Ngày Xuân Ấm Áp - Thẩm Phùng Xuân

Chương 1




Mùa xuân ấm áp của tôi đến rồi.
Lần đầu tiên Trần Nghiêu nhìn thầy Chu Mi chính là vào một buổi chiều chạng vạng nóng bức.
Chiều tối, thời tiết oi bức, một chút gió cũng không có, oi bức đến mức sau lưng và trán đều đẫm mồ hôi.
Bên trong nhà máy vừa mới tan ca, mấy anh em công nhân kết bạn cùng đi đến chợ đêm gần nhà máy ăn nướng.
Bên cạnh cổng chợ đêm có một tiệm hớt tóc.
Mặt tiền cửa tiệm không lớn.
Ba chữ gội- cắt –sấy vô cùng dễ thấy, trên cửa còn dán những tấm ảnh đủ các loại kiểu dáng mẫu tóc.
Bởi vì nhà máy vừa mới tan ca, rất nhiều người đều đi về hướng này, người rất đông, cũng rất ồn ào.
Lúc ấy, khắp đường cái đều thịnh hành kiểu tóc dài không mái hoặc kiểu tóc vuốt ngược (undercut). Trên đường, những người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa, quần ống rộng hoặc là quần ống loe. Trên đầu vuốt keo xịt tóc, chỉnh tề lượt là mà bóng loáng.
Mấy anh em thường ngày rất biết cách chạy theo trào lưu, nhưng hôm nay vừa mới tan làm, cởi được bộ đồng phục làm việc ra, lấy đâu ra thời gian mà xịt keo vuốt tóc, tạo kiểu cho đầu.
Khoác lên mình chiếc áo vest to rộng, quần lửng rộng, chân đeo đôi giày vải đã cũ sờn.
Đi qua cửa tiệm cắt tóc, vừa lúc thấy một cô gái nhỏ bưng một cái chậu màu đỏ đi ra ngoài, đem nước đã được sử dụng qua đổ ngoài cửa tiệm.
Trông thấy nhiều em làm ở trong nhà máy, các cô phần lớn đều tóc xoăn đen, môi đỏ, lông mày dày đậm
Khi ấy Cảng Phong đang thịnh hành kiểu trang điểm đó, nên mấy em gái trong nhà máy đều trang điểm theo phong cách như vậy.
Nhưng em gái nhỏ gội đầu này lại rất khác lạ. Không có môi hồng, không có lông mày thô dày, cả người đều nhàn nhạt, trầm tĩnh, hai bím tóc xõa xuống trước ngực.
Nhìn xuống phía dưới một chút
Ngực đầy đặn.
Trần Nghiêu nhìn đến nỗi theo bản năng liền nuốt một ngụm nước miếng.
Còn chưa kịp ngắm thêm mấy cái thì cô gái nhỏ kia đã xoay người quay vào trong rồi.
Chiếc quần jeans ống loe bó sát ôm chặt vào chân, Trần Nghiêu nhìn mà mặt đỏ lựng cả lên.
Quán thịt nướng nằm chếch đối diện tiệm cắt tóc, tên quán là "Xiên nướng Cường ca".
Ông chủ tên là Vương Cường, là người bên ngoài đến, đã ở nơi này làm ăn rất nhiều năm rồi tất cả mọi người ở chỗ này đều biết đến hắn.
. Lúc trước hắn là một tên côn đồ, cũng đã làm không ít chuyện xấu xa, sau này cưới được một người vợ rồi hoàn lương. Bây giờ vợ con đuề huề, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu.
Nhưng có điều, Cường ca ở mảnh đất này cũng coi như là một người có sức ảnh hưởng.
Mấy anh em tìm một cái bàn lớn ngồi xuống. Người quen thân với Cường ca không cần câu nệ khách sáo, trực tiếp tự cầm menu lên chọn đồ ăn.
Quán nướng của Cường ca cũng mướn vài nhân viên chạy việc, tốc độ lên đồ ăn cũng rất
nhanh.
Mấy anh em khó khăn lắm mới có thời gian cùng nhau ra ngoài ăn bữa nướng, uống vài ly, vậy nên tâm trạng khó có khi nào được tốt như vậy.
Nhưng, Trần Nghiêu lại một bộ dạng thất thần.
"Sao vậy Nghiêu ca, nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?"
Nhìn lướt qua Trần Nghiêu một cái không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa. Thuận theo ánh mắt của Trần Nghiêu, liền thấy được tiệm hớt tóc ở phía đối diện.
Vừa muốn nói gì đó thì đã thấy Trần Nghiêu đã thu ánh mặt về không nhìn nữa. " Không có gì."
Lưu Đông liền buồn bực, tiệm cắt tóc bên kia có cái gì đẹp?
" Cái cô gái nhỏ kia mới tới tiệm cắt tóc được mấy ngày, đã bị thằng nhóc thối nhà cậu nhớ thương rồi?
Một âm thanh nam tính quen thuộc truyền tới từ phía sau, sau đó Trần Nghiêu liền cảm thấy bả vai của chính mình bị người ta đập vào một phát.
Người đến chính là Cường ca.
Hắn ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh Trần Nghiêu. Trần Nghiêu nhìn thoáng qua Cường ca đang ngồi bên cạnh mình, hơi kinh ngạc, Cường ca làm sao mà có thể nhin ra được.
Cường ca lúc còn chưa kết hôn cũng qua lại với nhiều cô nàng, nhiều đến mức có dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, Trần Nghiêu tuổi cũng không lớn, trong lòng nghĩ cái gì cũng dễ dàng đoán ra được, hơn nữa từ lúc ngồi xuống ghế, ánh mắt Trần Nghiêu vẫn luôn dừng lại ở quán cắt tóc kia
Hắn ở phía nhau vẫn luôn quan sát thấy.
Hắn không ngốc.
Tất nhiên hắn không cho rằng Trần Nghiêu để ý bà chủ tiệm cắt tóc đã ly dị lại mang theo mụn con nhỏ, Trần Nghiêu để ý đến, hẳn là em gái gội đầu mới đến tiệm cắt tóc làm công. Mấy ngày gần đây hắn cũng thường xuyên trông thấy cô gái nhỏ kia, vẻ ngoài thật sự không tồi, điềm đạm nho nhã, không giống đám đàn bà bên trong nhà máy kia. " Cô gái đó mới tới chỗ này hai ba ngày, ngày nào cũng ở đây."
Cường ca cũng không nhiều lời nữa.
- --------------
Sau đó, Trần Nghiêu thường xuyên nhìn thấy cô ấy bên trong tiệm cắt tóc ở lối vào chợ đêm.
Nghe người khác nói, cô tuổi tác không lớn.
Nghe người khác nói, cô là họ hàng xa của bà chủ tiệm.
Nghe người khác nói, cô không thích nói chuyện.
Đúng vậy, đều là Trần Nghiêu nghe người khác nói.
Không biết đám anh em tốt của hắn nghe được tin hắn để ý cô gái của tiệm gội đầu trong chợ đêm ở nơi nào, cả ngày xúi giục hắn tới gặp người ta.
Trần Nghiêu không thèm để ý tới bọn họ.
Chuyện này có thể vội vàng được sao?
Sao có thể đem cô gái nhỏ đó ra so sánh với đám đàn bà trong nhà máy kia được?
Lần này, hiếm khi Trần Nghiêu suy nghĩ nhiều hơn một chút.
"Ca làm sao thế, bình thường không phải rất có năng lực sao?"
" Đây là đang tìm bạn gái, nhân lúc còn sớm mau đến, nếu không thì người khác cướp mất đấy."
"Cô gái nhỏ kia bọn anh đều qua bên đó trông thử, đúng là rất xinh đẹp, phải nắm cho thật chắc đó. "
Mấy người họ vừa mới tan ca, ngồi trước cổng lớn của nhà máy, phía sau là cửa sắt của nhà máy, trên cửa đều đã gỉ sắt, thoang thoang mộ mùi hương không biết vị gì.
Họ mặc quần áo lao động, trên người toàn là bụi, mồ hôi, lôi thôi, lếch thếch. Trong tay ai cũng đều kẹp một điếu thuốc.
Ở cửa lớn phía trước, mọi người đều hút loại thuốc này.
Mạnh mẽ lên.
"Cút!" Trần Nghiêu liếc người nọ một cái.
Cô gái nhỏ trông có vẻ không dễ gì mà theo đuổi được.
Mẹ kiếp xúi giục cái gì không biết.
Ấy vậy, chẳng qua mấy chốc, Trần Nghiêu đã bị đám " anh em tốt " lôi kéo đi đến tiệm hớt tóc. Nguyên nhân là bởi vì tóc hắn đã quá dài. Trần Nghiêu cũng không phản kháng, ỡm ờ mà đi theo.
Tiệm cắt tóc rất nhỏ, lúc trước đám huynh đệ của hắn cũng chưa từng đến cái tiệm nhỏ này cắt tóc bao giờ. Bức tường trong tiệm dán đầy hình mẫu tóc với đủ kiểu dáng. Ngoài ra, trên tường còn lắp một chiếc gương lớn, gương còn dính dính tro bụi, cũng chẳng sạch sẽ lắm.
Vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thuộc nhuộm tóc, trỗn lẫn hương dầu gội, tạo thành một mùi hương vô cùng kì quái, lại rất gay mũi.
Bà chủ quán không ở đây, trong tiệm chỉ có cô gái.
Cô đang khom lưng quét sàn, dáng vẻ còn rất nghiêm túc, không bỏ sót bất kì góc nào.
Trần Ngiêu đứng ở cửa không chịu đi vào.
Ngày thường rất lớn mật, nhưng là gặp phải loại chuyện như này lại hiếm khi đỏ mặt.
Đằng sau lưng đột nhiên truyền tới một lực lớn, đẩy mạnh hắn vào trong. Trần Nghiêu không hề phòng bị mà bị đẩy vào trong, hắn đụng phải cái ghế trên đất. Âm thanh vang lên.
Cô gái vốn đang cúi đầu quét sàn, nghe thấy tiếng động thì bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua
Khó khăn lắm mới có cơ hội mắt đối mắt, thế nhưng không ngờ Trần Nghiêu trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì mới phải.
"Các anh là?"
Chu Mi nhìn mấy người đang đứng ở cửa. Họ đều ăn mặc rất thời thượng, đều là cách ăn mặc của người trẻ đang thịnh thành.
Là tới cắt tóc sao?
" Cắt cái tóc!" Lưu Đông trả lời giúp cho Trần Nghiêu.
"Cậu ta muốn cắt tóc!". Lưu Đông duỗi tay chỉ vào Trần Nghiêu – người vừa bị hắn đẩy mạnh một phát.
Chu Mi nghe vậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Nghiêu, dường như đang dò hỏi hắn liệu có phải thật sự muốn cắt tóc như người kia nói không.
" Đúng vậy". Trần Nghiêu gật đầu. Sau đó tự giác đi đến ghế dựa bên kia ngồi xuống.
Chu Mi nhìn một loạt động tác của Trần Nghiêu, cô hơi chau mày. Cô chưa bao giờ gặp khách hàng nào chủ động giống như hắn.
Nhưng mà...
" Bây giờ bà chủ của tôi không ở đây, không thể cắt tóc cho anh được."
Quả thực là như vậy, ngày thường việc cắt tóc đều là do bà chủ làm, cô chỉ phụ trách một ít việc đơn giản lặt vặt gì đó. Cô đúng là chưa từng cắt tóc cho ai bao giờ.
" Không có việc gì đâu em gái, em cứ cắt cho hắn đi, cắt xấu cũng không sao dù gì hắn cũng không chê." Lưu Đông ở một bên trả lời.
Trần Nghiêu vẫn ngồi ở trên ghế không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nhìn bóng dáng cô gái được phản chiếu trong gương ở ngay trước mặt. Lúc trước mỗi lần nhìn thấy cô đều là từ khoảng cách rất xa, hiện tại khó có khi được nhìn gần như thế. Cho nên hắn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Cô gái nhỏ có vẻ còn lo lắng về kĩ thuật cắt tóc của bản thân.
"Không có việc gì, cô cắt đi, cắt thành dạng gì đều được cả." Trần Nghiêu khó được lúc mở miệng nói một câu. Ngày thường giọng điệu cà lơ lất phất, lúc này lại thu hết lại.
Khách hàng cũng đã nói như vậy rồi, Chu Mi lại không thể cứ từ chối được. "Vậy thì để tôi cắt cho anh." Chu Mi nói, cầm kéo cắt tóc ở trên bàn lên. Giơ kéo trên đỉnh đầu Trần Nghiêu, giống như đang do dự. Hít sâu một hơi..
"Anh muốn cắt kiểu gì?" Chu Mi hỏi hắn.
"Cũng không cần phải tạo kiểu, cắt ngắn một chút là được."
Trần Nghiêu không nói phải tạo kiểu như thế nào, cô gái không cắt được.
Cứ cắt ngắn một chút là được, không làm khó cô.
Chu Mi nghe Trần Nghiêu nói như vậy, liền an tâm lại rồi. Sau đó liền bắt đầu cắt tóc.
Trần Nghiên vẫn luôn nhìn gương.
Trong gương, mặt cô gái nhỏ có vẻ do lần đầu tiên cắt tóc,có hơi lo lắng, động tác cẩn thận dè dặt.
Hắn lặng lẽ đánh giá cô. Làn da của cô gái thật sự rất trắng, tay cũng thật là nhỏ nhắn. Bộ dáng thật sự không tệ. Cứ nhìn, hắn liền thất thần.
Đến lúc bừng tỉnh, nhìn vào trong gương không chỉ thấy được đầu tóc của chính mình còn thấy được cô gái nhỏ phía sau đang ngơ ngác, cùng với dáng vẻ đang cố nhịn cười của mấy người Lưu Đông kia. Nhìn chính mình trong gương, thật không biết là đã bị cắt đi bao nhiêu tóc rồi nữa.
Ôi, cắt hỏng tóc rồi.
Kiểu tóc cũ của Trần Nghiêu vốn là kiểu tóc hai mái cực kỳ thịnh hành lúc bấy giờ, mấy anh em đều để kiểu tóc như vậy, dù sao thì lúc đó rất thịnh hành mà.
Bây giờ tốt rồi, nói cắt bớt, con mẹ nó thế này thì cũng ngắn quá rồi. Đệt.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nghiêu, Chu Mi tay chân luống cuống. Hắn căn bản không nói cho cô nên cắt ngắn bao nhiêu mà, nhìn hắn cũng không nói chuyện, nghĩ thầm cắt tới chiều dài thích hợp hắn sẽ nói cho cô một câu. Ai mà nghĩ đến hắn không nói lời nào đâu chứ. " Cái kia, tôi không cố ý đâu." Chu Mi sốt ruột giải thích.
"Không sao cả." Trần Nghiêu xua xua tay, hắn cũng không so đo với cô dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ.
Hắn đứng dậy khỏi ghế " bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền, tôi cắt không đẹp." Chu Mi tự biết là vấn đề của bản thân, cũng không muốn thu tiền, chờ bà chủ trở về sẽ bảo bà trừ vào tiền lương của mình. "Không cần"
Trần Nghiêu lấy tiền trong túi áo đặt lên trên bàn. Tiền vừa đủ. Trong tiệm có bảng giá treo trên bức tường, hắn vẫn mắt, có thể tự mình nhìn thấy.
Đi đến bên cửa, Trần Nghiêu đột nhiên quay đầu.
" À, cô tên là gì?"
Bên ngoài cửa hàng, người đến người đi, một người lại một người. Trần Nghiêu đứng ở cửa, quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mặt trời vàng kim chiếu lên trên người hắn, đột nhiên cảm thấy kiểu tóc này rất hợp với hắn.
Nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng thực ra cũng rất đẹp trai.
" Chu Mi."
" Tôi tên là Chu Mi."