Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 3




Tay của Tang Du chần chừ giữa không trung, ngay cả Hành Chỉ Quân cũng chỉ biết im lặng. Lúc này, một giọng nói vang lên: "Sao lại không dám? Sư tỷ đã biến mất tận trăm năm, không chừng đã sa đọa thành ma rồi. Trên trời này làm gì còn Hoa Âm nữa?"

Gió lớn thổi qua, mang theo linh lực lạnh lẽo vô cùng. Thương thế của ta vẫn chưa lành, thần hồn bất ổn, trong khoảnh khắc, đầu óc ta trở nên hỗn loạn và đau đớn. Sư đệ của ta - Trường Tân, từ từ bước ra, những cánh hoa đào trên đất bị gió cuốn bay tứ tán.

"Hoa Âm không còn nữa, giờ chỉ còn biết đến Tang Du mà thôi." Hắn không thể chịu được khi thấy Tang Du bị ủy khuất, liền muốn đòi lại công đạo cho nàng từ ta.

Pháp lực của tộc Trường Tân xưa nay vốn mang theo hàn khí thấu xương. Thần hồn của ta phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, nhưng ta vẫn gắng gượng giữ thẳng lưng, nhìn quanh một lượt. Trên khuôn mặt ta vẫn còn dấu vết của đau đớn. Chỉ trong vòng một trăm năm, trên trời này, mọi người chỉ nhớ đến Tang Du, không còn ai nhớ đến Hoa Âm nữa.

Ta chịu đựng trăm năm cô độc, tự mình phục hồi thần hồn, nhưng những gì ta thấy chỉ là tín đồ thờ phụng một vị thần khác, thân nhân quay lưng, bằng hữu rời bỏ, đạo lữ nắm tay kẻ khác.

Ánh mắt của Trường Tân, đôi mắt đào hoa kia, nhìn chằm chằm vào ta. Khi ta đối diện với hắn quá lâu, cơn đau đột nhiên dâng lên, như có thứ gì đó xé toạc từ trong tim, phá nát thân thể ta mà trào ra ngoài. Ta đau đến mức không thể đứng vững, ngã quỵ xuống đất, thân mình co quắp lại, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

"Xem kìa, sư tỷ quả thật đã nhập ma." Hắn cười mỉm.

Hành Chỉ Quân lập tức bảo vệ Tang Du phía sau. Ta khó nhọc nhìn xuống đôi tay của chính mình, quả nhiên có những tia khí đen mỏng manh xuất hiện, cảnh tượng vô cùng thảm hại, hệt như đã nhập ma. Ta đau đến mức không thể nói ra lời. Nhưng ta biết rõ rằng mình không hề nhập ma, tất cả chỉ là chiêu trò quỷ quái của Trường Tân. Nhưng ta không thể giải thích nổi một lời, bởi trên Cửu trùng thiên này, không còn ai chịu đứng ra nói một lời công bằng cho ta nữa.

Ta nuốt ngụm m.á.u dâng lên trong cổ họng, bình tĩnh nói: "Trên đời này vẫn còn Hoa Âm, chỉ là từ nay về sau, Hoa Âm và các người không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Trường Tân cúi người xuống, cười khẽ, nói: "Sư tỷ nói quá sớm rồi. Với tình cảnh của sư tỷ bây giờ, phải vào ngục trước, tra xét rồi mới tính tiếp. Nhưng trước đó, phải chặt đứt gân cốt của sư tỷ, để tránh gây thêm rắc rối."



Ta bị pháp thuật trói buộc, không thể động đậy. Ta chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn giơ tay lên. Hiếm khi nào ta cảm thấy tuyệt vọng đến vậy. Nhưng bỗng nhiên, trong làn khí đen tràn ra từ cơ thể ta, một màu mực đen sẫm ngưng tụ lại. Trước đó, đám khí đen này dường như gặp phải kẻ thù, run rẩy muốn tan biến đi. Trong chớp mắt, màu đen kia như lửa từ địa ngục, lan nhanh lên bàn tay của Trường Tân, thay thế nụ cười trên mặt hắn bằng nỗi đau đớn.

Hình như ta nghe thấy tiếng cười lạnh lùng vang lên. Thanh âm ấy sao mà quen thuộc. Chỉ trong khoảnh khắc, gió bão nổi lên dữ dội, linh điện sụp đổ, hàng vạn cánh hoa đào bị thiêu rụi. Ngọn lửa nghiệp chướng bùng lên thành vô số ngọn lửa nhỏ tản ra khắp nơi. Những người vừa ngồi yên như chẳng hề liên quan, giờ đây đều sợ hãi.

Một đám cưới lớn trên Cửu trùng thiên bị lửa nghiệp hủy diệt hoàn toàn.

Ta cũng không rõ nguyên do. Đầu óc vẫn còn đau nhức, nhưng cơ thể lại nhẹ bẫng. Ta nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, ta đã không còn ở trên trời, mà là… trong một ngôi miếu hoang tàn ở nhân gian? Ta vừa mới tỉnh lại với vết thương nặng, không thể chịu đựng được sự rung chuyển quá lớn này, cuối cùng đã ngất đi.

Ta đã có tâm ma.

Khi còn học nghệ tại núi Côn Luân, điều ta tự hào nhất chính là huyết mạch thuần khiết của mình. Tu tiên sợ nhất là sinh ra tâm ma, nhưng sư phụ lại rất yên tâm, xoa đầu ta mà bảo rằng, trong số chúng ta, Hoa Âm là người không cần phải lo lắng về tâm ma nhất.

Lời đó khiến tiểu sư đệ Trường Tân - kẻ luôn thích so bì với ta, tức đến mức dậm chân.

Tâm ma hiện ra, gợi lại những ký ức trong suốt trăm năm qua.

Trăm năm trước, khi ta vì chúng sinh mà bỏ mạng, nhân gian vẫn còn ôn dịch hoành hành. Họ để Tang Du cầm theo đơn thuốc và tiên thảo mà ta đã chuẩn bị trước kia, hiện thân ban phúc cho nhân gian. Đám người run rẩy quỳ xuống tung hô tiên nữ. Ta nhìn thấy trên đảo Bồng Lai đã không còn cung điện của mình, mẫu thân đang chải tóc cho Tang Du dưới gốc cây hoa. Từ nhỏ, ta đã rời nhà để học nghệ, hơn nữa vì chuyện của phụ thân, ta và mẫu thân cũng có nhiều ngăn cách. Dáng vẻ dịu dàng của bà lúc này, ta rất ít khi được thấy.