Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 17




"Ngươi thấy đó Tang Du, từ đầu đến cuối, ta chưa từng nợ ngươi một chút nào."

Nàng cười nhạt trong nước mắt: "Đúng vậy. Ngươi không nợ ta chút nào, nhưng sự tồn tại của ngươi khiến ta cảm thấy như thiên đạo nợ ta một phần."

"May mắn thay, ta đã hưởng được vinh quang của ngươi suốt trăm năm. Khoảng thời gian đó, mỗi ngày đều hạnh phúc hơn nhiều so với hàng trăm năm ta sống ở đất Tang Du."

Ta mỉm cười nói: "Vậy cũng đến lúc ngươi trả lại niềm vui trăm năm đó rồi. Ngươi đã giúp Trường Tân dụ Trọng Quang rời khỏi vị trí của hắn, khiến địa liệt tái diễn, bây giờ cũng đến lúc ngươi tự lấp đầy nó, giống như ta đã từng làm trăm năm trước, lấy thân phong ấn vực sâu."

Nàng mở to mắt, run rẩy không nói nên lời. Ta chậm rãi bổ sung: "Ngươi nhìn thấy vinh quang của ta, nhưng không biết trách nhiệm ta phải gánh vác phía sau. Trong năm trăm năm qua, ta không có một ngày nào không khổ luyện, không một khắc nào lơ là, mới có được sự thờ phụng của nhân gian, mới có được danh hiệu Thượng tiên. Ngươi nghĩ ngươi có thể cướp vị trí của ta sao? Ngươi lấy công đức của ta, nhưng lại không thể góp một chút sức nào cho tai họa của nhân gian. Thật vô dụng."

Ta đặt tay vào tay áo xanh, gió lớn thổi qua, hoa rụng đầy trời. Ta nói: "Ngươi đã hưởng vinh quang của ta, giờ đến lượt ngươi gánh vác trách nhiệm của ta, có gì mà sợ?"

Các đốt tay của Tang Du trắng bệch, một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói một tiếng: "Được."

Ta rời khỏi Bồng Lai, khi đi ngang qua cây hoa ấy, có người từ phía sau gọi ta. Ta dừng bước, hóa ra là mẫu thân ta. Bà trông như đã già đi hàng trăm tuổi, vẻ ngoài già nua mệt mỏi vô cùng.

Ta oán bà đã hại c.h.ế.t phụ thân ta, bà oán ta là con gái của bà nhưng lại căm hận bà. Vòng đi vòng lại, cuối cùng trở thành kết cục như thế này. Bà mở miệng vài lần, nhưng không nói nên lời.

Hoa rụng như tuyết, ta nói: "Bà chưa bao giờ chải tóc cho ta."

Trong ảo cảnh, ta thấy rõ, bà đã từng ở đây chải tóc cho Tang Du, ánh mắt hiền từ vô cùng.

Lời nói đến đây đã hết, chỉ nhìn nhau một lúc, rồi ta vẫn bước đi. Vượt qua Minh Hải, ta chợt nhớ lần trước đến đây, còn có một Ma Tôn giả trang thành tiểu quỷ đầu lâu, lúc không nói chuyện thì cũng khá ngoan ngoãn, mỗi lần gọi ta là tỷ tỷ, ta lại không khỏi đỏ tai.



Đang nghĩ ngợi, thì có cơn gió lớn nổi lên, trên biển ánh hoàng hôn treo lơ lửng, rực rỡ sáng ngời. Trong gió thoang thoảng có mùi hương bạch đàn rơi trong tuyết, có người từ sau ôm lấy ta, giọng khàn khàn: "Tỷ tỷ?"

Ta đáp lại.

Hắn lấy tay nâng cằm, mặt ta hơi nghiêng qua, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi. Như một cơn gió xuân êm dịu.

Quá khứ chìm trong bóng tối, nhưng con đường tương lai lại rực rỡ huy hoàng.

Vết nứt dưới lòng đất cuối cùng cũng được phong kín. Tang Du dùng thân mình để tế vực sâu, chỉ để lại một tiếng xấu muôn đời, một vết sẹo dữ tợn khắc lên Cửu Châu cũng khép lại như chưa từng xuất hiện. Hành Chỉ Quân làm đúng như lời hứa, tự phế tiên cốt của mình. Trường Tân sau đó bị ta bắt tại Vô Vọng Sơn, một mũi tên thần đã lấy mạng hắn.

Trước khi hồn phách tan biến, hắn nói: "Sư tỷ, ta hối hận rồi." Ta đáp: "Ngươi đáng đời."

Khi ta đi qua núi Ô Kê, bắt gặp một con gà trống đen lẫn với một con phượng hoàng lông tạp. Nó cứ không ngừng cọ vào người ta, nhưng dù cố thế nào cũng không chạm được đến vạt áo của ta. Toại Vũ thậm chí không thể duy trì hình dạng người nữa, chẳng rõ thần trí còn hay không. Có lẽ để nó ở đây là tốt nhất.

Lũ quái vật từ vực sâu trốn chạy, việc tiêu diệt chúng chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, cả Tiên giới lẫn nhân gian đều chịu tổn thất nặng nề. Ta đã đến nhân gian, thấy rằng những yêu ma, dù có hình dáng kỳ quái và đáng sợ, nhưng lại được người dân tôn kính, giống như trước đây họ từng tôn sùng các tiên nhân.

Tiểu quỷ đầu lâu cũng ngốc nghếch trà trộn vào đám đông, tháo đầu mình xuống, chơi đá bóng cùng lũ trẻ con. Có một đứa nhỏ nắm lấy vạt áo ta, ngước mặt lên hỏi: "Tỷ tỷ, người là tiên nữ sao?"

Ta nói: "Không, ta là ma."

Nó cười tươi rói nói: "Người là Hoa Âm phải không?"



Ta đáp: "Phải." Nó lập tức reo hò vui sướng, nói rằng nhân gian đã xây rất nhiều ngôi đền, nhiều hơn cả lúc thờ phụng Tang Du trước đây, không thờ tiên nhân, chỉ thờ ma tên là Hoa Âm. Nó còn khen ta đẹp hơn cả bức tượng trong đền.

Tâm trí ta bừng tỉnh, trở lại Ma giới. Nơi đây không còn nhộn nhịp như trước, vẫn tối tăm như cũ, nhưng đền Hoa Âm vẫn còn đó.

Ta kéo cây cung Thần Tang, linh khí của đất trời tụ lại trên cung. Ta cắn răng, chưa bao giờ cảm thấy việc kéo cung thần này lại khó khăn đến vậy, có lẽ điều ta sắp làm là nghịch thiên, nên càng khó khăn hơn.

Ma khí trong ta cạn kiệt, nhưng cung vẫn chưa thể kéo thành hình trăng tròn.

Bỗng ta cảm thấy có người đứng sau lưng, bao bọc ta vào lòng, một cảm giác bình yên tràn ngập.

Hắn đặt tay lên tay ta, thật mạnh mẽ, cùng ta kéo cây cung Thần Tang thành trăng tròn. Linh khí và ma khí trong trời đất đều ào ạt tụ lại, chưa từng mãnh liệt đến thế, hội tụ trên dây cung, tạo thành một mũi tên thần mang cả âm và dương.

Ngay khoảnh khắc ấy, mũi tên từ cây cung Thần Tang trong tay ta và Cơ Hành b.ắ.n vút lên trời, sắc bén hơn cả đao kiếm, rực rỡ hơn cả pháo hoa, kéo theo một vệt sáng dài, hướng về phía bầu trời u ám đã bao phủ Ma giới hàng ngàn năm. Mũi tên ấy gói ghém biết bao kỳ vọng của yêu ma, phá tan mọi ràng buộc của thiên địa.

Sự u ám rút lui, bóng tối không còn. Ánh dương chiếu rọi không chút ngăn trở.

Từ đó, Ma giới ngập tràn ánh sáng.

Ta có một ngôi đền vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ, và một tín đồ trung thành nhất.

Ngày xửa ngày xưa, nơi đây từng có một ngôi miếu thờ Hoa Âm.

Hết.