Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 14




Ta xoay người định rời đi, nhưng không còn sức, suýt ngã quỵ. Trong lồng n.g.ự.c tràn ngập cảm giác buồn nôn, ta được một người đỡ lấy, ta bám chặt lấy cổ hắn, giống như lần trước hắn cõng ta đi qua con phố dài. Thực ra, ta cũng có phụ thân, vị đảo chủ đời trước của Bồng Lai, nhưng mẫu thân ngoại tình, phụ thân tức giận bỏ đi đến tận Bát Hoang mở mang bờ cõi, cuối cùng mất mạng. Cũng vào năm đó, ta còn trẻ, tự nguyện rời nhà lên Côn Luân học nghệ.

Ta đã từng tự hỏi làm sao có người lại giống ta đến vậy. Ta tự hỏi vì sao Tang Du chưa gặp ta lần nào mà đã hận ta đến thế. Ta tự hỏi vì sao mẫu thân không nói nửa lời để bảo vệ ta. Ta tự hỏi tại sao Toại Vũ muốn nói mà lại thôi, bảo rằng Tang Du vốn dĩ nên giống ta. Thì ra, ta có một người muội muội cùng mẹ khác cha, bị đưa về sau khi mọi người tưởng ta đã c.h.ế.t. Thật đáng thương, nàng phiêu bạt hàng trăm năm, cuối cùng cũng tìm được chốn nương tựa.

Vì vậy, từ khi ta trở về Cửu trùng thiên, không phải không ai biết sự ấm ức của ta, nhưng Tang Du yếu đuối như vậy, đã chịu nhiều đau khổ, ta nhường nàng một chút để nàng được vui cũng là điều nên làm.

Ta nôn khan, Cơ Hành ôm lấy ta, ta cúi xuống vì quá khó chịu, hắn gọi tên ta.

"Hoa Âm."

Hắn nói: "Ta ở đây. Đừng sợ." Hắn lau mặt cho ta, lúc đó ta mới nhận ra, ta đã rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu. Giọng hắn nhẹ nhàng, lại lặp lại: "Đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."

"Tấm chân tình đặt nhầm chỗ thì không cần phải buồn. Không phải vì họ xứng đáng, mà là vì ngươi rất tốt."

Khi ta đứng vững lại, sắc mặt của hắn đầy sát khí, mây đen cuồn cuộn kéo đến. Hắn bước đến trước mặt Trường Tân, giẫm hắn xuống bùn đất, cúi đầu nhìn hắn từ trên cao, cười lạnh lùng: "Kẻ khác nhìn trăng chỉ sinh lòng ngưỡng mộ, nhưng ngươi lại nhất định muốn kéo trăng xuống bùn cùng ngươi, ngay cả bóng của nó ngươi cũng chẳng chạm tới. Hôm nay ta chỉ lấy nửa mạng của ngươi, còn lại nửa kia không thuộc về ngươi, mà thuộc về Hoa Âm. Khi nào nàng muốn lấy, thì sẽ đến lấy."

Hắn vung tay, một ngọn lửa trắng rơi xuống người Trường Tân, ngọn lửa nhẹ nhàng thiêu đốt, khiến hắn lăn lộn dưới đất, đến cả tiếng hét cũng bị nuốt chửng trong lửa, trông thật đau đớn thấu xương.

Cơ Hành đan mười ngón tay vào tay ta, nói: "Chúng ta về nhà thôi."



Ta khẽ hỏi: "Sao ngươi lại có thể nắm tay vị thần của ngươi chứ?"

Hắn cúi người, nhẹ nhàng chạm vào vết chu sa trên trán ta, khóe miệng nở nụ cười thoáng chút bỡn cợt: "Ta là ma, ước vọng cả đời của ta chỉ là báng bổ thần linh."

Hắn hôn lên khóe mắt ta, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi giọt lệ sắp rơi xuống. Hắn nói với vẻ dữ dằn: "Không được khóc nữa.”

"Nếu còn khóc nữa, ta sẽ hôn ngươi."

Nhân gian gặp tai họa triền miên, bệnh dịch lan tràn khắp nơi. Người c.h.ế.t nhiều đến nỗi bãi tha ma bên ngoài thành cũng không chứa nổi, khắp nơi đều là cảnh tang tóc và tiếng khóc thê lương vang dội trời đất. Thật đúng là cảnh tượng đổ nát hoang tàn.

Quan lại nhân gian dù hết lòng cứu giúp, nhưng việc này vốn không phải sức người có thể giải quyết được. Họ nghĩ đến vị tiên nữ Tang Du, người đã được nhân gian phụng thờ suốt trăm năm, hương khói không bao giờ tắt. Năm xưa, nhân gian như cõi luyện ngục, chính nàng là người hiện thân cứu vớt bách tính khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Những kẻ mắc bệnh dịch, bị quỷ khí xâm nhập hay những người sống dở c.h.ế.t dở đều được đưa đến miếu Tang Du, tiếng khóc lóc van xin vang đến tận Cửu trùng thiên. Thế nhưng suốt hơn một tháng trôi qua, vị tiên nữ trước đây hiền lành, nhân từ ấy lại không hề ban xuống một chút thương xót nào.

Ta đoán rằng trong lòng Tang Du chắc hẳn đang vô cùng hoảng loạn. Không phải nàng không muốn ra tay cứu giúp, mà là dù có hưởng thụ hương khói suốt trăm năm và tu luyện tiên thuật Bồng Lai của ta, nàng vốn dĩ có tư chất kém cỏi, làm sao có thể gánh vác nổi trọng trách lớn như vậy?

Trong cơn bấn loạn, Tang Du đem bài thuốc mà ta đã để lại từ trăm năm trước dành cho một loại bệnh khác ban phát cho bách tính, kết quả lại khiến nhiều người c.h.ế.t hơn nữa. Điều đáng sợ hơn, những người uống thuốc sau khi c.h.ế.t đều biến thành xác sống, mất đi trí khôn, chỉ biết khát m.á.u và ăn thịt người. Một vùng đất yên bình bỗng chốc trong ba tháng đã biến thành địa ngục trần gian.

Tang Du đã hưởng hương khói suốt trăm năm, đến khi gặp đại nạn lại không thể cứu vớt nổi nhân gian. Miếu thờ nàng bị đập nát, tượng thần tươi cười của nàng bị người đời không thương tiếc mà đập vỡ, niềm tin mong manh và vị thần vô dụng ấy đã sụp đổ ngay khi tai họa ập đến.