngờ, không đợi cậu lên tiếng thì xe lập tức dừng lại.
“Tiểu Mai, cậu là nhất!” Vinh Quý lập tức khen ngợi, không đúng ~ là Đại Hoàng lái xe mà, vậy cậu nên khen Đại Hoàng mới phải nhỉ?
Vinh Quý như uống máu gà, cậu kích động cởi dây an toàn ra, sau đó chuẩn bị xuống xe.
Cửa xe mở ra.
Vinh Quý nhảy xuống, đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì…
Cậu lập tức nhảy dựng chạy ù về Đại Hoàng.
“Trời ạ!” Vinh Quý vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu ôm chặt cánh tay trái của Tiểu Mai: “Tiểu, Tiểu Mai ơi, bên ngoài là, là…”
“Một khu mộ đó!”
Tiểu Mai bình tĩnh nhìn về phía trước, sau một lúc lâu, anh chậm rãi cởi dây an toàn, mở cửa rồi nhảy xuống xe.
Vốn là một cú đáp đất nhẹ nhàng, nhưng Vinh Quý sống chết không chịu buông anh ra nên hết cách, Tiểu Mai chỉ có thể đeo theo sức nặng của Vinh Quý rồi cùng nhảy xuống.
Trên mặt đất hiện lên hai dấu chân, Tiểu Mai vững vàng đáp đất.
Anh dỡ cổ tay trái xuống, không biết Tiểu Mai ấn cái gì mà một luồng sáng chói mắt chợt bắn ra từ cổ tay anh. Sau khi chuyển đổi thiết bị thu hình để thích ứng với ánh sáng xong thì Vinh Quý mới phát hiện, dưới cổ tay trái của Tiểu Mai ẩn giấu một cái đèn pin công suất lớn!
“Sao tớ không có công năng này?” Rõ ràng cơ thể vẫn còn run rẩy đu trên người Tiểu Mai, nhưng miệng cậu vẫn liến thoắng nói chuyện với anh.
“Đây là công năng kèm theo trên cánh tay mà bọn họ đưa.” Tiểu Mai bình thản giải thích.
Nhưng có lẽ do Tiểu Mai ở bên cạnh, cũng có thể vì mới đối thoại với anh nên Vinh Quý không còn sợ hãi nữa.
“Xoạch” một tiếng, cậu nhảy xuống khỏi người Tiểu Mai, còn tay thì vẫn cầm chặt tay anh, Vinh Quý cẩn thận chiếu đèn pin quan sát bốn phía.
Không khác gì với cảnh tượng mới nãy cậu nhìn thấy, nơi đây đúng thật là một khu mộ.
Phần mộ rậm rạp chặn kín con đường phía trước.
Khó trách Đại Hoàng đột nhiên dừng xe!
Nơi đây hoàn toàn không có đường để đi!
“Đây… rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Vinh Quý lôi kéo tay Tiểu Mai, cậu nhịn không được thốt ra.
Tiểu Mai không trả lời cậu.
Anh lấy đèn pin lướt qua từng phần mộ, có rất nhiều mộ ở đây, trên bia có khắc tên, có lẽ đó là tên của người đã khuất.
Đây không phải là người có sở thích như Vinh Quý để lại mà thoạt nhìn là một khu mộ thật sự.
Vô số phần mộ đã phong tỏa con đường đến thành phố Cicero, nhìn qua chúng giống một vật cản mạnh mẽ, tựa như chỉ cần đi vào thì sẽ xảy ra chuyện không may gì đó…
“Không phải đây là mộ của những người chết vì chữa trị ở thành phố Cicero chứ?” Nhắc đến bác sĩ, Vinh Quý lập tức nghĩ tới những vụ tranh cãi và ầm ĩ về sự cố y học, sau đó cậu đưa ra một kết luận vô cùng có khả năng.
Cũng không phải không thể – trong lòng Tiểu Mai nghĩ vậy nhưng anh không nói gì mà đi vài bước vào trong khu mộ.
Nhìn từ xa thì thấy những phần mộ này vừa dày đặc vừa san sát nhau, nhưng khi đi vào thì mới phát hiện giữa các phần mộ có chút khoảng cách.
Song dù vậy, khoảng cách đó vẫn không thể lái xe vào.
Nhìn thanh điều hướng trên màn hình của Đại Hoàng thì nó chỉ thẳng về phía sau khu mộ này.
Vinh Quý cũng phát hiện vấn đề: “Ở đây không còn cách nào khác để lái xe sao? Bên ngoài có bãi đỗ xe không ta? Nếu không có thì… tụi mình cũng không thể bỏ Đại Hoàng ở đây được, đúng không?”
“Chẳng lẽ tụi mình phải đào hố dưới đất rồi vùi Đại Hoàng xuống hở? À, tớ biết rồi, những phần mộ này là dành cho xe đúng không? Thật ra ở đây là bãi đỗ xe, còn tên trên bia mộ là của chủ xe?”
Vinh Quý cảm thấy mình ngày càng lợi hại.
Chuyện này… thật ra cũng không phải hoàn toàn không có khả năng – Tiểu Mai không nhịn được chạy theo mạch suy nghĩ của Vinh Quý một chút, sau đó anh mím môi, nguy hiểm thật, may là không nói những lời này ra khỏi miệng.
Tiểu Mai tắt đèn pin rồi quay trở về Đại Hoàng.
Anh chui vào người Đại Hoàng mân mê gì đó một hồi rồi nhảy xuống, Tiểu Mai đóng kỹ cửa xe rồi đưa một mớ đồ cho Vinh Quý.
“?” Mặt Vinh Quý đầy dấu chấm, cậu nhận lấy đồ rồi phát hiện, mấy món này đều là vật phẩm trang trí trên xe mà.
Vinh Quý ôm đồ rồi đi theo Tiểu Mai.
Cậu thấy Tiểu Mai đẩy đuôi xe Đại Hoàng lên, sau đó chui vào thùng xe phía sau. Thùng xe phía sau rất rộng rãi, rốt cuộc cậu cũng nhìn rõ anh đang làm gì: Cậu phát hiện Tiểu Mai chỉ vào sửa sang hành lý phía sau và cố định chúng lại mà thôi.
Trên vách thùng xe phía sau có rất nhiều đai cố định, bởi vì tình hình giao thông khá ổn, Đại Hoàng lái xe cũng ổn nên Vinh Quý không dùng chúng. Cậu cũng không hề nghĩ qua tại sao Tiểu Mai lại giữ nhiều đai cố định như vậy, cậu chỉ nghĩ là do tính cẩn thận đó giờ của anh mà thôi.
Mà hôm nay, cậu thấy Tiểu Mai dùng đai đó cố định hết toàn bộ những thứ trong xe.
Vinh Quý ngẩn người.
Khi cậu đang ngơ ngác thì Tiểu Mai đã hoàn thành sửa sang lại thùng xe phía sau, anh bò ra khỏi đó.
Sau khi đóng chặt cửa xe lại, Tiểu Mai còn gia cố và khóa kỹ thùng xe một lần nữa.
Và rồi…
Vinh Quý thấy Tiểu Mai lùi lại bên cạnh mình, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Mai mặt đơ và Vinh Quý ngơ ngác với đầy dấu chấm hỏi trên đầu thì…
Đại Hoàng…
Đại Hoàng vậy mà…
Đứng lên!
Hai bánh sau di chuyển đến vị trí thùng xe phía sau và chống trên mặt đất; cùng lúc đó, sàn xe của Đại Hoàng bỗng xốc lên, một giá đỡ con lăn chầm chầm trượt ra đỡ nửa người trên của Đại Hoàng. Lúc Vinh Quý đang trợn mắt há hốc miệng thì Đại Hoàng đã hoàn toàn đứng lên.
Đại Hoàng, đội trời đạp đất!
Giờ phút này, trong đầu Vinh Quý chỉ có ý nghĩ ấy.
“Được rồi, tiếp tục đi về phía trước thôi.” Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Mai vang lên, và sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng của người máy nhỏ.
Tiểu Mai xoay người đi về phía khu mộ.
Anh đi chưa được bao lâu thì Vinh Quý kinh ngạc phát hiện Đại Hoàng cũng đi theo, hai bánh sau thô to chuyển động bình thường như đôi chân. Đại Hoàng theo sau Tiểu Mai… rời đi kìa!
Bánh xe vừa đủ cao để lướt qua mấy phần mộ, Đại Hoàng vừa linh hoạt vừa vững vàng đi xuyên qua nơi này, hệt như một người máy cỡ lớn vậy.
Vậy cũng được à?
Quá tuyệt vời!
Hai mắt Vinh Quý tràn đầy vẻ thán phục, cậu tranh thủ xun xoe đuổi theo sau bước chân của Tiểu Mai và Đại Hoàng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Quý + Tiểu Mai + Đại Hoàng, mục tiêu: Dịch dinh dưỡng cao cấp ở thành phố Cicero!