Editor: Tây An
Trời còn chưa sáng, bên ngoài kinh thành đã náo động khắp chốn.
Tiếng kèn kêu trầm thấp, chúng quân sĩ nhao nhao chuẩn bị dưới sự thúc giục của các tướng quân. Nhất thời, quân mã gào rít, ánh đuốc hội tụ, xán lạn như ngân hà.
Tào Nhượng kiểm điểm nhân số các nơi, thẩm tra đối chiếu danh sách. Khi điểm đến một tiểu giáo trẻ tuổi, cảm thấy người này trông rất quen mắt, nhìn gã, lại nhìn danh sách.
“Chả phải ngươi là tòng nhân của Quách Tam Lang à?” Tào Nhượng nói.
Tiểu giáo kia bật cười, nói: “Lang quân tinh mắt quá, tiểu nhân Quách Hồ, nhà vừa mới đưa tới vào danh sách sung quân.”
Quách Tam Lang Quách Duy, chiến tử lúc người Tiên Ti công thành, những chuyện này Tào Nhượng có biết. Ngày thường họ cũng có chút tình nghĩa, trong lòng Tào Nhượng không khỏi buồn bã.
Gã nhìn tiểu giáo kia, hỏi gã: “Ngươi có giỏi gì không?”
Tiểu giáo đáp: “Tiểu nhân giỏi bắn tên lắm.”
Tào Nhượng gật đầu, vỗ vỗ vai gã: “Làm tốt lắm, kiến công lập nghiệp, cũng xứng rỡ ràng cả nhà.”
Tiểu giáo cười: “Đương nhiên ạ, tiểu nhân lĩnh mệnh.”
Phương đông chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa, đại quân bắt đầu nam tiến dọc theo đại đạo. Vô số bàn chân dấy lên bụi mù, trong bóng đêm, ánh đuốc chiếu sáng đến mờ mịt.
Phức Chi đứng trên cổng thành, trông những ánh lửa kia đi xa, hồi lâu, vẫn không nhúc nhích.
“Phu nhân.” Sau lưng truyền đến tiếng nội thị thật thấp: “Nên hồi phủ ạ.”
Phức Chi không có đáp, một hồi lâu sau, mới quay đầu trở lại. Gió sớm thổi tới, trên mặt lành lạnh. Phức Chi khẽ gật đầu, theo tùy tùng rời đi.
Cách đó không xa, thủ vệ sâm nghiêm, một người thân khoác áo lông đứng trên công sự trước mặt thành, trên đầu đội ngọc quan trắng, thần sắc càng thêm thanh lãnh.
Dường nghe thấy động tĩnh, Hoàng đế quay đầu.
Hai mắt nhìn nhau, Phức Chi không dừng bước, khẽ khom người với y, theo nội thị xuống cầu thang một bên.
Tường thành xám xanh ngăn ánh sáng sớm sau lưng, trong đế đuốc bằng đồng là lửa cháy hừng hực chiếu sáng bậc thang, bóng người trải đến to lớn trên mặt đất.
Bên cạnh xe ngựa, một cỗ xe đứng sừng sững, trước mặt, có một người khoác áo choàng, ánh lửa phản chiếu gương mặt tuấn tú đó sáng tỏ.
Phức Chi giật mình dừng bước.
“Ta nghe người trong phủ nói em chưa về, nên tìm tới nơi đây.” Tạ Trăn cười, giọng vẫn thanh tịnh như cũ.
Phức Chi nhìn hắn, giật nhẹ khóe môi, muốn mỉm cười, song hốc mắt lại chợt mơ hồ.
Tạ Trăn nhìn nàng chăm chú, hai mắt hơi sẫm lại.
“Đưa em về nhé.” Hắn thở phào, nói khẽ.
Phức Chi nhìn thành lâu sau lưng, chốc lát sau, quay đầu nhìn Tạ Trăn, mỉm cười gật đầu: “Dạ.”
Trên mặt sông Linh Lăng, hàn phong thổi qua vù vù. Gợn sóng lăn tăn, vòng lấy những khối gỗ tàn cháy đen, từng làn sóng táp bên bờ.
Trong đại trướng của Bộc Dương Vương, chúng tướng tề tụ, ai cũng cau mày.
“... Những binh sĩ kia không biết đến từ đâu, trong vòng một đêm đã chiếm hết mười mấy huyện!” sứ giả đến từ Ba Quận trông búi tóc tán loạn, kể lể với Vương Khâm: “Chúng tôi gửi thư xin người dân cầu cứu, không một ai đến cả. Quận binh đau khổ cản mấy ngày, Cẩm Thành bị phá, vương phủ công sở cũng rơi hết vào tay giặc, Vương phi Thế tử chẳng biết giờ ở đâu!”
Tiếng khóc lóc vang vọng đại trướng, thê lương đến dọa người.
Bộc Dương Vương Vương Khâm ngồi ở trên đầu, mấy ngày liền vất vả, thần sắc đã mệt mỏi không che đậy nổi.
Ông ta nhìn sứ giả, lại nhìn mọi người một cái, thoảng phất tay với chủ bộ một bên.
Chủ bộ hiểu ý, tiến lên an ủi người sứ giả kia, đưa gã xuống dưới.
Trong trướng lập tức yên tĩnh.
“Chư công có đối sách gì, cứ nói đi đừng ngại.” Vương Khâm chậm rãi nói.
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều bất định.
Một phó tướng đằng dưới ra khỏi hàng, thi lễ với Vương Khâm: “Thần cho rằng, Ba Quận là căn cơ của ta, nên hoả tốc về vườn, đoạt lại Ba Quận!”
Vừa dứt lời, một người khác xuất hiện phản bác: “Ba ngày trước Cẩm Thành đã bị chiếm rồi, chúng ta lại hoàn toàn không có tin tức, có thể thấy là chúng hành động chu đáo chặt chẽ thế nào. Quay về nói thì nhẹ nhàng lắm, làm sao mà biết không phải là bẫy?”
Lời vừa mới ra, trong trướng lập tức bàn tán ầm ĩ. Có người nói quay về, có người nói muốn đi con đường khác, nhất thời ồn ào.
Vương Khâm nhìn họ, lông mày càng khóa chặt. Đột nhiên, đánh bàn kêu cái “rầm”.
Đám người trong trướng giật mình, vội an tĩnh lại.
“Hoảng hốt cái gì!” sắc mặt Vương Khâm nặng nề, hai mắt đỏ bừng lườm đám người.”Mất Ba Quận thì thế nào? Chúng ta nắm chắc quận Thục, lại có dũng binh lương tướng, chuyện thu hồi Ba Quận là chuyện sớm muộn thôi!”
Đám người trong trướng dù thần sắc có khác nhau, song vẫn nhao nhao hùa theo.
Cao Sung đứng một bên nhìn tình hình như thế, trong lòng thở dài.
Cái gì mà “nắm chắc quận Thục”, muốn lấy quận Thành nói nghe thì dễ. Chuyện khác tạm không nói trước, chỉ nhìn trước mặt đi. Thủy trại của Đại Tư Mã Cố Tiển giống một khối đá cứng, giằng co cùng chúng đã gần một tháng nay. Mười ngày trước, mật thám dò la, bên trong Thủy trại kia chỉ có năm vạn binh tướng. Bộc Dương Vương nghe vậy thì vui lắm, lập tức ra lệnh cường công. Không ngờ đây là năm vạn người hùng dũng, nương theo nơi hiểm yếu Linh Lăng và mấy trăm binh thuyền đã tu bổ cẩn thận, quả thực là khiến ba mươi vạn người của Bộc Dương Vương phải cản cho tới giờ. Ngày ngày trôi qua, lòng người đã khó có thể bình an, lúc này Ba Quận bị chiếm, không khác gì đã rét mà lại còn thêm lạnh vì tuyết đổ sương rơi.
Cao Sung biết, thật sự để nói là hi vọng gì, thì có lẽ còn phải xem Tiên Ti bên kia. Bộc Dương Vương và Tiên Ti hẹn nhau nội ứng ngoại hợp, sau khi chuyện thành công thì chia nam bắc mà trị, nếu Tiên Ti có thể đắc thủ, tình cảnh trước mắt cũng không là gì...
Bỗng nhiên, Cao Sung trông thấy Vương Cẩn đang trông qua, ánh mắt gặp nhau, Cao Sung chậm rãi vuốt râu.
“Cẩn thấy trong trướng, vừa rồi mọi người đều sợ, chỉ có tiên sinh là thần sắc an nhiên, không biết là có đối sách gì chăng?” Bờ sông, bụi cỏ tươi tốt, Vương Cẩn và Cao Sung song hành, tao nhã hỏi lão.
Cao Sung mỉm cười: “Tiểu nhân có đối sách gì chứ, cũng sợ mà thôi.”
Vương Cẩn nghĩ ngợi, nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Theo ý kiến của tiên sinh, phụ vương đang chờ Tiên Ti sao?”
“Hử?” Cao Sung nhìn Vương Cẩn, một lát sau, gật đầu mỉm cười: “Công tử quả cơ trí.”
Vương Cẩn nhíu mày: “Nhưng qua lâu rồi vẫn không thấy tin tức.”
Cao Sung vuốt vuốt râu, chậm rãi nói: “Kinh thành xa xôi, tin tức hay tắc nghẽn.”
Vương Cẩn hỏi gấp: “Tiên sinh nghĩ như thế nào?”
Cao Sung lắc đầu: “Cho dù Tiên Ti đắc thủ, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.”
Vương Cẩn mơ hồ không hiểu: “Vậy...”
Cao Sung mỉm cười: “Tổ lật thì chim thú bỏ đi, nếu công tử vì kế mai sau, thì nên sớm dự định trước.”
Vương Cẩn nhìn lão, sắc mặt trắng bệch, mắt sắc dần sâu.
“Mỏm Bạch Hàm, để lại ngàn người là đủ.” bên trong thủy trại Linh Lăng, Cố Tiển khoác áo khoác, chỉ chỉ ngón tay trên địa đồ.
“Ngàn người ư?” Lữ Tỷ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói: “Đê sông khắp Linh Lăng kiên cố, chỉ mỏm Bạch Hàm là sông bình nước cạn, nếu gặp cường công, nơi đây vẫn là tốt nhất.”
Khuôn mặt Cố Tiển trắng bợt, thần sắc lại bình thản như cũ, lắc đầu: “Bộc Dương Vương này, nghi kỵ đa nghi nhất. Lần trước ta bố trí mai phục chẳng khác gì, mà ông ta lại tổn hại gần hai vạn binh, lần này ông ta thà rằng bỏ toàn lực tấn công Thủy trại, cũng tất sẽ không chịu...” Lời còn chưa dứt, đột nhiên ông ho sù sụ.
Lữ Tỷ vội vỗ lưng, nhìn mặt ông, khuyên nhủ: “Vẫn nên mời y quan vào đi ạ.”
“Không sao.” Cố Tiển hòa hoãn, lắc đầu, nói, nhưng lại nhìn về phía địa đồ.
Lữ Tỷ nhìn bên cạnh, giúp ông rót bát nước trong. Cố Tiển cầm bát nước uống một ngụm, cười cười, chậm rãi thở dài: “Ba Quận bị chiếm, Bộc Dương Vương đã bị ép lắm rồi. Ba mươi vạn người đồng loạt tấn công tới, chỉ sợ đến lúc đó chính là cuộc chiến sinh tử.”
Mặt trời chìm vào bên kia đại giang, sắc trời xâm xẩm. Trên bầu trời không có trăng sáng, chỉ còn lại mấy đốm sao lóe ánh sáng yếu ớt. Màn đêm buông xuống, càng ngày càng sâu. Phía nam đại giang, chợt xuất hiện mấy ánh lửa, càng ngày càng gần, chợt nối thành một mảng.
Trong thủy trại bờ bắc, tiếng trống trận rền lên, vang vọng bầu trời đêm. Lâu thuyền và binh thuyền nháo nhào thúc đẩy, bảo vệ doanh trại.
Vương Khâm khoác kim giáp, lên lâu thuyền lớn nhất tự mình đốc chiến. Nhìn qua ánh lửa tiếp cận bờ bắc, môi ông ta hiện lên một nụ cười lạnh.
“Truyền lệnh, nổi trống to.” Vương Khâm nói với Quân Tư Mã bên cạnh.
Quân Tư Mã đáp vâng, vội đi truyền lệnh. Không lâu sau, lâu thuyền nổi trống to, các thuyền cũng lần lượt phối hợp, tiếng trống vang dội trầm thấp, truyền ra xa xa, từng chút từng chút, dường có thể đánh vào trong lòng quân sĩ bờ bắc.
Cố Tiển đứng trên đài đất, nhìn phương xa, thần sắc ung dung.
“Sai các bộ phận thủy lục chớ động tay, lâu thuyền chuẩn bị dầu hỏa và đá ném, nghe lệnh rồi hành động.” ông phân phó nói.
Quan tướng đáp vâng, chạy vội truyền lệnh.
Lữ Tỷ đứng ở một bên trông sắc mặt ông, vẫn không yên lòng, thấp giọng nói: “Hay bảo người dời sập gỗ đến ạ...”
Lời còn chưa dứt, Cố Tiển khẽ ngắt: “Không cần.”
Lữ Tỷ biết tính nết ông, đành phải thôi.
Binh thuyền tiếp cận bờ nam, đột nhiên, nhịp trống vang lên bên bờ bắc. Thoáng chốc, lửa lên vàng ruộm. Binh thuyền bị đá lửa đập trúng thì vô số kể, tiếng kêu gào không dứt, mặt sông bị từng cơn đại hỏa phản chiếu như ban ngày.
“Lệnh thuyền nhỏ đi làm đầu, còn lại lấy ném đá!” Vương Khâm giận lắm, sai Quân Tư Mã.
Nhất thời, trên thuyền của phản quân, tên và đá rơi xuống như mưa. Binh thuyền của Triều đình đã tu sửa nhiều lần, chồng chất vết hỏng, gặp trọng kích như vậy, tuyến đầu có không ít binh thuyền lập tức tan rã. Binh thuyền tiên phong của phản quân thừa thế xông lên, xông ngay được vào trong trận.
Đánh giáp lá cà, trên thuyền trận, quân sĩ song phương cầm lưỡi đao đánh đối đầu, tiếng la giết hòa nhịp trống xa xa, ồn ào truyền ra.
Đột nhiên, bên trong trận liệt của triều đình, có mười mấy người lái lâu thuyền gai sắt xông ra, vọt thẳng vào lâu thuyền phản quân.
“Quay đầu! Quay đầu!” Quân Tư Mã trên thuyền của Vương Khâm gào với chu tử.
Đám chu tử nhóm vội vàng điều lâu thuyền đi.
Bên cạnh có một chiếc lâu thuyền khác vội vàng chặn, chỉ nghe “oành” vang một tiếng, hai thuyền chạm nhau. Gai sắt trên lâu thuyền của Triều đình ghim sâu vào ván gỗ, cũng không thể động đậy. Lúc này, âm thanh đao binh vang lên, không chờ người trên thuyền phản quân lấy lại tinh thần, quân sĩ triều đình đã theo ván thuyền đánh lén.
“Vương công! Có cần tạm lánh không ạ?” Quân Tư Mã do dự hỏi Vương Khâm.
“Không cần!” Vương Khâm lại nhìn chằm chằm thẳng tắp phía trước, đột nhiên rút kiếm một cái, quát to: “Cố Tiển ở ngay trên bờ, truyền lệnh xuống, ai lấy được thủ cấp Cố Tiển, thưởng ngàn cân tiền!”
Mọi người nghe vậy thì đại chấn, các thuyền không còn lui lại nữa, mà giành trước tiến lên.
Không lâu sau, Thủy trại triều đình bị xé toang, phản quân chen chúc tràn vào. Mất phòng thủ tuyến đầu, quân sĩ triều đình của thủy trại ngăn cản gian nan, không ngừng lui lại.
“Ai lấy được thủ cấp Cố Tiển, thưởng ngàn cân tiền!”
Tiếng la điên cuồng không ngừng vang lên, quân sĩ phản quân như ma nhập, tranh nhau chen lấn đánh tới trên bờ.
Vương Khâm đứng bên trên lâu thuyền, ngọn lửa lớn rừng rực nơi thủy trại phản chiếu gương mặt ông ta đang đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, trong nụ cười tràn đầy cuồng nhiệt khát máu.
Nhịp trống dày đặc bạn cùng âm thanh chém giết càng ngày càng gần, Lữ Tỷ phong trần mệt mỏi, bước nhanh chân leo trên bờ đài đất.
“Đại Tư Mã!” ông vội vàng nói: “Tướng phản quân đến rồi, mời Đại Tư Mã lui về phía sau!”
Cố Tiển ngẩng đầu đứng trên đài đất, không nói gì. Một lát sau, ông quay đầu, đôi môi tái nhợt ngậm nụ cười yếu ớt, giọng trầm thấp: “Ông nghe đi.”
Lữ Tỷ khẽ giật mình, chuyển sang phương hướng ông chỉ.
Trong gió đêm, một lọat tiếng trống đang truyện đến, xa xôi song rõ ràng.
Tinh thần Lữ Tỷ đột nhiên chấn động. Chỉ thấy trong bóng đêm đen kịt, một tia sáng đương hướng về bên này, như là một con rồng lửa, chiếu sáng cả vùng quê.
“Vương công! Mau nhìn ạ!” trên lâu thuyền, quan tướng chỉ về đằng trước.
Vương Khâm nhìn, tiếu dung trên mặt dần dần cứng lại. Ánh lửa hừng hực, vô số quân sĩ đột nhiên lao ra từ trong làn khói dày, như thủy triều, giết lùi đám phản quân vốn đã đánh tới ván cầu. Nhất thời, tiếng la giết truyền khắp núi khắp chốn, cơ hồ nuốt lấy tiếng trống trên lâu thuyền hầu như không còn.
“Vương công!” Một quan tướng vội vã chạy tới, thở gấp không đoái hoài, lớn tiếng nói: “Triều đình... viện binh của Triều đình đến ạ!”
Sắc mặt Vương Khâm thoáng chốc xanh xám, lúc này, trong ngọn lửa kỳ phiên của triều đình rơi vào mắt một cách rõ ràng.
Trong ngực là khí huyết quay cuồng, đột nhiên, Vương Khâm “phụt” to một tiếng, phun ra một ngụm máu, trong tiếng kinh hô của người khác, ông ta ngã thẳng xuống.
Bóng đêm đen đặc, ánh lửa dấy lên trên sông đã từ từ nhỏ đi. Phía trước còn đang chém giết đuổi trốn, trong thủy trại, đám quân sĩ đã bắt đầu dọn dẹp binh thuyền có thể dùng, dự bị thừa thắng xông lên.
Trong đại trướng chủ soái trên bờ, lại rất yên lặng, tiếng khóc trầm thấp.
“Đại Tư Mã cứ đứng mãi ở trên đài, đến khi tướng quân tới mới ngã xuống.” Lữ Tỷ ngửa đầu hít một hơi, hai mắt đỏ bừng, giọng nói đã nghẹn ngào trong cổ.
Cố Quân khoác áo giáp, yên lặng đứng trước giường, không nói lời nào.
Cố Tiển nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc vẫn an tường, cũng đã chẳng còn một giọt máu nào.
Hắn nhìn khóe môi Cố Tiển, dường vẫn hơi cong lên.
“... Phủ Thần lần này đi kinh thành, nếu thành công, tất sẽ uy danh quán thế.” lời Cố Tiển mỉm cười nói lúc chuẩn bị lên đường, vẫn bồi hồi trong tim.
Mũi cay cay, trước mắt Cố Quân chợt mơ hồ.
Đột nhiên, hắn quay người, nhanh chân đi ra khỏi trướng.
“Tướng quân?” Tào Nhượng và Dư Khánh đi theo ra, tự lau vệt nước mắt trên mặt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Chiến sự của Đại Tư Mã còn chưa xong.” Giọng Cố Quân khàn khàn, dứt lời, đội mũ giáp lên, không quay đầu mà chỉ đi về phía trước.
Trong thủy trại bờ bắc, xuất hiên một chiếc thuyền chứa đầy quân sĩ, tựa như muốn chặn ngang cắt đứt đại giang. Binh thuyền tiên phong đã đánh vào Thủy trại phản quân, tiếng trống liên miên vang dội, như đã tỏ rõ sự thắng lợi.
Cố Quân đứng trên đầu thuyền, gió vùn vụt thổi bay áo bào dưới giáp, vết máu và khói trông cực kỳ đáng kinh sợ lấm trên màu vải trắng. Gỗ tàn của thuyền bè và thi thể trôi đầy sông, thỉnh thoảng lại bị binh thuyền phá nát, kêu thùng thùng. Kỳ phiên cuối cùng tung bay trên doanh trại phản quân, Cố Quân nhìn trước mặt, có gì đó bám lấy gương mặt chảy xuống, nóng hôi hổi, lại chẳng rõ là mồ hôi hay là nước mắt.
“Tướng quân!” Tào Nhượng chạy tới, hưng phấn bẩm: “Chúng ta chặn được lâu thuyền phản quân ở cửa sông, phía trên đang có Bộc Dương Vương!”
Cố Quân quay đầu nhìn gã, trong ngọn lửa, hai mắt thật sâu.
Hắn toan muốn cất tiếng, đột nhiên, tiếng xé gió vang lên.
Tào Nhượng khẽ giật mình, chỉ thấy biểu cảm của Cố Quân cứng lại trong ngọn lửa, phía sau, lộ ra một đoạn mũi tên.
“Vèo”, lại một tiếng phá không vang lên.
“Tướng quân!” Tào Nhượng tay lanh mắt lẹ, vội vàng kéo Cố Quân nằm xuống.
Trong ngực còn đang hổn hển, Cố Quân trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy cơn đau nhức kịch liệt phía sau đương hóa thành từng thoáng từng thoáng tê liệt, toàn thân dần dần phát lạnh.
“Tướng quân!” thần sắc Tào Nhượng lo lắng, gào to với hắn.
Cố Quân há mồm, tim còn đương đập, mà tầm mắt lại bắt đầu hỗn độn không rõ.
Bóng tối trào đến, dưới thân nghe róc rách, Cố Quân cảm thấy khí lực đang chảy đi hết, lại cảm thấy dường như chính mình đang trở nên nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy mình như đang cưỡi ngựa.
Dương quang xán lạn, hắn đang rong ruổi trên hoang nguyên mênh mông vô bờ, bả vai bị Cố Tiển dùng sức vỗ vỗ, bên tai quanh quẩn tiếng ông nói cười;
Bỗng nhiên, hình như hắn lại trở lại núi Để Lư khi đó, hắn một mình đi trong núi, đối diện với rừng rậm đen ngòm, vừa đi vừa gào to: “Diêu Phức Chi... Diêu Phức Chi...”
“... Vậy chàng phải giữ lời nhé.”
Một giọng nói như xa như gần, thổi qua bên tai như gió...
Cuối cùng cũng đến ngày này, còn 1 chương là xong mấy keo ơiii