Đêm đó, trước khi đi ngủ, Giang Mạn lại nhận được tiền của Cố Đình Hách chuyển tới.
Ôi, cho cô ba vạn!
Giang Mạn nhếch môi, khẩu thị tâm phi, còn không phải thèm cơm cô nấu!
Rõ ràng đã ba mươi tuổi rồi, sao có thể cư xử non nớt như vậy? Lúc cô còn rất nhỏ đã hiểu ăn no bụng có bao nhiêu trân quý, từ trước đến nay đều là người lớn cho gì thì ăn nấy, tức giận cũng sẽ không đem đồ ăn người trong nhà nấu ra mà giận.
Cô bị Cố Đình Hách chọc cười, thấp giọng chửi bới: Quỷ ấu trĩ!
Giang Mạn không từ chối, yên lặng nhận lấy ba vạn này.
Đây là những gì cô xứng đáng nhận được, không muốn cho không!
Sáng sớm hôm sau, Giang Mạn chuẩn bị bữa sáng, rời khỏi nhà từ sớm, đi vào tòa nhà chờ ở cửa công ty chờ cây đợi thỏ.
Mục tiêu người đàn ông xuất hiện, Giang Mạn xách túi tiến lên, "Xin hỏi anh là Tôn Thiên Hồng tiên sinh đúng không?"
Người đàn ông dừng bước, mặt lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn Giang Mạn một cái.
"Chu Uyển nhờ tôi tới." Giang Mạn lấy đồng hồ ra trong túi ra, "Đây là anh tặng cô ấy, Tôn tiên sinh hẳn là còn có ấn tượng chứ?"
Tôn Thiên Hồng nhíu mày, "Chiếc đồng hồ này sao lại ở chỗ cô?"
"Tôn tiên sinh khoan vội nói, không bằng chúng ta tìm mình quán cà phê nói tỉ mỉ?" Cầu thang nhiều người qua lại, phần lớn đều là nhân viên đi làm.
Tôn Thiên Hồng chần chờ một lát, nhấc chân bước vào thang máy.
Hai người đi tới quán cà phê dưới lầu, Giang Mạn đẩy đồng hồ đeo tay trước mặt hắn, đi thẳng vào vấn đề, "Chu Uyển nhờ tôi nói chuyện với anh, hy vọng sau này anh không dây dưa với cô ấy nữa, cô ấy đối với anh không có tình cảm, đồng hồ này trả lại cho anh, chính là hy vọng cắt đứt sạch sẽ với anh. Cô ấy cũng hy vọng sau này anh sẽ giữ mình trong sạch, sống tốt với vợ."
Tôn Thiên Hồng nhíu mày, Giang Mạn cho rằng anh nghe lời, ai biết anh đột nhiên hỏi, "Cô có thể liên lạc được với Chu Uyển không?"
"Đương nhiên, chiếc đồng hồ này chính là cô ấy đưa cho tôi."
Tôn Thiên Hồng dùng bàn tay xoa xoa mặt mũi, thở dài, "Cô ấy đem tất cả phương thức liên lạc của tôi vào danh sách đen, tôi còn tưởng rằng cô ấy xảy ra chuyện gì."
"Không có việc gì, cô ấy rất tốt." Giang Mạn khuyên nhủ, "Tôn tiên sinh, Chu Uyển đã đưa ra quyết định, nếu anh thật sự vì cô ấy mà suy nghĩ, thì nên tôn trọng quyết định của cô ấy, sớm buông tay đi."
Tôn Thiên Hồng lắc đầu, "Không, không có khả năng, chúng tôi yêu nhau như vậy, trong đây nhất định có ẩn tình gì đó!"
Người đàn ông kích động, đột nhiên nắm lấy bàn tay Giang Mạn đặt trên bàn, "Cô nói cho tôi biết chỗ Chu Uyển đang ở! Tôi sẽ đi tìm cô ấy!"
Tôn Thiên Hồng nắm rất chặt, Giang Mạn quăng vài cái không bỏ, lạnh lùng quát lớn, "Tôn tiên sinh, xin anh tự trọng! Cô ấy ủy thác cho tôi đến đây, nhưng không muốn gặp lại anh, tôi cần phải chịu trách nhiệm với người có liên quan! Làm ơn buông tay ra ngay!"
"Cô có thể liên lạc được với cô ấy, cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy ra ngoài, hoặc là gọi điện thoại để tôi và cô ấy nói chuyện!" Giang Mạn bị hắn bóp đến đau đớn, đứng lên từ ghế sofa, dùng sức kéo cánh tay hắn ra, giận dữ nói, "Đồ đã mang đến, tôi phải đi đây!"
"Cô đi đâu? Quay lại đây! "Tôn Thiên Hồng tức giận không thể nuốt, một tay bám lấy vai cô, kéo cô về phía sau, "Uyển Uyển sẽ không nói những lời này, nhất định là cô giựt dây! Nói đi! Bây giờ cô ấy đang ở đâu!?"
Giang Mạn đi giày cao gót lảo đảo hai bước, không đứng vững, ngã ngồi trên ghế sofa.
Tôn Thiên Hồng mất đi lý trí, nhào tới cướp đoạt điện thoại di động của cô.
Giang Mạn một tay cõng ra sau lưng, tay kia dùng sức đẩy Tôn Thiên Hồng, thầm mắng một câu tục tĩu.
Cố Đình Hách và chủ đầu tư gặp nhau một lần, từ tòa nhà đi ra, mơ hồ nhìn thấy bên trong cửa sổ kính đối diện có người bị kéo.
Anh chăm chú nhìn kỹ, người mà bị người đàn ông giằng co và đẩy xuống, hoá ra là Giang Mạn!