Ngày Xem Mắt, Tôi Và Đại Gia Trăm Tỷ Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 3: Tiên nhân khiêu*




*Cạm bẫy lợi dụng tình dục để lừa tiền.

...

Lòng Giang Mạn buồn bực, chuyện tự sát mẹ cô thật đúng là có thể làm được, năm đó chị cô bị bà ép gả là như vậy!

Bà Giang uống thuốc rồi cắt cổ tay, bà được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, cấp cứu trở về bệnh viện tiếp tục náo loạn, chị gái không kết hôn bà liền không chịu truyền dịch uống thuốc.

Chị gái hy sinh hôn nhân để đổi lấy sính lễ kếch xù, bà Giang dùng tiền sính lễ xây nhà mới ở quê nhà, bà đã nếm trải được quả ngọt.

Bây giờ anh cả có bạn gái trong thành phố, bà Giang lại muốn lặp lại thủ đoạn tương tự, đem chủ ý đánh lên người cô!

Giang Mạn cảm thấy ngột ngạt, cô hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: "Không thể rời được, thời gian bình tĩnh ba tháng."

Âm thanh bà Giang tức giận đến phát run: "Không thể rời được đúng không? Được rồi! Ngày mai mẹ sẽ đến tìm con! Nhanh chóng gửi địa chỉ cho mẹ, nếu không mẹ sẽ đến trường của con!"

Giang Mạn nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cúp máy.

Quay số lại lần nữa, bên tai chỉ còn âm báo lạnh lùng.

Giang Mạn chậm rãi thở ra, thấy Cố Đình Hách còn nhìn cô, nhẹ nhàng nhún vai về phía anh: "Để anh chê cười rồi."

Cố Đình Hách từ chối cho ý kiến, lại nghe Giang Mạn hỏi: "Anh có nhà không?"

"Có."

"Anh cũng nghe được, mẹ tôi muốn tới đây, phòng ngừa vạn nhất, tôi có thể đến chỗ anh ở tạm vài ngày được không? Đến lúc đó anh phối hợp với tôi, diễn một vở kịch gì đó cũng được."

Lúc trước cô vẫn ở trong sutido, bà Giang vừa tìm tới, cô từng phút bị lộ đuôi, Giang Mạn ngẫm lại liền đau đầu.

"Có thể." Cố Đình Hách sảng khoái đáp ứng, đưa chìa khóa dự phòng cho cô.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, thêm wechat của nhau.

Giang Mạn nhận được địa chỉ do nam nhân gửi tới, chuyển gửi cho bà Giang.

Tin tức khách hàng thúc giục hiện lên, Giang Mạn mới nhớ tới chính sự, cô mới nhận một vụ án, hôm nay là đi tìm tiểu tam, về phần xem mắt, đó đều là tiểu khúc nhạc, ứng phó với người trong nhà.

Lúc ấy vừa lên đầu đã bắt cóc Cố Đình Hách đến cục dân chính, dựa trên nhân đạo qua sông không phá cầu, Giang Mạn hạ cửa sổ xe, "Lát nữa anh đi đâu, tôi đưa anh đi?"

"Không cần." Thái độ của Cố Đình Hách lạnh nhạt, Giang Mạn cũng không quan tâm.

Hai người vốn cũng không quen biết, cả hai đều có thế giới riêng, Giang Mạn làm việc trong studio cố vấn tình cảm do bạn thân Thẩm Đồng mở, có tên có tuổi, kỳ thật công việc còn phức tạp hơn cả bác gái trong ủy ban cư trú, thay cố chủ giải quyết các loại tranh chấp, lợi dụng chuyên môn cung cấp hỗ trợ pháp lý, coi như là sớm thực tập tích lũy kinh nghiệm.

Cô còn chưa tốt nghiệp, chưa có chứng chỉ, nghề này nghiêm khắc, luật pháp chính quy cho nên điều kiện hiện tại của cô đừng nói là kiêm nhiệm, cho dù là làm nhân viên văn phòng cũng khó.

Mà trong phòng làm việc nhận được đủ loại sự kiện đạo đức cẩu huyết nhiều hơn, rất nhiều đều sẽ liên quan đến vấn đề pháp lý, nhưng bảng hiệu của phòng làm việc của bọn cô là trợ giúp pháp lý, ai không có việc gì nguyện ý đụng phải pháp luật chứ?

Đầu óc Thẩm Đồng xoay chuyển nhanh, văn phòng luật không có tư cách mở, studio cố vấn tình cảm cũng có thể mở được chứ?

Liên quan đến tranh chấp tình cảm, nhận được nhiều công việc hơn là quan hệ vợ chồng, tương đối khó chơi, hơn nữa cố chủ cho tiền nhiều nhất, vẫn là khuyên tiểu tam rút lui.

Giang Mạn thiếu tiền, công việc khuyên lui tiểu tam cũng nhiều hơn một chút, phòng làm việc còn đặt cho cô một danh hiệu: Sư khuyên lui tiểu tam.

Cũng không phải là danh hà dễ nghe gì, giải thích ra tốn sức còn dễ bị người hiểu lầm.

Cho nên, lúc giới thiệu bản thân với Cố Đình Hách, lúc đó tình huống khẩn cấp, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì, nên không nói chi tiết.

Giang Mạn dựa theo địa chỉ khách hàng gửi tới mở lên, lần này công việc chính là giúp chủ nhân giải quyết một chuyện 'Tiên nhân khiêu'

Chủ mưu "Tiên nhân khiêu" là giám đốc một công ty xây dựng, tên là Triệu Oánh, đang giám sát một dự án, hơn phân nửa thời gian đều ở công trường.

Đến nơi, Giang Mạn dừng xe ở cửa, đi bộ vào.

Máy xúc đang hoạt động, bụi bay đầy trời, tiếng ồn ào ào.

Giang Mạn đội mũ bảo hiểm an toàn trước cửa, đi một vòng ở bên trong, hỏi vài người, đều nói hôm nay không thấy Triệu Oánh.

Không tìm được người, Giang Mạn chỉ có thể tạm thời tìm một nơi yên tĩnh để giao tiếp với khách hàng.

"Phương phu nhân, tôi gặp người nào cũng hỏi, Triệu Oánh hôm nay có thể không đến?"

"Không ở công trường, cô ta còn có thể đi đâu?"

Giang Mạn ấn mi tâm, "Không phải, tôi gọi điện thoại tới là tới hỏi cô nha. Đúng, điện thoại của cô ta tôi cũng đã gọi, không ai nghe máy..."

Cố Đình Hách trở lại công trường, mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc.

Tìm qua, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Giang Mạn.

Sao cô ấy lại ở đây? Cố Đình Hách nghi hoặc.

Giang Mạn không biết đang gọi điện thoại cho ai, từng câu từng chữ không rời tiểu tam, Cố Đình Hách nhíu mày, im lặng nghe.

"Vậy thì tìm tiếp đi! Tiền đặt cọc tôi đã trả, cô phải giải quyết vấn đề cho tôi! Để cô ta xóa video sạch sẽ, đừng quấy rầy chồng tôi để lừa tiền! Ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi!" Nói đến đoạn sau, Phương phu nhân rõ ràng kích động.

Giang Mạn vội vàng trấn an nói: "Tôi hiểu, cô đừng nóng vội, chúng ta từng bước một, chuyện tiên nhân khiêu của cô ta ảnh hưởng đến gia đình cô tôi nhất định sẽ xử lý, tiền và video tôi sẽ thay cô đem về..."

Cố Đình Hách mơ hồ nghe được mấy chữ, tiên nhân khiêu?

Ảnh hưởng đến gia đình người khác?

Tiền bạc và video?

Liên tiếp những dòng chữ này rơi vào tai, nhất thời khiến Cố Đình Hách rung chuông cảnh tỉnh.

Anh không nghe tiếp, lạnh mặt rời đi, sau khi đi xa, anh gọi điện thoại cho trợ lý.

"Điều tra Giang Mạn cẩn thận."